"Vương gia tha mạng!!" Cung nữ kia lập tức thét lên một tiếng thê lương, "Là A Nhân! Ta đã nghe thấy quý phi sai nàng hạ độc!!"
Yến Ngọc Sâm đặt chân xuống, "Ai là A Nhân?"
Tất cả thái giám cung nữ cùng đưa mắt nhìn về phía một cung nữ có vóc người nhỏ gầy.
A Nhân hoảng sợ nhìn Yến Ngọc Sâm từng bước đến gần mình. Đoan Vương tuấn mỹ đa tình phong lưu phóng khoáng là điều ai cũng biết, trước kia nàng ở trong cung đã từng may mắn gặp được vương gia vô cùng tuấn mỹ này, còn
âm thầm đỏ mặt bàn tán với bạn mình không biết nữ tử nào có thể may mắn
trở thành Đoan Vương phi, nhưng hôm nay nàng nhìn Yến Ngọc Sâm từng bước tới gần lại như trông thấy ác quỷ đến từ địa ngục Tu La, kinh hãi nghẹn ngào khóc nấc.
Yến Ngọc Sâm từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ngươi tự nói hay để ta ép ngươi nói?"
A Nhân lắp bắp, đột nhiên sụp đổ òa khóc rồi dập đầu lia lịa: "Hoàng thượng, Vương gia tha mạng! Là quý phi sai nô tỳ làm!"
"Nô tỳ và cung nữ Chiếu Tú bên cạnh Hoàng hậu cùng nhau tiến cung nên rất
thân thiết, trưa nay Chiếu Tú đưa nước mơ cho Hoàng hậu, nô tỳ tìm cớ
đẩy Chiếu Tú đi rồi bỏ thuốc mê vào nước mơ...... Mọi chuyện đều do quý
phi ép nô tỳ làm, nếu không nghe lời sẽ giết cha mẹ nô tỳ! Xin Hoàng
thượng khai ân!"
Đám người hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của tiểu cung nữ kia.
Nhân chứng vật chứng đều có, Yến Ngọc Sâm lạnh nhạt nhìn Thẩm Kha, "Quý phi còn gì để giải thích không?"
Thẩm Kha run lên một cái, cắn chặt răng không lên tiếng.
"Tại sao? Hoàng thượng ngài thế mà còn hỏi ta tại sao ư?" Thẩm Kha phá lên
cười, dáng vẻ ngây thơ dịu dàng thường ngày của y đã hoàn toàn biến mất, hai mắt tràn đầy căm hận nhìn thẳng vào Yến Ngọc Hiên, "Lúc nhỏ bệ hạ
từng hứa hẹn với ta đời này chỉ cưới mình ta, nhưng ngươi lại đem vị trí Hoàng hậu cho Lâm Cẩn Chi! Sau khi gặp lại ở Giang Nam, ngươi lại thề
thốt đời này chỉ thích ta, nhưng sau đó thì sao? Tên tiện nhân Lâm Cẩn
Chi kia mới dùng chút mánh khoé ti tiện mà đã níu kéo lại được trái tim
ngươi!"
"Y chẳng qua chỉ
là kẻ thế thân ti tiện thấp kém mà thôi, dựa vào cái gì để cướp ngươi
khỏi tay ta!?" Hai mắt Thẩm Kha đỏ ngầu, điên cuồng gào lên, "Ta hận y.
Ta hận không thể giết chết y!!"
Yến Ngọc Hiên bàng hoàng nhìn Thẩm Kha.
Người trước mắt quá xa lạ, trên khuôn mặt vặn vẹo tràn ngập ác độc, oán giận, điên cuồng, hoàn toàn không phải Tiểu Kha Nhi thiện lương ôn nhu hay
thẹn thùng trong trí nhớ của hắn.
Hay là con người hoàn mỹ như ánh trăng sáng trong trí nhớ của hắn thật ra chưa bao giờ tồn tại?
