Mạc Thanh Cốc xuất hiện hoàn toàn ngoài dự liệu của Tống Thanh Thư,
nhưng chỉ cần nghĩ một chút là biết, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Khó trách Trần Hữu Lượng nói nhiều như vậy, nhìn như muốn nhiễu loạn tinh thần của Tống Thanh Thư, nhưng chưa câu nào nói đến tử huyệt, bây giờ xem ra, chỗ nào là nói cho y nghe? Tất cả đều là nói cho Mạc
Thanh Cốc trong chỗ tối nghe!
"Thất sư thúc! Trong này có ẩn
tình khác, thúc nghe con giải thích!" Tống Thanh Thư giữ vững tinh thần
ứng phó với Mạc Thanh Cốc, khóe mắt liếc qua thấy Trần Hữu Lượng muốn
chạy, vội vàng nói: "Việc cấp bách, trước hết để cho con giết tên Trần
Hữu Lượng này đã!"
"Mạc thất hiệp! Trần Hữu Lượng ta không lừa
ngươi!" Trần Hữu Lượng đỡ cây đứng lên, lớn tiếng nói: "Đúng! Ta thừa
nhận là ta phóng ám khí trên Quang Minh Đỉnh, thế nhưng ta làm vậy là có nguyên nhân! Thành Côn là sư phụ ta, chết trong tay Minh Giáo, ta giết
không được Ân Di Ái, chẳng lẽ còn giết không được tình nhân của hắn hay
sao?!"
"Ngươi đừng có nói bậy! Lúc trước ngươi rõ ràng là muốn mượn chuyện này châm ngòi gây sự!" Tống Thanh Thư gầm lên.
Mạc Thanh Cốc thấy hai người bên nào cũng cho mình là phải, trong lòng nhanh chóng tính toán:
Trần Hữu Lượng cố nhiên là đối thủ đối địch, thế nhưng uy hiếp của hắn với
Võ Đang không lớn, trước đó cũng chưa làm gì, võ công bình thường, hang ổ ngay tại Cái Bang, hòa thượng chạy được miếu chạy không được, dù cho
thả đi cũng không để lại hậu quả quá lớn.
Mà Tống Thanh Thư,
cấu kết với giáo chủ Ma Giáo không nói, trước đó mình hỏi nó, nó còn thề son sắt phủ nhận. Hạng người khi sư diệt tổ này, hôm nay không giết,
ngày mai nó chạy để lộ phong thanh, Võ Đang còn mặt mũi nào đứng trong
giang hồ?
Chỉ cân nhắc đơn giản một phen, Mạc Thanh Cốc nhanh chóng quyết định ưu tiên thanh lý môn hộ.
Mạc Thanh Cốc thần sắc động tác biến hóa, Tống Thanh Thư không chút nào bỏ
lỡ, thất thần một lúc, y rất nhanh nhớ tới chuyện kiếp trước Trương Vô
Kỵ từng nói: Y cũng rơi vào bẫy của Trần Hữu Lượng như vậy, Mạc Thanh
Cốc muốn giết y thanh lý môn hộ, lại không ngờ bởi vì Trần Hữu Lượng
nhúng tay, ngược lại chết dưới tay mình.
Bắt đầu từ ngày đó, vận mệnh của mình triệt để rơi vào vực sâu.
Chẳng lẽ đây chính là mệnh trung chú định?
Tống Thanh Thư nhịn không được nghĩ tới câu này, nhất thời chấn động, chỉ
cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác suy sụp. Y tuyệt đối không thể giết
Mạc Thanh Cốc, nhưng tình thế lúc này, chẳng lẽ Mạc Thanh Cốc sẽ bởi vì y không phản kháng mà bỏ qua cho y? Quá lắm là cảm thấy y còn chưa quá
mức phát rồ, nhưng cũng sẽ không nương tay.
Y biết mình giúp Trương Vô Kỵ lừa gạt Võ Đang là rất không đúng, nhưng vậy cũng không đến nỗi phải lấy mạng mà bù đắp!
Tống Thanh Thư tránh đi công kích Mạc Thanh Cốc, vừa nhấc mắt, lại từ kiếm chiêu của Mạc Thanh Cốc thấy được rất nhiều sơ hở.
