Lão giả đi theo Phương Chính lúc này đang vung tay, trên cánh tay lão có một lưỡi đao trong suốt trong sáng, lưỡi đao thuận thế, đem một con
điện lang đang nhảy về phía mình chém làm đôi.
Ba con điện lang còn lại nhìn thấy, liền cụp đuôi lùi lại, sao đó quay đầu bỏ chạy.
- Có gì đó không đúng.
Lão hơi hơi nhíu mày, ban đầu lão chỉ thấy sáu con điện lang, nhưng sau đó
lại xuất hiện thêm một đàn mười mấy con, cứ như thể chúng xuất hiện để
giữ chân lão lại.
- Đợi đã, Phương Chính!
Lão kêu lên, trong lòng cảm thấy bất an, liền quay lại chỗ ban đầu.
Nhưng lúc này ở đó đã không có bóng dáng của Phương Chính.
- Khốn kiếp. Nếu tiểu tử này không đi một mình, ta làm gì phải nhọc công như vậy!
Lão mắng thầm trong bụng, đi nhanh theo phương hướng ban đầu Phương Chính
đang đi, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy hắn. Việc này khiến lão
trong lòng càng thêm bất an, gấp gáp không yên.
Bỗng lúc này, từ
phía xa, hướng về phía sơn trại, mơ hồ vang lên tiếng hét. Lão cẩn thận
lắng nghe, liền phát hiện đây là giọng của Phương Chính.
- Phương Chính, ngươi kiên trì lên!
Lão rầm lên, lao nhanh về hướng đó.
---
Phương Chính ăn xong phiếm sinh cơ diệp, nhưng cảm giác chóng mặt do mất máu
và đau nhức ở chỗ vết thương vẫn như cũ đeo bám hắn. Hắn cắn răng, nhẹ
nhàng bò ra khỏi bụi cỏ.
Đối phương đã nhìn thấy hắn ngã vào đó, nếu hắn nằm im chỉ có đường chết.
Hắn không muốn chết như vậy, chỉ cần còn một tia cơ hội, hắn vẫn tình nguyện đi làm.
- Ngoài bốn con cổ và cái hệ thống vô dụng chỉ có thể đánh bay ta ra, ta còn lại cái gì?
Phương Chính lần nữa chạy đi, đồng thời tự hỏi.
Mà lúc này, gã cổ sư kia cũng đang yên lặng suy tư.
Độc thủy châm cổ mỗi lần tấn công sẽ tiêu hao nữa thành bạch ngân chân
nguyên, gã cổ sư này có tư chất loại Ất, chân nguyên chiếm sáu thành ba
không khiếu, trong gia tộc cũng được xem là thiên tài.
Gã trước
sau tấn công Phương Chính năm lần, đã tiêu hao hai thành rưỡi chân
nguyên, lại thêm liên tục duy trì hai con nhị chuyển cổ còn lại, chân
nguyên hiện tại chỉ còn lại ba thành bốn phân.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng gã còn phải để lại, chờ đối phó với lão giả đi theo Phương Chính, mà
chủ yếu là chạy thoát thân. Tuy gã nhận nguyên thạch giết người, rất quý nguyên thạch, nhưng gã càng quý cái mạng của mình hơn. Chính vì vậy sau khi Phương Chính ngã vào bụi cỏ, gã đã tạm dừng lại một chút, hạn chế
việc tiêu hao vô ích.
Gã muốn ra tay là ăn chắc, cho nên quyết định chọn thêm thời cơ.
- Đối phương không ra tay? Là đang chờ cơ hội hay đang lo lắng việc gì khác?
Phương Chính vừa chạy vừa suy nghĩ, cứ cách thời gian ba hô hấp, hắn liền nhảy ra sau một gốc cây, rồi lại chạy đi. Tuy tốn chút thời gian, nhưng đảm
bảo nếu xuân thu thiền có cảnh báo thì hắn cũng còn tránh kịp.
- Đúng rồi, sao ta lại quên mất...
Hai mắt Phương Chính bỗng sáng lên, hắn đón được nguyên nhân đối phương lại chậm chạp không ra tay. Rõ ràng là muốn chắc chắn bắt dính hắn, cũng
đại biểu là hạn chế tiêu hao chân nguyên.
