Nơi xa đã có thể thấy được tuyết sơn lồng lộng, Trương Vô Kỵ nhớ tới
kiếp trước thê thiếp Hà Thái Xung tranh đấu, cảm thấy đau đầu vô cùng,
khéo léo từ chối Chiêm Xuân tiễn thêm một đoạn đường, tự mình đi tìm Tọa Vong Phong.
Lại nói, dãy núi này có ngàn tòa núi tuyết, Trương
Vô Kỵ đi qua Tọa Vong Phong mấy lần, nhưng chỉ là ngồi một lát rồi đi,
lúc này cũng luống cuống, chỉ có thể nhớ lại đại khái phương hướng đi
tìm.
Mà thế sự khó liệu, kiếp trước chỉ lo chạy trốn, Dương Tiêu liền tự mình xuất hiện trước mặt hắn, lần này hết sức chuyên chú đi
tìm, ngược lại không thấy bóng dáng. Ba người ở trong núi tuyết đi lung
tung như ruồi mất đầu, nếu không phải có nhật nguyệt chỉ dẫn, chỉ sợ đến cả phương hướng cũng không tìm ra.
Cứ như vậy qua mười mấy ngày, ba người lại khôi phục thành dáng vẻ dã nhân trước kia.
Tống Thanh Thư tìm được một bầy hươu, vận khinh công xua đuổi, Trương Vô Kỵ
thì giương cung cài tên chờ sẵn trên đường đi của chúng, đợi đến thời cơ một mũi tên bắn ra, xuyên qua đầu con hươu đầu đàn. Con mồi ngã ầm
xuống đất, bầy hươu chạy tán loạn.
Hai người lột da róc xương
con hươu, Trương Vô Kỵ lấy mồi lửa vừa chuẩn bị châm lửa, đột nhiên nghe thấy có tiếng chó sủa vang. Một đám chó săn tướng mạo như sói từ trong
rừng nối đuôi nhau mà ra, vòng quanh ba người, ánh mắt nhìn chằm chằm
thịt hươu trên đất, họng phát ra tiếng "grừ grừ", nhe răng mài vuốt, chỉ là e ngại Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ mới không xông lên.
"A...!" Dương Bất Hối hét lên một tiếng, sợ tới mức bật khóc.
Ác khuyển đi vòng, tự giác tìm được chỗ đột phá, nhao nhao xông tới Dương
Bất Hối. Chúng nó là chó dữ lấy người để luyện tập nhào cắn, không hề
tránh người.
Chó quá nhiều, còn đều là chó săn được huấn luyện
nghiêm chỉnh, phối hợp với nhau, Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư vội
vàng bảo vệ Dương Bất Hối, cũng không để ý thịt hươu trên đất. Vì thoát
thân, Tống Thanh Thư ôm lấy Dương Bất Hối vận khinh công đi phía trước,
Trương Vô Kỵ truyền nội lực vào lòng bàn tay, đánh vỡ đầu hai con chó
dữ, tạm thời dọa sợ chúng nó, nhanh chóng rút đi.
Hung tính của
chó dữ đã bị mùi máu kích phát, không hề buông tha, vẫn đuổi theo phía
sau không bỏ. Tổng cộng hơn ba mươi con, Dương Bất Hối ở trong lòng Tống Thanh Thư thấy bất kỳ một con nào đứng lên đều cao hơn cả mình, bị dọa
toàn thân phát run. Trương Vô Kỵ nhất thời ngăn không được nhiều như
vậy, một con chó ngắm chỗ trống từ dưới nách trái hắn xông ra lao tới
Tống Thanh Thư, Dương Bất Hối thấy thế hét to một tiếng, tay mềm nhũn,
cứ thế tuột khỏi lòng Tống Thanh Thư!
Dương Bất Hối ngã xuống
đất, Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ đều không kịp che chở, mắt thấy
nanh vuốt chó dữ sắp rơi lên người cô bé, bỗng nhiên một bóng trắng hiện lên, con chó dữ kia bị một lực mạnh mẽ cuốn lên ngã đập vào một tảng
đá, xương đầu nứt toạc.
Dương Bất Hối bỗng nhiên bị túm sau cổ
áo xách lên, thân thể treo trên không, chân vừa rơi xuống đã vững vàng
đứng trên mặt đất. Còn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy một tiếng hét dài, âm thanh động hành vân, chó dữ nhao nhao hoảng sợ thối lui.
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư lúc này mới thấy rõ người tới là một thư sinh áo trắng tướng mạo tuấn dật, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi. Không chờ
bọn họ mở miệng hỏi thăm, Dương Bất Hối đã học bộ dáng trước kia gặp
được thi lễ một cái: "Cảm ơn người cứu con! Người là ai? Con sau này sẽ
báo đáp người."
Thư sinh này vốn chỉ là đi ngang qua nơi đây,
thấy bầy chó dữ đuổi cắn ba đứa trẻ, vốn không muốn quản nhiều, nhưng
nhìn cô bé kia luôn cảm thấy vô cùng gần gũi đáng yêu, thấy cô bé gặp
nạn nhịn không được liền ra tay cứu giúp. Bây giờ thấy cô bé khuôn mặt
ngây thơ học bộ dáng của người lớn, ra dáng ra hình nói muốn báo đáp
hắn, càng thấy thú vị: "Tại hạ Dương Tiêu, cháu tên là gì?"
Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ đồng thời quát to một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Dương Tiêu?!"
Dương Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, hai thiếu niên này bộ dáng tuy chật vật, nhưng trên mặt đều là ra vẻ mừng như điên, chỉ thấy người trắng nõn kia gặng
hỏi: "Ông chính là Quang Minh Tả Sứ của Minh Giáo, Dương Tiêu?"
