Đoàn người Võ Đang thất kinh, bất chấp cái gì ỷ đông hiếp yếu, vội vàng đuổi theo.
Tống Thanh Thư bị bắt đi, chỉ hơi ổn định tâm thần một chút liền lớn tiếng
nói: "Cha! Thất sư thúc! Hai người mau đến Khôn vị chặn lại. Nhị sư
thúc, Du sư huynh, hai người..." Ngắn ngủi vài câu đã điều động rõ ràng
phương vị đệ tử Võ Đang cần chiếm, lấp kín đường đi của Vi Nhất Tiếu.
"Tiểu tử thật lắm miệng!" Vi Nhất Tiếu nhe răng quát, há mồm cắn, miệng vừa
hạ xuống bỗng cảm thấy hàm răng gãy rời, lợi đau nhức, đến cả đầu lưỡi
cũng tê liệt. Thì ra dải lụa trên cổ Tống Thanh Thư là Dương Tình tặng
cho, cùng chất liệu với một đôi găng tay tơ bạch kim, đao kiếm cũng chém không đứt, huống chi là mấy cái răng của Vi Nhất Tiếu, không vỡ nát đã
là đại vận của hắn.
Tống Thanh Thư chỉ nín thở cứng người lại một chút, rất nhanh tiếp tục chỉ huy.
Vi Nhất Tiếu ngậm một miệng đầy máu, giơ tay đánh vào ngực Tống Thanh Thư, nhưng một chưởng này hạ xuống, lòng bàn tay tựa như bị vạn châm xuyên
qua, đau đớn kinh khủng, nhịn không nổi kêu thảm thiết một tiếng. Thấy
mình tả xung hữu đột không cách nào thoát khỏi vòng vây, võ công của đám người Tống Viễn Kiều cũng không phải là hắn có thể tuỳ tiện ứng phó,
chỉ cảm thấy tiểu công tử trong ngực này như con nhím vậy, khó giải
quyết vô cùng, đành phải cắn răng ném Tống Thanh Thư về cho Tống Viễn
Kiều, mình thì tìm sơ hở chạy ra ngoài: "Không ngờ Võ Đang còn có hậu
sinh khó chơi như vậy, ta hôm nay đúng là bị nhạn mổ mắt!"
Tống Viễn Kiều không rảnh lo đuổi theo hắn, ôm ái tử, luôn miệng hỏi: "Thanh Thư, con thế nào rồi? Con không sao chứ?"
Tống Thanh Thư hoãn qua chưởng lực trong cơ thể, sắc mặt dần hồng nhuận lại, thấy Tống Viễn Kiều lo lắng như thế nhịn không được cười một tiếng, kéo cổ áo ra chỉ vào dải lụa trên cổ cùng nhuyễn giáp màu trắng bạc trên
người, nói: "Cha đừng sợ, hai thứ này là bảo vật phòng thân Dương tỷ tỷ
tặng cho con. Tính ra thì Vi Nhất Tiếu kia chịu thiệt nhiều hơn mới
đúng!"
Tống Viễn Kiều thấy y nói cười như thường, hai má hồng
hào, thở phào nhẹ nhõm: "Từ nay về sau con đi gần ta một chút, kẻo lại
bị bắt đi... Nếu có Vô Kỵ ở đây thì tốt rồi."
Tống Thanh Thư chỉ cười, không nói nhiều.
Tống Viễn Kiều vẫn còn lo lắng Tống Thanh Thư bị ám thương, sai người làm một cái xe kéo đơn giản kéo y đi: "Chúng ta đi thôi!"
Tống Thanh Thư cảm thấy ngồi thứ này có chút mất mặt, không cam lòng tranh
luận với Tống Viễn Kiều, biểu thị mình khí huyết sung túc có thể chạy
có thể nhảy, hoàn toàn có thể một hơi trực tiếp xông lên Quang Minh
Đỉnh không hề bị ngã, tuyệt đối không cần kéo xe thay cho đi bộ.
Đáng tiếc Tống Viễn Kiều bị một màn phát sinh vừa rồi dọa kinh hồn bạt vía,
nhìn sắc mặt hồng hào của Tống Thanh Thư thành khí huyết xông lên, nghe
giọng nói sang sảng của y thành kinh hãi quá độ, sống chết gì cũng phải
bắt Tống Thanh Thư chí ít một ngày không được vận động, điều dưỡng thật
tốt.
