Một người đàn ông âm thầm xuất hiện tại nơi mà Kha Hùng vừa chiến đấu với
đám zoombie cẩu. Nhìn hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ nhưng vẫn ẩn
ẩn tồn tại các điện tích bị kích phát, đôi mày rậm của hắn nhíu lại thật sâu.
“Lôi hệ dị năng rất mạnh” – Người đàn ông cảm thán trong lòng.
Đêm yên tĩnh, tiếng đế giày gõ lên mặt đất phát ra âm thanh cộp cộp đều đặn.
Tề Lâm cảnh giác tiến vào khu nghỉ dưỡng. Hắn đi tới và dừng lại trước
tiểu viện gần nhất. Hai tay xuất trảo về phía ngôi nhà, bóp mạnh. Toàn
bộ nền móng bê tông cốt thép của chôn sâu dưới mặt đất cứ thế chậm rãi
bị lật ngược lên.
Một màn này khiến cho Kha Hùng đang lặng im theo dõi cách đó không xa cũng rất bất ngờ.
“Mẹ kiếp. Dị năng giả hệ kim cấp ba. Tên này còn quái vật hơn cả các quái vật.”
Tề Lâm - Thiếu tá quân đội của căn cứ thành phố E. Người tự dựa vào thực
lực bản thân đột phá lên dị năng giả cấp ba. Hoặc là hắn phát hiện ra bí mật của tinh hạch zoombie, hoặc là bản thân hắn cũng là một lão quái
trọng sinh có bàn tay bật hack. Đau nhất vẫn là một tồn tại kinh khủng
như thế nhưng kiếp trước Kha Hùng không hề nghe nhắc tới hắn một lần
nào.
Có ẩn tình. Nhất định có ẩn tình.
Nội tâm của Kha
Hùng vô cùng phức tạp. Có điều, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, thực
lực của Tề Lâm mạnh đến thế nào đi nửa thì kiếp trước hắn cũng ngã xuống khi đối phó với đám Zoombie cẩu tại khu nghỉ dưỡng. Chỉ là kiếp này có
Kha Hùng xuất hiện, hiệu ứng cánh bướm khiến số mệnh của hắn cũng thay
đổi theo.
Tề Lâm ban ngày dẫn theo quân lính đến khu nghỉ dưỡng
khảo sát cũng nhận ra nhiều điểm nghi vấn ở đây. Vì muốn bảo vệ thuộc hạ nên phải đợi đến nửa đêm hắn mới trộm tới điều tra. Không ngờ có người
nhanh chân hơn. Còn may, những chỗ đáng nghi như bên dưới mỗi tòa nhà
còn chưa ai đụng vào.
Bên dưới mặt đất của tiểu viện đầu tiên
không phát hiện được vết tích gì của kho quân dụng. Tề thiếu tá tiếp tục kiểm tra các căn tiểu viện tiếp theo.
Lần lượt từng ngôi nhà
được lật lên rồi khôi phục lại. Kha Hùng nhìn hắn cố gắng quá sức cũng
thấy lo. Bản thân Tề Lâm gây ra động tĩnh quá lớn. Không khéo lại thu
hút đám zoombie thích ăn đêm đuổi tới chỗ này.
Tề Lâm mải mê với việc đào nhà, không hề hay biết nhất cử nhất động của hắn đều bị người quan sát được. — QUẢNG CÁO —
Không may là đúng như Kha Hùng dự liệu. Từ khi zoombie cẩu tại khu nghỉ dưỡng bị hắn xử lý, đám zoombie xung quanh Nguyệt Đầu Trấn bắt đầu theo tiếng động mò tới. Bốn phía khu nghỉ dưỡng đang nhanh chóng bị lũ quái vật
bao vây.
Tiếng ò è phát ra từ những cổ họng thối rửa theo gió truyền lại.
Tề Lâm nhíu mày, dừng lại việc tìm kiếm kho quân dụng. Hắn xoay người, đôi mắt sắc bén như một đầu dã lang nhìn xuyên bóng tối, khóe môi chậm rãi
câu lên.