Nỗi thất vọng tràn trề bao phủ từ đầu đến chân hắn, Yến Ngọc Hiên đột nhiên không muốn thấy Thẩm Kha nữa, quay đầu nhắm mắt rồi giơ tay ra hiệu.
Lưu Bình Lâu và một cấm vệ khác hiểu ý tiến lên kéo Thẩm Kha đi. Thẩm
Kha nhìn chằm chằm Yến Ngọc Hiên, khàn giọng lặp đi lặp lại: "Hoàng
thượng, ngươi đã nói sẽ lập ta làm hậu..... Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn
chỉ thích một mình ta....."
——
Thẩm Kha có ý định mưu hại Hoàng hậu nên bị phế phi rồi áp tải về hoàng
cung, nếu không có gì thay đổi thì lãnh cung chính là nơi y sống suốt
quãng đời còn lại.
Dường
như Yến Ngọc Hiên bị đả kích mạnh nên mấy ngày liên tiếp đóng cửa không
ra, vùi đầu xử lý chính sự. Đường Cửu chịu tác dụng phụ của thuốc kia
cũng ngủ mê man hai ngày, ngày thứ ba mới hồi phục tinh thần, cảm thấy
toàn thân nhớp nháp khó chịu nên lập tức đến suối nước nóng ở hành cung
tắm rửa.
Suối nước nóng ở đây do thiên nhiên hình thành, sau này được cải tạo lại, chung quanh
bao phủ núi đá hoa cỏ, khung cảnh êm đềm tĩnh lặng, trong suối nước nóng còn bỏ thêm thảo dược quý hiếm có tác dụng lưu thông khí huyết, dành
riêng cho hoàng thất quý tộc sử dụng nên bình thường sẽ không ai bén
mảng tới đây.
Đường Cửu
cho người hầu lui hết rồi cởi sạch quần áo ngâm mình vào nước ấm, thoáng chốc sảng khoái thở dài một tiếng, dựa vào tảng đá mỹ mãn nhắm mắt lại.
Ác giả ác báo, gậy ông đập lưng ông, kinh nghiệm cha ông đúc kết ra cấm có sai bao giờ.
Mặc dù lần này mình cũng bị thiệt thòi không nhỏ......
Nhiệt độ nước suối vừa phải, ngâm như thế quả thực rất dễ chịu, lúc Đường Cửu sắp ngủ quên thì bên tai lại mơ hồ vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.
Đường Cửu nhíu mày: "Chẳng phải đã nói đừng để ai tới quấy rầy sao?"
Không ai trả lời, tiếng bước chân tiếp tục không nhanh không chậm vang lên,
nghe ra đã đến bên cạnh suối nước nóng. Đường Cửu mở mắt nhìn xuyên qua
sương khói mông lung, dần dần nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Yến
Ngọc Sâm.
Đường Cửu: "......"
Vừa nhìn thấy y, chuyện xảy ra hôm đó lập tức ùa vào đầu, vành tai Đường
Cửu đỏ lên, xấu hổ quay đi chỗ khác, trầm mình dưới nước rồi gượng gạo
mở miệng: "...... Sao ngươi lại tới đây?"
"Nghe nói ở đây tắm thuốc rất tốt nên ta tới thử một chút." Yến Ngọc Sâm tỏ
ra cực kỳ tự nhiên, giống như chỉ đơn thuần đến ngâm tắm, nhanh nhẹn cởi áo tháo dây lưng. Nghe tiếng sột soạt, Đường Cửu nhịn không được quay
đầu lại, bắt gặp Yến Ngọc Sâm đang cởi lớp quần áo cuối cùng, lộ ra lồng ngực rộng săn chắc.
Má ơi!
Dáng người gì mà tuyệt thế!
Xem đường cong kìa! Xem cơ bắp kìa! Ái chà chà!
Đường Cửu lặng lẽ nuốt nước bọt, ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta quên cả
dời mắt, Yến Ngọc Sâm cũng không để ý mà thản nhiên khom người cởi nốt
quần ra.
