Bàn
tay Điền Giáp bấu chặt vào cạnh bàn, hai mắt trừng to căm phẫn nhìn Nhạc Nhiên, tê thanh kiệt lực mà hét, "Từ năm năm trước nó đã bắt đầu sao
chép của tôi rồi!"
Nhạc Nhiên không hề bị cảm xúc của y ảnh hưởng, trực tiếp đối mắt với hắn, "Thong thả mà nói."
"Nó là đàn em ở trường cấp 3 của tôi." Điền Giáp ngả người ra sau, ánh mắt
đem theo u ám và lạnh lẽo, "Lúc tôi học 12, nó mới lên lớp 10. Chúng tôi đều là thành viên tổ mỹ thuật trong trường, cuối tuần hay cùng nhau vẽ
tranh. Lúc đó tôi đã chuẩn bị thi Học viện mỹ thuật rồi, trình độ cũng
cao hơn nó nhiều. Hết học kì một năm 12 thì tôi đi Bắc Kinh, báo danh
Viện mỹ thuật trung ương với Viện mỹ thuật Thanh Hoa. Cả hai nơi đều đậu rồi, chỉ cần kết quả thi tốt nghiệp đạt chuẩn nữa là không vấn đề."
"Thành tích môn văn hóa của tôi rất tốt, đừng nói mấy trường tuyến 1, trường
trong hệ 211 và 985 (bao gồm Thanh Hoa, Bắc Đại, ...) cũng không có vấn
đề gì, chọn Viện mỹ thuật chỉ là vì vô cùng hứng thú với hội họa mà
thôi. Sau khi từ Bắc Kinh về, tôi đã không cần lên lớp nữa, mỗi ngày đều tới tổ mỹ thuật giúp đỡ giáo viên hướng dẫn mấy em lớp dưới."
Điền Giáp cười "hắc hắc" hai tiếng, mặt hơi hếch lên, không biết đang nhìn
nơi nào, "Lữ Hàn thấy tôi đậu Viện mỹ thuật với điểm cao thì cả ngày lẽo đẽo theo xin tôi dạy nó vẽ."
"Anh đã dạy sao?" Nhạc Nhiên hỏi.
"Đương nhiên!" Tâm tình Điền Giáp tốt lên – hầu hết những người thua cuộc khi
nhớ lại quá khứ huy hoàng đều có dáng vẻ hồi quang phản chiếu này.
Nhạc Nhiên "ừ" một tiếng, "Tiếp tục đi."
"Nó chỉ biết vẽ nhân vật trong anime, khả năng cảm nhận tỉ lệ và màu sắc vô cùng tồi. Tôi chỉ nó mấy lần, cầm tay mà dạy, mà tới lúc tôi thi tốt
nghiệp luôn thì nó mới tiến bộ được chút xíu."
"Từ từ, tôi xin ngắt một chút." Nhạc Nhiên nâng tay, "Cầm tay mà dạy là có ý gì? Anh cầm tay anh ấy rồi vẽ sao?"
Điền Giáp ngắc ngứ, khóe miệng khó xử mà giật giật, ánh mắt cũng bớt đi ánh sáng, mất kiên nhẫn nói, "Đó là một cách nói thôi."
"Ồ." Nhạc Nhiên gật đầu, "Tôi biết rồi."
Thẩm Tầm vẫn luôn ngồi im lặng ở bên cạnh, lúc này chợt cười lạnh một cái.
Nhưng Điền Giáp đang đắm chìm trong hồi ức của bản thân, căn bản không hề lưu ý tới anh, tiếp tục nói, "Ngày thu năm đó, tôi đi lên Bắc Kinh đi học,
Lữ Hàn nói với tôi nó cũng muốn thi ở Bắc Kinh. Lúc đó tôi không nhẫn
tâm đả kích nó, còn tặng nó một cuốn sách vẽ mà hồi đó rất mắc tiền."
Nhạc Nhiên lật lật tư liệu, "Hai năm sau đó, Lữ Hàn xác thực là không thi ở
Bắc Kinh, thậm chí anh ấy ... căn bản không học đại học."
"Bởi vì nó thi không đậu!" Điền Giáp nói rồi vỗ bàn một cái, "Với cái trình
độ của nó, có thể đậu vào Học viện mỹ thuật trung ương giống tôi sao?"
Nhạc Nhiên lộ ra vẻ hoang mang, "Hình như anh ấy không báo danh bất cứ học
viện mỹ thuật nào cả. Học bạ của anh ấy ghi là sau học kì 1 lớp 11 thì
anh ấy thôi học rồi."
Sắc mặt Điền Giáp trầm xuống một chút, hồi sau mới nói, "Ừ đúng, bởi vì nó ẩu đả đánh nhau nên bị trường đuổi."
