Tạ Văn Hàm nhanh chóng trở thành vua của đám trẻ vùng núi.
Bởi vì có một siêu cấp đại não, chẳng sợ Tạ Văn Hàm chưa từng học qua bắt cá,
cũng có thể thành thạo dưới sự thể hiện mẫu của bọn nhỏ, hóa thân trở
thành tay bắt cá, một người bắt được nhiều cá hơn so những người khác
cộng lại, làm bọn nhỏ kinh ngạc cảm thán không thôi, các bé gái không
thể xuống tay ở trên bờ cổ vũ cho bọn hắn, động lực thập phần to lớn.
Tịch Tử Diệp bắt nửa ngày, không bắt được con nào không nói, còn bị cá chơi
lại,thiếu chút nữa cắn đến chân chính mình, dẫn đến một trận cười vang,
Tịch Tử Diệp không khỏi duỗi tay ôm cổ Tạ Văn Hàm, nghiến răng nghiến
lợi nói: "Nói! Cậu có phải hay không ở nhà bí mật luyện qua!"
"Ha ha ha cái này còn cần bí mật luyện?" Tạ Văn Hàm bắt lấy tay Tịch Tử
Diệp, cười thở hổn hển, "Cậu nói thẳng là cậu ngốc đi? Yên tâm đi Tiểu
Tịch Tử, sẽ không để cậu không có cá ăn, tôi sẽ cho cậu một con a!"
"Một con không được liền hai con, muốn ăn mấy con thì được bấy nhiêu!"
"Tôi đi với cậu!" Tịch Tử Diệp nhấc chân muốn đá Tạ Văn Hàm, trong mắt tràn
đầy ý cười, kết quả không đứng vững trực tiếp ngã vào trong sông, làm
mọi người cười vang không thôi.
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Khoảng cách còn lại giữa bọn họ, tựa như dần dần mà biến mất.
Chờ đến khi các đại lão rốt cuộc cùng trưởng thôn giải quyết xong, nhìn đến đám nhỏ cao hứng phấn chấn đang chạy về, dùng dây mây đan ra mấy cái
rổ, đều tràn đầy cá sống, khiến bọn nhỏ không khỏi cùng trưởng thôn khoe khoang một phen,
"Này đều là anh Hàm Hàm bắt được!"
"Anh ấy ngay từ đầu còn không biết bắt cá, chúng ta dạy, lúc sau liền bắt được nhiều cá như vậy!"
"Y thật sự rất lợi hại a!!"
"Y giống như siêu nhân vậy! Cái gì cũng làm được!"
"Còn dạy chúng ta không cần bắt những con cá nhỏ, muốn để bọn chúng sinh sôi nảy nở, không thể bắt hết!"
"Anh Hàm Hàm thật sự siêu cấp lợi hại a! Cháu rất thích y!"
Trưởng thôn nhìn đôi mắt bọn nhỏ sáng lấp lánh, chóp mũi liền đau xót, liền
nói ba lần chữ "Tốt", nhìn phía Tạ Văn Hàm bị vây quanh ở bên trong, đôi mắt cực kỳ ôn nhu hiền từ.
Hắn đã lâu lắm không có gặp qua bộ
dáng đám nhỏ hưng phấn lại vui sướng như vậy, mà hôm nay cũng không có
gì khác ngày xưa, đều nhờ thiếu niên này, đem hết thảy đều thay đổi,
khiến đám nhỏ trong thôn kích động sung sướng như vậy, đều là nhờ một
thiếu niên như vậy!
Bởi vì bắt được nhiều cá, cuối cùng mỗi người đều có một con, mỗi một con ít nhất đến năm sáu cân, không sai biệt lắm có thể cho một nhà ăn ba bữa, thôn này thật sự nghèo, quanh năm suốt
tháng cũng không được ăn thức ăn mặn, một con cá thật sự làm cả nhà kinh hỉ.
Thời điểm trưởng thôn nhận được cá Tạ Văn Hàm cho, không
ngừng nói cảm ơn, một đôi tay khô nứt ngăm đen càng nắm Tạ Văn Hàm không bỏ, chỉ không ngừng mà biểu đạt cảm kích, làm Tạ Văn Hàm không khỏi đỏ
mặt, có vài phần ngượng ngùng.
Vài vị đại lão nhìn một màn này,
trong lòng càng đối Tạ Văn Hàm tràn ngập hảo cảm, hơn nữa đứa nhỏ này là Văn Viên chính miệng đóng dấu, các đại lão nhìn Tạ Văn Hàm trong mắt
càng thiện ý
Tạ Văn Hàm đem cá chính mình cho cô gái nhỏ kia, làm một động tác ra dấu im lặng, cười nói: "Em có thể ăn cùng anh Tịch, dù
sao tên đó một mình cũng ăn không hết."
Cô bé há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới nói: "......Em về sau, còn có thể nhìn thấy anh không?"
