Tổng bộ Cái Bang, Sử Hỏa Long vuốt ve Đả Cẩu Bổng óng ánh xanh biếc trong tay, sắc mặt âm trầm có thể chảy ra nước.
Có tiếng gõ cửa, Trần Hữu Lượng đẩy cửa bước vào: "Bang chủ."
"Hừ!" Sử Hỏa Long đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt giận dữ: "Tin tức làm sao lại
truyền ra? Trần Hữu Lượng, ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"
"Là tôi sơ sẩy!" Trần Hữu Lượng lau mặt, kinh sợ gục đầu: "Tôi cũng không ngờ
được, có lẽ là tôi thăng tiến quá nhanh, thủ hạ đều không phục tôi.
Aiiii... là tôi không thận trọng!"
"Ngươi là đệ tử sáu túi ta
đích thân nâng đỡ, ai dám không nghe lời ngươi? Đó chẳng phải là không
nghe lời ta sao? Đừng có ở đây trốn tránh trách nhiệm với ta! Bây giờ
thằng nhãi con Trương Vô Kỵ kia không biết đi đâu, ngươi nói làm sao bây giờ?" Sử Hỏa Long đập tay lên bàn, chén trà trên bàn bị chấn rung lên
lách cách, "Nếu nó bị người khác bắt được, ta đi đâu mà tìm bảo bối
kia?"
"Hẳn là sẽ không." Trần Hữu Lượng nghĩ nghĩ, cung kính
nói: "Đệ tử chúng ta phái đi theo dõi mất tích không ít, hẳn là bị bắt
đi, ngẫm lại lần này nó 'mất tích', trong đó hẳn có không ít vấn đề."
"Ý của ngươi là hắn tự chạy mất? Hắn có thể chạy đi đâu?" Sử Hỏa Long
tặc lưỡi: "Chậc! Thằng nhãi con này thật khó đối phó, một mình nó chơi
không được nhiều trò xiếc như vậy, hẳn là có người đang giúp nó."
"Đó là đương nhiên, nó là ngoại tôn bảo bối của Ân Thiên Chính." Trần Hữu Lượng cười khẽ.
"Ồ? Ngươi cảm thấy không phải Võ Đang?" .
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
"Bang chủ, ta với Tống Thanh Thư của Võ Đang có chút giao tình, nhìn ra được y hoàn toàn không biết việc này." Trần Hữu Lượng nói.
"Tống Thanh Thư? Các ngươi làm sao quen biết?"
"Trương Vô Kỵ muốn về Võ Đang, ta liền sớm đến đó nghe ngóng, gặp phải Nguyên
cẩu ức hiếp bách tính, ta ra tay dạy dỗ, vừa lúc Tống Thanh Thư cũng ở
đó, chúng ta liền nhận biết." Trần Hữu Lượng nói xong, lấy trong ngực ra một khối ngọc bội hình đốt trúc: "Ngọc bội này là vật tùy thân của Tống Thanh Thư, Trương Vô Kỵ tám phần là trốn rồi, chúng ta muốn dẫn rắn ra
khỏi hang, đương nhiên phải có mồi nhử, khối ngọc bội này rất không tệ."
Sử Hỏa Long lại không có duỗi tay ra nhận: "Hữu Lượng, Sử Hỏa
Long ta cũng không phải là hạng người tự đại. Ta lúc trước đối xử ngươi
không được tốt lắm, Cái Bang cũng không quá ước thúc đệ tử, ngươi nếu
muốn có tiền đồ, Tống Thanh Thư so với ta tốt hơn nhiều. Cho nên, ngươi
mưu đồ gì?"
Trần Hữu Lượng mí mắt run lên, tâm tư khẽ động,
thẳng tắp quỳ xuống đất: "Tôi chỉ muốn Bang chủ được bảo, lớn mạnh Cái
Bang, dựng cờ phản Nguyên!"
Một tiếng vỡ nát vang lên, chén trà
bằng gốm thô vỡ tan tành trước mặt Trần Hữu Lượng. Trần Hữu Lượng biết
thành bại ở thời khắc này, quyết tâm liều mạng, nhắm mắt lại dập đầu
bái: "Bang chủ, cha mẹ người thân của Trần Hữu Lượng tôi đều chết dưới
đao của Nguyên cẩu, tôi không thể đội trời chung với Nguyên Đình, đời
này chỉ còn một nguyện vọng là trục xuất Nguyên cẩu ra khỏi Trung Hoa!
Lúc trước tôi sở dĩ bái nhập Cái Bang, cũng bởi vì Hoàng Dung tiền bối
là anh hùng kháng nguyên, dù bà tuẫn thành, nhưng lòng Hữu Lượng vẫn
hướng tới, nguyện vì bà thúc đẩy dưới trướng!"
