Đối với Bạch Tinh và Liêu Nhạn mà nói, rời khỏi Đào Hoa trấn chẳng qua
cũng chỉ là một lần thường thường không có gì lạ trong trăm ngàn lần đi
xa, trừ bỏ tâm tình có hơi chút bất đồng như vậy ra, thật sự không có gì đáng để phẩm vị.
Nhưng đối Mạnh Dương mà nói, lại hoàn toàn bất đồng.
Trong trí nhớ phức tạp gần 19 năm trong quá khứ, chàng rất khó sàng chọn ra
tâm tình của một ngày nào có thể so sánh với hiện tại.
Lồng ngực
chàng phồng lên vui sướng, quanh người tràn đầy thỏa mãn, trong đầu
chẳng có chút khói mù cùng chần chờ nào, lâng lâng đến cơ hồ muốn thuận
gió mà lên.
Chàng thấy mây trên trời thì muốn kinh thán, thấy cỏ
trên đất muốn kinh thán, chẳng sợ là một mảnh vụn băng trên sông chẳng
thu hút chút nào trong mắt người khác, cũng sẽ dẫn tới ca ngợi liên tiếp của chàng.
"Oa, cái cây này cũng thật là cao!"
"Nhìn nè nhìn nè, hoa nhỏ dưới gốc cây nở rồi!"
"Nha, tuyết trên mặt sông tan, các ngươi xem những tảng băng trôi kia, có giống bạc vụn không?"
Bạch Tinh với Liêu Nhạn bị ngữ khí kích động khó có thể khắc chế của chàng dụ dỗ, theo bản năng nhìn lại về phía mặt sông:
Là một con sông nhỏ mảnh dẻ y như chó đi tè vậy......
Liêu Nhạn cười nhạo nói: "Ngươi đồ con mọt sách không kiến thức! Bên ngoài
nhiều ngòi nhiều sông lớn lắm, bọt sóng dâng lên còn cao hơn cả mấy
người chồng lên nhau, nếu ngươi thấy cái đó, chẳng phải là muốn kích
động đến khóc lên?"
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Mạnh Dương đang lấp lánh tỏa sáng, bên trong lưu động hạnh phúc rõ ràng.
Chàng tự động che chắn đi lời nói móc của Liêu nhạn, theo lời đối phương suy
nghĩ một hồi, bất giác tâm trí hướng về, "Nếu thật đẹp như vậy, dù cho
ta khóc một cái thì lại thế nào chứ? Chỉ là trước mắt tuy không có sông
ngòi lớn, ta lại cảm thấy một dòng suối nhỏ như vậy cũng mỹ lệ."
Triển vọng tương lai xác thật đáng được khen ngợi, nhưng chuyện tương lai rốt cuộc hư vô mờ mịt, nếu tạm thời không chiếm được, như vậy quý trọng
hiện tại lại chưa chắc là không thể mà?
Sông lớn tuy đúng là có
sự đồ sộ và khí phái chấn động lòng người, nhưng suối nhỏ sông nhỏ cũng
có uyển chuyển và ôn nhu của bọn chúng nha.
Thật giống như trăm
hoa đua nở, mẫu đơn thược dược tự nhiên diễm lệ cao quý không gì sánh
được, nhưng hoa đào hoa hạnh cũng có sự độc đáo mềm mại thanh lệ của
chúng, chẳng lẽ bởi vì có hoa vương ở, liền không cho hoa nhỏ đầy khắp
núi đồi nở rộ sao?
Thấy chàng nghiêm túc thế, Liêu Nhạn há miệng
thở dốc, nhưng thật lại không nói nên lời, lại giống như si ngốc vậy,
cùng nhau nhìn về phía sông nhỏ ven đường lần nữa với Bạch Tinh.
Mặt sông vốn dĩ bao trùm một lớp băng, nhưng bởi vì gần đây thời tiết ấm
lên, lớp băng kia hòa tan, sông băng khó có thể làm gì được, sôi nổi đứt gãy ra.
Mặt băng vừa tan rã, mực nước dâng lên, nước bị giam cầm cả một mùa đông lại lần nữa chảy róc rách, lại tiến thêm một bước thúc
giục mặt băng vỡ vụn.