Hai cha con đang tranh luận không ngừng, đoàn người Nga Mi đi tới, lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Tống Thanh Thư thấy thế càng may mắn mình không nghe theo Tống Viễn Kiều,
nếu không để nữ đệ tử Nga Mi trông thấy bộ dạng mình nửa chết nửa sống
nằm trên xe kéo, thật quá mất mặt.
Mà lúc này Võ Đang và Nga Mi
đã thương lượng xong, quyết định chặng đường tiếp theo có thể đồng hành. Tống Viễn Kiều hỏi thăm mới biết được hóa ra đoàn người Nga Mi trên
đường đã liên tục gặp phải Tử Sam Long Vương và Thanh Dực Bức Vương, so
với họ nguy hiểm hơn nhiều. Các nàng đi hướng này cũng là vì liệm di thể cho Tĩnh Tuệ, biết Tĩnh Tuệ đã được Võ Đang an táng, lại cảm tạ một
phen.
"Không ngờ Tống thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao, lại tinh thông trận pháp như thế, không biết là sư thừa người nào?" Diệt Tuyệt Sư Thái nghe Tống Viễn Kiều kể lại chuyện lúc nãy, vỗ tay khen.
"Chân
núi Chung Nam, Hoạt tử nhân mộ." Tống Thanh Thư cười nói: "Mấy năm trước ta và Vô Kỵ ra ngoài ngao du, trợ giúp Toàn Chân Giáo chống mã tặc tấn
công núi, trong lúc vô tình gặp được hậu nhân của Thần Điêu đại hiệp
Dương Quá ẩn cư trên núi, tỷ ấy thấy ta có tư chất, liền truyền thụ cho
ta trận pháp."
"Thần Điêu đại hiệp Dương Quá?!" Diệt Tuyệt Sư
Thái nghe xong liền biến sắc, mọi người Nga Mi cũng đồng loạt nhìn qua,
ánh mắt tràn ngập kỳ quái đánh giá y. Diệt Tuyệt nhịn không được hỏi:
"Đợi việc ở đây xong, có thể dẫn ta đến bái kiến sư phụ ngươi không?"
"Đương nhiên có thể."
Diệt Tuyệt Sư Thái nghe vậy vui mừng quá đỗi, ánh mắt nhìnTống Thanh Thư vô
cùng nhu hòa: "Vậy bảo vật phòng thân vừa rồi của Tống thiếu hiệp, đều
là Dương cô nương tặng cho ngươi? Dương cô nương đại tài như thế, ngoại
trừ ngươi, còn thu đồ đệ nào khác không?"
Liên quan tới những vấn đề này, ba người Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ và Dương Tình đã chuẩn bị kỹ càng, xâu chuỗi liền mạch, mấy năm qua chỉnh sửa thêm, sớm đã không
chê vào đâu được: "Có một mười. Ta được truyền trận pháp toán thuật, vị
sư huynh kia của ta được truyền thừa võ công của Dương tỷ tỷ. Chẳng qua
ta nhập môn muộn, lúc bái sư sư huynh đã sớm xuống núi, bây giờ cũng là
nhân vật nổi danh trên giang hồ, số lần chúng ta gặp mặt khá ít."
Đinh Mẫn Quân nghe lâu như vậy, sớm đã nhịn không được, ngắt lời: "Là ai?
Mấy năm gần đây không ít thiếu hiệp tân tú bộc lộ tài năng, đều là có
môn phái cả."
Chu Chỉ Nhược ánh mắt lấp lóe, tha thiết nhìn Tống
Thanh Thư, chỉ hy vọng y có thể nói người kia là Trương Vô Kỵ, thế nhưng nghĩ lại, người kia nhập môn sớm như vậy, chắc là không phải.
"Huynh ấy họ Ân, tên Ân Di Ái." Tống Thanh Thư đáp. Cái tên Ân Di Ái vừa ra, mọi người đều xôn xao lên.
Như Đinh Mẫn Quân nói, giang hồ từ trước đến nay người mới xuất hiện lớp
lớp, nhưng mấy năm qua, bất luận là ai cũng không thể cướp đi danh tiếng của Ân Di Ái.
Nghe nói hắn là kết quả phong lưu thời trẻ của Ân
Dã Vương, lưu lạc bên ngoài, không biết từ đâu học được một thân võ
nghệ, mười bốn tuổi nhận tổ quy tông, bởi vì tư chất siêu tuyệt, được
Ân Thiên Chính tự mình dạy bảo. Hai năm sau, hắn một mình khuất phục Cự
Kình Bang, truyền thuyết Cự Kình Bang tung hoành mặt nước Giang Nam mấy
chục năm kết thúc trong tay hắn, mà khi đó hắn cón chưa đầy mười sáu
tuổi. Mấy năm qua, Ân Di Ái đi theo Ân Thiên Chính cùng Ân Dã Vương bôn
ba bốn phía, thanh danh càng ngày càng thịnh, mấy năm trước thậm chí có
tin đồn vợ chồng Hà Thái Xung - Ban Thục Nhàn bại trong tay hắn.