Một cái liếc mắt đột nhiên thông suốt, như tách được uất khí trong ngực
Tống Thanh Thư ra. Tống Thanh Thư nghĩ, nếu là kiếp trước, y chưa từng
theo Trương Vô Kỵ học võ, cũng không luyện qua Ngọc Nữ Tâm Kinh, vậy
đời trước y làm sao có thể nhìn thấu sơ hở lúc Mạc Thanh Cốc ra chiêu?
Sẽ chỉ cảm thấy không thể thắng được Thất sư thúc, bởi vậy hoảng sợ thất thần, bị Trần Hữu Lượng nắm lấy cơ hội.
Dù cho cục diện hôm nay vẫn giống hệt lúc ấy như đúc, nhưng Tống Thanh Thư đã không phải là Tống Thanh Thư kia.
Cho nên, kết cục tuyệt đối sẽ không giống nhau.
Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, thân pháp trở nên mờ mịt không chừng như mây khói, kiếm quang trong tay nhanh chóng rung động hòa nhập vào ánh
trăng sáng ngời, tựa như một làn sương màu bạc, uyển chuyển nhẹ nhàng
cuốn lấy Mạc Thanh Cốc, khiến hắn cảm thấy mình như rơi vào trong sương
mù dày đặc, bốn phương tám hướng đều nhìn không thấy, đến cả Tống Thanh
Thư đang ở đâu cũng không nhận ra.
Mình đường đường là Mạc thất hiệp của Võ Đang, chẳng lẽ lại thua tên phản đồ này hay sao?
Mạc Thanh Cốc càng đánh càng giận, lại chỉ cảm thấy động tác của mình bị
hạn chế trong vô hình, càng ngày càng không thi triển được, bị Tống
Thanh Thư chặt chẽ áp chế dưới tay.
Tống Thanh Thư nhịn không được thở dài: "Thất sư thúc, thúc bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói."
Mạc Thanh Cốc tức sùi bọt mép, chỉ coi Tống Thanh Thư đang nhục nhã hắn,
cười lạnh: "Ngươi đúng là có năng lực, vì một tên ma đầu, đến cả phụ
thân của mình cũng không cần!" Hành động của Tống Thanh Thư hôm nay
tương đương với tuyên bố muốn phản bội Võ Đang, lại đặt Tống Viễn Kiều ở chỗ nào? Mạc Thanh Cốc chỉ cảm thấy tiểu tử này lòng muông dạ thú,
khinh thường cực kỳ.
"Con không có quan hệ gì với Ân sư huynh
hết. Người con thích chính là Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư nhìn quanh bốn
phía, xác định Trần Hữu Lượng đã nhân lúc này chạy trốn mất tăm, mới mở
miệng nói rõ ràng: "Con và Ân sư huynh bằng phẳng không hề có tư
tình, nhưng Vô Kỵ với huynh ấy dù sao cũng có quan hệ huyết mạch, bởi
vậy con cũng không thể tính là không có liên quan."
Lời này cũng không sai, Tống Thanh Thư vừa nãy vẫn chưa nói hết, là quan hệ như thế
nào có rất nhiều loại giải thích. Mà trong lòng Tống Thanh Thư chỉ có
một Trương Vô Kỵ, Ân Di Ái căn bản không tồn tại, lấy đâu ra tư tình?
Vừa rồi Trần Hữu Lượng ở một bên như hổ rình mồi, Tống Thanh Thư kiêng kỵ
hắn miệng lưỡi lươn lẹo, bởi vậy kéo dài tới bây giờ mới mở miệng.
Mạc Thanh Cốc trợn tròn mắt.
"Ngươi... Lời này là thật?"
"Đương nhiên là thật! Con đã thẳng thắn với cha, cha bởi vậy tức giận nhốt con lại cấm túc, nếu không con đã sớm nói rõ ràng với mọi người rồi, đâu
đến nỗi có hiểu lầm hôm nay." Tống Thanh Thư thở dài.
Trường
kiếm leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, Mạc Thanh Cốc giơ hai tay che mặt, ra sức xoa mấy cái, vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nhất thời vẻ
mặt có chút dại ra.
Một màn hài kịch, cứ thế kết thúc.
"Đại ca đã biết rồi?" Mạc Thanh Cốc vẫn thở không ra hơi, "Ngươi... Trời ạ, ban nãy tại sao con không nói?"