Bảo tồn chân nguyên
nghĩa là đang phải cảnh giác cái gì đó. Trong rừng có thể có cái gì? Dã
thú? Đối phương có di động cổ, có thể tránh né dã thú. Vậy thì là cổ sư!
- Chính là cổ sư theo bảo vệ ta!
Phương Chính nghĩ đến khả năng này, liền quyết định cược một phen. Hắn vừa chạy, vừa dùng hết sức hét lên.
- Cứu mạng! Cứu mạng a!
- Không ổn!
Gã cổ sư thầm kêu, nhưng sau đó lại cười lạnh. Gã đuổi theo phía sau hắn, không phải chỉ chờ đợi mà không làm gì.
Độc thủy châm biến nước thành châm độc, chỉ cần có nước là được, không quan trọng là nước gì. Cứ cách ba hô hấp mới tạo được một châm độc, nhưng
không có nghĩa là tạo ra thì phải phóng ra ngay.
Gã đuổi theo
phía sau Phương Chính, trước sau tạo ra thêm bốn cây châm độc, được giữ ở hai tay. Đợi đến lúc Phương Chính kêu lên, gã đã có đủ thời gian tạo ra cái thứ năm.
- Ta xem thử nhãi ranh ngươi lần này tránh thế nào!
Gã trong lòng rít gào, vung tay ném bốn cây kim châm trên tay theo hướng
hai bên sườn của Phương Chính, đồng thời cong môi phun ra một bãi nước
bọt, chớp mắt nó liền biến thành màu đen, sau đó thành kim châm rồi lao
về phía đầu của hắn. Tình hình này, bất kể hắn đứng thẳng hay nghiên về
phía nào, đều nhất định phải trúng ít nhất một cây châm. Chỉ cần trúng
một cây, hắn định sẵn sẽ chết.
Phương Chính vừa chạy, cách một hơi lại hét một tiếng. Hắn bây giờ đã mệt đến thở hồng hộc, trước mắt đã lúc mơ hồ lúc thấy rõ.
Trong lòng hắn bây giờ cầu khẩn, hy vọng rằng cổ sư theo bảo vệ hắn còn chưa
có bị giết chết giống như lần Vương Đại nhận lầm người tới giết hắn.
Bỗng trong không khiếu, thân thể xuân thu thiền bắt đầu run lên, nó vừa kêu, vừa chấn động hai cánh.
— QUẢNG CÁO —
- Tột cùng nguy hiểm?!
Phương Chính định lao qua một bên, nhưng bản năng của hắn đột nhiên khiến hắn
vô thức xoay lại một góc chín mươi độ. Đồng thời nghiên đầu nhìn về phía đối phương.
Trong mắt hắn lúc này, ở trên cành cây, một gã nam
nhân dáng người cao gầy, gương mặt dài đang trừng lớn hai mắt nhìn hắn.
Quan trọng hơn, là bốn cây châm đen lướt qua phía trước và phía sau cơ
thể của hắn. Còn lại cây kim châm cuối cùng, do phát ra chậm hơn bốn cây trước, cho nên vẫn còn chưa chạm đến người hắn.
Phương Chính còn chưa kịp ý thức, đã vô thức nghiêng đầu tránh đi, kim châm theo hướng
bay, sướt ngang má hắn, sau đó giống như cây châm đầu tiên, bay ra
ngoài.
Má của Phương Chính lúc này truyền đến cảm giác như bị
kiến cắn, làm hắn giật mình trấn tĩnh lại. Hắn vội vàng vung tay, ném ra một mảnh nguyệt nhận về phía người kia, rồi vội vàng nhảy ra sau góc
cây, đồng thời dùng tay phải ôm vết thương ở má, nhanh chóng đem thịt ở
đó cắt xuống.
Cảm giác đau đớn chết đi sống lại bao trùm lấy
Phương Chính. Hắn đau đến nước mắt chảy dài, trước mắt cũng tối sầm lại. Hắn dừng thúc giục nguyệt mang cổ, nghiến răng ép bản thân không được
ngã xuống, liền lảo đảo muốn đứng lên.