Dương Tiêu có chút kỳ dị: "Là ta, làm sao vậy?"
"Bất Hối muội muội! Mau gọi cha đi! Ông ấy là cha của muội!" Trương Vô Kỵ
liên tục thúc giục, nếu không phải bây giờ Dương Tiêu đang ở ngay bên
cạnh Dương Bất Hối, hắn nhất định sẽ đi qua lôi kéo Dương Bất Hối.
Dương Bất Hối nghe Trương Vô Kỵ nói vậy, mắt xoay tròn, dù sao lễ cũng hành
rồi, Dương Tiêu có phải là cha hay không cô bé cũng không quá quan tâm,
mà là quay đầu lại hỏi Tống Thanh Thư: "Thanh Thư ca ca! Ông ấy là cha
muội, vậy mẹ của muội đâu? Mẹ sao vẫn chưa bay từ trên trời xuống? Không phải huynh nói muội gặp được cha rồi, mẹ sẽ bay từ trên trời xuống
sao?"
Tống Thanh Thư nhất thời bị hỏi khó, suy nghĩ một hồi,
quyết định vẫn là để Dương Tiêu tự mình giải đáp vấn đề này: "Dương
Tiêu! Muội ấy là con gái của ông với Kỷ cô cô! Kỷ cô cô trước khi chết
nhờ chúng ta đưa muội ấy tới cho ông!"
"Ngươi nói cái gì?" Dương Tiêu bị đủ loại tin tức quá lớn luân phiên đánh vào, đầu óc choáng váng không biết phản ứng ra sao, nghe thấy Kỷ Hiểu Phù chết nháy mắt tỉnh
táo, hét lớn một tiếng, nhào đến trước mặt Tống Thanh Thư túm chặt vai
y: "Hiểu Phù chết rồi? Không thể nào! Không thể nào! Ngươi gạt người?
Ngươi gạt người!"
"Chúng ta không lừa ông! Kỷ cô cô đã chết rồi, ông có tin hay không cô ấy cũng không sống lại được!" Trương Vô Kỵ bước đến kéo Dương Bất Hối, lấy ra Thiết Diễm Lệnh đeo trên cổ cô bé, nói
với Dương Tiêu: "Chúng ta đã đưa Bất Hối muội muội đến cho ông, không
phụ Kỷ cô cô gửi gắm. Bây giờ, cáo từ!"
Dương Tiêu thấy hắn cầm
tín vật của Kỷ Hiểu Phù, không còn hoài nghi, nhìn mặt mày Dương Bất Hối giống hệt Kỷ Hiểu Phù, rơi lệ: "Ngươi vừa mới nói con bé tên gì? Con
ngoan, con tên là gì?" Một câu sau là hỏi Dương Bất Hối.
"Con họ Dương, tên Bất Hối."
Dương Tiêu nghe vậy, vừa khóc vừa cười, nhịn không được thở dài: "Con quả
nhiên là họ Dương! Bất Hối... Bất Hối... Hiểu Phù! Dù ta hại nàng, nàng
lại không hối hận! Ta làm sao mới xứng đáng với tấm lòng thành này của
nàng đây!" Nói xong, đã dùng mấy phần nội lực, chấn cây rừng xung quanh
vang lên xào xạc.
Tống Thanh Thư đưa Dương Bất Hối đến đây, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống, kích động ban đầu qua đi, lại nghe
Dương Tiêu nói những lời này, cảm thấy bực bội vô cùng, thấy Dương Tiêu
hỏi y ngọn nguồn, quay đầu đi không muốn đáp lại, để Trương Vô Kỵ nói
từng cái một. Dương Tiêu nghe xong, lại hỏi di ngôn của Kỷ Hiểu Phù
trước khi chết, Tống Thanh Thư rất không muốn lặp lại một lần, Dương
Tiêu hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Dương Tiêu thở dài, cũng
không ép bách, ngược lại nói: "Các cậu hộ tống Bất Hối tới đây, đại ân
đại đức ta không có gì báo đáp. Không bằng các cậu đi theo ta, ta
truyền thụ cho các cậu ít võ công "
Vô Kỵ, Thanh Thư đều lắc đầu cự tuyệt, công bố mình xuất thân Võ Đang, không tiện học nghệ với người khác.
"Võ Đang?" Dương Tiêu kinh ngạc: "Có Trương chân nhân ở đó, ta cũng không
múa rìu qua mắt thợ... Vậy... Ân lục hiệp thế nào rồi?"
"Lục sư thúc rất khỏe."
"Được rồi. Ta không báo đáp, luôn là trong lòng khó an, không bằng ta đưa cho các cậu một ít kỳ trân dị bảo "
"Chúng ta đưa Bất Hối muội muội tới đây, vốn cũng không phải muốn ông báo
đáp." Vô Kỵ liên tục từ chối, Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Nếu ông thật sự băn khoăn, lần sau gặp Lục sư thúc thì xin lỗi
thúc ấy một tiếng đi!"
Dương Tiêu nghe vậy càng thêm hổ thẹn, ôm lấy Dương Bất Hối nói: "Dương mỗ thâm cảm đại đức, thẹn không thể báo.
Đã như thế, sau này còn gặp lại." Thân hình khẽ động, đã đi xa.
Dương Bất Hối kêu to: "Vô Kỵ ca ca! Thanh Thư ca ca!" Nhưng rất nhanh, thanh
âm của cô bé bị bao phủ trong gió, không còn nghe thấy nữa.