Lúc này, ánh nắng vừa lúc, băng sông vỡ vụn theo nước mà chảy, phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt rất nhỏ, gặp phải chỗ
uốn khúc trắc trở còn nhảy theo một chút, theo góc độ biến hóa mà chiết
xạ ra ánh sáng bắt mắt.
Xem băng tuyết dưới ánh nắng thật sự lóa mắt, Liêu Nhạn theo bản năng nheo đôi mắt lại, trong lòng lại bỗng toát ra một ý niệm:
Hình như, xác thật rất giống bạc vụn.
Điểm mục đích đầu tiên của chuyến đi này của ba người chính là Tuy Sơn châu tương ứng với Đào Hoa trấn.
Tuy Sơn châu nằm ở phía tây nam cách Đào Hoa trấn chừng 200 dặm, cưỡi khoái mã yêu cầu chừng 5-6 ngày, giữa chừng đi qua 3-4 thôn trấn, nhưng Bạch
Tinh cũng không tính toán dừng lại quá nhiều.
Trước đó nàng đã
nhờ Lý Nhân thả ra tiếng gió, nói Bạch Diêu Tử đang ở Tuy Sơn châu, giờ
đã qua 3-4 ngày, nói vậy tin tức sớm đã truyền ra, nói không chừng Tống
lão đại với Mã lão nhị kia đã nhích người sang bên này.
Nếu mình
không mau mau chạy qua chứng thực tin tức, không chừng hai kẻ kia không
tìm thấy sẽ tiếp tục hỏi thăm, khó tránh khỏi sẽ lộ dấu vết. Tìm được
mình hay không đổ lại không quan trọng, chỉ sợ bọn chúng tìm hiểu nguồn
gốc chạy đến Đào Hoa trấn, sẽ đảo loạn một hồ nước trong mất.
Lúc này, chạy như điên nửa ngày, người mệt ngựa cũng mệt, khó được mặt trời vừa đẹp, lại có nước trong ở bên, chi bằng tạm thời nghỉ chân một chút, cũng thả ngựa chút.
Bạch Tinh lập tức đề nghị xuống ngựa nghỉ ngơi, thuận tiện ăn bữa trưa đơn giản, Liêu Nhạn với Mạnh Dương đều nói được.
Ba con ngựa đã rất lâu không có tùy ý chạy băng băng như hôm nay vậy, đều
vui vẻ chạy đi. Lúc này chạy cả ngày rồi, cũng thật sự vừa khát lại đói, đều liền đến bờ sông uống nước.
A Hôi vẫn là cái tính tình bá
đạo kia, chính mình chiếm thượng du một mình, còn không cho Tiểu Ngũ tới gần, cố ý dùng mông đi ủi người ta.
Tiểu Ngũ ấm ấm ức ức hừ hừ
hai tiếng, gục đầu xuống, vẻ mặt như nàng dâu nhỏ cọ đến Đại Hắc ở hạ
du, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt người ta.
Đại Hắc mặc kệ nó, chỉ là cúi đầu uống nước, lạo xà lạo xạo uống đến hăng say, cái đuôi vung vung cao hứng lắm luôn.
A Hôi đã vừa lòng đẹp ý ừng ực nốc no nước rồi, lại dùng môi dày đi ủi đống cỏ khô.
Tuy hiện tại mới vừa vào tháng giêng, nhưng nơi ánh nắng bị vùi lấp dưới cỏ khô kia, cũng đã có cỏ non ngoan cường nhú lên mầm non.
Chất
dinh dưỡng đã nghẹn một mùa đông toàn tập trung vào giờ phút này, lại là cỏ dại bên mép nước nữa, quả nhiên tươi tốt ngon lành, A Hôi tìm được
một mảnh to, cao hứng đến thẳng run tai, ăn đến vui vẻ vô cùng.
Vạn vật dựa nước mà ở, chỗ có nước liền có sinh cơ, ba người mới vừa xuống
ngựa, liền thấy trong bụi cỏ ở nơi xa run rẩy một trận, kèm theo tiếng
sột sà sột soạt chạy xa.