"Thất sư thúc có cho con cơ hội giải thích đâu?" Tống Thanh Thư lẽ thẳng khí
hùng, "Trần Hữu Lượng người này giỏi nhất là bàn lộng thị phi, nói
chuyện ba phần thật bảy phần giả, nghe rất dọa người. Thất sư thúc, con thà tin mặt trời mọc ở đằng tây cũng không thể tin cái miệng đó của
hắn!"
Mạc Thanh Cốc lúc này mới phản ứng lại được: "Trần Hữu Lượng đâu?! Tên đó bây giờ đang ở đâu? Ta phải chém đầu hắn!"
"Hắn chạy rồi." Tống Thanh Thư nói, "Trần Hữu Lượng nếu đã tính kế dẫn thúc
tới đây, như vậy bên ngoài nhất định có người tiếp ứng, bây giờ đuổi
theo sợ là không kịp nữa."
"A!"
Mạc Thanh Cốc ảo não kêu một tiếng, ôm đầu nói: "Đại ca nhốt con lại cấm túc, sao con còn chạy loạn ra đây?"
"Vô Kỵ hiện đang rất yên ổn, việc gì phải cầu cứu? Lá thư cha nhận được là
giả, con sợ có bẫy, mới đuổi theo." Tống Thanh Thư thở dài: "Chậm trễ
lâu như vậy..."
"Vậy con còn chờ gì nữa? Còn không mau dẫn ta đuổi theo?!" Mạc Thanh Cốc nhảy dựng lên.
Trần Hữu Lượng được thuộc hạ yểm hộ trốn trong một lùm cây, thấy Tống Thanh Thư và Mạc Thanh Cốc cùng nhau xông ra khỏi rừng, thần thái tự nhiên
thân mật, một chút cũng nhìn không ra bọn họ vừa mới đao kiếm tương
hướng.
"Xem ra Tống Thanh Thư thật sự tiến bộ không ít." Trần
Hữu Lượng thất vọng nói, "Cũng không biết y nói cái gì với Mạc Thanh Cốc nữa."
Theo dự tính của Trần Hữu Lượng, Mạc Thanh Cốc vì thanh
lý môn hộ, tất nhiên là muốn một mất một còn với Tống Thanh Thư, mà Tống Thanh Thư nóng lòng thoát thân lại không thể thật sự giết Mạc Thanh
Cốc, khả năng lớn nhất hẳn là điểm huyệt Mạc Thanh Cốc khiến hắn không
thể hành động, hoặc là tàn nhẫn hơn một chút thì làm hắn trọng thương.
Nếu cả hai đều không xảy ra, Mạc Thanh Cốc cũng sẽ không chấp nhận đồng
hành với Tống Thanh Thư, hắn một thân một mình, gã và thuộc hạ vây công
ám toán cũng có chín phần thắng.
Đến lúc đó, Trần Hữu Lượng liền có cơ hội giết Mạc Thanh Cốc, lại đúng tình hợp lý vu oan Tống Thanh Thư.
Đáng tiếc Tống Thanh Thư cũng không phải đồ ngốc, không chỉ thuyết phục
được Mạc Thanh Cốc giải trừ nguy cơ, thậm chí còn có thể khiến Mạc Thanh Cốc vứt bỏ hiềm khích lúc trước cùng y hành động. Bây giờ hai người
đồng hành, Trần Hữu Lượng đã không còn cơ hội ra tay.
Ván cờ này, chung quy bị phá giải toàn bộ.
"Trưởng lão, chúng ta có cần tiếp tục tiến hành kế hoạch không?" Thuộc hạ thấp
giọng hỏi Trần Hữu Lượng. Trong kế hoạch của chúng, hôm nay sau khi Mạc
Thanh Cốc chết, bọn chúng sẽ vận dụng năng lực của Cái Bang lan truyền
việc Tống Thanh Thư cùng Ân Di Ái dan díu với nhau, phản môn thí thúc.
"Thôi đi, bây giờ đâu còn tác dụng gì nữa." Trần Hữu Lượng thở dài, lời đồn
này phải dựa vào Mạc Thanh Cốc chết đồng thời Tống Thanh Thư trốn đi thì mới có tác dụng. Bây giờ Mạc Thanh Cốc còn sống sờ sờ, tin đồn truyền
ra không quá ba ngày sẽ bặt tăm không còn dấu vết, không ai sẽ tin
tưởng.