Sử Hỏa Long cười lạnh một tiếng: "Hừ! Cho nên ý của ngươi là bản Bang chủ là tiểu nhân nhu nhược?!"
"Bang chủ thật sự hiểu lầm tôi rồi! Hữu Lượng mấy năm trước trẻ người non dạ, quá mức khinh cuồng, những năm gần đây cũng biết Nguyên Đình dù suy
yếu, nhưng vẫn còn dư uy. Cái Bang tùy tiện sinh sự, như lấy trứng chọi
đá." Trần Hữu Lượng trước trấn an Sử Hỏa Long một chút, tiếp tục tẩy
não: "Nhưng mà, nếu chúng ta có thể lấy được bí mật trong Đồ Long Đao,
trở thành chủ võ lâm, thành cái đích mà mọi người cùng hướng tới, muốn
trục Nguyên liền dễ dàng hơn nhiều!"
Trần Hữu Lượng nói xong câu cuối cùng, cũng không ngẩng đầu lên, mà là chờ Sử Hỏa Long tỏ thái độ.
Gã không ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng không thấy được ánh mắt Sử Hỏa
Long nhìn hắn, khôn khéo mà thâm trầm, hoàn toàn khác xa hình tượng hào
sảng bộc trực của ông ta ngày xưa.
"Ngươi ra ngoài trước đi, nghĩ cách bắt được Trương Vô Kỵ đã. Phản Nguyên là chuyện lớn, còn phải ngẫm lại."
Trần Hữu Lượng nghe vậy, thở dài, lui ra ngoài. Trong lòng thất vọng, càng
thêm âm lãnh: Ta nói đến nước này rồi, Sử Hỏa Long vẫn không hề bị lay
động, sau này làm việc với hắn nhất định sẽ bị cản tay. Phải nghĩ cách
để hắn nghe lời ta hơn nữa mới được.
Giang hồ vì Trương Vô Kỵ mà nghiêng trời lệch đất, Trương Vô Kỵ lại sống đến khá an ổn.
Hắn hiện tại đang dùng một thân phận khác mà Ân Thiên Chính giúp hắn ngụy
trang — trưởng tử của Ân Dã Vương, Ân Di Ái. Thân phận này không rõ lai
lịch, trên thực tế căn bản chưa từng giải thích cặn kẽ, chỉ nói đây là
huyết mạch của Ân gia thất lạc bên ngoài, đã nhận tổ quy tông. Nghi thì
nghi, nhưng Ân Dã Vương cùng Ân Thiên Chính đều nhận, cũng không ai nói
gì nữa.
Tiếp đó Trương Vô Kỵ thoáng cải trang dung mạo rồi lộ
mặt, mọi người thấy tổ tôn ba đời như từ một khuôn đúc ra, từ đây không
ai còn nghi ngờ.
Bởi vì là huyết mạch của giáo chủ, Ân Di Ái vừa xuất hiện liền bay lên thành đàn chủ Huyền Vũ Đàn. Lúc ấy có rất nhiều
người không phục tay đàn chủ chưa từng gặp mặt này, đều bị Ân Dã Vương
đè xuống. Hiện giờ sau khi Trương Vô Kỵ lần đầu tiên gặp thuộc hạ của
mình, nhờ Cửu Dương Thần Công đã luyện đến tấng thứ bảy mà triệt để thu
phục nhân tâm, lập uy phong.
Bởi vậy, tất cả mọi người tự nhiên tin tưởng đây chính là hoàng thái tôn của Thiên Ưng Giáo không sai.
"Ân đàn chủ chuẩn bị ở lại Thiên Ưng Giáo bao lâu?" Tô Úy là một trong số
ít người biết thân phận của Trương Vô Kỵ, cũng là thân tín của Trương Vô Kỵ. "Sau khi người biến mất, tin tức kia đã bị thả ra, xem chừng là đám ăn mày đó tìm không thấy người chó cùng rứt giậu, muốn kích động toàn
giang hồ đến vây đuổi ngươi."
"Không nên bị truyền ra." Trương
Vô Kỵ dưới ngòi bút không ngừng: "Loại bí mật này, người biết nhất định
sẽ muốn độc chiếm, cho dù phải ôm xuống mồ cũng sẽ không muốn người
khác chiếm hời, làm sao lại tùy tiện truyền ra chứ?"
"Đúng
vậy." Tô Úy gật đầu, "Xem ra Cái Bang cũng không phải bền chắc như
thép... Mấy ngày nay bọn họ tụ tập không ít quanh Thiên Ưng Giáo, Ân đàn chủ, chẳng lẽ thân phận của người bại lộ rồi?"
