Vương chưởng quầy nhìn thấy Liêu Nhạn rồi thì kinh hỉ mười phần, cũng
nhanh chóng não bổ rồi rõ ràng tiền căn hậu quả của sự tình, chợt cũng
mịt mờ biểu đạt lo lắng của mình.
Rốt cuộc đổi từ nữ hưu nam
thành hòa ly chính là Phương tri huyện, câu cửa miệng có nói, dân không
đấu với quan, vị Liêu thiếu hiệp này vừa lên liền nháo đến không thoải
mái với quan phụ mẫu bản địa, có phải không được tốt không nhỉ?
Liêu Nhạn lại rất là kinh ngạc, thần sắc khoa trương nói: "Thế chẳng lẽ Hàn Thanh này là nhi tử của quan kia?"
Vương chưởng quầy với Thúy Hồng đồng thời lắc đầu: "Tất nhiên không phải."
"Đó là cha ruột hắn à?"
Vương chưởng quầy và Thúy Hồng: "......"
Trò đùa này đã hơi bị lớn rồi.
Thấy thế, Liêu Nhạn hồn nhiên chẳng thèm để ý cười nói: "Thế này chẳng phải
xong rồi, nếu thằng nhãi này với quan kia không thân chẳng quen, thế thì quan kia hà tất chọc người ngại?"
Sớm vào lúc khi biết nữ nhi bị bán ấy, Thúy Hồng ngay cả lòng xẻo sống ba miệng ăn nhà này cũng có,
tất nhiên là nguyện ý nữ hưu nam xuất ra một hơi ác khí, nghe xong lời
này trong chốc lát có người tâm phúc, rất là vui mừng.
Nhưng thật ra là Vương chưởng quầy lại hơi trầm ngâm, lấy hành động trước lúc bãi
đường của Phương tri huyện ra lăn qua lộn lại cân nhắc một vài, mơ hồ
phẩm ra chút hương vị rồi.
Xuýt, hình như người chốn quan trường
xác thật không quá yêu giao tiếp với người giang hồ, chính như lời Liêu
thiếu hiệp nói, nếu quan kia cố ý che chở thì sớm đã liền dao sắc chặt
đay rối tuyên án luôn rồi, hà tất lại bảo chính bọn họ thương nghị?
Nói cách khác, lập trường của chính Phương tri huyện cũng không tính là quá kiên định, chỉ thiếu một cái bậc thang để thuận nước đẩy thuyền thôi.
Cái này đơn giản a!
Chỉ cần bắt chính Hàn Thanh đồng ý chẳng phải xong rồi sao?
Cùng lắm thì về sau mình đặt mua chút quà cáp chuẩn bị một vài, đem mọi chuyện kết thúc tốt đẹp cũng xong rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, một chút băn khoăn duy nhất trong lòng
Vương chưởng quầy cũng diệt hết, lập tức thể xác và tinh thần trở nên
thoải mái lên, ánh mắt nhìn Hàn Thanh tựa như đang nhìn một con cá chết:
Nghiệp chướng, chờ chết đi!
Kinh hách lúc ban đầu qua đi rồi, Hàn Thanh rốt cuộc hơi tìm về chút ít thần chí, lại cẩn thận mà hỏi cha mẹ mình đi nơi nào rồi.
Ma tinh này, hẳn sẽ không......
Mặt trời tròn trịa càng lên càng cao, phơi đến trán người ta chảy dầu, hai
má nóng lên, nhưng Hàn Thanh chỉ cần tưởng tượng đến khả năng nào đó,
liền nhịn không được mà run cả người.
Cũng không biết đời trước tạo cái nghiệt gì, thế cho nên kiếp này gặp phải đồ ma tinh này.
Liêu Nhạn nhìn mặt hắn thôi lòng đã sinh chán ghét, không kiên nhẫn nói:
"Lão tử sớm đã đuổi hai cái lão súc sinh kia đi rồi, chẳng lẽ giữ lại
chướng mắt sao?"
Nếu là ở chỗ trời cao hoàng đế xa như quan ngoại, sớm đã đánh gãy chân bọn hắn, hừ!
Chính tai nghe cha mẹ nhà mình bị người mắng là lão súc sinh, làm hiếu tử mẫu mực, Hàn Thanh quả thực còn khó chịu hơn bị người lăn qua lộn lại đánh
tai đánh đầu, nhưng, nhưng cái ngực bị đá của hắn giờ còn ẩn ẩn đau đớn
đây, nào dám phản kháng chứ?
Chỉ là......
Lúc này bọn họ
đang đứng ngay dưới bờ tường ngoài nha môn, cách đó không xa chính là 2
hàng nha dịch cầm thủy hỏa côn, thân mặc công phục đen đỏ, thân thể
thẳng thắn, uy phong lẫm lẫm.
Trước lúc tới, Hàn Thanh sợ mất
mặt, ấy là mọi cách không tình nguyện, muôn vàn muốn thoái thác, nhưng
lúc này thế mà bỗng lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, nghĩ thầm dù ma
tinh này lại to gan, cũng không dám giết người ở cửa nha môn đi?
Nghĩ đến đây, hắn âm thầm cổ vũ cho chính mình, thê thê lương lương mà đi
giật ống tay áo Thúy Hồng, "Nương tử, trước kia đều là ta không tốt,
nhưng ta đã biết sai rồi, tốt xấu nhìn trên mặt mũi Tiểu Đào Nhi, ngươi
với ta hảo tụ hảo tán không được sao?"
Nếu thật bị một người đàn bà hưu, nửa đời sau của nhà họ Hàn bọn hắn nào còn có thể có mặt mà sống!
Lông mày Liêu Nhạn chợt nhướng lên, mười phần không thể tưởng tượng mà nhìn
về phía hắn ta, giơ tay lên chính là một cái tát tai.
Hay cho đồ nghiệp chướng, to gan! Dám cò kè mặc cả ngay mặt lão tử?
Hàn Thanh trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nửa bên mặt đều sưng lên.
"Sai gia cứu mạng a!" Hắn ta cũng là nhớ lâu, không dám lại xin tha với Liêu Nhạn, mà chỉ là khóc kêu lên với đám nha dịch cách đó không xa, "Giết
người, giết người á!"
Giọng hắn quá lớn, làm người ta không thể
giả điếc, mấy gã nha dịch nhìn nhìn hắn, lại ngó ngó Liêu Nhạn một thân
phỉ khí, rất có chút không tình nguyện mà nhìn qua bên này.
Vừa
nãy bọn họ đều nghe Lý đầu* nói rồi, tiểu tử tới đây này đừng có thấy
tuổi không lớn, lại thật sự là một ma đầu giết người không chớp
mắt......
*: đầu ở đây là ý nói đầu lĩnh ấy nhé.
Con mẹ nó chứ lão giang hồ có kinh nghiệm như Lý đầu cũng không dám chọc,
chẳng lẽ bọn họ còn có ba đầu sáu tay à? Trong nhà vợ con đều chờ chút
bổng lộc này ăn cơm kia kìa.