Mấy con zoombie lao đến đầu tiên là zoombie cấp hai đã
sắp tiếp cận cấp ba. So với dị năng giả cấp ba thì tốc độ của chúng
không nói là nhanh. Nhưng vào ban đêm, bọn chúng như uống thuốc phải
Viagra, con nào con nấy “nhìn thấy” Tề Lâm thì miệng mồm nhỏ giãi, hưng
phấn phát sợ.
Bên này, đám zoombie hùng hổ vồ nhanh tới. Từ đối diện, một loạt thanh kim loại nhọn hoắc phóng vọt qua.
Bóng tối cản trở một phần tầm nhìn của Tề Lâm. Đợt tấn công đầu tiên của hắn không thể phát huy hiệu quả một trăm phần. Đám zoombie tránh được đòn
hiểm lại tiếp tục lao về phía con mồi. Không ít con còn mang theo vài
thanh kim loại trên người để tham gia náo nhiệt.
Tề Lâm lui lại.
Phía sau của hắn là căn tiểu viện mới vừa bị hắn hành hạ qua. Toàn bộ tế bào thần kinh trong não căn lên. Dị năng hệ Kim phóng xuất liên hồi.
Khả năng đeo bám của Zoombie cấp hai thật kinh khủng. Trong vòng vài phút, chúng đã dồn dập tấn công Tề thiếu tá hơn chục lần.
Cả người của Tề Lâm được bao bọc bởi một lớp áo giáp bằng sắt thật dày.
Móng vuốt của zoombie quét ngang không những phát ra thanh âm xoẹt xoẹt
mà còn có cả tia lửa điện.
Zoombie từ khắp nơi vẫn tiếp tục chạy tới.
Tề Lâm xanh mặt. Hắn nằm mơ cũng không ngờ được là zoombie tại khu nghỉ
dưỡng bị hai nhóm quân đội thay nhau diệt sát mà số lượng vẫn khủng bố
đến mức độ này.
Kha Hùng từ xa nhìn cảnh chiến đấu trên mặt đất
cũng thấy mệt tim. Tề Lâm một mình đột phá vòng vây của zoombie để trốn
ra khỏi khu nghỉ dưỡng. Bộ dáng dù rất hung hăng nhưng dị năng của hắn
đang hao kiệt dần dần.
Không gian tối đen chỉ có những tiếng ò è của đám zoombie và ánh bạc lập lòe từ mấy thanh kim loại.
Đám zoombie “đói khát” bị Tề Lâm điên cuồng công kích càng trở nên mạnh mẽ, hung bạo. Con này vừa ngã xuống, con khác đã giẫm lên xác của đồng bọn, ngoan cố tiến lên. Tề Lâm đỏ mắt “vung vẩy dị năng”, mồ hôi hai bên
thái dương đua nhau nhỏ xuống.
— QUẢNG CÁO —
“ Con mẹ nó. Ông thí cái mạng quèn này với chúng mày.”
Lũ zoombie thấy “con mồi” vẫy vùng la hét thì càng nỗ lực tấn công.
Tề Lâm biến sắc. Đi biển đi sông không chết, lại chết trong lỗ trâu nằm. Quá chủ quan rồi!
Núp trên nóc nhà, Kha Hùng cũng bị sự hung tàn của Tề Lâm làm cho tấm tắc
không thôi. Muốn cứu người nhưng còn chưa phải lúc. Hắn buồn bực thốt
lên:
“Đánh đấm kiểu tự sát. Đồ điên.”
Tề Lâm lúc cạn kiệt
dị năng thì cũng chạy ra khỏi khu nghỉ dưỡng. Hắn một đường chạy ở phía
trước, zoombie biến dị sát đít đuổi theo sau. Tề Lâm không thể không sử
dụng đến vũ khí nóng.
Ở khoảng cách tương đối gần, mỗi phát súng của Tề Lâm đều bắn vỡ đầu của một con zoombie cấp hai. Còn đám quái vật lâu la đang hò hét cổ vũ phía sau... vẫn còn nhiều vô kể.
