Khinh công của Võ Đang nổi tiếng xa gần, Tống Thanh Thư làm đệ tử dòng
chính Võ Đang, tẫn được chân truyền. Mà người phía trước mặc dù xuyên
qua lối đi giữa cây cối che giấu thân hình, nhưng cành lá không ngừng
lay động lại chỉ rõ phương hướng cho Tống Thanh Thư.
Hai người
một đuổi một chạy, bóng xám bỗng nhiên nhảy lên lật qua tường viện, Tống Thanh Thư không kịp nghĩ bọn họ có thể quấy nhiễu đến chủ nhân trong
viện hay không, nhảy lên theo, thấy trong viện một bóng người lại muốn
trèo tường rời đi, vội vàng nhặt lấy mảnh ngói bên chân, ném vào đùi
người đó: "Xuống đây!"
"Ai da!!!"
Người áo xám đột nhiên không kịp phòng ngừa, kêu đau đớn một tiếng, ngã xuống đất, lập tức
liền muốn xoay người lên, Tống Thanh Thư đã đến trước mặt cô, vung
chưởng đánh tới.
Linh hoạt xoay người né tránh một chưởng này
vọt lên, người áo xám thấy Tống Thanh Thư lại muốn vận chưởng bức bách,
cũng hồi chưởng tiếp, bàn tay hai người vừa đập vào nhau, kình lực phát ra, đều văng ra mấy bước, lập tức lại triền đấu vào nhau.
Người áo xám này võ công không yếu, môn đạo kỳ quỷ khó mà nắm bắt, nhưng tạp
chứ không tinh. Tống Thanh Thư thử mấy phen, phát hiện căn cơ của nàng
không vững chắc bằng mình, bại dưới tay mình chỉ là vấn đề thời gian,
liền nghĩ bắt sống nàng, chuyển sang phòng thủ kín kẽ tiêu hao thể lực
của nàng. Võ Đang nội tức lâu dài, sức chịu đựng của y cũng rất tốt.
Ý đồ này không khó nhận ra, người áo xám đánh lâu không xong lại chạy
thoát không được, chém ra một chưởng, giữa chừng biến chưởng thành chỉ,
điểm vào lòng bàn tay Tống Thanh Thư. Nhưng Tống Thanh Thư sớm đã cảm
thấy một chưởng này của nàng kình lực không giống trước đó, sớm có đề
phòng, thu cổ tay về, một thủ đao bổ vào cổ tay người áo xám, một tay
khác bắt được sơ hở đánh tới không môn của người áo xám.
Người
áo xám tay run lên, hiển nhiên là rất đau, ánh mắt đột nhiên biến đổi,
hai ngón tay lại lần nữa tụ lực hướng tới ngực Tống Thanh Thư mà đi, là
muốn cứng rắn chịu một cú này, lấy thương đổi thương.
Tống Thanh Thư sao có thể để nàng toại nguyện, tay phải bắt lấy đầu ngón tay của
nàng khiến nàng không cách nào lại hướng lên phía trước một tấc, đồng
thời tay trái điểm nhanh trên vai và cổ nàng, phong bế mấy chỗ huyệt
vị, dưới chân quét qua, khiến nàng ngửa mặt ngã xuống đất.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây làm gì?" Tống Thanh Thư quay đầu nhìn cửa phòng tiểu viện, bọn họ ở đây giao thủ một phen động tĩnh không nhỏ, lại
không làm kinh động bất cứ ai. Thấy cửa phòng khóa ngoài, bụi phủ trên
bệ cửa sổ, thì ra viện này đã sớm bỏ hoang. Nhưng nơi này vẫn là nội
viện của Thiên Ưng Giáo, dù không có người ở hẳn cũng nên có người đến
quét dọn mới đúng chứ?
"Đừng nhìn nữa, sẽ không có ai đến đâu!
