Giữa lúc Nhữ Dương Vương và Triệu Mẫn đang mài đao xoèn xoẹt ở kinh
thành, chuẩn bị tập trung lực lượng ra tay với Minh Giáo, đoàn người
Trương Vô Kỵ cuối cùng cũng tới căn cứ của Chu Nguyên Chương, Trừ Châu.
Mấy ngày trước Trương Vô Kỵ tới Hào Châu, đại đội Minh Giáo từ Tây Vực cũng đã đến tụ hợp, cùng nhau vào thành.
"Trừ Châu do mấy người Quách Tử Hưng gây dựng đã lâu, có thể nói là binh
cường mã tráng, hết thảy đều ngay ngắn trật tự, quả nhiên không phải
ngày xưa Dĩnh Châu có thể so." Trương Vô Kỵ tuần sát Trừ Châu một vòng,
nói. "Chẳng qua theo tin tức ta có được, chủ nhân của Trừ Châu bề ngoài
là Quách Tử Hưng, nhưng thực tế đã rơi vào tay Chu Nguyên Chương! Vốn
còn đang định thử xem có phải ông ta bất trung hay không, bây giờ coi bộ không cần nữa."
"Ngươi nói không sai, Quách Tử Hưng gả nghĩa nữ
của mình cho Chu Nguyên Chương, về sau Chu Nguyên Chương lại giúp ông ta diệt trừ ba người Bành, Triệu, Tôn, hiển nhiên là cực kỳ tín nhiệm Chu
Nguyên Chương." Tống Thanh Thư thở dài: "Chỉ là hiện tại Chu Nguyên
Chương phát triển an toàn đến tận đây, lòng tin này không biết còn thừa
lại bao nhiêu. Nhưng bất luận tình huống của bọn họ hiện nay thế nào,
Quách Tử Hưng cũng không thể phơi bày những điều đó, chỉ có thể tiếp tục biểu hiện tin tưởng Chu Nguyên Chương!"
Lúc trước Quách Tử Hưng
tập kết ngàn người đánh chiếm Hào Châu, Chu Nguyên Chương chẳng qua là
một tiểu tốt tìm tới ông ta nương tựa, Quách Tử Hưng nể tình cùng là
giáo đồ Minh Giáo mới cho hắn một chân Thập phu trưởng. Về sau Chu
Nguyên Chương dụng binh như thần, lại mưu lược kín đáo, dựa vào quân
công một đường thăng tiến, còn trở thành quân sư của Quách Tử Hưng; vì
lôi kéo Chu Nguyên Chương, Quách Tử Hưng thậm chí đem nghĩa nữ của mình
Mã Như Tinh đính hôn cho hắn.
Sau đó thuộc hạ của Quách Tử Hưng
là Tôn Đức Nhai vì tranh quyền, cấu kết với Triệu Quân Dụng làm phản,
giam lỏng Quách Tử Hưng, chính Chu Nguyên Chương là người cứu Quách Tử
Hưng ra. Lúc sau hai phe như nước với lửa, Quách Tử Hưng mấy lần bị Tôn
Đức Nhai và Triệu Quân Dụng uy hiếp tính mạng, lại là Chu Nguyên Chương
xuất binh đánh hạ Trừ Châu làm đường lui, sau đó thuyết phục Triệu Quân
Dụng, để Triệu Quân Dụng tha cho Quách Tử Hưng một mạng.
Về sau
Quách Tử Hưng và Chu Nguyên Chương chuyển căn cứ từ Hào Châu đến Trừ
Châu, mà Quách Tử Hưng mặc dù vẫn được Chu Nguyên Chương lấy lễ tương
đãi, nhưng đã hoàn toàn bị tiếm quyền, thành hữu danh vô thực, không
đụng được một chút nào vào quân phòng đại sự của Trừ Châu.
Giờ
đây Chu Nguyên Chương đã diệt trừ Tôn Đức Nhai và Triệu Quân Dụng làm
phản, một lần nữa thu phục Hào Châu, thế nhưng Quách Tử Hưng đã không
còn nắm đại quyền như lúc vừa mới đánh hạ Hào Châu, e là mỗi ngày đều
trong trạng thái kinh hồn táng đảm, nơm nớp lo sự Chu Nguyên Chương khi
nào sẽ xuống tay với ông ta.
Trạng thái của Quách Tử Hưng lúc này khiến Trương Vô Kỵ đột nhiên dâng lên vài phần đồng cảm: "Thanh Thư,
mấy ngày nay chúng ta tiếp xúc với Từ Đạt bọn họ, ta cảm thấy hai người
Thường đại ca và Từ Đạt vẫn trung thành với ta, nhưng hai người Hoa Vân, Thang Hòa lại là thái độ mập mờ, ngươi có chỗ nào bổ sung không?"
