Cơn mưa màu đen trong đêm Giáng sinh đã khiến toàn thế giới thay đổi.
Người xui xẻo thì ngủ một giấc thức dậy, bị hóa thành zoombie. Những kẻ
may mắn lại bị cảnh tượng đám quái vật xé xác phanh thây, tranh nhau
nhai nuốt một người sống sờ sờ... ám ảnh đến đòi mạng.
Thành phố E.
Một con Hummer chạy ầm ầm ra khỏi căn cứ, hướng thẳng vào trung tâm thành
phố. Bình yên ra khỏi khu vực đồi núi hoang sơ nhưng vừa tiến vào nội
thành đã thấy trên đường, xe cộ ngổn ngang, khắp nơi xác chết vương vãi. Đám người Trần Tiểu An cảm giác nước chua trong cổ họng từng đợt trào
lên.
Lũ zoombie ở gần đấy nghe được tiếng máy xe, lắc lư mò lại.
Chiếc Hummer hệt một đầu hắc mã kiêu ngạo, không để ý tới bọn chúng. Thỉnh
thoảng, còn tông trực diện vào mấy con quái, hất bọn chúng ngã chổng vó
rồi bánh xe cứ thế cán qua.
Trần Tiểu An ngồi chỗ ghế lại phụ. Hai tay nắm chặt, vẻ mặt tái xanh nhưng vẫn tỏ ra phá lệ kiên cường.
Kha Hùng cho xe chạy thêm một đoạn thì bắt buộc phải dừng lại. Đường phía
trước bị bốn năm chiếc ô tô đâm loạn vào nhau, bịt kín. Đôi kim nhãn trở thành máy quét ra đa trong thoáng chốc, hắn quay lại nói với đám trẻ
nhỏ ngồi trên băng ghế phía sau.
“Gom hàng đi”
“Tốt. Hắc hắc”
Chu Phong hớn hở cầm gậy sắt nhảy xuống trước. Tiểu An và anh em nhà họ Quách vội vã đuổi theo.
Kha Hùng đóng cửa xe, chậm rì rì đi sau lưng họ.
Chu Phong, Quách Vũ phụ trách lôi mấy xác chết trên xe quăng xuống. Trần
Tiểu An và Quách Ngữ vơ vét những thứ hữu dụng. Kha Hùng thì vận dụng
kim thủ, đẩy mấy chiếc xe tắp thẳng vào hai bên lề đường.
Lần đầu tiên gom hàng, thu hoạch coi như không tệ.
Qua mười lăm phút, con đường phía trước trở nên thông thoáng, chiếc Hummer
tiếp tục xuất phát. Nhưng chạy thêm chưa đầy một kí mô mét, họ lại gặp
phải phiền phức.
Giữa đại lộ, một đám tang thi đang vây lấy một
xác chết, ra sức cắn xé. Xa xa, trong căn nhà hai tầng cửa đóng kín mít, một đám người may mắn sống sót đang dán mắt vào cửa kính, sợ hãi nhìn
xuống.
Kha Hùng đối với bọn họ không có ý muốn cứu giúp. Đôi chân dài chạm đất, hắn vòng ra sau xe, ôm một đóng vũ khí lạnh tới, phát cho mọi người.
Kha Hùng kéo cao chiếc khẩu trang màu đen che trên
mặt, lại đội lên chiếc nón lưỡi trai, ung dung xách đao bước vào giữa
đám xác sống. Mỗi đao vung lên là một cái đầu lâu bị chém rụng. Tư thái
đó, thật sự “ngầu lòi”.
“Móa. Anh đây cũng phải đẹp trai như vậy.”
Chu Phong quẹt mũi, ảo tưởng làm cả người hắn ngập tràn sức mạnh. Thanh đao trong tay phát ra sát khí, hắn hét lớn nhào lên.
Quách Vũ tất nhiên không chịu thua kém. Ngay cả hai tiểu mỹ nhân như Quách
Ngữ, Trần Tiểu An cũng dũng cảm lao tới. Trong đầu tái hiện kinh nghiệm
huấn luyện chiến đấu suốt mấy tháng, chiêu thức bất giác càng lúc càng
lợi hại lên. — QUẢNG CÁO —
Năm người giữa đường phố ra sức chém giết khiến những kẻ sống trên lầu hai
há hốc mồm kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, không chỉ có hi vọng mà còn là
sự tham lam vô hạn. Mỗi người đều tự hiểu, chỉ cần đi theo năm người bên dưới. Nhất định sẽ an toàn.