"Làm gì đó!" Hai gã nha dịch đứng tại chỗ không nhúc nhích, rất có lệ mà hỏi.
"Không có chuyện này ạ!" Vương chưởng quầy cũng không nghĩ tới lá gan Liêu
Nhạn lớn tới vậy, nói động thủ liền động thủ, theo bản năng kéo chàng ta ra đằng sau mình giấu đi, lại chắp tay cười nói với hai gã nha dịch
kia, "Hai vị chê cười, hai vợ chồng cãi nhau, việc nhà, việc nhà thôi."
Liêu Nhạn sống gần hai mươi năm, nơi đi đến thần quỷ lui cả, vẫn là lần đầu tiên được người che chở, ngay lúc ấy liền sửng sốt.
Chàng ta hiếm thấy mà không phản kháng, chỉ là nhìn chằm chằm cái ót tóc xù xù của Vương chưởng quầy, cảm giác có chút là lạ.
Chẳng qua, còn không tệ.
Hai gã nha dịch kia liếc nhau, thầm nghĩ người này khá biết điều à, một câu việc nhà, cái bậc thang gì đều liền có cả.
"Ờm, thế thì thu liễm chút." Một người hơi lớn tuổi hơn chút trong đó có lệ nói, "Tại cửa huyện nha, đừng có quậy phá."
"Dạ dạ dạ." Vương chưởng quầy cười ha hả nói, lại thở dài, "Đứa cháu ngoại
gái này của ta mệnh khổ, gả nhầm người xấu, cha mẹ chồng với chồng còn
muốn trộm bán khuê nữ đi...... Đó là biểu đệ nhà mẹ đẻ con bé, mới về từ bên ngoài, trẻ con mà, khó tránh khỏi hỏa khí lớn chút."
"Bán
khuê nữ?" Hai nha dịch kia cũng không biết từ đầu đến cuối của sự tình,
cũng mặc kệ lời này của ông ấy có bao nhiêu lỗ hổng, vừa nghe cái này,
lập tức toát ra thần sắc khinh thường.
Này đây đều là mùa màng gì, lại vẫn có người bán con?
Chính nha dịch nói chuyện ban đầu kia có khuê nữ đây này, nào nghe nổi cái
này, nghĩ thầm nếu có người dám bán khuê nữ lão tử, đầu chó đều xóa sạch cho ngươi luôn!
Hàn Thanh vừa thấy biểu hiện của hai nha dịch kia, cả trái tim nháy mắt lạnh căm.
Hắn muốn phản bác, lại không mở miệng nổi, chỉ vác cái mặt bị sưng lên cao cao một nửa, lại phun ra một búng máu.
Đám nha dịch ghét bỏ nhíu nhíu mày, ném xuống một câu "Đừng có nháo quá khó coi", lại lần nữa quay đầu đi, mắt nhìn phía trước.
Từ đầu đến cuối, chân của hai nha dịch kia tựa như đóng đinh trên mặt đất vậy, đều chưa hề nhúc nhích.
Vương chưởng quầy vẫn luôn chờ bọn họ rời khỏi, lúc này mới xoay người sang
chỗ khác nhìn Liêu Nhạn, bỗng nhiên liền cười, khóe mắt nổi lên chút nếp nhăn.
"Lúc ta trẻ tuổi giống ngươi vậy đó, cũng yêu xúc động như thế này."
Chỉ là về sau tuổi dần dần lớn, gặp được nhiều chuyện, dần dần bị cuộc sống mài phẳng góc cạnh......
Liêu Nhạn bỗng có chút mất tự nhiên, khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Qua một lát, chàng ta lại nói: "Người Hàn gia âm hiểm gian trá không đáng
tín nhiệm, người như vậy dễ thề thốt nhất, sáng hôm nay lúc bọn hắn nhìn thấy một người xa lạ như ta đây còn bịa đặt, nói gì mà con dâu không
hiếu thuận vân vân, cũng biết ngày sau sẽ hành sự thế nào.
Nếu
hôm nay để chạy thoát, ngày sau vì bảo toàn mặt mũi, bọn hắn tất nhiên
đổi trắng thay đen, ta là một người giang hồ còn biết lời người đáng sợ, đến lúc đó các ngươi lại nên thế nào? Chẳng lẽ tới cửa từng nhà để giải thích?"
Ngày thường tuy hắn cũng yêu nói chuyện, lại hiếm khi
nghiêm trang giống bây giờ, trên khuôn mặt hơi hiện non nớt toát ra vài
phần uy nghiêm, làm người ta theo bản năng liền nghiêm túc nghe theo.
Thúy Hồng là một nữ tử bổn phận, chỉ muốn yên ổn mà sống, nào nghĩ lâu dài
được tới vậy? Hiện giờ nghe xong lời này, thẳng như thể hồ quán đính,
theo đó tưởng tượng, thật đúng là giống chuyện người Hàn gia có thể làm
ra được! Lập tức bị dọa đổ mồ hôi lạnh cả người.
Đời của chính
nàng cứ vậy, nên ngược lại cũng thế, nhưng Tiểu Đào Nhi mới mấy tuổi?
Nếu ngày sau bị việc này liên lụy, thật là muốn hối hận cũng không có
thuốc mà uống.
Vương chưởng quầy chính là vì lo lắng cái này mới
theo tới đây, lập tức nói ngay: "Liêu thiếu hiệp nói có lý, lòng phòng
người không thể không có a."
Đối phó người này phải dùng thủ đoạn đó, nếu thật có thể lấy được một tờ hưu thư, trên đó viết rõ ngọn
nguồn, tốt xấu cũng là một cái uy hiếp, làm người Hàn gia không dám động tâm tư xấu xa.
Nói tiếp, ông lại vui mừng mà thở dài, cười nói với Liêu Nhạn: "Hôm nay thật đúng là đa tạ các ngươi hỗ trợ."
Các ngươi?
Liêu Nhạn theo bản năng nhướng nhướng mày, trên mặt rành mạch tràn ngập nghi hoặc: Còn có người khác?
Tâm tư của chàng ta rất dễ hiểu, Vương chưởng quầy cũng không cần hỏi, liền cười nói: "Còn có Dương Tử, lúc tới chính là ủy thác hắn viết hưu thư
đó, hắn không yên tâm, cũng cùng theo tới đây, lúc này đang......"
Lại nói, cũng coi như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mấy đứa này đều đứa bé tốt, khó trách có thể ở chung một chỗ.
Nhưng mà còn chưa dứt lời, liền thấy Liêu thiếu hiệp mới rồi còn nhất phái bộ dáng như người lớn đột nhiên xù lông.
Chàng ta tựa như một con mèo bị dẫm đuôi, trực tiếp nhảy dựng lên, giận tím
mặt nói: "Cái gì mà Dương Tử, lão tử ghét thư sinh nhất!"
Vương chưởng quầy: "......"
