Câu trả lời của Kha Hùng thật khiến người khác cảm động, ít nhất, Nguyễn Hạ nhìn hắn, ánh mắt cũng nồng cháy hơn.
Hùng Thiên căn cứ hiện tại tuy chẳng có bao nhiêu người nhưng nội tình không cạn. Đừng nói tới đám yêu thụ bá vương trong hai cánh rừng lớn, chỉ
bằng mớ vũ khí có được từ hai vụ cướp mấy kho hàng của Đỗ Thế Hào lúc
trước cùng với lôi châu trong không gian Phật Ngọc. Nhất thời, ai muốn
đánh chủ ý lên Hùng Thiên căn cứ, bắt buộc phải trả bằng đại giới mà
chưa chắc sẽ thành công.
Đối với căn cứ thành phố C thì khác. Họ
phải phụ trách sự an toàn của mấy vạn người. Trong khi đó, số lượng dị
năng giả còn chưa đạt được yêu cầu. Súng đạn lại là vật hữu hạn. Không
chê nhiều, ngược lại, luôn túng thiếu trầm trọng.
Kha Hùng nghĩ
cho Nguyễn Hạ. Ngược lại, Nguyễn Hạ cũng nghĩ cho huynh đệ kết nghĩa.
Kha Hùng nhất định cũng phải có phần. Nếu không, tâm của hắn ray rức
không yên.
Nhà hỏa táng số 1, số 2, số 3 cất trữ súng ống, đạn
dược các loại. Kha Hùng dẫn mọi người thu thập, cho thuê miễn phí không
gian Phật Ngọc tạm thời cất giữ. Đến nhà hỏa táng số bốn… bọn họ lại gặp phải zoombie biến dị. Con hàng này vậy mà tiến hóa dị năng hệ kim.
Chiến lực của hai người Trần Tiểu An và Nguyễn Hạ không đủ đế đối phó với
zoombie hệ kim cấp hai. Súng đạn của Ngô Tiểu Bảo với nó chỉ là trò chơi con nít. Cuối cùng, Kha Hùng xuất ra Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi PK trực tiếp. Kim loại gặp sét, đầu zoombie biến dị cấp hai chết oan chết uổng. Tinh
hạch cũng chẳng cần thu.
Bên trong nhà hỏa táng số 4 chỉ có ba
chiếc xe tăng trang bị toàn vũ khí hạng nặng. Nguyễn Hạ nhìn thấy cũng
phải nhướng cao mày. Hắn nói với Kha Hùng:
“Thứ này cần thiết với căn cứ của cậu”
“Tốt”
Kha Hùng cũng yêu thích mấy chiếc xe tăng hết cỡ nên không từ chối. Hắn thu hết lại.
Mấy tiếng đồng hồ sau. Một đoàn xe rầm rộ rời khỏi khu nghỉ dưỡng, trở lại căn cứ tạm thời.
Nguyễn Hạ cho người mang hết vũ khí trong nhà hỏa táng số 1, số 2, số 3 chất
lên xe. Kế tiếp họ phải trở lại thành phố C. Số lượng vật tư quá lớn,
chỉ lo giữa chừng có biến.
Mọi người đang ở sân lớn của tòa lầu
giữa trung tâm Nguyệt Đầu Trấn sắp xếp vật tư, liền thấy một gã đàn ông
toàn thân máu me lảo đảo chạy đến:
Kha Hùng bỏ xuống việc trong tay, ngẩng đầu nhìn lên lại bắt gặp tên quân
nhân báo tin đứt hơi té xuống. Chết không thể chết hơn.
Kha Hùng bước tới nhìn thi thể của lính báo tin rồi nói với Lão Hắc.
— QUẢNG CÁO —
“Hỏa táng đi. Hắn bị zoombie cắn rồi.”
Lão Hắc bước lên. Bàn tay giơ ra, ngọn lửa trút xuống thi thể người lính
xấu số. Nguyễn Hạ và đám quân nhân của thành phố C cũng đứng nghiêm,
tiễn đưa hắn theo nghi lễ của quân đội.
