Kha Hùng hành hung xong đầu quái vật nửa chim nửa thú thì đắc ý quay lại. Nhìn thấy mọi người đã giải quyết được tất cả chim và giòi biến dị. Hắn đặc biệt vui mừng.
Kha Hùng thu lại tấm lưới điện màu tím trên không trung. Sau đó tất cả mọi người tập trung về chỗ lô cốt đã được xây dựng gần phim trường. Lão Hắc nhìn một
mảnh phế tích rộng lớn trước mắt, lên tiếng:
“Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chúng ta có cần quy hoạch nó thành căn cứ phụ của Hùng Thiên không?”
“Ai đến phụ trách?”
Kha Hùng hỏi lại một câu khiến mọi người ngơ ngẩn. Đám người Tề Lâm, Lão
Hắc là có năng lực nhất, nhưng họ không muốn rời khỏi căn cứ núi đá của
thành phố.
Kha Hùng nhún vai. “Chúng ta không dùng tới nhưng có thể để lại cho Phạm Sáng, đổi lấy nhân lực lẫn tài nguyên.”
“Phạm Sáng ở phía đông. Phim trường phía nam. Giao hết vào tay Phạm Sáng, cậu không sợ tự tạo thành phiền phức cho mình?”
Lão Hắc đối với ý kiến của Kha Hùng không khỏi suy nghĩ. Bản năng của một thám tử khiến hắn phải đắn đo hơi nhiều.
Kha Hùng cười lớn: “Chỉ cần thực lực của mọi người không ngừng tăng lên. Hùng Thiên căn cứ không sợ bất cứ lực lượng nào”
Lời này nói đến hay. Tất cả dị năng giả một phen hoan hô ầm ĩ.
Tề Lâm đối với Kha Hùng lại có nhận thức sâu sắc hơn.
Chuyện địa bàn đã được giải quyết. Kha Hùng thu lại toàn bộ chim biến dị bị
chất như núi trên xe quân sự vào không gian của mình. Sau đó mọi người
bắt đầu bàn tính kế hoạch tiếp theo.
Kha Hùng giao cho Lão Hắc
nhiệm vụ hộ tống phần lớn dị năng giả về lại căn cứ. Hắn cùng Trần Tiểu
An, Tề Lâm, Quách Ngữ, A Ngưu và một dị năng giả hệ hỏa tên là Tiểu
Phương trụ lại, tiếp tục tiến vào rừng rậm Mê Linh.
Mọi người không có bất cứ ý kiến gì với mệnh lệnh này.
Nhìn theo bóng dáng đoàn xe xả khói mù mịt biến mất phía cuối con đường, Quách Ngữ không nén nổi, tặc lưỡi thốt lên.
“Hùng ca. Chúng ta thiếu một tay độ xe chuyên nghiệp.”
“Bảo Nhiệm Vụ Đường treo nhiệm vụ tuyển người.”
— QUẢNG CÁO —
Tề Lâm nhíu mày suy nghĩ một lát liền lên tiếng.
“Tôi biết có mấy người tay nghề rất khá ở căn cứ quân sự của thành phố E.”
“A. Sau khi tìm được Long Đằng Thảo, chúng ta có thể đi thăm Phạm Sáng. Cái phim trường này có thể phát huy tối đa giá trị của nó rồi.”
“Anh đen tối. Tính âm Phạm Sáng nha.”
Quách Ngữ nghe Hùng Ca nói thế thì híp mắt cười.
Kha Hùng nghiêm mặt nói.
“Cái này gọi là chiêu hiền đãi sĩ, giải cứu nhân tài. Hiểu chưa?”
“Hiểu. Rất hiểu. Phi thường hiểu”
Đám dị năng giả đưa mắt nhìn nhau, hắc hắc cười.
Kha Hùng đào luôn lô cốt do bọn Tề Lâm vất vả tạo ra vào không gian Phật
Ngọc. Sau đó, Tề Lâm ngay tại vị trí này dựng lên một tấm biển bằng kim
loại thật lớn. Nội dung đề mấy chữ: “Lãnh địa do Hùng Thiên căn cứ dọn
dẹp.”
Tiếp theo, cả sáu gười leo lên chiếc Hummer của Kha Hùng, hướng về rừng rậm Mê Linh.
...
Mê Linh nổi tiếng là một trong ba cánh rừng lớn nhất của nước Z. Cánh rừng này sở hữu rất nhiều loài cổ thụ quý hiếm được quốc gia bảo vệ. Bên
cạnh đó, tận sâu trong rừng rậm Mê Linh còn có hồ nước và những thảm hoa tuyệt đẹp. Nhiều đạo diễn trong nước và quốc tế đều rất muốn lấy ngoại
cảnh tại nơi này.
Tuy nhiên, ước muốn và hiện thực luôn khác biệt một trời một vực.
Có lần, một đoàn làm phim cách nước Z nửa vòng trái đất, dắt díu nhau tìm
đến rừng rậm Mê Linh để quay ngoại cảnh. Kết quả, chưa đi được đến địa
điểm dự định thì đã có ba người bị rắn cắn chết. Đạo diễn và nhà đầu tư
đều kinh hoảng. Lập tức cho người ngựa rút hết trở về.
Từ đó khu rừng càng trở nên huyền bí trong mắt thế nhân.
Kha Hùng từng nhiều lần theo chân đoàn làm phim đến đây. Nhưng bọn hắn cũng chỉ lởn vởn ở khu vực bên ngoài bìa rừng. Đám quân nhân chính quy như
Tề Lâm cũng không ngoại lệ.
— QUẢNG CÁO —
Hiện tại thì khác.
Một nhóm sáu người, vạch những tàn cây lòa xòa che lối, chậm rãi tiến lên.
Kha Hùng mở ra Kim nhãn và Kim nhĩ. Mắt nhìn, tai nghe khắp bốn phía xung
quanh. Hắn muốn tìm con quái vật nửa người nửa chim, nửa đường bỏ trốn
lúc trước.
“Tề đại ca. Lần trước, anh tìm được Hóa Đằng Thảo trong hoàn cảnh nào?”
Quách Ngữ đi ngay sau Tề Lâm. Cô nhóc vừa thả ra dị năng thử kết nối với thực vật xung quanh, vừa đảo mắt, lén quan sát bóng lưng người đàn ông tuấn
tú trước mặt.
“Lần đó là may mắn...”
Tề Lâm hồi tưởng lại quá trình phát hiện ra Long Đằng Thảo.
Trước mạt thế vài bữa, Tề Lâm dẫn theo thuộc hạ vào rừng tập trận. Trong lúc
hắn đuổi theo một đầu heo rừng thì phát hiện con mồi đang moi mấy đoạn
thực vật màu đỏ trong hố lá, ăn lấy ăn để. Đám thực vật có hình dáng và
màu sắc kì lạ này hơi héo rũ và không gốc không rễ, cũng chẳng rõ đầu
heo đó tìm được ở đâu. Heo rừng bị rượt đuổi đến ná thở nhưng khi ăn
xong mấy đoạn thực vật màu đỏ thì phục hồi thể lực dần dần.
Tề
Lâm là người tinh tế. Hắn nhanh chóng phát hiện ra dược tính của loại
thảo dược đặt biệt này nên quyết đoán giết heo đoạt bảo.
Trần Tiểu An nghe Tề Lâm kể lại cả quá trình thì tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc. Long Đằng Thảo quá hiếm. Ngay cả Vu Lâm và Tả Mộng Lâm cũng chưa từng xuất hiện qua.”
“Vạn vật tương sinh tương khắc. Long Đằng Thảo là loại thảo dược biến dị
thần kỳ. Xung quanh nó, chắc hẳn sẽ có độc vật bảo vệ. Hơn nữa, môi
trường sinh trưởng của nó cũng cần hội đủ những điều kiện rất cao.”
Kha Hùng đi phía trước, đầu ngón tay bắn ra một tia lôi điện mỏng thiêu
chết một con bọ cánh cứng biến dị. Nghe được cuộc trò chuyện của hai
người này thì nhàn nhạt lên tiếng.
Bọn họ đã đi bộ hơn một giờ
đồng hồ nhưng vẫn đang ở khu vực bên ngoài của Mê Linh. Ngoại trừ đám
côn trùng, bò sát nho nhỏ thì chỉ có thực vật biến dị có thực lực yếu
kém. Những tài nguyên quý giá gì đó còn chưa có duyên gặp qua. Hoặc cũng có thể bị con quái vật nửa chim nửa thú kia ăn mất.
Vẫn đang đi
tới. Bất chợt, đôi mày kiếm của Kha Hùng khẽ nhướng. Kim Nhãn của hắn
nhìn thấy cách vị trí hiện tại hơn một ki lô mét, xuất hiện một gốc dừa
hoang với đường kính ba người trưởng thành vòng tay ôm không hết. Ấn
tượng nhất vẫn là những nhánh lá dài hơn năm mét, rũ xuống, ôm sát vào
thân cây.
Kim nhãn của Kha Hùng quét qua gốc dừa biến dị. Hắn hài hước nói:
“Bao lâu rồi chúng ta chưa uống dừa tươi nhỉ?” — QUẢNG CÁO —
“Anh thèm hả?” – A Ngưu nhanh mồm lên tiếng.
“Coi như vậy đi. A Ngưu. Nếu bây giờ có cây dừa đầy quả xuất hiện. Cậu sẽ làm thế nào?”
“Hái. Tất nhiên hái hết.”
A Ngưu chỉ cần nghĩ đến ăn uống là gương mặt đầy thịt của hắn hớn hở đi lên.
“Từ nơi này, tiến lên phía trước chừng một cây số. Các cậu sẽ thấy một gốc dừa. Hái hết trái của chúng xuống.”
Mọi người nhìn hướng theo hướng tay chỉ của Kha Hùng, chỉ thấy một mảng
thực vật màu xanh sẫm chen chúc nhau, nào phát hiện được gốc dừa trĩu
quả như lời Kha Hùng đã nói. Nhưng nghi ngờ Thủ Lĩnh là chuyện không
sáng suốt nhất. Vì thế, cả đám ngoan ngoãn đi lên.
Tề Lâm liếc liếc người đàn ông đẹp đến quỷ khốc thần sầu đi bên cạnh, giọng nói có chút âm dương quái khí.
“Cậu lại giở trò gì đấy? A Ngưu và Tiểu Phương còn là dị năng giả cấp một đây.”
“Chính vì vậy mới phải giúp họ thăng cấp. Nếu lo lắng, anh có thể đi theo bảo hộ?”
“Có Tiểu Ngữ theo họ là được. Tôi vẫn muốn cùng cậu một chỗ xem náo nhiệt!”
“Ha hả. Tùy anh.”
Kha Hùng nhún vai, không tiếp tục bàn luận. Hắn đúng là muốn thử thách hai
dị năng giả mới gia nhập của căn cứ. Hơn nữa, nhiệm vụ hái dừa đó cũng
chẳng mấy nguy hiểm. Chỉ cần động não một tí là được.
Thứ nguy hiểm thật sự. Chính là đám giáp xác biến dị trú tại con suối nhỏ gần gốc dừa. Hắn muốn đi săn bắt một phen.