Đường Cửu theo bản năng dời mắt xuống.
Thật, thật lớn......
Đầu óc chậm nửa nhịp mới ý thức được mình nhìn thấy vật gì, cả khuôn mặt
Đường Cửu lập tức đỏ bừng, quay đi nhắm mắt lại rồi lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi làm gì thế!?"
Yến Ngọc Sâm nhìn vành tai đỏ như sắp nhỏ máu của hắn, vui vẻ cười một tiếng: "Ngâm tắm."
"Ngươi chờ ta ra ngoài rồi hãy ngâm không được sao!?"
"Suối nước nóng này lớn như thế dư sức chứa hai người mà." Đôi chân dài rắn
chắc của Yến Ngọc Sâm bước xuống suối làm vang lên tiếng bọt nước.
Đường Cửu nhắm mắt, một lát sau không nghe thấy giọng Yến Ngọc Sâm thì do dự
mở mắt ra, lập tức chấn kinh trừng to mắt. Đối phương đã âm thầm đi tới
trước mặt mình!
Bình
thường mặc áo bào rộng nên nhìn không rõ lắm, lúc này hai người đều
không một mảnh vải che thân, sự chênh lệch hình thể mới hiện ra rõ rệt.
Yến Ngọc Sâm cao lớn sừng sững, cơ bắp trên người không lộ rõ như võ sĩ
nhưng đường cong cực kỳ đẹp, với thân thể cường tráng này thì có đè hai
Lâm Cẩn Chi vẫn còn thừa.
Nhiệt độ suối nước nóng lúc đầu còn vừa phải, bây giờ vì hai người cách nhau
quá gần nên ấm hẳn lên, Đường Cửu lui ra sau dựa lưng vào núi đá, khẩn
trương không dám ngước mắt lên: "Ngươi...... Ngươi muốn làm gì......"
"Ta muốn hỏi một câu." Yến Ngọc Sâm nói, "Ngày đó Hoàng tẩu đã nói gì, có còn giữ lời không?"
Đường Cửu giả ngốc: "Lời gì? Không nhớ."
Sao có thể không nhớ rõ chứ!
Tuy lúc ấy hắn bị hạ độc nhưng mỗi chi tiết đều nhớ rõ ràng, thậm chí mấy ngày sau còn vô thức hồi tưởng lại mấy lần......
Nhưng hắn đã quyết định không thích Yến Ngọc Sâm, tuyệt đối không thể dây dưa mập mờ với y nữa!
Chỉ cần không sập bẫy của y, không trả lời y, cố giả ngốc đến cùng thì ——
"Nếu ngươi cứ nhất định giả ngốc với ta," Yến Ngọc Sâm tiếc nuối hít một
hơi, "Thì ta đành phải dùng hành động thực tế nhắc ngươi nhớ lại thôi."
Đường Cửu hoảng hốt, nam nhân đã tới gần hắn rồi giơ tay giam chặt hắn giữa
mình và vách đá, nhướn mày mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi muốn bắt đầu từ
đâu?"
Đường Cửu đưa tay đẩy ngực nam nhân, quýnh đến nỗi đầu lưỡi xoắn lại: "Ngươi, ngươi đừng làm loạn!!"
"Sợ thì trả lời ta đi. Lần này ta muốn ngươi tỉnh táo nói với ta." Yến Ngọc Sâm nhìn hắn chăm chú, khí thế có vẻ bá đạo nhưng lại mơ hồ ẩn chứa
khẩn trương và chờ mong, "Cẩn Chi, ngươi có thích ta không?"
Nhiệt độ nước suối này cao quá. Đường Cửu choáng váng nghĩ thầm. Nhưng dù đầu óc đã trở thành một đống bột nhão thì phản ứng đầu tiên của hắn khi
nghe câu hỏi này vẫn là một chữ "thích".
Sao có thể không thích chứ?