Tất cả người của Thiên Ưng Giáo đều muốn tránh xa nơi này!" Người áo xám lên tiếng. Tống Thanh Thư trước đó thấy trên mặt nàng sưng vù một mảnh, không ngờ giọng nói lại thanh thúy ngọt ngào, có chút dễ nghe. "Tiểu tử thối! Ngươi mau giải huyệt đạo cho ta! Nếu không lát nữa cho ngươi nếm
mùi đau khổ!"
Tống Thanh Thư cảm thấy giọng nói và ngữ khí này
có chút quen tai, lại nhớ không ra mình khi nào từng gặp quái nhân này: "Ta sẽ không thả ngươi. Nơi này là nội viện của Thiên Ưng Giáo, chỉ có
một nhà giáo chủ mới ở đây, ngươi lén lút vào đây là có ý đồ gì?"
"Ta tới đầu độc! Ta muốn độc chết hết toàn bộ người họ Ân!" Cô gái ác độc nói. "Họ Tống, ngươi có thả ta ra không thì bảo!"
Giọng điệu này quá quen thuộc, Tống Thanh Thư lập tức nhận ra: "A Ly!"
Đây không phải A Ly đi theo Kim Hoa bà bà tới Hồ Điệp cốc đó sao? Nàng sao lại đến đây? Mặt còn biến thành thế này?
"Mặt của cô làm sao vậy?" Tống Thanh Thư nghiêm túc nhìn mặt A Ly, mặt nàng
sưng vù, làn da tái nhợt nổi đầy những nốt ban tím thô ráp như mặt nạ
diễn viên hí khúc, cực kỳ xấu xí. May mà ngũ quan chưa biến hình, cẩn
thận phân biệt còn có thể nhận ra gương mặt tiếu lệ từng thấy ở Hồ
Điệp cốc.
"Không cần ngươi quan tâm! Giải huyệt!" Ngữ khí của A Ly không chút nào mềm yếu dù bị quản chế, ngược lại còn rất dõng dạc.
Tống Thanh Thư nhíu mày, lại nghe thấy A Ly cười lạnh: "Ngươi đừng rượu mời
không uống chỉ thích uống rượu phạt! Không tin ngươi nhìn tay phải của
ngươi xem!" Ngữ khí còn có chút đắc ý dào dạt.
Tống Thanh Thư
được nàng nhắc nhở, nâng tay phải lên, chợt phát hiện toàn bộ tay phải
đã không còn cảm giác, một dòng khí màu tím theo lòng bàn lan đến mu bàn tay, còn đang tiếp tục lan ngược lên cánh tay.
"Ngươi thấy
chưa! Đây là độc Thiên Chu Vạn Độc Thủ của ta. Ngươi vừa nãy trực tiếp
nắm ngón tay độc của ta, độc tố đã tiến vào da thịt của ngươi rồi!" A Ly hừ một tiếng, uy hiếp nói: "Ngươi bây giờ lập tức giải huyệt cho ta, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Nếu không, cánh tay này của ngươi sẽ phế
luôn!"
Tống Thanh Thư không để ý tới nàng, tự mình vận khí ngăn
chặn độc tố, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta không lo lắng cái này, lát nữa có
thể để Vô Kỵ giải độc cho ta, không bằng cô tự lo cho chính mình đi. Vừa rồi tại sao lại đánh lén ta?"
A Ly nghe thấy Tống Thanh Thư xem thường tuyệt kỹ của mình như thế, lại nhớ Trương Vô Kỵ có thể giải cả
độc của Kim Hoa Bà Bà, nhện độc của mình có lẽ cũng không làm khó được
hắn, oán hận nói: "Được thôi! Trương Vô Kỵ lợi hại hơn ta, ta không bằng hắn, ngươi cũng chỉ lấy hắn ra dọa ta có phải không? Thật vô dụng!"
"Nói thế là thế nào? Ta không giỏi y thuật, để Vô Kỵ hỗ trợ chẳng phải là
bình thường sao? Ta tại sao phải lấy hắn ra dọa cô?" Tống Thanh Thư cảm
thấy mạch suy nghĩ của A Ly thật sự là rất kỳ quái, không muốn dây dưa
với nàng, định dẫn nàng đi gặp Ân Dã Vương.