Ông ấy trầm mặc một lát, thử thăm dò hỏi: "Hai vị, cãi nhau?"
"Phi!" Liêu Nhạn căm giận nói, "Lão tử mới không hiếm lạ cãi nhau với hắn!"
Ông cũng đã từng gặp việc đời, là người từng trải, nhìn người rất có một
bộ. Nếu giữa bằng hữu thật sự vì mâu thuẫn nào đó không thể điều hòa mà
đường ai nấy đi, tuyệt sẽ không phải là loại phản ứng này.
Vương chưởng quầy cũng không cảm thấy kỳ quái.
Tuổi trẻ mà, con nít con nôi, không chừng một câu không nói đến cùng nhau
được là có thể ầm ĩ lật trời, làm như ai khi trẻ không cãi nhau ấy.
Người ta đã giúp cho nhà mình việc lớn như vậy, về tình về lý đều nên điều hòa một hai.
Vương chưởng quầy hạ quyết tâm, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ là hỏi: "Vậy hiện giờ ngươi ở đâu vậy?"
Liêu Nhạn hồn nhiên không thèm để ý, "Lão tử trước nay đều là bốn biển là
nhà, trời làm mền đất làm giường, ở đâu không thể ở? Đúng không, Đại
Hắc?"
Đại hắc mã ở bên cạnh phát ra một tiếng phì phì trong mũi,
lắc lắc lông bờm: Nếu mà có thể có cái túp lều để ngủ, trời làm mền đất
làm giường gì đó...... Thật đúng cũng không phải không thể từ bỏ.
Chủ nhân là một kẻ lỗ mãng, nó cũng không phải à nha.
Vương chưởng quầy gật gật đầu: Ừm, ấy chính là không có chỗ đi thôi!
Ông cũng không chọc rách, chỉ là xoa xoa tay nói: "Hôm nay thật là ít nhiều nhờ Liêu thiếu hiệp, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, ngươi đây
nào chỉ là giọt nước? Tết nhất, nếu cứ vậy mà thả ngươi đi rồi, làm cho
trong lòng bọn ta băn khoăn lắm.
*: câu này nói huỵch theo
nghĩa đen là, ân như giọt nước, nhưng lấy suối để báo lại, ý nói được
ban ân thì ít, thì nhỏ, nhưng báo thì lại lấy cái lớn mà báo.
Không bằng như này, ngươi chỗ nào cũng không cần đi, cứ đến nhà mình làm
khách! Sau này đều liền là người một nhà, yêu ở tới lúc nào thì ở tới
lúc ấy!"
Liêu Nhạn hừ một tiếng, "Không đi."
Chàng ta vốn
đang muốn giận dỗi nói Đào Hoa trấn không phải chỗ tốt, không có người
tốt, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, hình như Vương chưởng quầy cũng là người
Đào Hoa trấn, vì thế lời đến bên miệng lại nuốt trở về, chỉ là ôm cánh
tay nhìn bầu trời.
Ui, còn giận lẫy với người ta này.
Vốn
dĩ cho rằng là một thiếu niên hiệp khách uy phong lẫm lẫm, đột nhiên chỉ một câu đã liền thành đệ đệ nhà bên, Thúy Hồng bất giác thấy buồn cười, một chút kính ngưỡng cùng cảm kích với chàng ta trong lòng đều hóa
thành thân cận, lập tức giúp đỡ hòa giải nói: "Ai, đến đây đi, tốt xấu
để Tiểu Đào Nhi trông thấy ân nhân, cũng nếm thử tay nghề của ta. Ngươi
không biết chứ, ta nấu cơm rất ngon đó!
Đúng rồi biểu cậu, sáng
hôm nay không phải chúng ta mới nấu móng heo đông lạnh sao? Bảy, tám cái móng heo lớn đều hầm đến nát nhừ, chờ đến tối chắc chắn đều là đông
lạnh, lắc la lắc lư có ý tứ lắm......"
Nàng ấy ngược lại là thật muốn có một đệ đệ vừa đẹp lại có bản lĩnh đó.
Vương chưởng quầy gật đầu theo, khoanh tay chép miệng cười nói: "Con bé nói
không sai, hiện giờ đang làm giúp ngay trong tiệm của ta đó, lấy một tay trù nghệ chính là giỏi. Cá khô nhỏ con bé nướng cũng là tuyệt nhất, xốp xốp giòn giòn, vừa mặn lại thơm, dùng để nhắm rượu tốt quá rồi.
Cũng không phải ta nói ngoa đâu, chỉ với cá khô nhỏ kia, đầu bếp thành lớn cũng chưa chắc làm ra được tư vị bậc ấy à.
Liêu thiếu hiệp, ngươi là một nhân vật khó lường, luôn phải uống chút rượu nhỉ? Thế cũng thật phải nếm thử."
Ban ngày, Liêu Nhạn chỉ ăn được 2 con thỏ hoang nướng nửa sống nửa chín,
lại cứ con thỏ hoang kia chẳng có mỡ màng gì, sảm y như da trâu già, lúc này mặt trời lên cao, sớm đã đói đến bụng gọi rầm rì, lúc này nghe bọn
họ nói như vậy, trong chốc lát nước dãi chảy ròng.
Thật ra thì
trước kia chàng ta cũng là bữa đói bữa no như vậy mà qua, trước kia
không cảm thấy thế nào, giờ cái bộ dáng nhanh chóng bị nuôi ra khẩu vị
xảo quyệt này lại bắt đầu ấm ức.
Vừa nghe Vương chưởng quầy lại
khen mình "Là một nhân vật khó lường", trong chốc lát Liêu Nhạn hưởng
thụ mười phần, theo bản năng ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Đó là
tất nhiên, tửu lượng ta thật tốt lắm! Rượu mạnh Bạch Đao Tử của quan
ngoại, ta có thể một hơi uống 1 cân!" Vương chưởng quầy cùng Thúy Hồng
đều phi thường cổ vũ mà vỗ tay, lại thổi phồng rượu cao lương nhà mình ủ thơm thuần như thế nào......
Sau đó, Phương tri huyện thăng đường lần nữa, mở miệng liền hỏi bọn họ thương nghị thế nào.
Mạnh Dương với Bạch Tinh ở phía sau uống trà, dùng một đĩa to điểm tâm vỏ
xốp sữa bò nhân bánh đậu, no căng đến nấc lên. Không thể không nói, điểm tâm của huyện nha xác thật tinh xảo hơn bên ngoài rất nhiều, có điều
Bạch Tinh vẫn là cảm thấy điểm tâm Mạnh Dương làm ăn ngon nhất, chẳng sợ chỉ là một cái bánh trái hương sữa tròn xoe thành thực.
Hai người ai ôm tâm tư người nấy, kết quả đi ra vừa thấy, Liêu Nhạn thế mà cũng ở đây, đều là vui mừng không thôi.
