Đào Hoa trấn thật sự là nho nhỏ đáng yêu, bên trong này tương đối phồn
hoa cũng chỉ có đồ đạc, nam bắc mỗi bên có 3 con phố chính lớn, phân
biệt dựa theo phương vị mà được xưng là Đông Đạo, Trung Đại Đạo, Tây
Đạo, Bắc Nhai, Trung Đại Nhai và Nam Nhai*, lại ra bên ngoài nữa, liền
chẳng liên quan gì với phồn hoa, đường phố cũng nhỏ hẹp.
*:
đạo là đường, còn nhai là đường phố hay ngã tư, vì là cổ đại nên khi đề
cập đến tên các địa danh hay tên đường hoặc những gì có tên riêng, mình
sẽ cho nó cái tên hán việt nhé.
Tiểu viện thì ở vị trí
chính giữa thiên về phía đông Đào Hoa trấn, kẹp giữa Nam Nhai và Đông
Đạo, sau khi vào thành từ Tây Môn thì đi bộ từ từ áng chừng tam khắc
chung* là có thể thấy.
*: 1 khắc có chừng 15' của ngày nay, nên tam khắc chung là 45'.
Chung quanh thì tất cả đều là nhà ở kết cấu xấp xỉ nhau, phố lớn ngõ nhỏ
thông suốt bốn phương giống với bất kỳ thành trấn phương bắc nào, không
dễ thủ, nhưng cũng khó công. Kiến trúc cao nhất trong mấy con phố tứ
phía cũng chẳng qua là nhà khách điếm kiêm tửu lâu 2 tầng kia, có thể
hữu hiệu tránh bị cung tiễn thủ mai phục; rất nhiều bá tánh đều nuôi chó trong nhà, phàm là có chút động tĩnh, đường lui mà Bạch Tinh có thể
nhanh chóng lựa chọn rất nhiều.
Nàng rất vừa lòng đối với vị trí này.
Tiểu viện là nhà thứ 2 sát phố, trong viện trống rỗng, chỉ có một cây hồng
cao lớn dựa vào vị trí tường đông, ước chừng cao cỡ ba bốn người, cành
nhánh thô tráng hào phóng kéo dài ra tứ phía, có mấy nhánh đã lướt qua
đầu tường, rơi xuống nhà hàng xóm kìa.
Trên cây nặng trĩu treo
đầy hai tầng quả hồng lớn nhỏ to như nắm tay nam tử thành niên, vỏ hồng
màu đỏ cam hơi hơi tỏa sáng dưới ánh mắt trời, giống như đèn lồng màu đỏ treo đầy cây.
Trước kia Bạch Tinh từng gặp qua loại hồng này,
cần phải chín rục thả mềm mới ăn ngon, bằng không sẽ rất chát. Chờ chín
rục rồi, thịt hồng sẽ biến thành quả tương* nồng đậm, bóc vỏ kề sát vào
hút mạnh một hơi, hương vị ngọt lành liền tràn ngập khoang miệng. Lại có từng mảnh cơ tạo thành múi quả, hơi hơi trong suốt, cắn ở trong miệng
kẽo cà kẽo kẹt......
*: tương là chỉ những chất lỏng đặc,
quả tương là ý nói thịt quả đã thành dạng lỏng sệt sệt, hay còn gọi là
sốt mứt, nhưng mình để là quả tương luôn.
Nàng đang nghĩ
ngợi đây, A Hôi đã không kìm nén được lòng hiếu kỳ, há mồm nhằm về phía
một quả hồng sống bị rớt xuống mà gặm lấy, sau một lát, lại nhảy nhót
phì phì phun ra.
Bạch Tinh buồn cười, tùy tay chọn mấy quả bóp
nhẹ nó, phát hiện đã bắt đầu từ từ biến mềm, "Chờ một chút đi, qua mấy
ngày nữa liền ngon."
Thực vật trời sinh được chuẩn bị độ bén
nhạy với khí hậu, ví dụ như quả hồng, trước lúc xuống tuyết không sai
biệt lắm đều chín như đã hẹn trước vậy.
A Hôi đem hai cánh môi
dày phun đến vang phụt phụt, vô cùng hoảng sợ mà lui về sau, phảng phất
đang tránh né thứ gì đáng sợ vậy:
Ngươi lừa dối ngựa, sao sẽ có trái cây khó ăn như vậy chứ!