Đúng
lúc này, đường đi của Tề Lâm bị một đầu zoombie cấp ba dẫn theo đồng bọn chặn lại. Trước có sói, sau có hổ, Tề Lâm dần thấy tuyệt vọng. Hắn ngửa mặt lên trời, cười rú lên:
“Đến đi! Đến giải thoát cho lão tử. Tuyết Mai. Đợi anh.”
Tề Lâm rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần để chịu chết. Nhưng chỉ một giây sau, dị biến đột ngột phát sinh.
Một loạt tia sét màu tím từ không trung giáng xuống, xuyên thủng đầu lâu
con Zoombie cấp ba đang chặn đường thoát của Tề Lâm cùng đám lâu la do
nó điều khiển.
Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi xuất ra, zoombie tập thể chết chùm.
“Chạy đi! Đừng quay đầu lại.”
Một thanh âm khàn khàn, trầm thấp truyền đến tai của Tề Lâm. Tình huống bất ngờ, hắn chỉ có thể nghe theo.
……………………………………………………………………….. — QUẢNG CÁO —
Tề Lâm cắm đầu chạy một mạch. Hơn ba mươi phút sau, hắn rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt đành dừng chân, tựa lưng vào một cột đèn cao gần mười hai mét đã nhiều ngày không được thắp sáng.
Bóng tối nặng nề
phủ vây dễ khiến lòng người sợ hãi. Tề Lâm cẩn thận quan sát xung quanh
một hồi. Thấy nhất thời không có sự xuất hiện của zoombie thì hắn tạm
yên tâm, thả lỏng người, ngồi bệch xuống đất.
Tề Lâm lấy ra một
hộp gỗ nhỏ từ trong cái túi gần đầu gối của chiếc quần hộp kiểu quân
đội. Tay run run mở nắp chiếc hộp, vài đoạn rễ cây đỏ rực như máu hiển
hiện trong tầm mắt. Hắn nhón lấy một khúc, thả vào miệng nhai nuốt. Vị
thanh thanh, thơm ngát lập tức loang khắp khoang họng.
Đợi cho
toàn bộ đoạn rễ bị hắn tiêu hóa. Cả người được hồi phục hơn phân nửa khí lực. Dị năng cũng theo đó quay lại. Đến tận lúc này, Tề Lâm mới thở hắt ra một hơi. Hắn ngửa đầu nhìn vầng trăng vừa trốn ra khỏi mây đen. Khóe môi câu lên một nụ cười mỉa mai, chua chát.
“Cuối cùng cũng không thể giải thoát. Lão tặc thiên, có ngon mau xuống lấy mạng của ông đây”
Câu cuối cùng vút cao đầy phẫn hận.
Tiếng hét của người nào đó quá lớn làm cho vài con chim biến dị ẩn nấp trong mấy cây đại thụ kinh động, chúng nháo nhác kêu lên.
Tề thiếu tá tức giận vung ra vài mũi tên bằng kim loại. Kiếp chim cũng tàn.
Hồi lâu sau, màn đêm mới trở lại sự yên tĩnh. Tề Lâm mệt mỏi lê lết thân thể tàn tạ quay trở lại căn cứ tạm thời.
Đợi cho bóng dáng của Tề Lâm hoàn toàn biến mất phía cuối con đường, Kha
Hùng mới từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống. Hắn thu lại Phi Ma
Cánh. Gương mặt tuyệt mỹ bị ánh trăng ôm ắp, xuất hiện một nét trầm tư.
Đoạn rễ cây màu đỏ mà Tề Lâm phục dụng khi nãy nhất định là “Long Đằng
Thảo”. Đây là loại thảo dược biến dị có năng lượng thuần khiết mà kiếp
trước Kha Hùng từng nghe giang hồ đồn đại. Tề Lâm có được kỳ ngộ này,
hèn gì mà trong ngắn ngủi thời gian, dị năng đã tăng lên được tới cấp
ba.