"Nhạn Nhạn!" Mũi chân Mạnh Dương bay nhanh dịch vài cài, nghiêng người cọ đến bên người chàng ta, nhỏ giọng nói, "Đợi chút nữa chúng ta cùng nhau về
đi! Ta nấu gà hầm hạt dẻ đó, ngon lắm luôn!"
Tiểu đồng bọn 3
thiếu 1, làm đến nỗi 2 người bọn họ ăn cơm cũng không ngon, một nồi to
gà hầm hạt dẻ kia cũng chưa thế nào động đậy đâu.
Liêu Nhạn dùng sức trợn trắng mắt, chỉ là ôm cánh tay đi ngó xà nhà, thế mà trực tiếp làm lơ chàng.
Mạnh Dương rất là vô thố nhìn về phía Bạch Tinh, hiển nhiên không biết mình
đến tột cùng là khi nào, như nào mà chọc tới vị tiểu đồng bọn này.
Bạch Tinh thật ra là biết đó, chỉ là loại chuyện này khó mà nói.
Nàng với Mạnh Dương một trái một phải kẹp lấy Liêu Nhạn, nghĩ nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu, "Khá là ngon."
Đâu chỉ là ngon, hiện tại nhớ lại ấy, quả thực là ăn quá ngon!
Một câu vô cùng đơn giản, lại gợi lên một cổ lửa vô danh thật lớn cho Liêu Nhạn:
Hay à, lão tử ở bên ngoài màn trời chiếu đất, các ngươi lại thoải mái dễ chịu trốn trong nhà ăn gà hầm?
Chàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói cho các ngươi, người tinh mắt hơn các ngươi có rất nhiều, lão tử rất là đoạt tay!"
Chàng ta hỉnh hỉnh cằm về phía Vương chưởng quầy, mang theo vài phần khoe
khoang nói: "Thấy chưa? Lão tử là ân nhân của bọn họ, chết sống một hai
muốn kéo lão tử đi ăn tiệc, không đi còn không được!"
Tức chết các ngươi!
Mạnh Dương chớp chớp mắt, bỗng lại vui mừng lên: "Nhạn Nhạn, không phải, Liêu Nhạn, ngươi không đi rồi hả?"
Liêu Nhạn giận dữ, "Đào Hoa trấn này là nhà ngươi mở sao, dựa vào cái gì mà
đuổi lão tử đi? Ngươi bắt lão tử đi, lão tử lại cứ không đi đó!"
Chàng ta một ngụm một cái lão tử, nói đến Mạnh Dương quả thực muốn không quen biết hai chữ này.
Nhưng vô luận như thế nào, tiểu đồng bọn bỗng lại quyết định không đi nữa, đây thật sự là một chuyện rất tốt.
Trái tim lạnh căm căm kia của Mạnh Dương, lúc này lại lăng yên ấm áp lên.
Bên kia, đám người Vương chưởng quầy cũng phi thường "hòa hợp" đạt thành
nhất trí, Phương huyện lệnh vừa thấy Bạch Tinh đi ra từ đằng sau thế mà
cũng là một bộ thói người giang hồ, cái đầu vốn đã đau, lại càng đau
hơn, trực tiếp ép hết tất cả tiểu tâm tư trở về, phi thường dứt khoát mà phê hưu thư cho.
Từ đây, huyện Danh Sơn, thậm chí có thể là phần độc nhất của bổn triều, cũng là một phần công văn thê tử hưu trượng phu duy nhất chính thức ra lò.
Nháy mắt đè dấu tay xuống đó, trước mắt Hàn Thanh tối sầm, lung lay sắp đổ, quả thực hận không thể cứ vậy mà chết ngất đi.
Có một tờ giấy công văn này, hành động của hắn với người nhà đã hoàn toàn
bị đóng đinh, sinh sôi một bím tóc* lớn dừng ở trong tay Thúy Hồng, ngày sau lại muốn làm chút động tác nhỏ gì cũng khó.
*: ý nói
điểm yếu hại, hoặc các bạn có thể hiểu nó là một cái chuôi cũng được,
chắc cũng nghe được cái câu nắm đằng chuôi rồi nhỉ.
Hắn hối hận, thật sự hối hận, sớm biết như thế, liền không nên dung túng cha mẹ làm chuyện sai lầm này.
Nhưng chuyện tới bây giờ, hối hận hữu dụng sao?
Mấy nhà vui mấy nhà sầu, sau khi chuyện hoàn toàn chấm dứt, cả người cả nét mặt Thúy Hồng tỏa sáng lên, thật có thể nói là người gặp việc vui tâm
tình sảng khoái. Nàng tới gần cảm tạ, lại nói muốn đào bạc vốn riêng đặt mua một bàn tiệc rượu lớn cho mọi người.
"Sắp ăn tết, chỉ xem như trừ bỏ khí mốc* đi!"
*: đây là ý nói xui xẻo, bên đó có cái câu đổ mốc tám đời, sang bên mình
nghĩa là xui xẻo tám đời đó, nhưng ở đây mình vẫn giữ cái chữ khí mốc,
vì tự nhiên chơi một câu luồng khí xui xẻo vào, thấy kỳ kỳ thế nào ý.
Nói rồi mọi người đều cười rộ lên.
Huyện thành là trung tâm chính trị – kinh tế – văn hóa của một huyện, trình
độ phồn hoa này tất nhiên không phải Đào Hoa trấn nho nhỏ có thể bì
được, lúc này đang đúng lúc cuối năm, càng là náo nhiệt hơn so với ngày
thường gấp 10 lần, tiếng rao hàng của đám bán hàng rong ven phố không
dứt bên tai, trên đường chen đầy bá tánh vui vui vẻ vẻ mua sắm hàng tết, nhìn mà lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Vương chưởng quầy liền
nói: "Chúng ta khó được vào thành một chuyến, ngược lại cũng không vội
mà về, dứt khoát dùng cơm trưa ở chỗ này đi, hơi dạo dạo một hồi lại
khởi hành không muộn."
Mọi người đều bảo được, liền cùng nhau lên phố.
Vương chưởng quầy có lòng để Liêu Nhạn cùng hai tiểu đồng bọn hòa hảo trở
lại, tất nhiên là dẫn theo tiểu nhị cùng Thúy Hồng đi ở phía trước, ba
đứa nhỏ ở phía sau, bất tri bất giác lại liền rơi xuống một đống.
Liêu Nhạn còn đang giận dỗi, cũng không chủ động nói chuyện.
Bạch Tinh vốn dĩ không nói nhiều lắm, thường thì người khác không mở miệng,
nàng liền bảo trì trầm mặc, lúc này cũng không ngoại lệ.
Mạnh Dương nhìn nhìn người này, lại ngó ngó người kia, gấp đến thẳng vò đầu.
Chẳng sợ là tới tận bây giờ, chàng còn không rõ lắm đến tột cùng vì sao Liêu Nhạn sẽ rời nhà trốn đi?
Chàng thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt hai người kia, "Gì kia, nếu các ngươi lại muốn đi lang bạt giang hồ, có thể mang ta theo cùng hay không?"
