Gần như là ngay sau khi Tạ Mặc Đông và Lý Hi Hạnh ngồi vào bàn ăn, Chương Lệ Lị đã tới.
Năm nay Chương Lệ Lị 39 tuổi. Tuổi tác của nữ minh tinh rất khó nhìn ra, cô ấy chăm sóc nhan sắc rất tốt, nhìn qua chỉ giống mới hơn 30. Ăn mặc
sạch sẽ giản dị, tóc dài buông xõa, mặc áo thun cao bồi, trang điểm
nhạt, hoàn toàn không nhìn ra phong cách của một thiên hậu.
Sau khi cô vào cửa, Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông đều đứng lên.
"Cô Chương, em chào cô ạ".
"Lệ Lị".
Chương Lệ Lị và Tạ Mặc Đông quen biết đã lâu, gật đầu với anh một cái coi như
chào hỏi. Cô hào phóng đưa tay về phía Lý Hi Hạnh: "Hi Hạnh, xin chào."
Lý Hi Hạnh vội bắt tay cô ấy.
Chương Lệ Lị đánh giá từ đầu tới chân Lý Hi Hạnh, cười nói: "Thường xuyên nghe thầy Tạ kể về em, hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật rồi."
Chương Lệ Lị lớn hơn Tạ Mặc Đông vài tuổi. Bình thường với mối quan hệ giữa
họ, thường sẽ gọi thẳng tên nhau, nhưng vì tỏ vẻ tôn trọng với Tạ Mặc
Đông, cô ấy vẫn giữ thói quen gọi Tạ Mặc Đông là thầy Tạ trước mặt người khác.
Trên mặt Lý Hi Hạnh lộ ra kinh ngạc. Tạ Mặc Đông thế mà lại nhắc đến cô nhiều lần trước mặt Chương Lệ Lị sao?
"Nhiều ca sĩ đều muốn thầy Tạ chế tác hộ một bài hát, người xếp hàng đủ đến
mười năm sau rồi. Album đầu tay của em, thầy Tạ đã giúp em ba bài, còn
tự làm nhà sản xuất, em nghĩ đây là đối xử bình thường à?" Chương Lệ Lị
cố ý tỏ ra không vui vẻ: "Vì album này của em, thầy Tạ từ chối hết công
việc bên tôi. Cậu ấy nói phải làm tốt album đầu tay cho đồ đệ cậu ấy yêu quý nhất! Lời này truyền ra ngoài, nhiều người chắc ghen tị đến chết!"
Lý Hi Hạnh liếc mắt nhìn qua Tạ Mặc Đông. Cô cũng không biết những lời này của Chương Lệ Lị có phải đang nói quá hay không, nhưng Tạ Mặc Đông
không có ý định phản đối.
"Ngồi xuống nói chuyện đi". Chương Lệ Lị nói, "Gọi món trước nhé".
Chương Lệ Lị có địa vị rất cao trong giới giải trí, cũng có rất nhiều thành
tựu, nhưng cô luôn khiêm tốn. Chuyện kết hôn nhiều năm cũng là chuyện bí mật. Công việc của cô ấy luôn đặt trọng tâm vào âm nhạc, không quảng
cáo, không tham gia show, không đóng phim, có thể nói là một ca sĩ tương đối hiếm thấy trong giới giải trí bây giờ.
Gần đây Lý Hi Hạnh
toàn gặp những người nói chuyện có hàm ý – đầu lưỡi không thẳng. Khách
sáo đi khách sáo lại, có chuyện cũng không nói thẳng, hàm ý ẩn chứa
trong câu chữ, nếu bạn không có khả năng nghe hiểu siêu phàm thì đúng là không hiểu đối phương đang nói gì. Nhưng Chương Lệ Lị là người có gì
nói đó, khiến cảm giác lo lắng trước khi vào cửa của Lý Hi Hạnh nhanh
chóng biến mất.
Chương Lệ Lị hỏi: "Tôi nghe thầy Tạ nói, em định hủy hợp đồng với công ty hiện tại à?"
Đi thẳng vào vấn đề, không nói lời vô nghĩa.
Lý Hi Hạnh gật đầu: "Đúng ạ."
"Vậy em có muốn gia nhập công ty Văn Hóa Khuynh Thành của chúng tôi không?"
"Vô cùng muốn ạ".
Chương Lệ Lị cười cười: "Tốt."