Ngọn lửa của dị năng hệ hỏa cấp hai rất mãnh liệt. Ít phút sau thi thể đã bị đốt thành một nhúm tro.
Nguyễn Hạ quay sang tìm kiếm bóng dáng Kha Hùng nhưng không thấy. Hắn ra đường lớn, tìm một hồi mới phát hiện thân ảnh người nào đó từ trên cao đáp
xuống. Đôi cánh lớn màu đen sau lưng của Kha Hùng suýt nữa dọa cho hắn
sợ điên.
“Dưới chân núi hướng đông, cách đây mười cây số. Em đến đó trước, anh dẫn người cứu trợ theo sau.”
Dứt lời, thân ảnh của Kha Hùng lóe lên rồi biến mất.
Mặc dù có hơi ngạc nhiên vì những thứ mà Kha Hùng bày ra nhưng đây không
phải là lúc để tò mò mấy chuyện bên lề, Nguyễn Hạ lập tức hạ lệnh cho
thuộc hạ. Năm phút sau. Một đoàn xe quân sự gào thét chạy thẳng về hướng đông.
………………………………………………………………………….
Trong lúc đó, dưới chân núi Sóc ở phía đông Nguyệt Đầu Trấn.
Một nhóm người mặc trang phục quân nhân đang bị một con đại mãng xà điên cuồng đuổi giết.
Tề Lâm để cho thuộc hạ chạy phía trước. Bản thân hắn thì bọc hậu phía sau.
Con mãng xà biến dị ngoại trừ kích thước khủng còn có cái lưỡi chẻ đôi cực
kì nguy hiểm. Sơ ý bị đầu lưỡi đánh trúng, đại thụ còn bị xuyên thủng
nói chi thân thể phàm nhân.
Cơ thể khổng lồ của đầu mãng xà biến dị đuổi theo Tề Lâm. Quả đầu tam giác của nó ngóc lên cao, ánh mắt âm u nhìn theo con mồi. Hai chiếc răng nanh to như ngà voi nhễu xuống đất
chất độc khiến cỏ cây chết khô lập tức.
Tề Lâm vận khởi toàn bộ
dị năng thuộc tính, cả người có một tầng kim loại màu bạc bao phủ tuy có thể bảo vệ cơ thể an toàn nhưng lại khiến tốc độ của hắn không thể đạt
tới đỉnh cao.
Đám người thành phố E bị con quái vật đuổi giết đã
vài giờ đồng hồ. Đạn súng cạn kiệt, dị năng không kịp phục hồi. Từ hơn
ba mươi người lúc đầu, hiện tại chỉ còn lại gần mười người. Ngoài việc
cấm đầu chạy, bọn họ còn phải bảo vệ một bao cỏ bị thịt là ả đàn bà
Phương Tuệ. Ai nấy đều hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn chụp một
phát cho ả chết tươi.
Phương Tuệ biết lần này mình gây ra đại
họa. Ả làm sao cũng không thể ngờ là bản thân chỉ lấy đi một thứ quả dại hơi xinh đẹp lại bị đầu mãng xà biến dị đuổi giết. Mà đám quân nhân này cũng toàn phế vật. Mấy chục người không làm gì được một đầu súc sinh.
Cũng may. Con mãng xà không đọc được suy nghĩ của Phương Tuệ. Nếu không, nó
tự thổ huyết mà chết. “Thứ quả dại” mà ả cho rằng vô dụng lại chính là
linh quả có thể giúp động vật biến dị thăng cấp. Ngay cả dị năng giả
cũng có tác dụng tương tự.
— QUẢNG CÁO —
Phương Tuệ hổn hển chạy giữa vòng vây của đám quân nhân bảo vệ. Phía sau ả là
cây cối ngã đổ. Đất đá lại rầm rầm rung chuyển dưới chân. Một người đi
sát bên cạnh ả hét lên:
“Cô lấy gì của nó thì mau trả lại. Muốn hại chết tất cả mọi người mới vừa lòng?”