Có thể nói, Ân Di Ái giống như vầng trăng sáng nhô lên cao, hắn vừa xuất hiện, tất cả sao trời đều ảm đạm phai mờ.
Sớm đã có người suy đoán sư môn của Ân Di Ái, bây giờ nghe Tống Thanh Thư
nói, cảm thấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngẫm lại, cũng chỉ có tiền bối như
vậy mới có thể có đệ tử truyền thừa như thế.
Chỉ là, Ân Di Ái này thế nhưng là giáo chủ tương lai của Thiên Ưng Giáo sao?
Thấy sắc mặt Diệt Tuyệt Sư Thái lạnh xuống, Tống Thanh Thư chỉ có thể nói
tiếp: "Dương tỷ tỷ tính tình cao ngạo, lúc tìm đệ tử tuyên bố 'Không
đúng người không truyền', bởi vậy tỷ ấy từ đầu đến cuối không tìm được
đệ tử nào hợp ý. Ân sư huynh trước kia lưu lạc bên ngoài, mẫu thân lại
mất sớm, tình cờ gặp được Dương tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ thấy huynh ấy căn cốt siêu tuyệt, liền thu huynh ấy làm môn hạ truyền dụng võ công. Về sau Ân sư huynh xuống núi hơi có chút thành tựu, lúc đến Giang Nam mới lấy tín vật cùng Thiên Ưng Giáo nhận nhau."
Diệt Tuyệt Sư Thái lúc này
mới hòa hoãn: "Vậy cũng trách không được Dương cô nương nhìn lầm. Ân Di
Ái kia quả nhiên là tiểu ma đầu, vì phú quý của Ma giáo phản sư bội
nghĩa! Thật sự là bôi nhọ danh môn của Thần Điêu đại hiệp!" Cũng không
biết trong lòng bà ta nghĩ chuyện này thế nào.
Đinh Mẫn Quân nhịn không được hừ lạnh một tiếng: "Ân Di Ái kia tư chất có thật sự tốt như
ngươi nói không? Chớ có nghe nhầm lời đồn bậy trên giang hồ."
"Vượt xa ta." Tống Thanh Thư thản nhiên nói: "Ta chưa từng được Dương tỷ tỷ
truyền thụ võ công của phái Cổ Mộ, chính là bởi vì Dương tỷ tỷ cảm thấy
ta tư chất luyện võ không tốt, chỉ dạy trận pháp cho ta."
Lời này vừa ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên quỷ dị. Tư chất võ học của
Tống Thanh Thư mà còn bảo là kém, vậy bọn họ là cái gì? Cóc ghẻ trong
bùn hay sao? Đinh Mẫn Quân lập tức không nhịn được: "A, vậy Dương cô
nương kia vì sao lại thu ngươi?"
Tống Thanh Thư nhìn nàng một
cái, thản nhiên nói: "Ta tư chất võ công thường thường, chỗ khác cũng
không có gì quá mức hơn người, chỉ có một điểm vừa mắt Dương tỷ tỷ, đó
chính là ta đọc sách một lần là không quên được. Một phòng điển tịch của Dương tỷ tỷ, ta chỉ tốn ba ngày là học thuộc toàn bộ. Ân sư huynh võ
công tuy tốt, trận pháp lại không được học."
Diệt Tuyệt Sư Thái trách mắng: "Không có kiến thức! Dương cô nương đâu phải người phàm, đương nhiên có đạo lý của cô ấy!"
Đinh Mẫn Quân khóe mắt vặn vẹo một cái, cười trừ gật đầu.
Chu Chỉ Nhược lúc này đã dò xét tất cả mọi người Võ Đang một phen, không
thấy bóng dáng của Trương Vô Kỵ đâu, có chút ảm đạm, lúc này tìm được cơ hội ngắt lời, vội vàng hỏi: "Trương Vô Kỵ không đi cùng mọi người ạ?"
Tống Thanh Thư gật đầu: "Vô Kỵ ở lại Võ Đang chiếu cố thái sư phụ. Hơn nữa
thuốc thang của Tam sư thúc cũng cần hắn thường xuyên theo dõi."