Lúc này đang hoạt động trong bụi cỏ kia, hoặc là thỏ hoang, hoặc là gà rừng. Phỏng chừng chúng nó cũng là tới
uống nước, chẳng qua bị đoàn người Bạch Tinh quấy nhiễu, cho nên chạy
trốn khắp nơi.
Trước lúc rời khỏi Đào Hoa trấn, Mạnh Dương mang
theo 1 cái nồi nhỏ, mấy cái chén, còn đem tất cả những đồ ăn không dễ
cất giữ phân loại cho vào tay nải hết, đều đều chia vào túi đựng trên ba con ngựa. Bởi vậy, trong thời gian ngắn đồ ăn của bọn họ còn rất sung
túc, nên ngược lại không cần phải gấp gáp săn thú, cho nên ai cũng không đuổi theo.
Mạnh Dương tự giác nhổ cỏ, thanh lý ra một mảnh đất
trống, lại vớt ra một vốc đá cuội mượt mà trong nước sông trong vắt, dọc theo vây ra một cái vòng lớn.
Tuy sông đã tan tuyết, ánh mặt
trời vừa vặn, nhưng nước sông dưới lớp băng vẫn chưa bị sưởi hoàn toàn,
còn lộ ra một cỗ hàn ý khó nhịn, nhất thời liền kích đến độ chàng run
rẩy vài cái, đôi tay vốn trắng nõn nháy mắt đỏ tím một mảnh.
"Lạnh quá lạnh quá!" Dưới ánh nắng, chàng nhe răng trợn mắt dậm chân, thả đá
cuội xuống xong thì lung tung mà quẹt khô vệt nước trên tay lên quần áo, hạ quyết tâm cắn răng, nhắm mắt một cái, trực tiếp cho tay vào cổ áo
nóng hầm hập của mình.
Xuýt!
Thật ấm áp, thật lạnh...... cảm xúc phức tạp đan chéo, làm Mạnh Dương cọ thẳng ra một lớp da gà.
Bạch Tinh dùng nồi nhỏ múc nước về, thấy Mạnh Dương đang tự mình vặn thành
một cái bánh quai chèo ở chỗ đó, bất giác kinh hãi, "Ngươi sao vậy?"
Liêu Nhạn liền ở bên cuồng tiếu, "Ha ha ha hắn bị co giật động kinh rồi!"
Đôi tay khôi phục tri giác một lần nữa, Mạnh Dương cảm thấy mình đã sống
lại, nghe thế thì lập tức lắc đầu đứng yên, "Không sao hết, không sao
hết, bị nước lạnh kích chút thôi."
Lúc này Bạch Tinh mới yên
lòng, lại lấy mồi lửa thổi ra ngọn lửa, lấy cỏ khô Liêu Nhạn kiếm về
nhóm lửa, chậm rãi chồng nhánh cây lên trên.
Nhiệt độ không khí
sau tết sẽ cấp tốc tăng trở lại, thường có người thấy cỏ mọc hoa nở,
tuyết tan băng chảy thì sơ ý, nghĩ lầm rằng nước sông cũng theo đó ấm
lên, liền vội vội vàng vàng lội xuống bắt cá vớt tôm.
Không nghĩ
tới mặt trời tuy đẹp, nhưng nhất thời nửa khắc lại cũng không sưởi kịp
dòng sông đã bị đóng băng chắc chắn mấy tháng, dù cho là vào chính ngọ
lúc mặt trời mạnh nhất, cũng chẳng qua là miễn cưỡng có thể chịu đựng
thôi, nếu tùy tiện nhảy xuống, nhất định là tay chân rút gân......
Lửa trại hừng hực thiêu đốt, rất mau đã liền thúc giục đến nước trong nồi
lăn lộn nóng lên, Mạnh Dương bưng cái nồi đựng đầy nước sôi xuống đặt
lên mặt đất bên cạnh, không được một lát đã bình ổn xuống.
Bạch Tinh mang túi nước trên lưng ngựa tới, rót đầy nước ấm, thoải mái dễ chịu mà uống vào mấy hớp.
Đang đúng là lúc xuân hàn se lạnh, có thể không uống nước lạnh liền không uống, bằng không dễ bị đau bụng.