Từ khi gặp nhau đến giờ, mặc dù nam nhân này hay ác liệt trêu chọc hắn
nhưng đồng thời lại quan tâm hắn, yêu thương hắn, mỗi lần gặp nguy hiểm
đều kịp thời xuất hiện bảo vệ hắn.
Khó khăn lắm hắn mới gặp được một nam nhân vừa đối xử tốt với hắn vừa thâm tình, sao có thể không thích được......
"Hử? Nói đi." Nam nhân trầm giọng thúc giục, ngữ khí ôn nhu hệt như đang dỗ
dành hắn. Nhìn vào mắt y, đột nhiên Đường Cửu không muốn vùng vẫy nữa.
Bất kể hắn trốn tránh thế nào, lừa mình dối người thế nào, cố gắng kháng cự thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật rằng hắn đã chìm đắm rất
sâu.
Hắn chọn cách tước vũ khí đầu hàng.
"Thích." Đường Cửu khẩn trương nuốt nước bọt rồi nói lí nhí như muỗi kêu, sợ nam nhân không nghe rõ lại cất cao giọng lặp lại lần nữa, "...... Thích."
Ngay khi vừa dứt lời, Đường Cửu rõ ràng nhìn thấy ánh mắt nam nhân lập tức
sáng lên, mang theo nỗi mừng rỡ không hề che giấu, dáng vẻ ung dung nhàn nhã xưa kia đã biến mất sạch, hưng phấn kích động như một cậu bé vứt bỏ tất cả ngụy trang, lộ ra con người chân thật nhất trước mặt hắn.
Yến Ngọc Sâm kìm lòng không được cúi xuống muốn hôn hắn, Đường Cửu vội vàng giơ tay lên đè lại cằm nam nhân. Đối phương cũng không giận mà cưng
chiều nhìn hắn, nắm chặt tay hắn đưa lên môi cắn nhẹ đầu ngón tay trắng
nõn như bạch ngọc: "Sao?"
"Ngươi, ngươi có thể đừng mạnh bạo như vậy được không." Đường Cửu rụt tay lại, ngượng ngùng lí nhí.
Người này mỗi lần hôn hắn cứ như chỉ hận không thể nuốt chửng hắn, hít thở
cũng khó, Đường Cửu sợ mình chịu không nổi sẽ ngất xỉu mất......
Yến Ngọc Sâm nhịn không được cười ra tiếng, ôn nhu dỗ dành: "Vậy ta nhẹ một chút được không?"
Đường Cửu đỏ mặt gật đầu rồi nhắm mắt lại, cảm nhận được bờ môi ấm áp của nam nhân nhẹ nhàng áp lên môi mình.
Đối phương nói được thì làm được, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi hắn rồi dịu
dàng luồn vào quấn lấy đầu lưỡi hắn triền miên, phát hiện Đường Cửu thở
hổn hển liền tạm thời lui ra, cuối cùng còn lưu luyến mút môi hắn không
nhẹ không nặng.
"Thế này được chưa?"
Vẻ thanh lãnh ngụy trang thường thấy trên mặt Đường Cửu đã sớm biến mất,
hai gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh nước, giọng mũi mềm mại ừ một
tiếng.
Yến Ngọc Sâm cười hôn lên chóp mũi hắn rồi khàn giọng hỏi: "Vậy hôn thêm lần nữa nhé?"
............
Khi Đường Cửu trở về Thiển Bích Các thì mặt vẫn còn đỏ, hắn xoa mạnh lên mặt rồi chạy tới giường vùi mặt vào gối.
Nhớ tới chuyện vừa rồi hắn cảm thấy hơi thẹn thùng, lại nhịn không được mỉm cười ngọt ngào.
Dù biết mối tình này đã định trước sẽ kết thúc nhưng hắn vẫn muốn gạt bỏ mọi lo lắng để buông thả một lần.
Bởi vì ở bên người mình thích...... thật sự rất hạnh phúc.