"Nghe nói em đang chuẩn bị phát hành album nhỉ, công việc đến đâu rồi?"
"Đã hoàn thành ghi âm rồi ạ, đang trong giai đoạn hậu kỳ."
"Em muốn đến công ty chúng tôi, là cũng định mang theo album này tới phải không?"
"Đúng ạ." Lý Hi Hạnh nói, "Em hy vọng công ty có thể giúp em phát hành album."
Chương Lệ Lị gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Bình thường thì công ty chúng tôi không phát hành album tự chế tác, đây là
vì nhãn hiệu của công ty, và phải bảo đảm chất lượng tác phẩm. Nhưng
album này của em được thầy Tạ chế tác, cậu ấy cũng cho chúng tôi nghe
qua Demo, chúng tôi tin tưởng chất lượng của tác phẩm, cho nên có thể
cho em đãi ngộ đặc biệt, giúp em phát hành album này".
Lý Hi Hạnh sốt ruột nhìn Chương Lệ Lị. Cô biết trọng điểm còn ở phía sau.
"Tình huống của em thầy Tạ đã nói qua với Lục Phong và tôi. Nói thế này nhé,
công ty chúng tôi không nhận người mới, nhất là người mới vẫn còn hợp
đồng với công ty cũ. Nhưng em là người thầy Tạ giới thiệu......"
Lý Hi Hạnh cho rằng Chương Lệ Lị muốn nói "Do em được thầy Tạ giới thiệu
nên có thể cho em đãi ngộ đặc biệt", nhưng Chương Lệ Lị lại không nói
như vậy.
"Vì thế chúng tôi xem em thi đấu, nghe em hát." Chương
Lệ Lị mỉm cười nhìn Lý Hi Hạnh, "Tôi và Lục Phong đều rất yêu thích tài
năng của em."
Lý Hi Hạnh sửng sốt. Lông mày đang cau lại cũng giãn ra.
"Cảm ơn tiền bối," Cô chân thành nói, "Em cũng ngưỡng mộ tiền bối rất lâu rồi."
"Ha ha, đứng khách sáo, tôi còn chưa nói xong." Chương Lệ Lị nói tiếp,
"Trước không nhắc đến chuyện kiện tụng vội—— đây không phải vấn đề lớn.
Nhưng em phải biết rằng, nếu chúng ta ký hợp đồng, tương lai nhiều năm
tới chúng ta sẽ là đồng nghiệp, là những người sẽ hợp tác với nhau. Cho
nên chuyện này không thể quyết định qua loa được, tôi muốn em đem thực
lực đến nói chuyện với chúng tôi, thể hiện em có tư cách trở thành đồng
nghiệp của chúng tôi."
Văn Hóa Khuynh Thành là một công ty lớn,
có rất nhiều hoạt động kinh doanh khác nhau, cũng có rất nhiều hạng mục
hợp tác với những công ty khác, cho nên lợi nhuận trọng điểm của công ty không nằm trên các nghệ sĩ mà công ty quản lý. Một công ty lớn như vậy, chỉ quản lý chín nghệ sĩ. Nếu Lý Hi Hạnh gia nhập, sẽ trở thành nghệ sĩ thứ mười của công ty. Văn hóa Khuynh Thành có nhiều tài nguyên như vậy, chắc chắn sẽ dành cho nghệ sĩ của công ty những tài nguyên tốt nhất. Vì thế họ khá nghiêm khắc với các nghệ sĩ muốn gia nhập. Không thể chỉ vì
vài câu nói của Tạ Mặc Đông và vài video thi đấu của Lý Hi Hạnh liền vội vàng nhận cô vào.
Những gì mà Chương Lệ Lị nói cũng phản ánh
được đầy đủ cách thức hoạt động của một công ty lớn - coi các nghệ sĩ là đối tác, chứ không xem nghệ sĩ là nhân viên để chèn ép.
"Vậy tiền bối muốn em làm gì ạ?" Lý Hi Hạnh hỏi.
"Nói thực ra, kỹ năng ca hát của em còn rất nhiều chỗ phải cải thiện, nhưng
không sao, em còn trẻ, vẫn có thể học tập thêm. Nếu em gia nhập công ty
của chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp em học hỏi và cải thiện. Thứ khiến
chúng tôi coi trọng em chính là khả năng sáng tác". Chương Lệ Lị nói:
"Mấy bài hát em hát lúc tham gia chương trình, phải nói rất có linh khí. Nhưng những bài hát này đều được em viết trước khi thi đấu, nên tôi
cũng không chắc đây có phải là hoa phù dung sớm nở tối tàn hay không,
hay nói cách khác, đây có phải đỉnh cao tài năng của cuộc đời em hay
không."
