A Thành, A Hổ xem đám người Phạm Sáng đua nhau bày trò thì cười lăn lộn
trong lòng một hồi. Sau, A Hổ cũng đứng ra, vẻ mặt đủ mười phần chân
thành lên tiếng:
“Thương thế của các vị đúng là nghiêm trọng. Nếu như không được bác sĩ ngoại khoa chữa trị, nhất định sẽ biến chứng.”
“Đúng đúng. Cho nên, phải nhờ bác sĩ đây ra sức một chút” – Cận vệ của Phạm Sáng hớn hở ra mặt.
“Đáng tiếc, quá đáng tiếc” – A Hổ chậc lưỡi.
“Không biết cậu đáng tiếc điều gì?”
“Ha ha. Tôi nói đáng tiếc là bệnh trạng của mọi người quá nguy hiểm mà bác
sĩ Hoa của chúng tôi lại không cách nào giúp được. Bác sĩ Hoa là bác sĩ
sản khoa, được Kha Thủ lĩnh mời về đây chăm sóc thai sản cho vợ của ngài ấy. Mọi người sẽ không biến thái đến độ để bác sĩ Hoa khám cho mình
chứ?”
Phạm Sáng: “...”
Đám cận vệ: “...”
Phương Thúc Mạnh: “...” Còn may lão không tham gia trò đùa nhí nhố này. Mặt mũi đám người kia .... chó gặm nát cả rồi.
Lời của A Hổ chính là trắng trợn châm biếm Phạm Sáng cùng mười cận vệ. Đám
đàn ông bị vả mặt, thẹn hóa thành giận liền giơ nắm đấm về phía hắn.
“Con mẹ mày. Dám đùa giỡn bọn ông”
A Hổ cười lạnh, chủ động giơ nắm đấm đáp trả. Dị năng hệ lực lượng cấp
hai bùng phát. Hai cú đấm vừa chạm nhau, tiếng nứt xương lập tức vang
lên.
“Crắc”
“A...”
Thuộc hạ của Phạm Sáng hét lên một tiếng thảm thiết, ôm cánh tay đau nhức lùi lại.
A Hổ nhíu chặt mày nhìn hắn, lại nhìn sang Phạm Sáng đen mặt đứng một bên:
“Tôi chỉ nói sự thật. Lẽ nào vì vậy mà bị giết người diệt khẩu?”
Sắc mặt của Phạm Sáng cực kì thúi. Không thể tiếp tục ở lại chỗ này để
chuốc nhục, lão luyến tiếc nhìn lại đám máy móc, thiết bị y tế thêm một
lần rồi xoay người bước thẳng ra ngoài.
Phương Thúc Mạnh cùng đám cận vệ của Phạm Sáng vội vã đuổi theo.
Mục tiêu kế tiếp của Phạm Sáng chính là tòa lầu gần cổng lớn. Lão ưỡn ngực
đi tới, vừa hay đụng phải cha Trần đang cao giọng dạy dỗ Chu Nhất.
“Con ơi nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”
Phạm Sáng: “…” — QUẢNG CÁO —
Phương Thúc Mạnh cùng đám cận vệ: “…”
Phương Tổng không phải giặc, cũng chẳng phải quan. Lão hí hửng bước lên, định
dùng sự “thân thiện” của mình để chứng tỏ chân lý: “Ông đây vẫn còn hữu
dụng”.
Phương Thúc Mạnh đứng trước mặt cha Trần, còn chưa kịp mở lời đã thấy lão già này cười như không cười nhìn đứa trẻ đang say mê
chơi với cái trống bỏi của mình, dài giọng ngâm:
“Làm quan ăn sướng mặc sang
Lại thua mấy kẻ ác gian bày đầu
Giả vờ xây miếu, xây cầu
Nhét tiền đầy túi, ruột màu đen thui”
Phương Thúc Mạnh: “…”
Phạm Sáng: “…”
Đám thuộc hạ: “…”
Móa nó. Trên đời hận nhất mấy kẻ suốt ngày đọc thơ con cóc. Đếch vui.
A Thành, A Hổ nhìn đám khách “không mời mà tới” bị vả mặt bốp bốp thì âm
thầm dựng một ngón cái lên cho cha Trần. “Gừng càng già càng cay”
Phạm Sáng muốn nỗi bão. Bàn tay của lão đã vô thức chạm vào báng súng, đáy mắt sát ý bủa vây.
A Hổ vội tiến lên, cười hề hề nói:
“Ha ha. Đây là thói quen của mấy người già sống trong căn cứ. Hễ rảnh rỗi
là lại dẫn đám nhóc ra dạy dỗ nhân nghĩa. Kha thủ lĩnh cũng khuyến khích họ phát huy tinh thần giáo dục. Phạm đại tướng, ngài nói có phải
không?”
“Phải. Tất nhiên là phải rồi”
Phạm Sáng nghiến
răng nghiến lợi trả lời. Nói hết câu, lão cũng xoay gót ra ngoài. Phương Tổng cùng mười tên thuộc hạ của Phạm Sáng lần nữa xoa mồ hôi trên trán
lót tót chạy theo.
Tòa lầu gần cổng lớn nguy hiểm tránh qua một kiếp.
A Thành, A Hổ dẫn đám người Phạm Sáng đi một vòng căn cứ, cuối cùng cũng
đến chỗ trụ sở chỉ huy. Nhìn cả tòa nhà bị vây kín bằng một bức tường
kim loại cao gần chục mét, hai con mắt của Phương Thúc Mạnh muốn lọt ra
ngoài.
“Đây là thế nào?” – giọng của Phạm Sáng cực kì khó chịu.
“Đây là nhà riêng của Kha thủ lĩnh. Vì ngài ấy ra ngoài làm nhiệm vụ nên tự
mình phong bế, đề phòng một số người trong căn cứ tới chọc phá. Kha thủ
lĩnh rất .... ha ha”
....................
Khi A Thành đang nói xấu boss của mình thì bên ngoài Hùng Thiên căn cứ mấy chục cây số,
Kha Hùng liên tục hắt hơi. Trần Tiểu An ngồi trên ghế lái phụ, lo lắng
hỏi:
— QUẢNG CÁO —
“Sao thế?”
“Chắc là có ai đó nói xấu sau lưng.”
“Khoảng bao lâu nữa chúng ta có thể về tới căn cứ?”
“Tầm ba mươi phút”
Kha Hùng nhìn nhìn đồng hồ rồi trả lời. Chuyến đi đến thành phố D lần này,
hắn thu hoạch ngoài tưởng tượng. Quan trọng nhất vẫn là chiêu mộ được Tề Lâm – dị năng giả cấp bốn hệ kim.
Mấy chiếc xe nối đuôi chạy bon bon. Phần lớn zoombie đều bị họ giải quyết lúc đi. Hiện tại có zoombie
xuất hiện cũng bị các dị năng giả cách không giết chết.
......................
So với sự yên bình đến nhàm chán của nhóm dị năng giả đang trên đường trở
lại. Tình hình tại Hùng Thiên căn cứ chỉ có thể hình dung bằng mấy từ
nước sôi lửa bỏng, căng thẳng tột cùng.
Nhà khách mà đám người đến từ căn cứ thành phố E trọ lại.
Phạm Sáng mặt mày âm trầm ngồi trên chiếc ghế chủ vị. Mười tên thuộc hạ
nghiêm chỉnh xếp hàng trước mặt. Phương Thúc Mạnh thì một mình một góc
vẽ vòng tròn.
“Đại tướng. Đám người đê tiện này khinh người quá đáng. Chúng ta cứ xử bắn toàn bộ là được”
“Chỉ có hơn ba mươi người. Giết một loáng là xong. Mạt thế rồi. Ai quan tâm tới mấy thứ như đạo đức, luật lệ”
Nhiều ý kiến với cùng một nội dung truyền đến tai của Phạm Sáng nhưng lão
chẳng ừ hử trả lời. Một hồi sau, lão quay sang nhìn Phương Thúc Mạnh:
“Tình hình cụ thể lúc ông bàn giao phim trường này thế nào?”
“À, tường thành cao năm mét, ngoại trừ bốn bồn nước ở bốn phía Đông, Tây,
Nam, Bắc thì chỉ còn hai tòa lầu. Một cái gần cổng, một cái thì bị Kha
Hùng dùng làm nơi ở riêng.”
“Đất đai thì sao?”
“Cát và đá. Thậm chí, nước sinh hoạt cũng là do xe bồn vận chuyển từ nhà máy nước đến.”
“Còn bây giờ?”
“Tường thành cao hơn mười mét, sừng sững như một dãy núi. Các công trình kiến trúc đầy đủ. Mảng xanh xuất hiện khắp nơi”
Phương Thúc Mạnh thành thật trả lời từng câu hỏi của Phạm Sáng. Chỉ là càng nói, mồi hôi mẹ mồ hôi con càng nhanh chóng đổ ra.
Phạm Sáng thấy lão như thế, chỉ cười cười. Sau đó, lão mới hỏi đám thuộc hạ còn đã không còn đòi chém đòi giết trước mặt.
“Các người đã thấy được sự đáng sợ của căn cứ này chưa?”
Đám quân nhân của thành phố E không còn gì để nói. Bọn họ không phải thật
sự ngu ngốc. Hùng Thiên căn cứ không chỉ có một hai dị năng giả mà thực
lực đám dị năng giả này còn rất mạnh.
— QUẢNG CÁO —
Căn cứ Hùng Thiên chính là đầm rồng hang hổ. Bọn họ sơ sẩy rồi.
Phạm Sáng nhìn Phương Thúc Mạnh và đám thuộc hạ thân tín bày ra biểu tình
hoang mang, trong lòng cười khẩy. Tiếp theo, lão rút bộ đàm, đánh tiếng
với mấy trăm binh sĩ đang vây trước cửa Vu Lâm.
“Tấn công”
…………………………………………………………..
Nhiệm Vụ Đường.
A Thành, A Hổ vừa thấy Phạm Sáng hạ lệnh tấn công qua màn hình máy tính. Khóe môi hắn liều câu lên.
“Làm theo kế hoạch”
“Rõ”
Trần Nhật Tân gật đầu, lập tức dẫn tất cả dị năng giả hệ Kim, hệ thổ rời đi.
Ha ha… Phạm Sáng dù có tài giỏi cỡ nào cũng không ngờ được mạt thế một
thời gian dài rồi mà Hùng Thiên Căn cứ vẫn có được mấy thứ đồ chơi công
nghệ cao. Kể từ lúc bọn họ đặt chân vào nơi đây, chính là bị đặt dưới mí mắt của đám người Trần Nhật Tân vốn có chuyên ngành công nghệ thông tin cấp độ pờ rồ.
Nhóm người Trần Nhật Tân hành động rất nhanh. Bọn
họ vừa tiếp cận gần khu nhà khách đã bắt đầu xuất dị năng, dựng lên một
bức tường kim loại và đất đá bao vây toàn bộ địa phương này.
Lúc Phạm Sáng nhận thấy không đúng, xông cửa chạy ra ngoài thì trước mắt của lão đã có một bức tường cao gần năm mét lù lù xuất hiện và vẫn đang trong
xu thế cao thêm. Đáng nói là, càng lên cao, bức tường này càng cong úp
vào bên trong, tạo thành một lồng giam khép kín.
Phạm Sáng tức giận hét lên:
“Hùng Thiên căn cứ thật sự làm phản?”
“Lão cẩu họ Phạm kia. Ngài bất nghĩa thì đừng trách chúng tôi bất nhân. Căn
cứ Hùng Thiên không phải là quả hồng mềm, mặc ngài muốn làm sao cũng
được”
A Thành khinh thường nói. Sau đó, hắn dẫn đầu nhóm dị năng giả xông ra bên ngoài.
Trước cửa Vu Lâm. Một trận đánh kinh thiên động địa còn đang chờ bọn họ.