Lời vừa nói ra, Liêu Nhạn đang giận dỗi với Bạch Tinh đồng thời nhìn lại, đều lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được.
Mạnh Dương có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong, bắt lấy ngón tay của
mình lắp bắp nói: "Ta, ta thật sự không có ý ép các ngươi lưu lại bồi
ta, chỉ là, chỉ là nếu các ngươi không chán ghét ta, ta nguyện ý lưu lạc giang hồ với các ngươi!"
Ngay vừa nãy, chàng đột nhiên suy nghĩ
cẩn thận, nếu Tinh Tinh với Nhạn Nhạn không thể lưu lại, thế thì chính
mình bồi bọn họ đi ra ngoài chẳng phải được rồi sao?
Dù sao chàng cũng vẫn luôn muốn đi ra thấy việc đời, mọi người cùng nhau làm bạn không phải càng tốt sao?
Có thể là mặt trời hôm nay thật tốt quá đi, trong quá trình thấp thỏm đầy
cõi lòng chờ đáp án, chàng chính là bị phơi đến ra mồ hôi đầy trán, lòng bàn tay cũng dính nhớp.
Tim chàng bùm bùm nhảy bay nhanh, giống như tùy thời đều có thể bay ra khỏi cổ họng.
Liêu Nhạn trầm mặc một lát, lại nhịn không được mà mở miệng chèn ép, "Ngươi
một thư sinh tay trói gà không chặt, đi ra ngoài có khả năng thế nào hả? Bọn ta nhưng đều là từ đao quang kiếm ảnh đi ra, chẳng lẽ còn bảo bọn
ta bảo hộ ngươi sao? Ngược lại còn nghĩ rất đẹp!"
Thật cho rằng giang hồ dễ lang bạt như vậy sao? Cũng không nên xem thường khách giang hồ!
"Không không không, ta không cần các ngươi bảo hộ," Mạnh Dương vội nói, hận
không thể viết tờ giấy cam đoan ngay lập tức, "Ta có thể tự mình chiếu
cố mình, thật sự đó!"
Rất nhiều năm trước, chàng cũng là lẻ loi
một mình trằn trọc lưu lạc từ kinh thành đến Đào Hoa trấn. Lúc đó tuổi
nhỏ, không nơi nương tựa, ai cũng có thể đi lên bắt nạt một chút, gian
nan khốn khổ từng trải qua trong lúc đó khó có thể đánh giá, thậm chí đã từng gặp thoáng qua tử thần mấy lần...... Tiểu thiếu gia chưa từng trải đời không phải cũng thích ứng từng chút một sao?
Cho nên chẳng sợ ngày sau lại đi lang bạt giang hồ, chàng nhất định cũng có thể!
Liêu Nhạn hừ một tiếng, không nói chuyện nữa, hiển nhiên là không tin.
Miệng người đọc sách biết gạt người nhất, chàng ta mới không muốn tin.
Mạnh Dương mấp máy miệng, lại theo bản năng nhìn về phía Bạch Tinh.
Bạch Tinh do dự một phen, rốt cuộc vẫn là nói lời thật, "Giang hồ hiểm ác......"
Đào Hoa trấn thật là một địa phương tốt, người nơi đó cũng đều là người
tốt, nếu có thể, mặc dù chính mình không thể, nàng cũng hy vọng Mạnh
Dương có thể trôi qua một đời bình đạm lại an tường ở đó.
"Ta cảm thấy mình ít nhiều cũng có chút tác dụng," Lúc này Mạnh Dương tựa như
một đứa bé e sợ bị vứt bỏ, liều mạng muốn chứng minh giá trị của mình,
"Ta biết phối một chút thuốc, cũng biết rất nhiều bản vẽ ám khí, hôm nay ta về nhà làm liền, nhất định có thể bảo hộ chính mình, các ngươi đừng
ném ta lại có được không?"
Nói xong lời cuối cùng, chàng thậm chí ẩn ẩn mang theo chút nức nở, hai vành mắt cũng hơi hơi phiếm hồng, cứ
vậy đưa mắt trông mong nhìn Liêu Nhạn với Bạch Tinh, tựa hồ chỉ cần bọn
họ nói một chữ không, ngay sau đó sẽ liền khóc ra vậy đó.
Trong
cuộc đời ngắn ngủi đã qua, chàng đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt
mà người thường khó có thể tưởng tượng được, mà đợi nhiều năm như vậy
mới đợi được bằng hữu, thật sự không muốn mất đi nữa.
Chàng không muốn trở lại lúc một mình của vốn dĩ nữa, mỗi ngày lầm bầm lầu bầu với
căn phòng trống rỗng, nói chuyện với gà vịt thậm chí là con kiến.
Cảm giác như vậy thật sự quá đáng sợ, quá dài lâu, quá tra tấn, chỉ là tưởng tượng vậy thôi, đã liền làm người không rét mà run.
Liêu Nhạn bỗng bực mình, có chút muốn mắng người, nhưng lại không tìm thấy đối tượng, dứt khoát xoay mặt đi không nhìn chàng.
"Một đại nam nhân động cái liền muốn khóc nhè, ngươi có xấu hổ hay không hả?"
Mạnh Dương nhanh chóng hít hít cái mũi, quật cường nói: "Ta mới không có muốn khóc, là mặt trời làm đau mắt thôi!"
"Ngươi chính là muốn khóc."
"Ta không có!"
Bạch Tinh bỗng cảm thấy trình độ ấu trĩ của hai người kia không phân cao thấp.
Nàng thở dài, "Ta sẽ bảo hộ ngươi."
Nhiều năm qua, nàng lang thang không có mục tiêu mà phiêu bạt giang hồ, người ngoài thấy oanh oanh liệt liệt, mà chính mình lại luôn mờ mịt, không
biết đến tột cùng vì sao mà sống.
Giờ đây tìm một mục tiêu cho chính mình, ít nhất...... sẽ không giống cái xác không hồn như trước kia nữa đi?
Mạnh Dương sửng sốt, chợt bị vui sướng to lớn thổi quét, "Tinh Tinh?!"
Liêu Nhạn lại bỗng bắt đầu táo bạo, "Các ngươi lại muốn trộm gạt ta đi làm gì?"
Bạch Tinh tức giận nói: "Chính là muốn gạt ngươi đi ra ngoài chơi á!"
Liêu Nhạn oa oa kêu to, "Tức chết ta rồi, ta không cho phép!"
"Ngươi không cho bọn ta cũng đi." Bạch Tinh hừ một tiếng.
Cả cái mặt Liêu Nhạn banh chặt muốn chết, tức giận đến nói không nên lời.
Lần đầu tiên Mạnh Dương thấy bọn họ ồn ào đến lợi hại như vậy, không khỏi
kinh hồn táng đảm một trận, ở bên cạnh thật cẩn thận nói: "Gì kia, Nhạn
Nhạn, ngươi cũng cùng đi nhé."