"Đúng lúc tôi đang chuẩn bị cho album tiếp theo của mình. Nếu mọi việc đều thuận lợi, dự kiến nó sẽ được phát hành vào nửa đầu
năm tới. Tôi muốn mời em viết cho tôi một bài hát. Nếu nó khiến tôi hài
lòng, tôi sẽ đưa nó vào trong album của mình. Nếu tôi không hài lòng,
xin lỗi em, những chuyện khác chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn vậy."
Lý Hi Hạnh giật mình, cô không nghĩ Chương Lệ Lị sẽ đưa ra đề nghị như vậy.
Phải biết rằng nếu như bài hát của cô thực sự được Chương Lệ Lị chấp nhận,
đừng nói đến chuyện ký hợp đồng, đây đã là cơ hội lớn dành cho những
nhạc sĩ trẻ như cô rồi. Ca sĩ có địa vị cao như Chương Lệ Lị, sự phổ
biến và doanh số được đảm bảo. Mọi người cầm đĩa nhạc, ôi bài hát này là do Lý Hi Hạnh viết sao? Đây cũng là một cách để tăng mức độ nổi tiếng
của Lý Hi Hạnh.
Nhưng vấn đề là muốn tạo ra thứ này cần linh cảm
và trạng thái, khi trạng thái tốt và cảm hứng mạnh mẽ, một ngày viết
được một bài hát cũng không thành vấn đề. nhưng khi trạng thái tồi tệ và không có cảm hứng thì cho dù một năm cũng không thể viết được một ca
khúc tốt. Album mới của Chương Lệ Lị đã được chuẩn bị sẵn sàng, thời
gian của cô sẽ không dư dả!
Quả nhiên, Chương Lệ Lị nói: "Tôi cho em một tháng để viết bài hát khiến tôi vừa lòng. Nếu em không biết sở
thích của tôi là thế nào, khi có thể viết một vài bài, miễn là cuối cùng có bài khiến tôi hài lòng. Vậy thì chuyện phát hành album, ký hợp đồng
với công ty chúng tôi và giải quyết kiện tụng với công ty cũ của em, em
đều không cần lo lắng nữa."
Lý Hi Hạnh nhíu mày.
Một tháng thực sự là quá gấp. Một tháng viết một bài không phải việc khó, nhưng
trong một tháng viết một bài hát có thể khiến Chương Lệ Lị hài lòng,
đừng nói là cô, cho dù là Tạ Mặc Đông, hoặc những nhạc sĩ có tên tuổi
lớn không ai dám vỗ ngực đảm bảo chính mình có thể làm được.
Nhưng thời gian cũng không thể kéo dài hơn, chưa kể đến việc sản xuất album
mới của Chương Lệ Lị, mà album của chính cô, cô cũng muốn phát hành càng sớm càng tốt, không có nhiều thời gian để cô kéo dài, cô phải nhanh
chóng ký hợp đồng với Văn Hóa Khuynh Thành, để Văn hóa khuynh Thành
nhanh chóng giúp cô đuổi kịp tốc phát hành album!
Một lát sau, Lý Hi Hạnh khẽ cắn môi, nói: "Được ạ".
Chương Lệ Lị lấy di động ra trao đổi thông tin liên lạc với Lý Hi Hạnh.
"Nếu có thắc mắc gì thì cứ liên hệ với tôi, sau khi viết xong có thể trực
tiếp gửi tác phẩm cho tôi". Cô ấy cười: "Chờ mong tin vui của em".
Từ đầu đến cuối, Tạ Mặc Đông im lặng ngồi một bên, không định giúp đỡ,
hoàn toàn tuân thủ quy tắc trước đó anh đã nói với Lý Hi Hạnh: "Tôi chỉ
cho em cơ hội, có thể nắm bắt hay không thì phải dựa vào thực lực của
chính em".
Khi nghe thấy Lý Hi Hạnh chấp nhận yêu cầu của Chương
Lệ Lị, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười, anh cũng gật đầu đồng ý sau
đó quay lại uống trà của mình.
Buổi tối, Lý Hi Hạnh rời nhà hàng về đến nhà, mở di động ra xem, thấy một loạt thông báo đến từ người đại diện Tôn Mình Nguyệt.