Tâm tình Bạch Tinh rất tốt cười khẽ ra tiếng.
Sau khi lâm thời tháo bịt mắt, một đôi đồng tử dị sắc một lam một đem liền
lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đong đưa ánh sáng vui sướng nhỏ
vụn.
Trong phòng thì các loại gia cụ đại kiện đều là đủ, tuy bởi vì thời gian quá dài không ai cư trú mà đọng một tầng bụi đất, nhưng có thể thấy được là người chủ tiền nhiệm đã bảo dưỡng chúng nó rất tốt.
Trong không khí di động một cỗ mùi nặng nề quanh năm suốt tháng, Bạch Tinh
mới vừa đẩy mở cửa sổ ra, trên khung cửa liền rớt xuống rất nhiều tro
bụi, theo bước đi của nàng, những hạt bụi rất nhỏ kia liền y như cá bơi
mà vui sướng bơi lội trong cột sáng được rọi nghiêng vào.
Ánh nắng sau giờ ngọ nửa năm mùa đông vừa lúc, nghiêng nghiêng rọi lên thân người, ấm áp thoải mái.
Chung quanh rất an tĩnh, Bạch Tinh mờ mịt mà nhìn chằm chằm một chốc, bỗng nhiên mệt mỏi đã lâu trồi lên.
Hành tẩu giang hồ tất nhiên là không chú ý nhiều như vậy, màn trời chiếu đất là chuyện thường ngày, nàng chỉ đơn giản mà xoa xoa cái giường gỗ khắc
hoa lớn trống không kia, sau đó lấy da cừu mặc ở quan ngoại trải ra làm
đệm chăn, trực tiếp ôm đao nằm lên.
Lại sau đó, nàng đã bị A Hôi tự tiện xông vào cắn góc áo kéo dậy.
Á, thiếu chút nữa đã quên, còn chưa có an trí tổ tông.
Tiểu viện phân ra hai tiến, đệ nhất tiến đã có sẵn chuồng ngựa, chỗ đối diện dư lại là phòng tạp vật cất nông cụ, rất tiện lợi.
Bởi vì rất lâu rồi không ai cở, chuồng ngựa tuy là tốt đó, nhưng bên trong trống trơn ngay cả một cọng cỏ cũng không có.
A Hôi lấy tư thái chủ nhân đi vào vòng một vòng, sau đó xông về phía cái
máng ăn đọng bụi đánh ra cái tiếng phì phì trong mũi, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Tinh rõ ràng toát ra một loại hàm nghĩa:
Dâng đồ ăn cho ngựa lên cho đại gia! Muốn tốt nhất!
Bạch Tinh dùng sức xoa xoa mi tâm, nhận mệnh mà lần nữa mang bịt mắt lên
xoay người ra cửa, qua ước chừng non nửa canh giờ, quả nhiên mang về đồ
ăn cho ngựa thượng đẳng có trộn đậu cùng một xe cỏ khô.
Ngựa giá cao yêu cầu dưỡng cao, gia súc mà nhà bá tánh tầm thường sử dụng phần
nhiều là lấy trâu với la là chủ, ngựa tốt liền càng ít. Chủ nhân bỏ được đi nuôi nấng bằng thức ăn chăn nuôi tinh như này đều hiểu rõ, Bạch Tinh một hơi muốn 2 bao tải 80 cân cơ hồ là quét sạch tồn kho trong tiệm,
chủ tiệm đều sắp mừng hỏng rồi, còn cố ý cho mỗi cân rẻ 2 văn tiền, hy
vọng kéo được một khách quen trường kỳ.
Cuộc sống của Đào Hoa
trấn an nhàn, nhân công cũng không đắt, chỉ cần nhà ở trong thành, mua
nhiều đồ thì chủ quán sẽ còn giao hàng tận nhà. Nếu mà người mua cao
hứng, tùy tiện đánh thưởng chút cũng được; nếu mà không ưng, thì không
cho cũng xong.
Ý thức lãnh địa của Bạch Tinh rất mạnh, không
muốn người sống đi vào, chỉ gọi người dỡ hàng ở cửa, lại lấy mấy đồng
tiền đuổi người đi, tự mình khiêng đồ đạc vào. Sức lực người tập võ rất
lớn, chút hàng hóa này chẳng tính là gì, nàng mỗi tay xách một cái bao
tải, chẳng qua là ba bận liền dọn hết.