Đám nhân loại còn sống trên lầu hai
dõi theo năm thân ảnh màu đen giữa đường phố ra sức chém giết tựa vũ
điệu của thần chết, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc. Trong mắt bọn họ,
không chỉ có hi vọng mà còn là sự tham lam vô hạn. Mỗi người đều tự
hiểu, chỉ cần đi theo năm người bên dưới. Họ nhất định sẽ an toàn.
Zoombie mới hình thành, đối với người thường có lòng dũng cảm và có chút sức
mạnh vốn đã chẳng thể tạo thành nguy hiểm, huống chi đối với những kẻ đã được tốt nghiệp “lớp huấn luyện địa ngục” của ảnh đế Kha.
Năm
người Kha Hùng giết quái còn chưa đã tay đã không còn đối tượng cho họ
phát tiết. Hai tiểu mỹ nhân được Kha Hùng âm thầm bảo vệ, trừ bỏ chốc
chốc nghỉ ngơi để ói thì thủ đoạn săn quái cũng khá ra ngô ra khoai.
Đợi khi đoàn đội của Kha Hùng vừa dọn dẹp hết tang thi xung quanh, chuẩn bị lái Hummer chạy tiếp, đám người đang trốn chui trốn nhủi trên lầu vội
vã tông cửa chạy ra. Một nam thanh niên, giống như trưởng nhóm, nhanh
chóng bước lên, hất cầm về phía Kha Hùng, đề nghị:
“Dẫn chúng tôi theo. Chúng tôi sẽ trả tiền công cho anh”
“Cút” - Kha Hùng lười tốn nước bọt với họ.
“Chúng tôi không cần thức ăn. Chỉ cần mọi người hộ tống một quãng đường, vào đến tiểu khu Viên Mãn là được”
Tiểu Khu Viên Mãn vốn là nơi tập trung của những người giàu có nhất của
thành phố E. Nam thanh niên nói ra lời này, không gì khác hơn là hướng
đám người Kha Hùng khoe của cải và thế lực.
Đáng tiếc, bọn họ quá ngây thơ. Trong mạt thế, thứ không đáng nhất là tiền. Thứ không đáng thứ hai là mạng người.
Kha Hùng lãnh đạm, mấy người Tiểu An cũng chẳng quan tâm. Nhìn thấy đối
phương cố ý dây dưa, Chu Phong lắc lắc lưỡi đao sáng quắc trong tay, tàn độc mở lời.
“Chó ngoan không cản đường. Không muốn chị chém rụng đầu thì biến đi cho ông”
“Mày…”
Thanh niên bị Chu Phong mắng là chó liền nổi giận. Hắn rất muốn nhảy ra, đấm
vỡ mồm Chu trợ lý. Nhưng lại nhớ tới chiến lực khủng bố mà năm người này vừa bày ra trước đó, khí thế thoắt cái xèo đi.
Đoàn người được thanh niên đó dẫn dắt trơ mắt nhìn chiếc Hummer nhả khói chạy xa, dậm chân bực bội.
“Đuổi theo họ”
Nam thanh niên cầm đầu còn chưa có may mắn được tác giả đặt tên quyết đoán ra lệnh.
Vận may của đám con ông cháu cha này rất không tệ. Vì zoombie xung quanh
vừa bị đoàn đội của Kha ảnh đế giải quyết, bọn họ dễ dàng tìm được hai
chiếc ô tô bảy chỗ, hết tốc lực đuổi theo.
Quan sát hai cái đuôi bám lấy qua kính chiếu hậu, Trần Tiểu An chu chu môi, bất mãn nói: — QUẢNG CÁO —
“Chúng ta trở thành người mở đường không công cho họ rồi”
“Mặc kệ đi”
Kha Hùng véo gò má của cô, cười cười.
Trần Tiểu An bị thả thính, mặt đỏ, tai cũng đỏ.
Đường vào trung tâm thành phố.
Mới đầu, chỉ có hai chiếc ô tô bảy chỗ chạy theo con Hummer mang biển số
quân đội phía trước. Nhưng càng lúc, số lượng xe đeo bám càng đông.