Mạnh Dương tìm ra một cái túi đồ chiên to, trước hết lấy mấy miếng ngó sen kẹp, khoai tây kẹp cho vào đáy nồi.
Lúc này đáy nồi còn thừa dư ôn, mỡ heo đọng lại ngoài đồ chiên lập tức hòa
tan, biến thành chất lỏng bóng mượt, phiếm ra màu sắc mỹ lệ dưới ánh mặt trời.
Mỡ mà bản thân đồ chiên có cũng đã đủ phong phú, cho nên
căn bản không cần thêm dầu vào nồi, lúc này hâm nóng đồ chiên trước,
thậm chí còn có thể ép ra một chút dầu lưu lại đáy nồi đó.
Theo
tiếng váng dầu nổ bóc bóc, ngó sen kẹp và khoai tây kẹp vốn đã lạnh ngắc lại lần nữa tỏa sáng khô giòn, bắt đầu tràn ngập hơi nóng mờ mịt.
Trong không khí thêm một phần mùi dầu mang theo mùi thịt, trộn lẫn hương thơm thanh thanh của rau dưa như có như không, hết sức mê người nơi dã ngoại trống trải.
Mạnh Dương gạt đồ chiên sang một bên, để trống ra
đáy nồi nóng nhất và rộng mở nhất, sau đó ném vào hai mươi cái sủi cảo
bụng to.
Lúc này, đáy nồi đã bọc đầy mỡ, sau khi lớp vỏ bột tiếp xúc thì nhuộm lấy một lớp vàng kim nhạt ngay lập tức.
Vỏ sủi cảo hút lấy mỡ, truyền lại sức nóng, làm phần nhân lạnh băng gặp lại ấm áp......
Nhờ phúc đồ chiên cống hiến mỡ, sủi cảo lắc mình biến hóa thành sủi cảo
chiên với lớp cháy thơm giòn nơi đáy, hai màu kim và trắng hoàn mỹ dung
hợp vào một thân, nghịch ngợm lại mỹ lệ nói không nên lời.
Sủi
cảo nấu non mềm mịn trơn, chiên lên cũng chẳng kém cỏi tí nào, thậm chí
bởi vì phần đáy thơm giòn sướng miệng mà càng thêm phong tư, cùng với
phần trên mềm mại và mọng nước bên trong kết hợp mà càng thêm sức mạnh,
hình thành một loại mỹ vị hoàn toàn mới.
Mạnh Dương không khỏi
bóp cổ tay thở dài, "Hài, sớm biết nên mua thêm chút hạt mè vẩy lên,
thơm ngào ngạt, tất nhiên càng thêm phong vị!"
Tuy Bạch Tinh đã
phi thường thỏa mãn, ăn đến miệng bóng nhẫy, nhưng nghe xong lời này
cũng không khỏi tâm trí hướng về, liền nói ngay: "Đợi đến Tuy Sơn châu,
chúng ta lại chọn mua bổ túc vật tư đi!"
Ba người ngồi bên bờ
sông, vừa thưởng thức cảnh sắc cuối đông đầu xuân, vừa ăn bữa trưa phong phú nóng hầm hập, bên tai quanh quẩn tiếng nước chảy róc rách, thật là
thích ý nha.
Ăn cơm xong, Mạnh Dương lại nấu một chút nước sôi
chà nồi, cũng rót nước thừa vào trong vòng lửa trại, bảo đảm tro tàn
hoàn toàn tắt, lúc này mới chất lên đó một lớp bùn đất thật dày.
Thời tiết này không khí khô ráo, một chút đốm lửa là có khả năng dẫn phát
liệt hỏa cháy bùng lan ra đồng cỏ, vẫn là cẩn thận thì hơn.
Ba người ăn uống no đủ, đám ngựa cũng nghỉ ngơi đủ rồi, liền khởi hành một lần nữa, chạy về phía Tuy Sơn châu.
Đi đi dừng dừng như thế, ba người rốt cuộc đã đến châu thành Tuy Sơn vào sáng mùng 8 tháng giêng.