Tống Viễn Kiều lúc này mới nhớ tới Ân Di Ái nếu là cháu nội của Ân Thiên
Chính, vậy Trương Vô Kỵ luôn luôn chạy tới Thiên Ưng Giáo, hai người
đương nhiên quen biết. Nghĩ lại nửa năm trước mình cùng Trương Vô Kỵ
luyện tập, mới mười mấy chiêu liền bị Trương Vô Kỵ điểm huyệt, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng: "Võ công của Ân Di Ái với Vô Kỵ, ai trên ai
dưới?"
Tống Thanh Thư nhớ tới cha mình thảm bại, không nhẫn tâm
nói cho ông đây đã là Trương Vô Kỵ cố ý tự áp chế rồi, lắc đầu nói:
"Ừm... Ân sư huynh cao hơn một chút..."
Trương Vô Kỵ từ sau Nga
Mi thịnh hội trở về vẫn luôn im hơi lặng tiếng, ra ngoài cũng đa phần là có người tới tìm hắn chữa bệnh, bởi vậy ấn tượng của mọi người đối với
hắn chỉ có một cái y thuật rất cao, không hề chú ý tới võ công của hắn.
Ba năm qua Trương Vô Kỵ có danh xưng là "Hồi Xuân Thủ", còn một biệt
hiệu khác là "Diêm Vương Tẩu", ý là chỉ cần Trương Vô Kỵ đến, cả Diêm
Vương cũng không giành được người, chỉ có thể xám xịt bỏ đi.
Bởi vậy nghe Tống Viễn Kiều lấy Trương Vô Kỵ ra so sánh, mọi người không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tống Viễn Kiều cười khổ một tiếng, nói: "Đứa cháu kia của ta dù lấy y thuật
nổi danh, nhưng võ công cũng là phi thường, chỉ là y thuật quang mang
quá thịnh, bản thân nó lại không màng danh lợi, cho nên không mấy người
biết võ công của nó đã thắng được ta."
Trương Vô Kỵ mấy năm qua
hành y tế thế, thi ân vô số, cả Nga Mi cũng từng tìm đến hắn, phát hiện
hắn bởi vì tuổi tác tăng lên không còn như lúc Quần Anh Hội tài năng tất lộ, ngược lại có chút tiên phong đạo cốt, bởi vậy Diệt Tuyệt Sư Thái dù có thành kiến sâu với mẫu tộc của hắn cũng không nhịn được khẽ gật đầu: "Hắn quả thực có phong phạm của thánh thủ danh y, nhưng ngươi nói hắn
võ công tốt như vậy, sao lại không đi cùng các ngươi?"
"Chúng ta lo lắng Thiên Ưng Giáo đến trợ thủ, liền không mang nó theo."
Diệt Tuyệt Sư Thái nghe vậy tỏ ra đã hiểu, thở dài một hơi: "Võ Đang phong
thuỷ nuôi người, hậu bối đều là xuất sắc như thế, tương lai nhất định có thể bước lên đỉnh cao." Nói xong bà lại quay đầu nhìn thoáng qua Chu
Chỉ Nhược bên cạnh, trong lòng tự nhủ Nga Mi tuy đa phần chỉ là tư chất
thường thường, nhưng đệ tử nhỏ nhất này lại là xương cốt thanh kỳ, tương lai Nga Mi, có nó cũng đủ rồi.
Sư phụ nói xong câu đó liền quay
đầu nhìn bọn họ, hàm nghĩa là gì không nói cũng hiểu, thấy Diệt Tuyệt Sư Thái cuối cùng đưa ánh mắt đặt lên người Chu Chỉ Nhược, đệ tử Nga Mi
đang ngồi đây trên mặt không thay đổi, trong lòng nghĩ như thế nào thì
chỉ có chính mình biết.
Tuy có lời của Tống Viễn Kiều, Nga Mi vẫn không để tâm đến Trương Vô Kỵ.
Nhưng đệ tử Võ Đang có quan hệ rất tốt với Trương Vô Kỵ lại không như vậy.
Tất cả mọi người đang ngồi đây đều biết, trong Võ Đang, Trương Vô Kỵ là
người gần với Trương Tam Phong nhất, lúc thi võ chưa từng có ai có thể chiếm được lợi thế trong tay hắn, vậy võ công của Ân Di Ái còn cao đến
đâu nữa?
Cho dù nghe qua không ít truyền thuyết, nhưng vẫn không
có cảm giác thực gì với tất cả cao thủ Minh Giáo; vừa so sánh với Trương Vô Kỵ, mọi người lập tức cảm thấy trong lòng đè xuống một tảng đá lớn,
bất an cho tiền đồ.