Nam sinh nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại, hắn dùng hết sức, nạy mở thanh ngang bằng sắt trên xe.
Thanh kim loại có lẽ bị đám người ích kỉ này dằn vặt quá lâu nên rất nhanh bị nam sinh tháo rời, nắm trên tay. Hắn đi đến, đứng trước cửa chính của
xe, nhìn bác tài, gật đầu.
Cửa xe chầm chậm kéo ra.
Đám zoombie phát hiện con mồi, chen chúc nhau ùa tới.
Bạn cùng phòng nhìn nam sinh bằng ánh mắt phức tạp.
“Cậu điên rồi”
“Nếu còn nghĩ tới chút tình anh em. Giữ cửa cho tôi, đừng để bọn họ đẩy tôi xuống quá nhanh”
“Cậu...”
“Không cần nói nữa”
Bạn cùng phòng vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy thái độ của Trần Nhật Tân kiên quyết thì đành im lặng.
Trên môi Trần Nhật Tân kéo lên một nụ cười mai mỉa. Thanh sắt trong tay hắn
giáng liên tiếp vào đầu lâu đám zoombie đang ngăn trở, chân bước dần
xuống bệ giẫm của cửa chính.
Tiểu Mỹ thấy tốc độ của Trần Nhật Tân quá chậm thì lẻn tới, giơ tay ra, định đẩy hắn xuống đất.
Bạn cùng phòng của Trần Nhật Tân quăng cho ả một cái tát.
“Con mẹ nó. Cô mà có ý nghĩ ma quỷ gì nữa thì cút xuống dưới dẫn zoombie rời đi. Các cậu nữa. Còn không mau hỗ trợ. Chờ zoombie lên đây xé xác à?”
Câu sau là nói với đám nam sinh đang co rúm người vì sợ hãi.
Xuất phát từ bản năng sống còn, đám nam sinh này vội vã tìm vũ khí, hỗ trợ Trần Nhật Tân công kích zoombie.
Trần Nhật Tân an toàn đặt chân xuống đất. Hắn cố hết khả năng, vừa đánh quái vừa di chuyển. Cũng may là thể lực của hắn tốt nên có thể kéo theo đám
zoombie càng lúc càng xa.
Phía trước vừa thông thoáng, chiếc xe
khách vội vã vượt lên. Đầu xe tông thẳng vào mấy con zoombie còn chưa
kịp đuổi tới chỗ Trần Nhật Tân. Bánh xe cán qua những thi thể thối rữa,
nhấp nhô lên xuống.
Trần Nhật Tân bị ép tới đường cùng, chiến đấu thập phần dũng mãnh. Đám zoombie trước mặt đều bị gậy sắt đánh văng. Cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi hòa với máu đen. Còn có thịt vụn dính lên, treo
lủng lẳng.
Zoombie kéo đến mỗi lúc mỗi đông.
Hai cánh tay
của Trần Nhật Tân dần trở nên tê liệt. Đầu váng, mắt hoa. Gậy sắt trong
tay vung lên theo bản năng. Hắn biết, tử vong rất nhanh sẽ đến.
Bốn phía xung quanh Trần Nhật Tân, zoombie tràn tới như nước lũ. Thân ảnh
của hắn đã sớm bị che khuất. Hắn dùng tất cả sức lực còn lại đập nát đầu lâu của một con zoombie gần nhất.
Hai mắt Trần Nhật Tân đỏ ngầu. Hắn ngắt quãng gào lên.
“Ta... không... cam... tâm...”
Á.....
Ầm
Ầm
Đúng lúc này, từ không trung, vài quả cầu màu tím bất chợt xuất hiện, rơi xuống giữa đám zoombie. — QUẢNG CÁO —
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra. Một đám xác sống bị cháy đen. Đầu và tứ chi văng ra mỗi nơi mỗi chỗ.
Tay của Trần Nhật Tân bị người kéo một chút. Cơ thể nghiêng đi, vừa hay
tránh được mấy đầu ngón tay đen sì, nhọn hoắc của lũ zoombie.
Vài đầu quái vật thành công chèn ép được đồng loại, tưởng như sắp đoạt được bữa thịt tươi, không ngờ nháy mắt đã đầu thân hai nơi, cơ thể ầm ầm đổ
xuống, bị giẫm đạp thành bánh thịt.
Trần Nhật Tân ngơ ngác, trơ mắt nhìn một màn biến hóa xung quanh.
Trần Nhật Tân hoàn hồn lại. Chưa bao giờ chiến ý trong hắn dâng cao đến thế. Cây gậy sắt méo mó trong tay như được hồi sinh, lần nữa vụt liên tiếp
vào lũ zoombie.
Kha Hùng chán ghét nhìn vũ khí không ra hình của nhóc con này nên moi từ Không Gian giới chỉ một thanh đao mới, ném qua.