Lúc trước Dream Music sắp xếp một loạt hoạt động cho Lý Hi Hạnh phần lớn là muốn chuẩn bị cho việc phát hành album của cô. Nhưng gần đây thời gian
phát hành album bị kéo dài, ưu đãi này cũng bị hủy bỏ. Tuy nhiên mới đây Tôn Minh Nguyệt lại nhận được công việc mới từ bộ phận marketing, cơ
hội này do tự bản thân Lý Hi Hạnh, hoặc là nói nhờ năng lực của nhóm Quả Hạnh mà đạt được.
Một số công việc của công ty, người đại diện
hoặc lãnh đạo công ty có thể quyết định để nghệ sĩ nào tham gia. Ví dụ
như hai công ty có chiến lược hợp tác lâu dài, tôi cho anh tài nguyên và ưu đãi, anh cũng cho tôi vài cơ hội để tôi nâng đỡ người trong công ty; hoặc có một số công việc, ví dụ như đối phương mời anh lớn chị lớn của
công ty tham gia hoạt động, công ty nói anh lớn chị lớn có thể đi, nhưng phải dẫn theo các em nhỏ. Những lúc như thế này đối phương thường sẽ
đồng ý, công ty muốn đưa ai đến thì đưa.
Tuy nhiên có một số công việc, không phải công ty muốn đưa ai đi liền đưa. Người bỏ tiền yêu cầu được lựa chọn, bỏ qua một vài nhân tố chủ quan ở bên ngoài, họ sẽ xem
số liệu trên mạng để phân tích. Sau đó họ đem danh sách ném vào bộ phận
marketing của công ty quản lý, bộ phận marketing lại đem danh sách
chuyển đến người đại diện, người đại diện không cần phải lựa chọn, trực
tiếp thông báo cho nghệ sĩ của mình tham gia là được.
Ví dụ như
gần đây một KTV nổi tiếng kỷ niệm 15 năm thành lập, muốn tổ chức một
hoạt động offline quy mô lớn để quảng bá thương hiệu của chính mình, họ
đến tìm các bộ phận marketing của Dream music yêu cầu cung cấp một số
nghệ sỹ đến tham gia biểu diễn thương mại tại các thành phố lớn. Những
nghệ sĩ họ mong muốn, sau khi khi phân tích số liệu trên internet, thì
mang đến bộ phận marketing một danh sách --- Lý Hi Hạnh có trong danh
sách này!
Gần đây Chu Tiêu Đồng quản lý nhóm Quả Hạnh rất tốt,
các số liệu đáng lẽ bị giảm sút đều đều đặn tăn trưởng, khiến Lý Hi Hạnh bỏ xa các tuyển thủ cùng công ty, trở thành người được lựa chọn đầu
tiên trong những lời mời biểu diễn thương mại. Tôn Minh Nguyệt còn đang
lo lắng có nên tăng thêm phí sân khấu của cô hay không.
Nhưng sau khi Lý Hi Hạnh nhận được tin nhắn, thì lạnh lùng trả lời lại hai chữ ---
"Không đi".
Một lát sau, Tôn Minh Nguyệt gọi điện đến.
"Vừa rồi chị gửi em vài buổi biểu diễn thương mại và quảng cáo, em không đi cái nào? Nói cho chị biết để chị còn sắp xếp."
"Cái nào cũng không đi".
"..."
"Hi Hạnh". Tôn Minh Nguyệt nghiêm túc nói: "Không phải vì chuyện album mà
em tức giận với công ty đấy chứ? Đừng ngốc như vậy. Chuyện album đã
không thể cứu vãn được nữa, nếu bây giờ em không tham gia hoạt động,
công ty cũng không bị tổn thất gì, công ty có hàng trăm nghệ sĩ, cho dù
em không đi thì người khác cũng đi, người bị tổn thất chính là em đó".
"Nghiêm trọng như vậy sao?! Hay là em đến bệnh viện khám xem, đừng để lại di
chứng gì!" Tôn Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, tuần này
sẽ không sắp xếp công việc cho em, em hãy tự lo cho chính mình, nhanh
chóng khỏe lên nhé, thiếu gì thì gọi cho chị, nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi Lý Hi Hạnh cúp điện thoại, cô liền đến phòng đàn, mở ra một bản nhạc trống, cầm ghita bảo bối của mình lên.