"Lão tử giết ngươi á," Liêu Nhạn
xoẹt cái rút đao ra, hung tợn nói, "Đều tại ngươi! Người đọc sách các
ngươi đều là hồ ly tinh biến thành, biết mê hoặc lòng người quen rồi,
Tinh Tinh mới đến mấy ngày, linh hồn nhỏ bé đều phải bị ngươi câu đi
rồi!"
Mang theo một con mọt sách tay trói gà không chặt lang bạt giang hồ, đó không phải tìm đường chết sao?
Mạnh Dương bị chàng ta mắng đến thẳng rụt cổ, nhưng nghe được mấy lời linh
tinh "Hồn của Tinh Tinh đều bị ngươi câu đi rồi" gì đó, lại vẫn là nhịn
không được mà đỏ vành tai.
Chàng theo bản năng nâng mắt lên, khẩn trương lại chờ mong mà trộm ngó Bạch Tinh một chút, ai ngờ đối phương
cũng đang nhìn mình, đáy mắt tràn đầy bằng phẳng.
Thật thần kỳ, trái tim xao động bất an kia của chàng, trái tim phiêu bạt đã lâu kia, giống như bỗng đạt được yên lặng vậy.
Chàng thích Tinh Tinh nha.
Mặc kệ là ẩn cư điền viên, hay là lang bạt giang hồ, chàng đều chỉ muốn ở bên Tinh Tinh.
Chàng lại cảm thấy Liêu Nhạn nói lời này thật là người tốt.
Chàng có chút thẹn thùng nhéo nhéo ngón tay, hơi hơi rũ đầu, rất nhỏ giọng
khiêm tốn nói: "Ta, ai da, ta cũng không có lợi hại như vậy đâu!"
Liêu Nhạn: "?"
Lão tử đó là đang khích lệ ngươi sao? Là đang mắng ngươi!
Hồ ly tinh, nghe thấy chưa? Hồ ly tinh!
Nhưng mà Mạnh Dương đã chẳng lo được nhiều như vậy, tâm linh đã khô cạn một
lần của chàng lại lần nữa bị hạnh phúc tràn đầy bỏ thêm vào, dễ chịu,
phình phình trướng trướng.
Vui sướng bên trong thật sự quá nhiều, giống một quả bóng cao su tròn vo, không ngừng bành trướng dưới ánh
nắng ấm áp sáng lạn, phảng phất tùy thời đều sẽ bị nổ vỡ ra.
Chàng tràn ngập chờ mong mà ảo tưởng ngày tháng lang bạt giang hồ với các
bằng hữu, mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng, ngay cả sợi tóc cũng nhảy nhót.
Lần này chàng bán đèn lồng kiếm lời gần 10 lượng bạc đó,
lại thêm của tích cóp trước kia, có lẽ có thể mua được một con gia súc
nhỏ thay đi bộ.
Còn có còn có, nghe nói lang bạt giang hồ nhất
định phải màn trời chiếu đất, cho nên có cần mang theo nồi chén gáo bồn
không nhỉ?
Vẫn là mang theo đi, bằng không Tinh Tinh với Nhạn
Nhạn phải ăn cơm thế nào chứ? Mình nhất định phải nuôi cho bọn họ trắng
trẻo mập mạp.
A, còn phải làm một chút thuốc bột có khả năng dùng đến hằng ngày nữa......
Chỉ là nghĩ như vậy, chàng liền cảm thấy xương sườn mình đã mọc ra cánh
chim thật lớn, gấp không chờ nổi mà muốn bay lượn trên vùng trời hoàn
toàn xa lạ kia một phen.
Sẽ nhìn thấy cái gì đây? Trời xanh, hoa
đỏ, cỏ xanh...... Người giang hồ đều trông như thế nào nhỉ? Liệu bọn họ
có mọc râu xồm không, lại có hung hãn không nói lý như trong lời đồn hay không?
Nhưng Mạnh Dương nghĩ rồi lại nghĩ, thật ra cũng chưa chắc, bởi vì Tinh Tinh với Nhạn Nhạn đều là người rất tốt nha!
Mạnh Dương nghĩ, cười, cả người đều vui sướng đến muốn bay lên, ngay cả nhìn cỏ dại trong dãy mương ven đường cũng cảm thấy ôn nhu đáng yêu như vậy.
Ta muốn ra ngoài nha, các ngươi sẽ cao hứng thay ta chứ?
Một trận gió nhẹ phất qua, đám cỏ dại khô vàng lập tức lắc trái lắc phải: Có chứ, thư sinh, bọn ta đang cao hứng thay ngươi a.
Chợ của huyện thành so ra lớn hơn của Đào Hoa trấn rất nhiều, chạy dài ra
ngoài chừng năm sáu con phố, Mạnh Dương đã rất nhiều năm rồi chưa có đến chỗ phồn hoa như vậy, chỉ cảm thấy mảnh nhỏ tốt đẹp nào đó trong nơi
sâu thẳm của ký ức dần dần sống lại, làm hai con mắt chàng đều có chút
không đủ dùng.
Hàng hóa nơi này rõ ràng có chủng loại càng thêm
phức tạp hơn so với trên trấn, phẩm chất hoàn mỹ. Trên Đào Hoa trấn có,
bọn họ có; trên Đào Hoa trấn không có, bọn họ vẫn có, làm người ta nhịn
không được mà nhìn rồi lại nhìn lại lần nữa.
Nếu muốn đi ra lang bạt giang hồ, như vậy rất nhiều chuyện đều nên bắt đầu chuẩn bị.
Mạnh Dương hạ quyết tâm, liền dũng cảm mà bước vào một tiệm tạp hóa bên cạnh, há mồm muốn rất nhiều gân bò.
Bạch Tinh hiếu kỳ nói: "Ngươi muốn làm gân bò kho tàu sao?"
Trước đó lúc làm thịt bò kho đỏ đó, trong đó có hai sợi gân bò, hầm đến nát
nhừ, lại có hơi hơi đàn hồi giòn dai, vị dày dặn vững chắc, cái loại mỹ
vị này làm nàng khó quên được, quả thực đã tới trình độ thương nhớ ngày
đêm rồi.
Mạnh Dương lắc đầu, cẩn thận kiểm tra hàng hóa tiểu nhị lấy ra.
Chàng hạ giọng, thần bí hề hề nói: "Trước đó ta từng xem qua mấy quyển công
thư*, liền muốn làm thử 2 bộ tụ tiễn, nói như vậy, không chỉ có thể tự
bảo vệ mình, hơn nữa nói không chừng còn có thể giúp đỡ các ngươi đó."
*: công ở đây là thuộc về những việc làm thủ công, kỹ thuật, mà ở cổ đại
lại dịch là sách kỹ thuật, thấy hơi hiện đại ý, nên mình giải thích ở
dưới này nhé.