Nhạc Nhiên không tỏ thái độ gì, đẩy mốc thời gian của câu chuyện qua giai
đoạn tiếp theo, "Anh tốt nghiệp ở học viện mỹ thuật có tiếng, anh ấy thì không tốt nghiệp cấp 3. Hai người là luôn giữ liên lạc, hay là sau này
vì dịp gì nên mới liên hệ lại?"
Lần này, Điền Giấp trầm tư khoảng năm phút, vẻ mặt thập phần nặng nề, "Sau
khi tốt nghiệp tôi không ở lại Bắc Kinh mà đi du lịch khắp nơi để tìm
linh cảm sáng tác. Chín năm trước thì tới đây, kí hợp đồng với một công
ty thiết kế, định an cư ở đây luôn. Không nghĩ tới Lữ Hàn cũng ở đây."
"Anh gặp lại anh ấy ở đâu? Trên đường lớn à?"
"Không ..." Con ngươi Điền Giáp cứ đảo trái đảo phải, "Tôi ... công ty chúng
tôi có mấy hạng mục bên ngoài, chính là bản thảo không quan trọng thì kí với một họa sĩ bên ngoài. Có lần nó đem bản thảo tới, vừa đúng lúc tôi
đi xuống phòng trà nước nên ... nên đụng nhau."
"Tác phẩm của anh ấy như nào?"
"Rất bình thường." Điền Giáp lại tỏ vẻ đắc ý, "Dù sao thì cũng không học đại học, không được đào tạo bài bản nên cũng chỉ tới đó thôi. Một bức của
nó được 300 tệ."
"Vậy anh thì sao?"
"Tôi?"
"Lúc đó thu nhập của anh là bao nhiêu?"
Điền Giáp liếm môi rồi bật cười, lộ ra hàm răng ố vàng, "Lương cứng hàng
tháng của tôi là hơn 2 vạn (hai mươi ngàn tệ), vẽ nhiều được nhiều, lấy
7, 8 vạn một tháng cũng không khó."
Thẩm Tầm chống cằm, ngón tay che đi nụ cười trào phúng nơi khóe môi.
Nhạc Nhiên ghi lại thời gian, lại hỏi, "Lúc đó Lữ Hàn vẫn chưa bắt đầu sao chép à?"
"Vẫn chưa." Điền Giáp chà chà mặt, khinh thường nói, "Bởi vì lúc đó nó vẫn chưa giành được sự tín nhiệm của tôi."
"Hai anh sau đó rất thân thiết?"
"Đúng. Thu nhập của nó thấp quá, chỉ thuê một phòng giá rẻ ở khu Kim Đạo. Mỗi
ngày đều ăn bánh bao không với mì ăn liền. Hai chúng tôi dù sao cũng là
đồng hương, còn học chung một trường cấp ba mà. Tôi có tiền mà không
giúp đỡ nó thì không được, cậu nói có đúng không?"
"Đúng." Nhạc Nhiên không chút do dự nói.
Có được sự khẳng định, Điền Giáp hừ nhẹ một tiếng, "Tôi cho nó tiền, dùng
hết khả năng để tranh thủ tài nguyên cho nó, cho nó dọn tới phòng vẽ của tôi mà ở, có thời gian thì dắt nó đi ăn ngon ... Quan trọng nhất là tôi còn truyền lại hết cho nó kiến thức chuyên nghiệp tôi có. Mà đáng tiếc
sao, nó thật sự không hề có thiên phú, dạy cái gì cũng không học được,
chỉ biết ăn rồi ngủ thôi."
"Anh giúp đỡ anh ấy bao lâu?"
"Ba năm!"
"Ba năm?" Nhạc Nhiên không khỏi chau mày, "Nhưng anh chỉ làm việc ở công ty thiết kế kia một năm, sau đó vẫn luôn không có việc làm cố định. Hai
năm kia anh dựa vào cái gì mà giúp đỡ anh ấy?"
Hô hấp của Điền Giáp chợt nặng nề hơn, ánh mắt căm phẫn nhìn Nhạc Nhiên cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Nhạc Nhiên lại cứ ngồi vững như núi, "Anh nhớ sai thời gian rồi, hay là anh vẫn có thể tiếp tục nhận đơn vẽ rồi kiếm tiền?"
Lúc này Điền Giáp mới bình tĩnh lại, nói cũng không cần nghĩ, "Tôi đương
nhiên tiếp tục có đơn đặt vẽ rồi! Tôi chỉ là không dựa vào công ty nước
đây nữa mà tự có danh tiếng riêng để tiếp tục vẽ vời kiếm tiền như
trước!"
"Hiểu rồi." Nhạc Nhiên vừa ghi vừa nói, "Anh nói anh ấy bắt đầu sao chép anh từ năm năm trước, nói cụ thể xem nào."