Lấy chút đồ ăn cho ngựa
cho vào máng ăn, Bạch Tinh lại trải cỏ khô vào chuồng ngựa cho tiểu tổ
tông. Cỏ của quan nội không có nhai đã bằng quan ngoại, nhưng đậu rất
thơm, sau đó A Hôi thích ý mà vẫy cái đuôi dùng cơm, quất cho mấy con
ruồi bọ kéo dài hơi tàn ngất xỉu, sướng ghê gớm mà nhìn nhà mới của mình hiện ra trước mắt.
Trong sân có giếng nước, thùng nước vẫn tốt, nhưng mà dây thừng nối tiếp thùng nước với ròng rọc lại sớm đã phong
hóa, vừa chạm vào liền nát. Bạch Tinh dùng dây thừng bó cỏ khô vừa nãy
buộc lại lần nữa, trước hết vớt sạch sẽ cành khô lá rụng ở bên trong,
xách mấy thùng ra chà chậu nước hai lần.
Nước giếng rất trong
suốt, sóng nước lóng lánh phiếm gợn sóng dưới ánh mặt trời, nàng dùng
tay vốc lên nếm một hớp, chỉ cảm thấy cũng giống như tòa trấn nhỏ này
vậy, ôn ôn nhu nhu, mang theo chút ấm áp cùng ngọt lành.
Không có độc.
Nàng một lần nữa rót nước trong vào chậu nước, sau đó lại bị A Hôi mài lấy đòi đi một quả táo.
Tiểu súc sinh này, quen hưởng thụ rồi. Bạch Tinh thuận tay chải chải lông
thay nó, phảng phất có thể cảm giác được động tĩnh máu chảy xuôi dưới cơ bắp mềm dẻo rắn chắc hình giọt nước, lại nhẹ nhàng nhéo lấy cái lỗ tai
to.
A Hôi nhóp nha nhóp nhép nhai táo, bị véo tai cũng không
giận, ngược lại là mang chút lấy lòng cùng nghịch ngợm mà ủi ủi cánh tay nàng.
Người ta mới 4 tuổi, vẫn là một nhóc con đang phát triển thân thể đâu!
Mặt trời dần dần chìm về tây, ráng chiều tà màu đỏ cam đều đều rơi xuống,
mạ lên một tầng viền vàng cho lớp lông ngựa xám nhung nhung và mái tóc
đen nhánh, nhìn qua vừa sáng lại ấm.
Bận việc một hồi ra cả
người mồ hôi, Bạch Tinh đơn giản hủy đi mấy món gia cụ, nông cụ bị hủ
bại ở nhà kho nhỏ tiền viện đi nấu nước, ước chừng ngâm tắm nước ấm rồi, rốt cuộc có thể an ổn mà nằm trên giường.
Cửa sổ giấy đã có hơi rách, nhưng nàng cũng không phải người quá chú ý, lấy bọc hành lý tùy
thân lung tung mà chặn lấy là xong. Ổ tuyết cũng ngủ được, mấy cái lỗ
nhỏ hèn mọn này lại tính là gì?
Cơ mà sau khi đã quen với màn trời chiếu đất nguy cơ tứ phía rồi, ở hoàn cảnh yên ổn xa lạ ngược lại là ngủ không yên.
So với gió tây bắc cuồng dã phảng phất muốn chọc thủng trời của quan
ngoại, gió thu của Đào Hoa trấn quả thực là nhu hòa đến kỳ cục, chỉ làm
mấy chiếc lá vàng trong sân lắc lư trái phải mấy cái, phát ra tiếng xào
xạc suy yếu vô lực.
Thậm chí ngay cả cái bóng trên giấy dán cửa
sổ dưới trăng kia, so với nói là giương nanh múa vuốt, chẳng bằng nói
ngây thơ chất phác đi.
Gió đêm giống đứa trẻ nghịch ngợm, thổi
cho mấy miếng giấy cửa sổ rạn nứt rào rào rung động, dưới góc tường có
côn trùng mùa thu không biết tên kêu cao thấp phập phồng, nàng ước chừng mị được hai khắc liền mở to mắt, nhìn chằm chằm nóc giường trống rỗng
trong đêm ra hoa đây.
Sắp vào đông rồi, cái khác không nhắc tới, đệm chăn luôn phải thêm vào chút.
Sau đó thì sao?
Quen với cuộc sống phiêu bạt lang thang trên giang hồ, bỗng nhiên rảnh rỗi,
Bạch Tinh lại có chút không biết nên làm cái gì mới tốt.