"Cái nhìn của ta với ngươi giống nhau." Tống Thanh Thư nói. "Chẳng qua giữa
Thường đại ca và Từ đại ca có chỗ khác nhau. Thường đại ca tính tình
thẳng, cái gì cũng không biết, chúng ta tạm thời không cần nhắc tới
huynh ấy. Về phần Từ Đạt Từ đại ca, ta nghĩ huynh ấy có lẽ đã đoán ra
Chu Nguyên Chương đang có ý đồ gì, chỉ là còn chưa quyết định ngả theo
phe nào thôi."
"Từ đại ca và Chu Nguyên Chương tương giao tâm đầu ý hợp, hiện tại huynh ấy đúng là đang trong cảnh lưỡng nan." Trương Vô
Kỵ nói. "Nhưng nhìn kết cục của Quách Tử Hưng bây giờ, có thể thấy Chu
Nguyên Chương người này qua cầu rút ván, khắc nghiệt quả đức, Từ đại ca
nhìn sự tình thông thấu, không thể không nhận ra con người Chu Nguyên
Chương không đáng đồng mưu!"
"Tuy Từ đại ca nhìn sự tình thông
thấu, nhưng tính cách lại giống ngươi đến mấy phần, luôn nghĩ tốt về
người khác." Tống Thanh Thư cười nói, nhưng ngay lập tức nghiêm sắc mặt: "Chẳng qua Vô Kỵ, bây giờ đã khác trước kia, vừa lúc mọi người đều tề
tựu, chi bằng... Vô Kỵ, ngươi ngay tại đây công khai thân phận với bọn
họ đi!"
Trương Vô Kỵ sửng sốt, có chút khó hiểu: "Thanh Thư,
ngươi đây là ý gì? Nên biết người ở đây không phải tất cả đều trung với
ta, một khi ta công khai, chắc chắn sẽ có một ngày bại lộ!"
"Ta đã suy nghĩ cặn kẽ mới ra kết luận này, ngươi nghe ta nói tỉ mỉ." Tống Thanh Thư nói với Trương Vô Kỵ:
"Ngươi đã lên làm giáo chủ, họa Quang Minh Đỉnh đã bình ổn, Thành Côn đã chết, Trần Hữu Lượng hiện tại chắc cũng đã đi gặp Diêm Vương, mà ngươi đã hạ
quyết tâm đoạt quyền với Chu Nguyên Chương, có thể thấy được đại cục đã
định, ngươi là Ân Di Ái hay là Trương Vô Kỵ đã không còn quan trọng
nữa." Tống Thanh Thư nói. "Nhưng hiện tại ngươi là người thống lĩnh
nghĩa quân, khi đó vì sao ngươi không giấu giếm thân phận với mấy người
Dương Tiêu? Chính là bởi vì họ đều là thuộc hạ của ngươi, hơn nữa sau
này chung sống, ngươi không thể bảo đảm không để lộ chút dấu vết nào, mà một khi bọn họ phát hiện ngươi che giấu thân phận tiến vào Minh Giáo,
lòng biết ơn và trung thành với ngươi đều sẽ mất hơn phân nửa, cho nên
ngươi mới công khai thân phận ngay từ đầu để bày tỏ thành ý, có phải thế không?"
Tống Thanh Thư vừa chỉ điểm, Trương Vô Kỵ rất nhanh liền hiểu rõ: "Ta bây giờ đúng là thủ lĩnh nghĩa quân, thế nhưng thực tế ta
và các thủ hạ tướng quân đều không quen thuộc nhau, nhất là ta chẳng hề
có ân cứu mạng với họ. Nếu ta lại nhiều mặt giấu giếm bọn họ, đến lúc đó chắc chắn sẽ nội bộ lục đục, mà Chu Nguyên Chương lại có thể nhân cơ
hội này tiếp xúc với nhiều binh sĩ hơn, chiếm được sự ủng hộ của họ!"
"Ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt nhất. Nếu thân phận của ngươi bại lộ, chưa biết chừng cả Thường Ngộ Xuân lẫn Từ Đạt cũng sẽ dao động. Nhưng nếu ngươi thẳng thắn ở đây, ngược lại sẽ làm họ sinh ra cảm giác
được tín nhiệm, cũng sẽ càng thêm thuận theo ngươi; sau này nếu có ai để lộ bí mật, tất cả cũng sẽ cùng chung kẻ địch." Tống Thanh Thư cười nói. Lòng người quyết định tất cả, Trương Vô Kỵ làm thống lĩnh tối cao, trấn an đồng thời thu mua lòng người là điều nhất định phải làm.
Muốn nhanh chóng kéo gần quan hệ, hình thành một đoàn thể, thông qua tìm
điểm chung giống nhau đồng thời bài trừ dị kỷ là trình tự tất yếu. Thế
nhưng nhiều người như vậy, có được điểm chung với nhau đồng thời cùng
nhau khám phá ra hiển nhiên là rất khó, bởi vậy phải cố ý tạo ra một
điểm chung, mà tất cả mọi người cùng nhau chia sẻ và bảo vệ một bí mật,
không thể nghi ngờ là thủ đoạn tăng sự đồng lòng rất tốt.