Vấn đề này cứ như vô cùng đúng với ý muốn của Điền Giáp, y lập tức nghiêng
về phía trước hăng hái kể, "Lúc đó nó nghèo lắm rồi, dù tôi giới thiệu
cho nó không ít công việc thì trình độ nó vẫn kém quá, kết cấu, bố cục,
màu sắc đều có vấn đề. Riết thì khách hàng không tìm nó nữa. Nó không có tiền nên không thuê được phòng không mua được cơm ăn. Tôi có lòng tốt
để nó ở lại nhà mình, mà nó lại lấy trộm bản vẽ gốc của tôi nói là tác
phẩm của mình!"
"Bản vẽ gốc?" Nhạc Nhiên xoay bút, "Điểm này nói không rõ được nhỉ."
"Đúng vậy!" Răng Điền Giáp hơi hô, lúc kích động thì nước miếng bắn tứ tung
ra ngoài. Mà vừa vặn ngay trên cái bàn có một ngọn đèn chiếu thẳng
xuống, ánh đèn dừng trên mấy giọt nước miếng kia làm cho nó lấp lánh
phát sáng. Gớm ghiếc vô cùng.
"Nếu nó chỉ sao chép thôi thì tôi còn có chứng cứ, đằng này nó trộm luôn bản vẽ gốc của tôi! Đó là bản tôi vẽ phác thảo cho một cuộc thi vẽ cho
game, nó trực tiếp trộm mất, ghi thông tin của mình lên rồi gửi cho ban
tổ chức. Tôi mãi chẳng hay biết gì, cho tới lúc ban tổ chức tên và tác
phẩm đạt giải tôi mới biết mình bị nó chơi khăm rồi!"
Nhạc Nhiên đứng dậy, nói một câu "anh đợi chút" rồi đi ra ngoài, hai phút
sau trở lại với cái iPad trên tay, chỉ chỉ bản vẽ trên màn hình, "Anh
nói chính là bức tranh này?"
Hai mắt Điền Giáp sáng ngời, môi run run, "Chính là bức này! Này là tôi vẽ đó!"
Ngón tay Nhạc Nhiên vuốt dọc trên iPad, đọc theo thông tin từ tư liệu, "Này
là tác phẩm thành danh của Lữ Hàn. Năm năm trước, anh ấy đã tham gia
thiết kế bản vẽ nhân vật cho trò chơi hot online "Phi Đao" của Long Vũ,
giành được giải thưởng, một đêm thành danh ... Anh nói bức tranh này
thật ra là tác phẩm của anh à?"
"Đó là tôi vẽ!" Hai tay Điền Giáp đập mạnh lên bàn, "Nó trộm bản vẽ gốc của tôi!"
Nhạc Nhiên lại lướt vài cái trên iPad, "Nhưng trên mạng hình như không có dị nghị gì về bức tranh này cả. Sau khi phát hiện anh không tố giác với
ban tổ chức à?"
"Tố giác
rồi, không có tác dụng!" Điền Giáp hận không thể tả, tơ máu giăng đầy
trên tròng mắt trắng, "Hơn nữa vì thời gian tôi nộp bản thảo chậm hơn Lữ Hàn mà bọn họ phán ngược lại là tôi sao chép nó!"
"Ồ?" Nhạc Nhiên thở một hơi, "Vậy thì đáng tiếc thật. Sau đó thì sao, giữa hai người các anh còn xảy ra chuyện gì nữa?"
"Tôi có tìm tới nó rất nhiều lần nhưng nó đều tránh né không chịu gặp. Sau
cuộc thi thiết kế lớn đó, nó rất nhanh nổi tiếng, mở tài khoản Weibo rồi hay đăng lên đó hình vẽ mấy nhân vật trong anime. Cái nào nổi tiếng
trong giới thì nó vẽ cái đó. Nhân khí bạo phát, chỉ nửa năm mà nó đã có
hơn năm triệu fan rồi!"
"Anh chưa từng nghĩ tới chuyện công bố những việc mình đã gặp phải lên mạng
à? Mấy năm nay phản ứng của dân mạng với chuyện đạo nhái khá sôi nổi
mà."
"Tôi đăng rồi!"
Giọng Điền Giáp khàn đi, "Nhưng mà có tác dụng gì chứ? Vốn dĩ nó không
cần vẽ gì thì nước miếng của fans nó đã đủ dìm chết tôi rồi!"
"Cho nên có thể nói anh là nạn nhân của bạo lực mạng đúng không?"
"Không sai!"