Có chút phập phồng không yên gãi gãi đầu, Trần Hữu Lượng bỗng nhiên nói: "Lưu Ngao kia, dạy dỗ thế nào rồi?"
"Vốn là tên bụi đời lưu manh, tuy chúng ta đã hết sức huấn luyện, nhưng bản
tính khó dời, đến bây giờ vẫn không diễn ra được ba phần uy thế của Sử
bang chủ, ở chung lâu nhất định sẽ lộ tẩy." Với cái tên thế thân vô
tích sự kia, thuộc hạ cũng vô cùng khinh bỉ, "Không có tác dụng lớn."
"Vô tích sự thì vô tích sự đi, dù sao cũng không cần gã ra mặt mấy. Sử bang chủ luyện công tẩu hỏa nhập ma bán thân bất toại, mọi người đều biết." Trần Hữu Lượng khinh thường nói, "Chỉ cần gã ra mặt, đem chức bang chủ
Cái Bang truyền cho ta, đi ngang qua sân khấu, sau đó để cho gã chết
ngoài ý muốn là xong."
Người ở đây đều là đệ tử Cái Bang, nhưng
Trần Hữu Lượng không hề ngần ngại nói thẳng gian kế của mình sát hại
bang chủ Cái Bang cướp chức bang chủ, hoàn toàn không kiêng dè, hiển
nhiên người xung quanh đều trung với hắn, mà không còn là trung với Cái
Bang. Trần Hữu Lượng ăn sâu bén rẽ trong Cái Bang đến đâu, đã có thể
thấy được phần nào.
Phiền phức duy nhất là lúc Trần Hữu Lượng
làm khó dễ Sử Hỏa Long, bởi vì thực lực bản thân không tốt, hơn nữa hai
tay của Sử Hỏa Long chẳng biết lúc nào đã có phần khôi phục, đánh cho gã trở tay không kịp, làm cả nhà này chạy thoát.
Trần Hữu Lượng
đoán được một nhà Sử Hỏa Long hẳn là chạy đến núi Chung Nam cầu cứu,
thiết lập mai phục ven đường muốn truy sát diệt khẩu, cuối cùng vẫn kém
một bước, trơ mắt nhìn người trong núi Chung Nam đón bọn họ vào. Hắn đã
từng nghe lén Sử Hỏa Long và Trương Vô Kỵ mật đàm, biết kia là hậu nhân
của Dương Quá, mình tuyệt đối không thể làm bừa.
Đến lúc Sử Hỏa Long thương thế khỏi hẳn trở về, chắc chắn gây ra không ít phiền toái.
Có điều, Trần Hữu Lượng ngâm mình trong Cái Bang gần hai mươi năm, lại
thêm mười mấy năm trước hai tay Sử Hỏa Long bỗng nhiên bị liệt không thể sử dụng, buộc phải rời khỏi Cái Bang đi tìm cách giải quyết, sản nghiệp to lớn bỏ lại đều bị Trần Hữu Lượng cùng mấy vị trưởng lão tiếp nhận.
Luận thủ đoạn, đám người Chưởng bổng long đầu thúc ngựa cũng không theo
kịp Trần Hữu Lượng, bây giờ hơn phân nửa đã bị gã tiếm quyền, thành hữu
danh vô thực.
Chờ Trần Hữu Lượng để bang chủ giả kia truyền vị
cho gã, lại tranh thủ thời gian dọn dẹp sạch sẽ mấy lão cổ hủ kia, đến
lúc đó cho dù Sử Hỏa Long chữa khỏi thương thế xuất hiện trở lại, cũng
không thể lay chuyển được vị trí của gã.
"Đáng tiếc, sư phụ chết trên Quang Minh Đỉnh, nếu không kế hoạch của ta nhất định sẽ trôi chảy hơn không ít."
Trần Hữu Lượng nhịn không được thở dài một tiếng, gã là kẻ lòng muông dạ
thú, nhưng lại hết sức kính yêu sư phụ của mình Thành Côn. Lúc trước
trên Quang Minh Đỉnh, Minh Giáo vì muốn dẫn gã ra, đem thi thể của Thành Côn nghiền xương thành tro, Trần Hữu Lượng cân nhắc một hồi cuối cùng
không hề lộ diện, lại một mực ghi nhớ một màn này, chờ ngày sau thanh
toán.