Nàng vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, sau đó, chẳng biết khi nào thì ngủ rồi.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh là bị một cỗ hương khí mộc mạc mà nồng đậm hun tỉnh.
Là mùi gạo, có thể là trộn hoa màu vào, sau đó còn có mùi thơm dầu chiên......
Vào lúc Bạch Tinh còn đang suy nghĩ thất thần, bên ngoài, A Hôi đã đá hậu
tạo phản. Nó không ngừng dùng chân đi đá cửa chuồng ngựa, chờ lúc Bạch
Tinh nghe tiếng lại đây, tiểu hỗn đản này đã gặm dây cương tróc da. Nếu
lại chậm chút nữa, không chừng lại muốn tự mình chạy tới chính viện xin
cơm ăn đâu.
Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử, đặt ở trên
người động vật cũng giống nhau, người trưởng thành ăn để tích cóp sức
lực nuôi mỡ, nhưng đám nhãi ranh lại cần lượng lớn chất dinh dưỡng để
cấu thành máu thịt xương......
Bạch Tinh trước hết là cho A Hôi
ăn no rồi, lúc này mới xách cái bao tải đựng cỏ khô hôm qua tới, một
người một ngựa mỗi bên ngậm nửa quả táo, chóp cha chóp chép gặm rồi đi
về phía ngoại thành.
Nàng thức dậy rất sớm, trên phố còn chưa có người đi đường, chỉ có những ống khói dựng thẳng lên từ các nhà các hộ
ùng ục bốc khói ra bên ngoài, trong không khí với sương mù mênh mông mơ
hồ di động các loại hương thơm. Có điều nàng cứ cảm thấy tựa hồ là của
nhà cách vách mình càng thơm hơn chút đi.
Là một loại hương thơm đơn giản rồi lại không thể thay thế được, làm người ta an tâm.
Mỗi khi đến một chỗ, Bạch Tinh đều quen quan sát địa hình trước đã, để
chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Vừa vặn trong phòng không có gạo
thóc nấu nướng, liền đi lên núi ngoài thành săn chút mồi, củi đốt, lúc
về thuận tiện chọn mua chút thứ khác đi.
Lại nói, cuộc sống nhà bá tánh bình thường cần cái gì nhỉ?
Địa hình của Đào Hoa trấn tương đối bằng phẳng, phải đi bốn năm chục dặm ra ngoài thành lên phía bắc mới có dãy núi giống mô giống dạng, trên núi
có rất nhiều cây đào, mùa xuân mỗi năm đầy khắp núi đồi đều là màu hồng
phấn, nghe nói sẽ hấp dẫn rất nhiều thư sinh đến làm thơ chua.
Bạch Tinh không có hứng thú với hoa đào, chỉ là có chút tiếc nuối mình tới
không đúng lúc, bằng không có lẽ có thể hái một sọt to những quả đào
hồng hây hây về ăn.
Cũng may cây đào chỉ mọc ở chỗ bằng phẳng
ngoài núi đồi, lại đi vào trong một đoạn, thế núi liền phức tạp lên,
chủng loại cây cối cũng tăng nhiều, bên trong đa phần có gà rừng, thỏ,
lợn rừng, thậm chí còn có sói với hồ ly. Có vài thợ săn có bản lĩnh sẽ
liền đi vào trong, săn chút đồ hoang dã trợ cấp gia dụng, thịt có thể
ăn, da có thể đổi tiền.
Đồng tử dị sắc bị coi là không may mắn,
lúc Bạch Tinh mới sinh ra đã bị ném vào núi sâu, nếu không có một lão
thợ săn họ Bạch đi qua, thì sớm đã bị dã thú ngậm đi ăn mất. Từ nhỏ nàng đã đi theo lão đầu xuyên qua núi sâu rừng rậm, uống chính là sữa dã
thú, ăn chính là thịt dã thú, trước lúc chưa vào giang hồ lăn lộn, cũng
là săn thú chuyên nghiệp, tất nhiên có bản lĩnh của thợ săn.