"Đương nhiên có thể!" Tạ Văn Hàm xoa xoa sợi tóc cô, cười ôn nhu, "Em chỉ cần
cố gắng học tập, thi đậu đại học đế đô, có thể lâu lâu mà đến tìm anh,
đến nhiều lần a, em không chừng sẽ nói anh phiền."
Cô bé nghiêm túc mà nói: "Mới không phiền nha."
Tạ Văn Hàm ngây ra một lúc, sau đó cười lên tiếng, vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ, mỉm cười nhìn nàng.
Bọn họ đều cho rằng động tác lúc này cũng đủ che dấu, nhưng trên thực tế vẫn như cũ bị camera hoàn mỹ mà quay tới
"Cố gắng học tập nha," Tạ Văn Hàm vì nàng khuyến khích nói, "Anh trai đây ở đế đô chờ em, đừng để anh chờ lâu, được không?"
Cô bé nặng nề mà gật gật đầu, bộ dáng thập phần nghiêm túc.
......Đế đô......Sao?
Đã từng, là một tồn tại không với tới được, nàng dơ bẩn lại tính cách không tốt, làm sao dám vọng tưởng đế đô xa vời?
Nhưng là hiện tại......
Trong thân thể phảng phất như có sức mạnh vô hạn, động cơ mang tên sức mạnh
đã bật công tắc, nàng yên lặng nhìn bầu trời, lần đầu tiên cõi lòng nàng kiên định và đầy hy vọng như vậy,
- - nàng nhất định phải thi đậu trường học đế đô!
- - nhất định!
Cô gái nhỏ nhìn lên bầu trời mang theo nguồn sức mạnh nào đó làm người ta
chấn động, camera nhịn không được quay cận cảnh cô gái nhỏ này,
Vào lúc này, camera đột nhiên có một ý tưởng táo bạo và ngớ ngẩn,
......Có lẽ vận mệnh cô gái nhỏ này, từ giờ khắc này bắt đầu thay đổi, có lẽ vậy.
**
Để cảm tạ bọn họ, trưởng thôn chuẩn bị cho họ hết thảy đều tốt nhất, thậm
chí còn phá lệ mà giết hai con gà thêm một món thịt, bộ dáng kinh người
còn mang theo vài phần kích động.
Các đại lão lúc này cũng bình
dị gần gũi cực kỳ, trong bàn lớn thôn, bọn họ một bàn ngồi xuống vị trí
còn trống, mấy đứa trẻ ngồi cùng các đại lão tựa hồ còn có chút gò bó,
các đại lão liếc mắt nhìn nhau, rồi bắt đầu "kiểm tra" bọn họ.
Ngay từ đầu chỉ muốn thử học sinh Viên Văn đề cử như thế nào, nhưng Tạ Văn
Hàm tựa hồ một lòng chỉ nghĩ tới ăn, ngay cả Thi Giác Vinh đều vội vàng
trả lời một câu, Tạ Văn Hàm này một đề đều không có trả lời.
Chẳng lẽ Viên Văn nói quá?
Nhưng Viên Văn rõ ràng không phải người như vậy.
Một đại lão nhịn không được nhíu nhíu mày, cố ý nói một câu hỏi khó, hơn
nữa tính toán tương đối nhiều, học sinh trong tay không có giấy bút, chỉ bằng tính nhẩm không thể nghi ngờ là tăng thêm độ khó, nhất thời không
ai trả lời,
Bầu không khí trên bàn ăn như đột nhiên bị đè nén,
mắt thấy năm phút trôi qua, cũng không có người nói ra đáp án, mấy học
sinh giữa mày nhăn rất sâu, không tự giác có chút bực bội, lúc này liền
nghe thấy một âm thanh trong trẻo, "Đáp án là âm năm."
Vài đại lão nhìn qua đi, nhìn Tạ Văn Hàm thong dong cười một chút, đôi mắt ôn hoà trong sáng, thập phần sạch sẽ.
Đại lão kia cười nói: "Năng lực tính toán không tồi a."
Tạ Văn Hàm chỉ cười cười, không nói lời nào.
Đại lão lại trước sau ra câu hỏi, có vài câu hỏi vượt quá tiêu chuẩn, mà Tạ Văn Hàm luôn có thể trả lời, hơn nữa y mỗi một lần trả lời thời gian
đều đúng lúc, vừa vặn là năm phút, mặc kệ đáp án câu hỏi kia có chính
xác hay không, hắn đều tới phút thứ năm nói ra đáp án, phảng phất như đã chốt thời gian cụ thể.
Vài đại lão liếc nhìn nhau, đều nhìn ra
Tạ Văn Hàm thành thạo, đứa nhỏ này phỏng chừng là đang đợi những người
khác, nếu những người khác có thể trả lời, y liền không nói, nếu những
người khác không trả lời được, để không khí trên bàn ăn không xấu hổ,
hắn liền đem đáp án nói ra, làm dịu không khí trên bàn ăn,
Lúc này, không chỉ trong lòng mấy đại lão vừa lòng, chính là đám Tịch Tử Diệp, đối Tạ Văn Hàm độ hảo cảm cũng tăng nhanh.