" Hơn
nữa bí mật ngươi sống lại chỉ có ngươi và ta biết, cho dù thông minh như Chu Nguyên Chương hay Trần Hữu Lượng cũng không thể đoán được!" Tống
Thanh Thư tiếp tục nói. "Chúng ta thẳng thắn như vậy, đồng thời cũng là
một cách làm tê liệt Chu Nguyên Chương. Hành động này bên ngoài là đang
cảnh cáo hắn: 'Ta biết ngươi đang có ý đồ gì, nhưng ta vẫn sẵn lòng
dùng ngươi, cũng không sợ cho ngươi biết bí mật của ta. Ngươi muốn làm
gì đều phải cẩn thận suy xét cho kỹ!'. Cứ như vậy, hắn sẽ chỉ càng
thêm chú ý thận trọng từ lời nói đến việc làm, không để chúng ta bắt
được đằng chuôi, sẽ không lập tức phát hiện chúng ta bây giờ đang muốn
diệt trừ hắn mà chó cùng rứt giậu!"
Trương Vô Kỵ nghe đến đây đã
hơi choáng váng, nhưng vẫn miễn cưỡng đuổi kịp tiết tấu của Tống Thanh
Thư, trong lòng chỉ cảm thấy môn đạo trong đó so với bí tịch võ công còn khó khăn hơn nhiều, không khỏi cảm thán: "Thanh Thư, ta có thể được đến ngươi phụ tá ta, thật sự là đại hạnh của ta! Những mưu toan tranh đấu
này, chỉ dựa vào một mình ta, tuyệt không phải là đối thủ của Chu Nguyên Chương!"
"Những mưu toan tranh đấu này rất mệt mỏi!" Tống Thanh
Thư cũng cười một tiếng. Kỳ thật đối với người như y mà nói, người mình
hiệp trợ là ngốc là khôn không quan trọng, chỉ cần có thể nghe lọt lời khuyên, không tự cho là thông minh là đủ rồi. Chẳng qua nếu Trương Vô
Kỵ có thể lý giải y một phen khổ tâm, y đương nhiên sẽ càng vui mừng
hơn. "Nếu không phải vì ngươi, ta còn lâu mới đụng vào mấy thứ này!"
Trương Vô Kỵ nghe vậy, thật lòng áy náy vô cùng, ôm lấy eo Tống Thanh Thư kéo y vào lòng: "Ngươi nói đều đúng, ta biết ngươi đều là vì tốt cho ta.
Nhưng ngươi ngàn tính vạn tính, chỉ lo tính xem làm sao tốt cho ta hơn,
lại quên khi thân phận của ta tiết lộ, người đứng mũi chịu sào lại chính là ngươi!"
Tình cảm của Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ sớm đã
chiêu cáo thiên hạ, một khi bí mật Trương Vô Kỵ và Ân Di Ái là cùng một
người phơi bày, Trương Vô Kỵ sẽ bị mọi người chất vấn, mà Tống Thanh Thư cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tương tự. Bí mật này bây giờ đã
không đả thương được Trương Vô Kỵ, nhưng Tống Thanh Thư lại không thể
không để tâm đến tổn thương mà nó sẽ mang tới.
"Bây giờ nghĩ lại, là ta sai, lúc trước ta không nên khuyến khích ngươi. Nếu chúng ta lúc
này vẫn âm thầm qua lại, thì sẽ không cần lo lắng như vậy." Trương Vô Kỵ nhớ tới Tống Thanh Thư đã từng ngần ngại không tự nhiên ở những chuyện
này, bây giờ lại muốn tự mình vạch trần, càng đau lòng không thôi.
"Thanh Thư, ta thật không biết nên làm thế nào mới có thể bù đắp được
một phần vạn những gì ngươi đã làm vì ta."
Tống Thanh Thư lại
chẳng hề để ý, nở nụ cười: "Ngươi còn coi ta là trẻ con như trước đấy à? Huống chi, so với những chuyện đó, ngươi càng quan trọng hơn."
Trương Vô Kỵ thở dài: "Nhưng ngươi cũng rất quan trọng. Ta thà rằng mình chết, cũng không muốn thấy ngươi chịu tổn thương."
Nụ cười của Tống Thanh Thư hơi hơi cứng lại, dừng một chút, thấp giọng
nói: "Ngươi phải nhớ ngươi đã từng nói cái gì. Ngươi đã nói chúng ta
trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chia lìa. Nếu một ngày ngươi ngoài ý muốn bỏ mình, ta tuyệt đối sẻ không sống một mình! Vì chúng ta có thể
bên nhau lâu dài hơn, phải có lấy hay bỏ, ngươi nói có đúng không?"
"Thanh Thư!" Thanh âm của Trương Vô Kỵ đột nhiên trầm xuống: "Ta không nên nói lời như vậy, nhưng ngươi cũng không thể nói lời như vậy!"
Tống Thanh Thư nói: "Lần này là cuối cùng, về sau sẽ không nói nữa."
Trương Vô Kỵ không còn gì phản bác được, chỉ ôm chặt y hơn.