A Ly thấy Tống Thanh Thư muốn dìu nàng, lập tức nóng nảy: "Ngươi muốn làm gì?"
"Mang cô đi gặp Ân đường chủ."
"Đừng! Ta không muốn gặp ông ta! Ngươi thả ta ra!" A Ly hô hấp cứng lại, vội
vã muốn kéo dài thời gian, chỉ có thể lớn tiếng nói: "Ngươi không phải
mới vừa hỏi ta tại sao muốn đánh ngươi xuống nước sao? Ta nói cho ngươi
biết, ngươi thả ta ra!"
Tống Thanh Thư lắc đầu: "Trên đường đưa cô đi ta có thể hỏi."
"Ta họ Ân!" A Ly giọng the thé nói: "Ta là con gái của Ân Dã Vương! Ta về
nhà ta, ngươi là người ngoài quản nhiều như vậy làm gì?"
Tống
Thanh Thư dừng tay lại, nhưng không quá tin tưởng nàng: "Vậy ban nãy sao cô không nói? Hơn nữa nếu cô thật sự là con gái của Ân đường chủ, vì
sao lại đi theo Kim Hoa bà bà?"
"Viện này là nơi ta và mẹ ta
sống! Ngươi nhìn trên khóa cửa kia xem, ta khắc một con nhện, bởi vì mẹ
ta gọi ta là Chu Nhi, chu trong con nhện!" Ân Ly chỉ chứng cứ chứng minh thân phận của mình, Tống Thanh Thư đi tới nhìn thoáng qua, xác thực có
một dấu khắc đã lâu năm, tin tám phần.
"Tổ mẫu(*) của cô bệnh nặng, cô vì sao không ở đây, còn lén lút như ăn trộm không chịu đi gặp phụ thân cô?"
"Ta trở về chính là vì thăm bà nội ta! Bằng không ngươi tưởng ta muốn về
chắc?" Ân Ly nói. "Về phần cha ta, nếu ta đi gặp ông ta, không thể không bị ông ta một chưởng đánh chết!"
Không đợi Tống Thanh Thư hỏi
lại, nàng đã nói tiếp: "Cha ta hoa tâm, có mẹ ta còn muốn cưới nhị
nương(*), ta tức không chịu nổi, liền giết nhị nương, sau đó bỏ trốn.
Ông ta bây giờ đang còn muốn lấy mạng ta đó! Ông ta không đối xử tốt với ta, nhưng bà nội lại rất tốt với ta, cho nên bây giờ bà sắp chết, ta
phải về nhìn bà một lần, sau này sẽ không quay lại nữa!"
Tống Thanh Thư nghe nàng nói, trong lòng kinh nghi bất định: "Hổ dữ không ăn thịt con, cũng không đến mức thế chứ!"
"Trong lòng ông ta chỉ có hai ca ca kia của ta, chỗ nào quan tâm ta!" Ân Ly hừ lạnh: "Cho nên ta muốn học võ công, sau này trở về xử lý hết bọn họ!
Này! Ngươi còn không thả ta ra?"
Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, thay nàng giải huyệt.
Ân Ly đứng dậy hoạt động một chút, khơi thông khí huyết một phen, lấy
trong ngực ra một cái bình nhỏ đưa cho y: "Coi như ngươi có chút lương
tâm!"
Tống Thanh Thư đổ mấy viên thuốc giải ra uống, không tiếp lời nàng: "Vì sao cô tấn công ta?"
"Ta thích thế đấy!" Ân Ly trả lời rất Ân Ly: "Ta thấy ngươi đứng một mình ở mép nước, mặt thì đỏ như đít khỉ, coi bộ là đang tư xuân... Ngươi không chịu theo ta về Linh Xà Đảo, là bởi vì trong lòng có tiểu yêu tinh nào
rồi phải không?"
Mặt Tống Thanh Thư nháy mắt đỏ bừng: "Cô đừng có nói linh tinh!"
Ân Ly cười nhạo một tiếng, quay người nhảy lên đầu tường, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.