Vài đại lão có tâm thử hắn, cuối cùng đưa ra một câu hỏi đại học, y cũng
nhất nhất trả lời, đại lão ra câu hỏi cười nói: "Tiểu tử, có phải đã
tham khảo qua bài?"
Tạ Văn Hàm hơi hơi mỉm cười, bộ dáng mang theo vài phần ngượng ngùng.
Bọn họ đều năm ba trung học, sao có thể nói tham khảo bài?
......Còn không phải câu hỏi đại học sao!
Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Trí Viễn bình tĩnh nhất trong mắt đều có
vài phần kinh ngạc cùng tán thưởng, năm ba cao trung bận rộn như vậy, Tạ Văn Hàm thế nhưng còn có thể học chương trình học đại học, thật sự
khiến người ta.....Lau mắt mà nhìn a!
Nhìn đến mọi người kinh
ngạc cảm thán, Thi Giác Vinh trong lòng càng phức tạp khó phân biệt, hắn chỉ cần tưởng tượng đến Tạ Văn Hàm làm hắn nhục nhã, cũng chỉ cảm thấy
tức giận bộc phát, nhưng trong lòng lại cố tình có vài phần kiêu ngạo
nói không nên lời, Hàm Hàm của hắn chính là ưu tú như vậy! (Mow: Ủa aloo anh oei?? Hàm Hàm của eim nhaa anh)
Mà Thi Diệu Hi thì đơn giản thuần tuý hơn nhiều, hắn nhìn sườn mặt Tạ Văn
Hàm sạch sẽ, lại cảm thụ được quanh thân đại lão đối hắn khẳng định cùng tán thành, lại cảm nhận được sự khẳng định và công nhận của các đại lão xung quanh, thấy đồ ăn trên bàn như có sắc thái kì diệu, làm hắn không
tự chủ được mà dâng lên ý muốn ăn, cuối cùng ăn một chén cơm đầy, đối
với bệnh kén ăn nhiều năm của Thi Diệu Hi mà nói, quả thực không thể
tưởng tượng.
Sau khi ăn xong thì vận động cùng giải trí đơn giải, sau đó mọi người liền trở lại giường đất ngủ, nhóm nhân viên công tác
đã chụp những bức ảnh ưng ý, các boss lớn cũng hoàn thành nhiệm vụ chính mình, sáng mai bọn họ liền phải rời đi nơi này.
Một ngày ngắn
ngủi như vậy, Tạ Văn Hàm cùng Tịch Tử Diệp, Bạch Trí Viễn, Dụ Hoằng Bác, Cơ Tư Điềm cùng Khương Nguyệt Tâm trở thành bạn tốt, Tịch Tử Diệp buổi
tối còn tự mình thú tội, nói chính mình ngay từ đầu có bao nhiêu khinh
thường Tạ Văn Hàm, kết quả sau lại bị Tạ Văn Hàm vả mặt bốp bốp bốp,
khiến mọi người cười đến không ngừng;
Mọi người trao đổi phương
thức liên lạc, còn ở WeChat lập một nhóm, cũng kéo mấy boss lớn vào,
những boss lớn trước sau thêm Tạ Văn Hàm làm bạn tốt, có người cho hắn
một hòm thư làm phương thức liên lạc.
Lát sau Tạ Văn Hàm về nhà,
liền cùng người trong nhà thương lượng một chút, sau đó lấy ra tiền tiêu vặt cùng tiền mừng tuổi y tích góp mấy năm gần đây, đều quyên cho vùng
núi kia, nguyên chủ chính là một đứa trẻ ôn nhu, trước kia cũng nghĩ tới quyên tiền cho vùng núi nghèo khó, nhưng thật sự không biết làm như thế nào, vì thế cũng chỉ ngẫm lại, mà lúc này đây, Tạ Văn Hàm liền giúp
nguyên chủ đem tình yêu cùng thiện lương của y tặng đi.
Bất quá
một ngày cuối tuần, Tạ Văn Hàm không biết vì cái gì, thời điểm thứ hai
đi học, hắn rất được hoan nghênh, vừa tan học bị một đám bạn học vây
quanh hắn hết lớp này đến lớp khác.
Rất nhanh, phim phóng sự đã
được cắt nối biên tập, chia làm hai kỳ, trước tiên là làm nóng, thả ra
một hai đoạn ngắn, mà quảng cáo từ thiên công cộng cũng hoàn thành, cảnh chính là Tạ Văn Hàm cùng cô gái nhỏ ước định học tập thật tốt thi đậu
đại học đế đô,
Mặt mũi đài quốc gia, ai dám không cho? Đài nào
không cho phép ba điểm? Huống chi Tịch gia đứng đầu giới giải trí không
phải nói không, Tịch Tử Diệp là người thừa kế duy nhất Tịch gia, hắn về
nhà nói một câu, ông bà Tịch gia còn nói lời vô lý?
Qảng cáo từ thiện xuất thế, ở trên TV xoát độ tồn tại,
Mà Tạ Văn Hàm làm diễn viên chính, tận dụng làn gió cổ đông này, trở nên nổi tiếng!