Nhạc Nhiên ngừng một chút, quay đầu nhìn Thẩm Tầm thì thấy Thẩm Tầm đã nhắm
mắt dưỡng thần từ lúc nào. Cậu chỉ đành nâng mi, tiếp tục nói, "Chuyện
này có ảnh hưởng rất lớn tới anh đúng không? Hồi nãy lúc tới nhà anh,
tôi để ý thấy ... cuộc sống hình như không được như ý lắm."
Điền Giáp như lại tìm được một điểm để kể lể, "Cậu biết linh cảm, tôn nghiêm đối với một nghệ thuật gia mà nói quan trọng thế nào không? Lữ Hàn thất tín bội nghĩa, lấy oán trả ơn, trộm tác phẩm của tôi, còn cướp đi tôn
nghiêm và linh cảm của tôi! Từ đó về sau, tôi chả vẽ ra được tác phẩm
nào mãn ý nữa!"
"Sau khi
Lữ Hàn lấy được linh cảm của anh thì tiến bộ vượt bậc, chất lượng bản vẽ tăng vọt, nhận được hàng ngàn khách hàng ưu ái và fan hâm hộ. Các vấn
đề về bố cục, tỉ lệ, màu sắc đều được giải quyết một cách hoàn mỹ." Nhạc Nhiên chợt nhếch môi, "Tôi có thể hiểu chuyện này như nào?"
Điền Giáp ngơ ngác ba giây, trước tiên gật đầu, sau đó như ý thức được
chuyện không đúng thì mãnh liệt lắc đầu, cố bình tĩnh nói, "Không, không phải như vậy."
"Vậy là gì?"
"Không phải tôi nói rồi sao? Nó quen trộm cướp, quen sao chép mà." Điền Giáp
cúi thấp đầu, nhìn hai bàn tay bản thân, con ngươi không ngừng liếc
ngang liếc dọc, "Sau khi nổi tiếng, người bị nó cướp bản vẽ ngày càng
nhiều. Tự nó không tạo ra được tác phẩm tốt, chỉ biết cướp của người
khác, chuyên chọn mấy người không nổi tiếng mà xuống tay, lúc bị phát
hiện thì dùng tiền để bịt miệng đối phương. Nó ... nó cướp cả bản vẽ của fans nó đó!"
"Theo như
cách anh nói thì, anh ấy là kiểu làm nhiều chuyện bất nghĩa, nhưng mấy
họa sĩ bị cướp bản vẽ chưa từng tập hợp lại cùng nhau tố cáo anh ấy à?
Vừa nãy tôi kiếm trên Weibo cũng không phát hiện được quá nhiều người
nói anh ấy đạo nhái, ngược lại có không ít fans lên tiếng phản bác mấy
bài chỉ trích anh ấy sao chép nữa."
"Ha hả, đây là chỗ nó cao tay đó!" Điền Giáp nói, "Đó giờ nó không dám trực tiếp đối chất, đều là để fans đứng ra đánh nhau. Tôi xem thường nhất là loại người như nó!"
Nhạc Nhiên lại gật đầu, để iPad qua một bên, "Được, tôi cũng hiểu đại khái rồi. Anh còn muốn nói gì nữa không?"
"Tôi sẽ bị phán tử hình sao?"
"Tôi không biết."
Điền Giáp cười khẩy, phẩy tay nói, "Chết thì chết thôi, tôi đây cũng coi như thay trời hành đạo rồi. Nhiều người bị nó cướp tranh như thế chỉ dám
hận chứ không dám nói gì. Chỉ có tôi, chỉ có tôi dám đứng ra khiến nó
chịu trừng phạt!"
Khóe môi Nhạc Nhiên giật giật, lời đến bên miệng lại nuốt ngược về, hướng về Thẩm Tầm gọi, "Thẩm đội, anh có gì muốn hỏi không?"
Thẩm Tầm nhìn cậu lắc đầu, trong ánh mắt dịu dàng đó còn mang theo vẻ khẳng
định. Không biết vì sao, tim cậu như bị điện giật một cái, đập nhanh hẳn lên.
Hai người đi tới trước cửa, Điền Giáp chợt gọi, "Đợi một chút!"
Nhạc Nhiên quay người, "Còn có chuyện gì sao?"
"Các cậu sẽ đem những lời tôi vừa nói công bố lên mạng sao?"
Thẩm Tầm nói, "Nếu không thì anh sẽ làm gì?"
Mắt ba mí của Điền Giáp càng trừng to, da mặt nhão nhoẹt của hắn như rơi vào cơn co giật.
Mấy giâysao, hắn chợt cười, "Tôi biết mà, mấy người vốn không định đem
chuyện xấu của LữHàn 'chiêu cáo thiên hạ' đâu! Nên tôi đã chỉnh lí hết
mấy "chuyện tốt" nó từnglàm lại rồi! Hahaha, bây giờ ... bây giờ bài
Weibo dài đó chắc đã được đăng lênđúng giờ rồi đó!"