Kha Hùng nhíu mày, đạp mạnh chân ga. Chiếc Hummer tăng hết tốc lực, chẳng mấy chốc đã bỏ rơi đám đỉa đói phía sau.
Nói giỡn. Hắn kiếp này muốn tạo phước cho chúng sinh. Nhưng “chúng sinh” và “súc sinh” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Kha Hùng sẽ không tùy
tiện làm “chúa cứu thế” cho bất cứ kẻ nào.
Đám súc sinh đeo bám: “...” Mẹ! Quân nhân gì mà hèn thế! Chỉ biết bỏ chạy một mình.
Đánh tẻ chừng mười lăm phút, Kha Hùng dừng xe trước một trạm xăng.
Trước cửa trạm xăng đang đậu một chiếc xe thể thao, từ kiểu dáng cho tới màu
sắc đều vô cùng nổi bật. Vài con zoombie lắc lư bên cạnh. Chốc chốc, lại ghé sát vào cửa xe, hít hít, nước dãi và dịch xanh chảy ròng ròng.
Ngay khi Kha Hùng cho chiếc Hummer dừng lại, lũ zoombie chầm chậm quay sang.
Năm người xách đao bước xuống. Mấy chục nhịp thở trôi qua, một đám tang thi mất đầu ngã đầy mặt đất, mùi tanh hôi, mục rửa tràn ngập muốn nghẹt
thở.
Kha Hùng và Quách Vũ phụ trách đổ xăng. Chu Phong lân la lại gần chiếc xe thể thao. Từ kính xe trước ghế lái, nhìn thẳng vào trong.
“Oa. Có đứa trẻ này.”
“Thật á?”
Trần Tiểu An và Quách Ngữ vừa nghe nói có tiểu oa nhi thì mắt sáng rỡ ùa tới.
Trên băng ghế sau của chiếc xe bị bỏ lại, một đứa bé trai chưa đầy một tuổi, nằm trong nôi, mắt tròn xoe nhìn họ.
Kha Hùng dùng đang bận rộn, cũng ngước đầu lên, dùng kim nhãn nhìn xuyên vào xe. — QUẢNG CÁO —
Dàn máy vẫn mở, hệ thống điều hòa vẫn còn hoạt động. Dưỡng khí đầy đủ nên
sau nhiều giờ, nhóc con vẫn còn sống mà không bị chết ngộp. Kinh ngạc là nó phi thường ngoan ngoãn, không khóc, không nháo. Nhìn thấy bóng dáng
đám người Tiểu An, còn giòn giã cất tiếng cười.
“Mầm non này khôngtệ” – Kha Hùng nhủ thầm.
Trần Tiểu An nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của đứa trẻ liền yêu chết. Mẫu tính thoắt cái thăng hoa.
Chu Phong trở ngược chuôi đao, muốn đập vỡ kính xe thì bị Quách Vũ ngăn lại.
Quách Vũ không biết lấy đâu ra mấy cái khóa, nhìn nhìn cửa xe rồi bắt đầu thử từng cái.
Lát sau, cửa xe bật mở. Trần Tiểu An ôm đứa trẻ ra ngoài.
Nhóc con ngoác miệng cười, mấy cái răng sữa lộ ra trắng bóc. Nó có vẻ đói bụng, nhũi đầu vào ngực tiểu mỹ nhân.
Kha Hùng đen mặt, đoạt lấy đứa bé nhét đại vào lòng Chu Phong.
“Cậu có công phát hiện ra, nên cả đứa bé và chiếc xe này tất nhiên thuộc về cậu.”
Chu Phong: “...” Giới tính của hắn là thẳng nam, phải không nhỉ?
Chu đại quản gia có cảm giác tự bê đá đập chân mình. Mấy người còn lại cũng vô tâm vô phế, không phát hiện ra boss nhà họ ăn dấm của một đứa trẻ
chưa cai sữa.
Kha Hùng ghét bỏ nhìn tiểu sắc lang mới ra lò, bồi thêm một đòn quyết định.
“Nó tên Chu Nhất”
Chu Nhất: “...” oa hi hi
Chu Phong: “...” Hắn hối hận, muốn quăng thằng nhóc này cho zoombie ăn thịt. Được không?
Chỉ một phút lầm lỡ, cuộc đời bảo mẫu vô thời hạn của Chu đại quản gia đã chính thức bắt đầu.