"Ta trốn ở
Thiên Ưng Giáo không khó đoán, nhưng thân phận giả này của ta nhất thời
không dễ đoán như vậy." Trương Vô Kỵ cũng không hoảng. "Lại nói, trừ phi Sử Hỏa Long đích thân ra tay, nếu không Cái Bang không ai có thể bắt
được ta, Hàng Long Thập Bát Chưởng đã truyền đến lung tung lộn xộn, Cái
Bang sớm đã không còn là thiên hạ đệ nhất đại bang năm đó, hiện tại
chẳng qua là một đám ô hợp mà thôi."
Trương Vô Kỵ nhớ tới kiếp
trước chạm trán với Cái Bang, khinh thường một trận. Đến cả bang chủ bị
đánh tráo cũng không nhận ra, đúng là là một đám phế vật ăn hại.
"Phải, Ân đàn chủ thần công cái thế."
Trương Vô Kỵ cười ra tiếng, lắc đầu: "Ta còn kém xa lắm, ngươi cũng đừng nói những lời này nữa."
"Chỉ là nói một câu trước thời điểm mà thôi." Tô Úy kiên định không thay
đổi: "Ta tin Ân đàn chủ không bao lâu nữa sẽ khiến cho lời nói này thành sự thật."
Trương Vô Kỵ nhìn hắn hồi lâu, mới nói: "Tính ra ta vẫn chưa từng hỏi ngươi, ngươi có tin lời đồn đại kia không?"
Tô Úy nghẹn lại.
Để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng hắn cũng có chút tin tưởng. Trương Vô
Kỵ tuổi tác còn nhỏ như vậy, võ công đã đuổi sát danh túc võ lâm,
trong đó có lẽ có hắn thiên phú dị bẩm, nhưng so với thừa nhận cái này,
có lẽ tin tưởng Trương Vô Kỵ học được bí mật trong Đồ Long Đao càng nhẹ
nhõm hơn.
Bởi vì cái sau có nghĩa là chỉ cần mình có thể có được bí mật, liền có thể lấy được sức mạnh tương đồng, mà không phải chỉ có
thể ngồi nguyên tại chỗ, nhìn Trương Vô Kỵ thẳng lên trời cao, lại ngay
cả khí lực để ao ước cũng không có.
Trương Vô Kỵ thấy Tô Úy trầm mặc không nói, thở dài, lời đồn kia, thực sự tru tâm.
Nhưng đối với Tống Thanh Thư mà nói, tất cả đều không là vấn đề.
Y không phải đồ ngốc, ở bên Trương Vô Kỵ lâu như vậy, y nhìn ra được manh mối.
Dọc đường đến Côn Luân, gặp phải nguy hiểm, Trương Vô Kỵ theo bản năng làm
ra phản ứng; hai người tự mình luyện tập hoặc là riêng phần mình luyện tập, Trương Vô Kỵ có khi cũng sẽ dùng ra chiêu thức y chưa từng thấy.
Kia tuyệt không phải đường lối của Võ Đang.
Ban đầu Tống Thanh Thư nghĩ đó là Tạ Tốn hoặc Ân Thiên Chính dạy, ngẫm lại
lại cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ là y chưa bao giờ hỏi, mà Trương Vô Kỵ không đề phòng y, nhưng cũng không giải thích với y.
Cho nên
lúc Trần Hữu Lượng nói tin tức kia cho y, Tống Thanh Thư đầu óc xoay
chuyển, cảm thấy việc này tám chín phần mười là thật.
Chẳng qua, biết thì biết, người bình thường có thể sẽ cảm thấy Trương Vô Kỵ đối
với mình không đủ nghĩa khí, rõ ràng thân mang tuyệt kỹ lại ngậm miệng
không đề cập tới độc chiếm chỗ tốt, sau đó sinh lòng ngăn cách, nếu lòng dạ hẹp hòi chút, nói không chừng sẽ còn đâm sau lưng một đao. Nhưng
Tống Thanh Thư không có nhiệt tình gì với cái gọi là bí kíp. Có vết xe
đổ của Du Đại Nham phía trước, Tống Thanh Thư ước lượng một chút, cảm
thấy mình không có bản lĩnh gánh chịu áp lực này.
Huống chi võ
công của Võ Đang đã đủ tinh diệu, y tự thấy khổ luyện đến bạc đầu cũng
không học hết, lại thêm đã được định là chưởng môn Võ Đang tương lai,
trụ cột tương lai của chính đạo. Lực lượng cùng danh lợi mà bí tịch
có thể mang tới, Tống Thanh Thư đã sớm có được, đương nhiên không có
động lực theo đuổi.
Có thể khiến cho y quan tâm là một chuyện khác.
Tống Thanh Thư gói ghém hành lý, hướng Thiên Ưng Giáo mà đi.