“Làm theo tôi”
“Ồ... được”
Nam sinh Trần Nhật Tân hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau, hắn bắt đầu bật hack, mười phần nhiệt tình học kĩ năng giết quái.
“Không hổ là sinh viên ưu tú. Khả năng học tập thật đáng nể” – Kha Hùng thầm cảm một câu.
Hai sư đồ Kha Hùng chém giết hăng say. Ít phút sau, lại thêm một nhóm người nhập bọn.
Chu Phong còn bận cho con trai bú sữa, tiếc nuối nhìn Tiểu An và hai anh em Quách Vũ đại triển thần uy.
“Bú mau cho nhanh lớn. Lão tử còn đợi con hỗ trợ giết quái đây”
Chu Nhất: “...” Oa hi hi. Hắn chỉ mới 1 tuổi nha.
Tiểu Bảo Bảo khinh thường đáp lại lời lảm nhảm của tiện nghi lão ba. Tuy
nhiên, tốc độ nuốt sữa có tăng lên. Cổ họng nho nhỏ không ngừng phát ra
thanh âm ừng ực.
Chu đại quản gia mừng rỡ. Con trai hắn thật giỏi. Đây đã là bình sữa thứ ba từ lúc ra khỏi nhà máy sữa bột đến giờ.
Bên kia, trận PK đã đi dần đến hồi kết.
Quách Vũ chém bay đầu một con zoombie, lần mò tiếp cận với Trần Nhật Tân.
“Huynh đệ. Có muốn nhập bọn với chúng tôi không?”
Trần Nhật Tân đập nát một đầu quái, nghe tiếng quay qua, biểu tình hết sức
ngạc nhiên. Không biết từ lúc nào, xung quanh hắn đã xuất hiện thêm mấy
người xa lạ đang điên cuồng chém giết đám zoombie. Trong tay họ sáng
loáng lưỡi đao, lập lại duy nhất một chiêu, giơ cao lên, chém xuống.
Một đao hạ xuống, một cái đầu bay lên. Cực kì đơn giản và thô bạo.
Đao quen thuộc, kỹ năng giết quái quen thuộc. Trần Nhật Tân chỉ cần dùng
đầu gối cũng đoán được lai lịch của đối phương. Hắn thoải mái cười.
“Cầu còn không được”
Nửa giờ sau.
— QUẢNG CÁO —
Toàn bộ zoombie trên đoạn đường này, không bị lôi châu nổ chết thì cũng bị nhóm người Kha Hùng thanh lý.
Kha Hùng dùng khăn ướt lau đôi tay vẫn luôn sạch sẽ của mình, nhìn Trần Nhật Tân một thân chật vật không thể tả, nhăn mũi nói:
“Quá bẩn”
Trần Nhật Tân: “…”
Chu Phong đi tới. Hiểu được ý của đại boss, hắn liền nháy mắt với Trần Nhật Tân.
“Qua bên kia. Xe tôi có nước sạch và quần áo thích hợp với cậu”
“Được”
Trần Nhật Tân cảm kích gật đầu. Hắn lẽo đẽo đi theo Chu Phong về phía chiếc xe thể thao.
Trần Nhật Tân nhìn qua kính xe, thấy được Chu Nhất đã bú no, ưỡn bụng tròn nằm ngủ.
“Đứa trẻ thật kháu khỉnh”
“Con trai của tôi” – Chu Phong đắc ý, khẳng định quyền sở hữu.
Đáy mắt của Trần Nhật Tân thoáng qua một chút tiếc thương và đồng cảm.
Trần Nhật Tân đã quan sát rất kỹ. Trong nhóm có 2 cô gái. Người lớn hơn có
lẽ là bạn gái hay phu nhân của nhân vật kinh khủng đó. Người còn lại,
vẫn có thể xem là trẻ con. Như vậy, mẹ của đứa trẻ này....
Chu Phong dạt dào hứng thú, phát hiện ánh mắt người đối diện có chút không thích hợp, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Trần Nhật Tân thu dọn xong bản thân liền bước vội về phía chiếc Hummer, cúi đầu thật thấp với người đàn ông ngồi sau tay lái.
“Cảm ơn Kha ảnh đế”
“Gọi lão đại hoặc Hùng ca”
“Vâng. Cảm ơn Hùng ca”
“Lên đi!”
Kha Hùng bật nút điều khiển cửa sau của chiếc Hummer. Trần Nhật Tân ngẩn người một giây rồi ngoan ngoãn leo vào.
Chu Phong: “Mới đến đã được lão đại ân sủng. Thật hâm mộ!”
Quách Vũ: “Hùng ca vẫn là tốt với anh nhất”
Chu Phong: “....”
Quách Vũ chỉ vào Tiểu Bảo Bảo: “Đám trẻ được thu nhận sau này chắc chắn đều mang họ của anh”