Châu thành Tuy Sơn tự nhiên là lại cao cấp hơn huyện Danh Sơn một tầng, chưa vào thành trì đã lớn hơn và càng nguy nga hơn, càng khó được là dân cư
đông đảo, kinh tế phồn thịnh. Tựa như ở huyện Danh Sơn, rất nhiều cửa
hàng tới gần cuối năm đã đều sôi nổi không kinh doanh nữa, thẳng đến 2
ngày gần đây mới một lần nữa khai trương, nhưng Tuy Sơn châu lại hoàn
toàn bất đồng.
Nó là thành lớn nối liền tứ phương, có nhiều khách thương lui tới dừng trú, ấy là 30 tết cũng mua bán không nghỉ, oanh
oanh liệt liệt ồn ào đến nửa đêm mới bỏ qua.
Hôm nay đã là mùng 8 tháng giêng, trong thành sớm đã khôi phục phồn hoa ngày xưa, thậm chí
bởi vì đã sắp đến tết Thượng Nguyên mà chỉ có hơn chứ không kém.
Ba người theo dòng người vào thành xong, liền phát hiện thư sinh trên phố
rất nhiều, thả mắt nhìn lại khắp nơi đều là mặc trường bào nho sinh.
Liêu Nhạn nhìn mà thẳng mút cao răng, "Hay là vào ổ thư sinh rồi nhỉ?"
Bên người có một con mọt sách đã quá sức rồi, cả ngày kêu kêu quát quát, y
như tùy thân mang theo mấy chục con vịt ấy, nếu mà thọc phải hang ổ thư
sinh, còn có cách nào sống hả?
Mạnh Dương hơi giật mình, chợt thở dài: "À, sắp đến huyện thử nha."
Ánh mắt chàng có trong nháy mắt trống rỗng, ngữ khí cũng phức tạp mười phần, như là đang nhớ lại gì đó, lại như không có.
Hai chân Bạch Tinh nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa một cái, giục A Hôi dựa qua, mặt mang lo lắng nhìn chàng.
Mạnh Dương hoàn hồn, có chút ngượng ngùng mà cười cười, "Không sao hết đâu,
nhiều năm như vậy, ta sớm đã nghĩ thoáng, chỉ là thuận miệng thở dài
thôi."
Cao ốc của Mạnh gia sớm đã sụp đổ, hậu đại của bổn gia*
chỉ còn lại mình chàng, những người của phân gia đã thiên hạ tứ tán
không biết tin tức......
*: bổn gia là cách gọi của dòng
chính, còn phân gia là của dòng thứ, mình biết nhưng mình thích để nó là bổn gia với phân gia, nhớ Neji, anh đẹp mà đoản mệnh quá.
Ba đời không được khoa cử, chàng sớm đã tiếp thu hiện thực.
Chẳng qua đọc sách nhiều năm rồi, giờ chợt nhớ tới việc này, khó tránh khỏi
có chút thổn thức. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, thật ra thì làm quan cũng
chưa chắc là chuyện tốt, sống chết của cả gia đình trên dưới mấy trăm
mạng người dung nhập vào nhau, gắn vào trong một ý niệm của quân vương,
bảo sống thì sống, bảo chết... Ngay cả phản kháng một chút cũng không
thể.
"Hừ, làm quan có gì tốt?" Lại nghe Liêu Nhạn đĩnh đạc nói,
"Thức khuya dậy sớm cũng không có cho phép, chẳng phải là nhốt mình vào
lồng sắt sao! Chi bằng hành tẩu giang hồ thì vui sướng tự tại hơn."
Mạnh Dương thấy rõ đối phương là đang an ủi mình, trong lòng bất giác bủn rủn một mảnh, "Phải đó, Nhạn Nhạn nói đúng."
Nhưng mà chàng cười như vậy, Liêu Nhạn liền xù lông ngay lập tức, đỏ lỗ tai
hét lên: "Cười cái rắm, hồ ly tinh! Hừ! Lão tử lại không nói với ngươi!"
Nói rồi, liền hùng hùng hổ hổ đi về phía trước.
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Nhạn: Hồ ly tinh, câu dẫn Tinh Tinh rồi, lại muốn đến câu dẫn ta!
Mạnh Dương: Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy!