Thẩm
Kha bị ngã nên phải tịnh dưỡng, Yến Ngọc Hiên đau lòng ngày ngày vây
quanh y, không cần đấu trí đấu dũng với hai tên cẩu nam nam này, cuối
cùng Đường Cửu có thể trải qua một thời gian thanh tịnh.
...... Mà hình như cũng không thanh tịnh cho lắm.
"Sao ngươi lại tới nữa!?"
Nhìn bóng người quen thuộc leo vào cửa sổ, Đường Cửu thấp giọng quát, "Chẳng phải ta đã nói......"
"Đầu bếp mới làm bánh hoa sen ngon lắm." Yến Ngọc Sâm lắc nhẹ hộp điểm tâm trên tay, "Hoàng tẩu thật sự không muốn nếm thử sao?"
Đường Cửu: "......"
Kể từ lần đầu tiên nhảy cửa sổ vào, đây đã là lần thứ tư Yến Ngọc Sâm lén
vào Trường Nhạc Cung. Trong lòng Đường Cửu thầm mặc niệm cho cẩu Hoàng
đế, cảm thấy màu xanh lục trên đầu hắn càng lúc càng rực rỡ.
Mặc dù mỗi lần Yến Ngọc Sâm tới đây chỉ để đem đồ ăn ngon cho hắn mà thôi.
Lại một lần nữa đầu hàng trước mỹ thực đầy mê hoặc, Đường Cửu yên lặng nuốt xuống câu đuổi người: "Lần sau không được làm vậy nữa đâu đấy."
Yến Ngọc Sâm cười tủm tỉm đi tới mở hộp ra. Bên trong không chỉ có bánh
ngọt mà còn có mấy món quý hiếm khác, nhìn thôi cũng thấy hương vị không tệ. Đường Cửu thèm nhỏ dãi, cầm đũa bắt đầu ăn.
Dù sao hắn đã bại lộ tính háu ăn trước mặt Yến Ngọc Sâm, cũng không cần che giấu làm gì.
Yến Ngọc Sâm ngồi một bên chống đầu cười nhìn hắn, một lát sau đứng dậy rót cho hắn chén nước rồi đi vòng ra sau lưng hắn.
Đường Cửu đang băn khoăn y muốn làm gì thì một bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên ấn lên bụng hắn.
"!"
Đường Cửu thất kinh làm rơi đũa, nam nhân cúi xuống ôm lấy hắn, bàn tay còn
bóp bụng hắn một cái: "Ừm, rốt cuộc cũng nuôi được chút thịt rồi."
Đường Cửu suýt nữa bị miếng bánh trong miệng làm chết nghẹn, đỏ mặt hất tay y ra rồi quay phắt lại: "Làm...."
"Làm càn." Yến Ngọc Sâm cười tủm tỉm tiếp lời, "Sau này cũng phải ăn nhiều một chút, trước kia ngươi gầy quá."
Đúng là thế thật, Lâm Cẩn Chi không thích ăn thịt, vì ở thâm cung lâu năm
nên tâm tình sầu não uất ức, thân thể vô cùng gầy gò, đây cũng là một
trong những lý do sau này y dễ bị bệnh như vậy.
Nam nhân tuy có ý tốt nhưng cứ thích làm hành vi khác người như vậy, Đường
Cửu đứng ở góc độ Lâm Cẩn Chi cảm thấy tức giận cũng không phải mà không tức giận cũng không phải, đang bối rối thì Yến Ngọc Sâm đã đổi chủ đề:
"Cả ngày ở trong cung có buồn không?"
Đường Cửu đã xuyên qua hơn một tháng, trong cung lại chẳng có hoạt động giải trí nào, không buồn mới là lạ.
"Sắp được ra ngoài hoạt động một chút rồi." Yến Ngọc Sâm nói, "Tháng Ba hàng năm đều tổ chức cuộc săn bắn Hoàng gia ở núi Thọ Xuân ngoài kinh thành, cũng sắp tới rồi."
Tin
tức của Yến Ngọc Sâm không sai, chưa đến tháng Ba mà trong cung đã bắt
đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị đi săn. Cùng đi có các đại thần thân
vương và cấm vệ quân tinh anh, Đường Cửu và Thẩm Kha cũng đi theo, tháng Ba đầu xuân, mấy trăm người lũ lượt kéo tới núi Thọ Xuân.
Núi Thọ Xuân rất rộng lớn, bãi săn Hoàng gia được mở tại đây, các đời Hoàng đế đều thích tới nơi này săn bắn giải trí. Cấm vệ đại nội đã sớm lùa
các loại chim thú vào bãi săn, sau tiếng kèn lệnh xuất phát uy vũ hùng
tráng, Yến Ngọc Hiên cưỡi ngựa đi đầu dẫn mấy trăm người xông vào rừng
cây.
Dù sao Yến Ngọc Hiên cũng là Hoàng đế từng thân chinh chiến đấu nên kỹ năng cưỡi ngựa quả
thật không tệ, rất nhanh đã săn được mười mấy chiến lợi phẩm. Chung
quanh không ngừng vang lên tiếng tán thưởng Hoàng thượng oai hùng, tâm
tình Yến Ngọc Hiên rất tốt, đảo mắt một vòng không thấy Thẩm Kha liền
nhíu mày hỏi: "Thẩm quý phi đâu?"
Thống lĩnh cấm quân Lưu Bình Lâu lập tức giục ngựa tiến lên đáp: "Thẩm quý
phi không giỏi cưỡi ngựa nên bị tụt lại phía sau. Thần đã phái người ở
lại bảo vệ Thẩm quý phi rồi, xin bệ hạ đừng lo."
Yến Ngọc Hiên nghe xong lại tỏ vẻ bất ngờ, đột nhiên quay đầu ngựa phi
nhanh về, đám người không hiểu chuyện gì nên chỉ có thể mờ mịt đi theo
Hoàng đế, sau đó liền thấy Hoàng đế tìm được Thẩm quý phi, nói mấy câu
với đối phương rồi ôm y lên ngựa của mình.
"Cấm vệ ở lại, còn chư vị ái khanh cứ săn bắn đi."
Mọi người hiểu ý Hoàng đế đã săn đủ nên muốn cùng mỹ nhân hậu cung âu yếm,
thế là nhao nhao cáo lui. Đường Cửu cũng muốn giục ngựa rời đi nhưng Yến Ngọc Hiên lại gọi với theo hắn:
"Cẩn Chi," hắn nắm dây cương ngựa, trước người ôm Thẩm Kha, mỉm cười nhìn Đường Cửu nói, "Ngươi cũng ở lại với trẫm đi."
Đường Cửu: "......"
Có lẽ cẩu Hoàng đế cảm thấy mình thiên vị quá cũng không ổn nên mới gọi
hắn lại, không chừng còn cảm thấy đây là ân điển đối với Lâm Cẩn Chi.
Vấn đề là trong ngực Yến Ngọc Hiên ôm mỹ nhân mà còn bắt hắn ở lại,
chuyện này bảo Lâm Cẩn Chi phải xử sự thế nào đây?
Quả nhiên đám người nghe thấy lời của Hoàng đế đều hướng ánh mắt kỳ dị xen lẫn đồng tình về phía Đường Cửu.
Đường Cửu chỉ có thể nhịn xuống ý muốn chửi bậy, nhẹ gật đầu lĩnh chỉ.
Thế là Yến Ngọc Hiên và Thẩm Kha ngồi chung một ngựa chậm rãi ung dung đi
phía trước, Đường Cửu hơi tụt lại mấy bước, cùng các cấm vệ giục ngựa
theo sau. Chưa đầy một lát, bên cạnh có người vượt lên, Đường Cửu
nghiêng đầu sang, chính là Lưu Bình Lâu.
Lưu Bình Lâu nhìn hai người phía trước thân mật cười nói không dứt rồi nhìn lại Đường Cửu cô đơn chiếc bóng, vẻ mặt xoắn xuýt rất lâu mới thấp
giọng nói: "Ngươi...... sao lại lựa chọn vào cung?"
Đường Cửu nhìn hắn không đáp.
Lưu Bình Lâu: "Người ta bội phục không nhiều, ngươi là một trong số đó.
Trước kia ta cảm thấy ngươi chẳng có khí chất gì, nhưng sau này mới phát hiện ngươi kỳ thật vừa biết văn vừa biết võ rất lợi hại. Người như
ngươi...... sao lại cam tâm gả vào thâm cung chứ?"
Vấn đề này khiến Lưu Bình Lâu bối rối rất lâu.
Nhiều người nói tính tình hắn quá thẳng thắn, yêu hận rõ ràng, Lưu Bình Lâu
cũng thấy vậy. Trước kia hắn xem thường Lâm Cẩn Chi vì tưởng y là thư
sinh vô dụng, nhưng từ khi Lâm Cẩn Chi thắng hắn trên sân băng thì hắn
đã thay đổi cách nhìn về Lâm Cẩn Chi, mới nãy còn phát hiện Lâm Cẩn Chi
bắn cung không hề tầm thường, lúc này từ đáy lòng mới sinh ra cảm giác
cùng chung chí hướng.
Đồng thời còn thấy tiếc hận sâu sắc.
Hơn nữa nghe nói đối phương còn là Trạng Nguyên năm Chinh Nguyên thứ mười
hai, người văn võ xuất chúng như vậy rốt cuộc vì sao lại cam tâm làm hậu phi?
Nếu muốn được đế vương sủng ái thì rõ ràng bây giờ y đã thất sủng.
Mặc dù lời này rất đại nghịch bất đạo, hắn và Lâm Cẩn Chi càng không thân
thiết đến mức đó nhưng Lưu Bình Lâu là người không nín nhịn được, rốt
cuộc vẫn hỏi ra.
Hắn thấy nam nhân tuấn mỹ thanh lãnh kia trầm mặc, khi tưởng mình không có được
đáp án thì đối phương khẽ hỏi: "Nếu đổi lại là Lưu Thống lĩnh, bệ hạ ra
thánh chỉ muốn triệu ngươi vào cung thì ngươi có dám kháng chỉ không?"
Lưu Bình Lâu sửng sốt. Hắn đang muốn hỏi lại thì sự nhạy bén và trực giác
rèn luyện nhiều năm qua khiến lông tơ toàn thân dựng đứng, hắn rút đao
quát lớn một tiếng: "Hộ giá!!!"
Lời còn chưa dứt thì trên ngọn cây xung quanh khu rừng đột nhiên có mười
mấy tên áo đen bịt mặt nhảy xuống, ai nấy đều cầm đao chém tới Yến Ngọc
Hiên!
Bãi săn Hoàng gia
vốn đề phòng canh gác nghiêm ngặt sao lại xuất hiện nhiều sát thủ như
vậy, nhưng mọi người không có thời gian đâu để suy nghĩ điểm đáng nghi
này. Lưu Bình Lâu vừa phát tín hiệu gặp nạn vừa rống lên bảo Đường Cửu
trốn đi rồi giục ngựa chạy vội tới bên cạnh Yến Ngọc Hiên hộ giá. Lần
đầu tiên Đường Cửu gặp phải tình cảnh nguy hiểm chỉ thấy trong phim nên
cả người căng cứng, nhưng hắn lập tức phát hiện mục tiêu của đám người
áo đen này rõ ràng chỉ có mình Yến Ngọc Hiên!
Lưu Bình Lâu võ công cao cường, số cấm vệ ở lại cũng không ít, ai nấy đều
là cao thủ liều chết bảo vệ Yến Ngọc Hiên nên bọn người áo đen không thể đụng đến một sợi lông của hắn. Đúng lúc này, Đường Cửu liếc thấy có vật gì đó lóe lên.
Hắn nhạy
cảm quay đầu nhìn, phát hiện trong bụi cỏ dại cách đó không xa có một
tên áo đen nằm sấp, trên tay cầm cung, mũi tên lóe sáng đang chĩa vào
Yến Ngọc Hiên!
Mũi tên này mà bắn ra thì e rằng Lưu Bình Lâu cũng không ngăn được!
Mặc dù Đường Cửu cảm thấy không còn gì tốt hơn là một phát bắn chết cẩu
Hoàng đế này nhưng nhiệm vụ của hắn chưa xong, bây giờ Yến Ngọc Hiên
tuyệt đối chưa thể chết được. Trái lại đây còn là một cơ hội.
"Tam Tam, đổi cho ta một trăm giá trị may mắn lấy Kim Chung Tráo đi!"
Khi Đường Cửu rảnh rỗi đi dạo cửa hàng đã phát hiện thứ này, lúc ấy còn chê bai này nọ, không ngờ nhanh như vậy phải dùng tới. 233 lập tức đổi
xong, còn vội vã dặn dò hắn: "Chỉ có tác dụng trong thời gian năm phút
thôi, ký chủ phải chú ý an toàn nhé!"
Đường Cửu đáp lại rồi giục ngựa phóng tới Yến Ngọc Hiên, quay đầu ngựa giang
hai tay ra bảo vệ trước người hắn và Thẩm Kha. Mũi tên kia lúc đầu bay
thẳng tới tim Lâm Cẩn Chi nhưng nhờ có Kim Chung Tráo ngăn cản nên bị
chệch hướng, bay sát qua cổ hắn làm rơi một sợi tóc.
"Cẩn Chi!!"
Yến Ngọc Hiên cũng nhìn thấy mũi tên kia, trong lòng run sợ hét một tiếng,
thấy mũi tên bắn chệch mới thở phào, sau đó gầm thét: "Mau bảo vệ Hoàng
hậu!"
Thêm nhiều cấm vệ xúm lại, nhưng bọn người áo đen như biết trước quân cứu viện sẽ tới nên càng liều mạng tấn công mãnh liệt hơn!
Tình hình chiến đấu càng thêm hỗn loạn kịch liệt, ngựa của Đường Cửu bị tách ra xa, đang muốn cấp tốc tìm chỗ trốn thì một mũi tên bắn lén lại vụt
qua sát cổ hắn!
Đường Cửu giật mình nhìn lại, vẫn là sát thủ bắn cung lúc nãy!
"Kẻ gian làm hỏng đại nghiệp Thái Bình của ta, nộp mạng đi!!"
Sát thủ kia dường như hận Đường Cửu thấu xương nên từ bỏ Yến Ngọc Hiên, đỏ mắt truy sát hắn!
"Đệt!" Khóe mắt Đường Cửu giật một cái, kẹp bụng ngựa bắt đầu chạy trốn!
Lâm Cẩn Chi có thể bắn tên nhưng hoàn toàn không biết võ công, bị đuổi kịp là tiêu đời ngay!
Sát thủ sau lưng đuổi theo không bỏ, bắn hai mũi tên đều bị lệch nên tức
tối gào thét, cung tên trên tay đột nhiên đổi góc độ lao tới đùi ngựa
dưới thân Đường Cửu!
Mũi
tên cắm sâu vào trong thịt làm con ngựa đau đớn hí vang, chân trước lảo
đảo khuỵu xuống. Đường Cửu bị hất ngã trên một sườn dốc vắng vẻ rồi lăn
lông lốc xuống dưới.