Tụ tiễn là một loại ám khí được cột vào trên
cổ tay, cùng loại với cung nỏ, nhưng mà càng thêm nhỏ gọn ẩn nấp, nếu
dùng tốt, tuyệt đối có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Tuy Tinh Tinh nói có thể bảo hộ mình, nhưng chàng thật sự không muốn trở thành trói buộc của người khác.
Bạch Tinh ồ một tiếng, thế mà mơ hồ có chút thất vọng.
Không phải làm đồ ăn nha, ài.
Nhưng thật ra là Liêu Nhạn cố ý vờ chẳng chút để ý ở đằng sau ấy, hơi hơi có chút kinh ngạc.
Chàng ta cho rằng vừa rồi thư sinh này nói biết làm ám khí gì đó, ấy là thuận miệng bịa chuyện, không nghĩ tới thế mà thật đúng là biết à?
Chàng ta từng gặp qua thứ đồ như tụ tiễn này, tự nhiên biết lợi hại, cũng biết nó hiếm lạ khó làm cỡ nào, thư sinh này......
Mạnh Dương không biết trong lòng người khác nghĩ thế nào, chỉ là dụng tâm
chọn lựa mấy sợi gân bò tốt, nhịn đau thanh toán tiền, thật cẩn thận như giấu bảo bối mà để vào trong lòng ngực, còn vỗ nhè nhẹ vài cái, lúc này mới yên tâm.
Liêu Nhạn nhìn hành động của chàng, khó được không mở miệng chèn ép.
Ba người ra khỏi tiệm tạp hóa, lại đi dạo trên phố.
Sau đó, Mạnh Dương thế mà phát hiện có khách thương bán măng khô phương nam!
Măng khô nha!
Chàng lại lần nữa bị kinh hỉ to lớn cọ rửa, vì thế lập tức xoay người khoe
phát hiện của mình với Bạch Tinh và Liêu Nhạn, "Có măng khô kìa!"
Bạch Tinh cúi đầu, đối đầu với một thứ vừa nhăn vừa khô như vỏ cây, lập tức
tràn ngập hoài nghi: Cái thứ đồ chơi này có thể ăn? Nhìn qua chính là
đại địch của hàm răng nha.
Liêu Nhạn tuy không nói gì, nhưng biểu tình cùng ánh mắt tràn ngập bài xích đã nói rõ hết thảy.
Mạnh Dương mặc kệ, chàng lập tức ngồi xổm xuống, lặt lạnh trong một đống măng khô lớn.
Việc làm ăn của lão bản rất tốt, trong lúc nhất thời thế mà không lo tới
tiếp đón được, nhưng thật ra là thanh tịnh khó được. Những măng khô này
xác thật không tồi, vừa béo lại dày, cầm trong tay nặng trĩu.
Mạnh Dương dùng móng tay ra sắc bấm một chút trên gốc măng khô, lực cản lúc
ban đầu qua đi rồi, móng tay rốt cuộc thuận lợi cắm xuống, chàng vừa
lòng gật gật đầu.
Măng phơi khô xong rồi vốn là cực kỳ cứng cỏi,
nhưng măng khô này thế mà cũng bấm được, liền chứng minh vào lúc nó bị
chặt là phi thường tươi mới.
Lão bản là một hán tử tinh tráng tuổi chừng 40, ngũ quan có chứa đặc thù
của người phương nam rõ ràng, thân hình cũng càng thấp bé hơn hán tử
phương bắc bình thường một chút, hiển nhiên là một thương nhân nhỏ hành
tẩu giữa hai nơi nam bắc.
Cũng không biết hắn đã bày sạp ở bên
ngoài bao lâu, cả khuôn mặt đều đông lạnh thành màu đỏ tím, nghe thế thì phả hơi trắng nói: "Một bó kia là 2 cân, chào giá 80 văn."
Ba người trẻ tuổi đồng thời a một tiếng, hiển nhiên đã bị cái giá này làm sợ.
Một cân đã phải 40 văn à? Thật sự là còn đắt hơn thịt heo béo.
Lão bản bày sạp ở đây không phải ngày một ngày hai, tự nhiên biết cái giá
này đối với bá tánh bắc địa muốn nếm thử đồ ăn tươi mà nói là hơi có
chút cao quá, nên ngược lại cũng không ngoài ý muốn.
Hắn trước
hết là xoa xoa mặt, làm cho cái miệng cứng đờ linh hoạt hơn chút, lúc
này mới dùng một giọng có chứa khẩu âm phương nam dày đặc nói tiếng của
bắc địa: "Tiểu tiên sinh, thật sự không đắt đâu! Ngươi nghĩ xem măng này của ta chính là khô đó, nếu đổi thành tươi, sợ không thể có 6-7 cân á.
Còn nữa, ta một mình trèo đèo lội suối, nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng, mới đi từ phương nam đến bắc địa được, giữa chừng ăn cơm dừng
chân, cái loại nào không cần tiền chứ? Thật sự là ngay cả bệnh một lần
cũng không dám......
Sắp ăn tết, vật giá đều vù vù tăng lên,
nhưng măng khô này của ta khi tới là cái giá gì, giờ vẫn bán cái giá đó, quả đúng là lợi ích thực tế.
Không tin thì ngươi có thể đi đến
những cửa hàng mặt tiền lớn trên phố đó hỏi một câu đi, chỗ đó cũng có
bán măng khô, ngươi đi thấy chưa, chắc chắn không bằng ta làm, lại còn
có chỗ đòi 90, thậm chí là 100 văn."
Vừa lúc bên cạnh cũng có một bá tánh bản địa đang mua sắm, nghe xong lời này liền cười gật đầu,
"Phải đó, hán tử này nói chính là lời thật, người nhà ta yêu ăn măng,
ngày xưa đều là mua từ cửa hàng trong thành, giờ đã tăng đến 45 văn 1
cân."
Cứ vậy nếu tính xuống, 2 cân măng khô chỉ cần 90 văn, lại còn không bằng trên cái sạp nhỏ này làm.
Đám người Mạnh Dương gật đầu, cơ mà lại có chút không ra chuẩn chủ ý được.
Bởi vì trước kia bọn họ đều chưa từng mua cái thứ này, sợ người nói chuyện là được nhờ vả.
Mấy văn tiền cũng là tiền mà, nếu bị người lừa, trong lòng phải ảo não cỡ
nào. Cơ mà khéo là Vương chưởng quầy ở đằng trước thấy bọn họ đã rất lâu còn không theo kịp, liền quẹo trở về xem tình huống, sau khi nhìn thấy
măng khô cũng cảm thấy hứng thú mười phần, ngồi xổm xuống lật xem ngay
tại chỗ.
Ông là người có kiến thức, bình thường lại luôn tự mình
chọn mua nguyên vật liệu cho tửu lâu, quen thuộc mười phần với các
phương diện giá hàng, nghe xong lời này liền cười nói: "Lão huynh, ngươi cũng chớ có bắt nạt mấy đứa bé này tuổi còn nhỏ, bọn họ không biết, ta
còn không biết sao? Măng này tuy là thứ hiếm lạ ở bắc địa, nhưng ở
phương nam lại có rất nhiều à nha, tảng lớn tảng lớn những rừng trúc
liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, trong một đêm chẳng biết có
thể mọc lên bao nhiêu măng, các ngươi có thể có phí tổn gì chứ? Chẳng
qua là hao phí trên đường thôi."