Trên người lão thợ săn tựa hồ có rất nhiều chuyện xưa, một thân công phu
xuất thần nhập hóa, nề hà ông không chủ động nói, Bạch Tinh cũng không
hỏi. Sau lại vết thương cũ của lão đầu tái phát buông tay về tây, chuyện xưa cũng chỉ có thể là chuyện xưa. . Truyện Teen Hay
Một người một ngựa chậm rì rì nhằm vào trong núi đi được nửa ngày, quả
nhiên nhìn thấy rất nhiều cây ăn quả, gì mà sơn tra, hạch đào, hạt dẻ,
bạch quả nè. Mấy cái cây đó đều không phải người trồng trọt, mà là điểu
thú loại nhỏ ăn trái cây rồi trong phân bài tiết ra chứa hạt giống, lúc
này mới bén rễ nảy mầm, cho nên phát triển rất tùy ý, đằng đông một cây
đằng tây một cây.
Tiết sương giáng đã qua, đại bộ phận quả dại
cũng qua kỳ phong phú, nhưng bên này nhặt một ít, bên kia hái một ít, đổ lại cũng lục tục góp đủ hai bao tải, đều cho A Hôi cõng.
Trong
đó hương vị của trái bạch quả sống cực kỳ đáng sợ, A Hôi phi thường
kháng cự Bạch Tinh đặt thứ đồ chơi này lên lưng nó, mới đầu còn cố ý lắc xuống dưới, trắng trợn táo bạo mà dẫm một cước.
Bạch Tinh bất
đắc dĩ, đành phải thả bạch quả xuống trước, chuẩn bị chờ lúc về lại lấy
lên, rồi lại dùng dao găm bóc mấy quả hạt dẻ cho nó ăn.
Vị của
hạt dẻ sống thanh thúy, hơi hơi mang theo chút chát không dễ phát hiện,
nhưng càng nhai càng ngon, A Hôi rất thích, cái đuôi càng vẫy càng
nhanh.
Nó học bộ dáng Bạch Tinh đi tìm hạt dẻ, bị vỏ ngoài mọc
đầy gai nhọn đâm cho nhảy loạn, tức giận đến một chân dẫm bẹp mấy quả,
kết quả những cái gai nhọn đó lại kẹt giữa móng ngựa nó, như thế nào
cũng không quăng đi được.
Bạch Tinh cười to ra tiếng, khom lưng
rửa sạch thay nó, lại đuổi kịp trước lúc nó thẹn quá thành giận đút sơn
tra mà trước đó hái được cho.
Bá tánh Đào Hoa trấn không thiếu
lương thực, sơn tra trong chỗ sâu núi lớn ít có ai hái, từng chuỗi từng
chuỗi trông căng phồng, trên vỏ ngoài màu đỏ tím lẻ tẻ điểm xuyết lấm
tấm, hơi hơi dùng sức liền bóp ra được, lộ ra thịt quả trắng vàng cát
dưa hấu bên trong.
Hương vị chua ngọt mềm mại nhanh chóng chinh
phục ngựa nhỏ A Hôi chưa hiểu việc đời, trong ánh mắt nó lập lòe ánh
sáng sung sướng, thậm chí còn chờ không kịp được đút ăn, bắt đầu chủ
động duỗi dài cổ gặm lấy quả mọng màu đỏ tím trên cây.
Cái đầu
nhỏ đơn thuần của nó thậm chí không phân rõ đến tột cùng là cái loại
trái cây nhỏ hôm nay ăn ngon, hay là cái loại trái cây ngọt to con hôm
qua với lúc sáng ăn ngon...... đều ăn ngon, thật sự khó phân cao thấp! A Hôi đều muốn!
Nhưng sơn tra ăn nhiều thì ê răng thương dạ dày,
ngựa lại trời sinh không biết nôn mửa, Bạch Tinh không dám để nó ăn quá
nhiều, cảnh cáo một phen liền dắt đi xa.
A Hôi hiển nhiên rất là lưu luyến đối với mảnh sơn tra này, lưu luyến đi một bước ngó một bước, nhưng sau khi mắt to dư quang thoáng nhìn cái túi chứa đầy trái cây lại có vẻ no đủ trên lưng mình, thì lại vui vẻ lên.
Bạch Tinh xem
đến buồn cười. Nói như vậy, bình thường ngựa hẳn là không có hứng thú gì đối với thứ đồ như sơn tra đây, nhưng con ngựa xám nhỏ này đây hiển
nhiên là một cái lệ, nó có được lòng hiếu kỳ cùng lòng hiếu học tràn đầy vô cùng, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng muốn gặm một cái nếm thử xem. Hơn nữa khẩu vị phi thường tạp.