“Tôi có lấy gì của nó đâu. Các anh vô dụng còn lớn họng. Không nhục à?”
“Mẹ nó! Tiện nhân”
“Đụng tới tôi, toàn thể vật tư của các anh coi như bỏ.”
Phương Tuệ ỷ vào lợi thế của mình, lớn giọng thách thức. Mấy người bảo vệ ả bị chọc giận mém thổ huyết.
“Móa. Não của mấy lão đại căn cứ bị úng nước mới ép buộc lão tử đi cùng mặt hàng cực phẩm như ả này”
“Đánh rắm”
Với nhận xét của phế vật bên cạnh, Phương Tuệ khinh bĩu ra mặt. Vì mải suy
nghĩ nên ả không chú ý cục đá dưới chân. Cả người ả lảo đảo, phải lôi
kéo người phía trước mới ổn định lại được.
Người chạy trước ả bị xô ngã, cơ thể như quả bóng lăn liên tục mấy vòng xuống núi, không rõ sống chết.
Đám quân nhân còn lại nhìn thấy thì xanh mặt nhưng lại không thể cứu giúp. Mãng xà đã sát sau mông.
Tề Lâm lúc này cũng chật vật vô cùng. Hắn liên tục quăng ra mũi tên bằng
kim loại tấn công đại mãng xà nhưng lại bị lớp da cứng rắn của nó cản
lại.
Mũi tên kim loại ghim vào vảy rắn rồi mắc kẹt, càng chọc cho đầu rắn biến dị đau đớn, tức giận nhiều hơn.
Grít
Grít
Lại một hồi mũi tên bằng kim loại bắn ra ngoài. Dị năng của Tề Lâm cũng cạn kiệt.
Con mãng xà nhân lúc Tề Lâm không chú ý tới liền phi thân qua. Cái đuôi
mạnh mẽ đập thẳng xuống vị trí của đối phương, tạo ra một tiếng động
thật to như núi lở.
— QUẢNG CÁO —
Tề Lâm thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc nhưng mặt đất ngay vị trí hắn đứng trước đó bị nứt làm đôi. Cát bụi mịt mù che đi tầm mắt. Cơn ho sặc sụa
kéo tới. Ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
Đám người Phương Tuệ
chạy phía trước cũng bị một màn này làm cho kinh hãi. Tiếp theo liền
thấy Tề Lâm bị cái đuôi mãng xà cuốn lấy, giơ lên giữa không trung.
Tề Lâm vô lực giãy giụa, mặt mày xanh tím vì đau đớn và nghẹt thở. Các
khớp xương trong người dưới sức ép của con quái vật, vang lên tiếng rạng nứt mãnh liệt.
“Thiếu tá…”
“Chỉ huy...”
Thanh âm
tuyệt vọng của các thuộc hạ loáng thoáng vọng đến tai của Tề Lâm. Đối
diện với nguy cơ tử vong, trong lòng hắn âm thầm cười khổ. “Xem ra, lần
này, không thể không đi gặp Tuyết Mai. Có điều, như vậy cũng tốt. Ít
nhất, không phải sống trong đau đớn, dằn vặt mỗi ngày”.
Đang lúc Tề Lâm chuẩn bị bỏ cuộc thì một bóng đen xé rách không trung từ chân trời lao đến.
Phương Tuệ cùng mấy người sống sót từ mặt đất nhìn lên. Thấy đôi cánh đen che rợp bầu rời, ai nấy mặt xám mày tro.
“Xong rồi. Chưa thoát được mãng xà biến dị, giờ lại gặp chim biến dị… Chúng ta đều phải bỏ mạng hôm nay”
“Con mẹ nó. Nếu trước sau gì cũng chết thì cần chi bỏ chạy. Cho dù thí cái
mạng cùi này, ông đây cũng phải giết con rắn chết tiệt đó, trả thù cho
đồng đội của mình...”