Thấy là một người lớn tới, hán
tử kia cũng không nói nhiều, nghe xong lời này, chỉ là hề hề cười ngây
ngô, hiển nhiên là bị nói trúng tâm sự.
Đánh một cây gậy cho một
quả táo ngọt, Vương chưởng quầy lại nói: "Thật không dám giấu diếm, ta
là người mở tửu lầu, trong nhà mỗi ngày cần rau xanh thịt thà sợ không
khỏi tới mấy trăm cân, măng này của ngươi thật sự không tệ, ta cố ý chọn mua chút, không bằng ngươi cho cái giá thật đi."
Hán tử kia vừa nghe, quả nhiên tâm động.
Nếu có thể bán đi hết một lượt, ai nguyện ý chịu đông lạnh ở bên ngoài cả
ngày chứ? Cả ngày xuống cũng không thấy có thể bán đi bao nhiêu, rốt
cuộc người địa phương ăn cái này vốn di đã ít, chẳng qua là nếm cái của
lạ thôi.
Trước đó hắn cũng từng nghĩ muốn bán cho tửu lầu, nhưng
tửu lầu bản địa thường đều chỉ mua sắm định kỳ từ tiểu thương cố định,
đã sớm không thiếu mấy cái này, chút xíu này của hắn người ta còn không
quá nhìn trúng.
Hán tử bán măng cũng là bị đông lạnh quá mức,
cuối năm rồi vội vã xả hàng, hơi suy tư, "Thôi, ngươi là một người thực
tế, ta cũng không nói hư giả. Ngươi cũng thấy ta đó, chẳng qua là một
thương nhân nhỏ đơn đả độc đấu thôi, không so bằng những thương đội đi
hàng lớn kia được, tiền vốn này thật sự không xuống được...... thấy các
ngươi thành tâm muốn mua, 2 cân 70 văn đi."
Đám Mạnh Dương không hiểu cái này, đều động tác nhất trí đi nhìn Vương chưởng quầy.
Vương chưởng quầy gật gật đầu với bọn họ, cười nói: "Xác thật là cái giá thật sự, vừa nãy ta mới ra khỏi cửa hàng bên kia, 1 cân đã liền phải 45 văn
đó."
"Thấy chưa!" Hán tử bán măng khô kia vỗ tay một cái, vừa đắc ý lại ảo não, "Ngươi xem ngươi xem, một cân này của ta đã bán ít đi bao nhiêu tiền rồi?"
Thấy hắn thiện biến như vậy, đám người Vương
chưởng quầy không khỏi đồng thời cười to ra tiếng, cảm thấy hán tử này
cũng có vài phần đáng yêu.
"Ta cũng không có làm ngươi có hại
mà." Vương chưởng quầy cười nói, "Ngươi bán hết một lượt cho ta, có thể
dọn sạp sớm, không cần phải dậy sớm về trễ chịu lạnh nữa, chẳng phải tốt sao?"
Người nọ cũng là nghĩ như vậy, nghe thế cũng cười rộ lên theo.
Vì thế hai bên đều vui, hán tử bán măng khô lập tức bắt đầu tính sổ.
Bởi vì măng đều là 2 cân một bó cột kỹ trước rồi, lúc này ngược lại cũng không cần nhất nhất cân lại nữa.
Vương chưởng quầy hàng năm qua tay hàng hóa, nắm giữ tinh chuẩn mười phần với cân lượng của đồ vật, thoáng cho lên tay ước lượng một phen liền biết
đủ cân đủ lượng, rất là vừa lòng.
Hai bên giao hàng xong, Vương chưởng quầy lại hỏi Mạnh Dương muốn bao nhiêu.
Mạnh Dương không không chiếm hời của người ta, còn chút ngượng ngùng, nghĩ nghĩ, muốn 2 bó 4 cân.
Mới đầu Vương chưởng quầy còn không muốn lấy tiền, cơ mà Mạnh Dương kiên
trì, hai đứa đi theo đằng sau lại chưa bao giờ để bạc vào mắt, kiên trì
muốn đưa, Vương chưởng quầy cũng chỉ đành nhận.
"Về sau ngươi có còn tới phương bắc bán hàng nữa không?" Vương chưởng quầy hỏi hán tử bán măng khô này.
Hán tử kia gật đầu, "Ta chính là làm cái này, sao lại không tới chứ?"
Vương chưởng quầy nói: "Vậy là tốt rồi, không bằng như vầy, về sau nếu ngươi
lại đến, liền trực tiếp đến Đào Hoa trấn tìm tửu lầu Vương gia, có bao
nhiêu măng khô đều trực tiếp bán qua đó đi, nếu có hàng thực phẩm miền
nam khác, cũng có thể lấy ra cho ta xem thử. Như thế ngươi ta đều bớt
việc, chẳng phải mạnh hơn so với việc ngươi chịu đựng dãi nắng dầm mưa ở đây?"
Nếu có thể phát triển một khách hàng cố định trường kỳ,
không chỉ thu nhập có bảo đảm, lại còn có thể mở rộng phạm vi kinh
doanh, hán tử kia tất nhiên là nguyện ý.
Thấy tình cảnh như vậy,
Mạnh Dương cao hứng mười phần, xoay người nói với Bạch Tinh và Liêu
Nhạn: "Các ngươi xem, Vương chưởng quầy cũng nói ngon đó, quay đầu lại
ta ngâm nở nó ra, kho một nồi to măng kho thịt thật ngon cho các ngươi
ăn, vừa thơm lại nồng, lại có sức dai, bảo đảm ăn nghiện!"
Khi
còn nhỏ chàng từng theo phụ thân cư trú ở phương nam 2 năm, từng ăn măng kho thịt rất nhiều lần, tuy ký ức cụ thể thoáng có chút mơ hồ, nhưng cỗ hương vị tươi ngon thơm ngọt kia vẫn quanh quẩn không đi trong đầu như
cũ, làm người khó có thể quên thật lâu.
Bạch Tinh tất nhiên là
tín nhiệm chàng vô điều kiện, hiện giờ dù cho Mạnh Dương bỗng nhiên chỉ
vào một cục đá ven đường nói ngon, nói vậy nàng cũng sẽ không chút do dự nhào lên trước gặm 2 miếng.
Nhưng Liêu Nhạn vẫn cầm thái độ hoài nghi như cũ, chỉ là thấy Vương chưởng quầy vui vẻ như vậy, y như được
bảo bối vậy đó, nên ngược lại cũng chưa nói gì.
Thôi, Vương chưởng quầy là người có kiến thức, nếu hắn nói ngon, nói vậy liền khá ngon đi.