Gã cổ sư lúc này đã nhảy
lùi lại hai cành cây so với lúc nãy. Gã nhìn Phương Chính, cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Trước đó xem hắn cắt vụn thịt trên tay gã đã cảm thấy
thiếu niên này tâm ngoan thủ lạc lắm rồi, giờ nhìn hắn đến mặt của mình
cũng dám cắt, nếu nói gã không sợ thì chính là đang nói dối. Đây là còn
chưa nói đến, Phương Chính vậy mà lại làm ra hành động né tránh vô cùng
chuẩn xác, giống như thể hắn biết rõ phương hướng ra tay của gã.
- Quá quỷ dị, quá đáng sợ! Cổ Nguyệt sơn trại rốt cuộc nuôi dạy thiên tài như thế nào vậy?
Từ trước đến nay, thiên tài đều được chăm sóc bồi dưỡng rất tỷ mỉ, gần như chưa từng chịu thiệt qua. Gã giết qua không ít thiên tài, nhưng trước
nay chưa từng gặp qua thiên tài nào đủ can đảm làm chính mình bị thương.
Lần tới Thanh Mao sơn này, xem như gã đã mở mang tầm mắt đi.
Gã nhìn xuống Phương Chính, trấn tĩnh lại bản thân.
- Từ bỏ nhiệm vụ thôi! Không, nhãi ranh này rõ ràng đã bị thương nặng,
mất nhiều màu, nếu ta tiếp tục ra tay, tin rằng tiếp theo nó sẽ chết
chắc!
Gã nghĩ, trong mắt vẫn còn sát khí. Nhưng rất nhanh, gã lại lắc đầu.
- Không đúng, ta hiện tại chỉ còn chín phân chân nguyên, mà lão già tam
chuyển kia rất nhanh sẽ đuổi kịp. Ta phải chạy đi, không thể vì chút
nguyên thạch mà bỏ mạng ở đây. Hơn nữa nhãi ranh này mất nhiều máu như
vậy, hắn trước đó cũng ăn sinh cơ diệp, lão già kia cũng không phải cổ
sư trị liệu. Đúng vậy, nó sẽ không được chữa trị kịp thời, mất máu mà
chết.
Gã âm thầm theo dõi Phương Chính suốt một tháng, cũng mò ra được một chút tình báo về hắn và cổ sư xung quanh hắn.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là gã muốn an toàn rút đi, dù sau cũng là nhận tiền làm việc, gã sẽ không yêu nghề đến mức liều mạng cũng phải giết được
mục tiêu. Làm như vậy, mục tiêu chết rồi, bản thân cũng bị chôn theo,
thế làm gì lấy được tiền nữa chứ? Suy cho cùng, gã và Phương Chính cũng
đâu có thâm cừu đại hận gì đến mức không chết không thôi đâu.
Vì vậy, hiện tại gã liền đánh ý lui, cũng thật sự lui lại, chớp mắt đã đi mất.
Phương Chính lúc này, lảo đảo đứng lên lại ngã xuống mấy lần, cuối cùng hắn ngồi yên trên mặt đất, tựa lưng vào gốc cây.
Xuân thu thiền lúc này đã yên tĩnh lại, bắt đầu có dấu hiệu lại đi ngủ say,
này đại biểu nguy hiểm đã qua đi, nó có thể an tâm đi ngủ. Nhưng Phương
Chính rõ ràng bản thân vẫn còn đang nguy hiểm, hắn đang mất máu!
Hai mắt Phương Chính đã không mở nổi, đầu hắn nặng nề, ngay cả cảm giác đau cũng đang biến mất từ từ.
— QUẢNG CÁO —
- Không! Không được ngất!
Hắn trong lòng kêu gào, khó nhọc đưa tay vào túi vải bên eo, lấy ra một ít thảo dược.
Hắn đem chúng vò lại, bỏ vào miệng khó nhọc nhai. Sau đó nhả ra, đem nó đắp lên má.
Cái này là hắn học ở quê của hắn trong kiếp trước, tuy không được vệ sinh,
nhưng thực ra tác dụng cầm máu cũng rất khả quan. Chỉ là kiếp trước hắn
dùng một loại rau thường hay cho vào món canh chua gọi là rau tần, hiện
tại hắn dùng mấy loại thảo dược này, cũng không rõ có tác dụng hay
không.
Bất quá, cược một phen còn hơn là chờ chết.
- Phương Chính! Ngươi kiên trì lên! Ta đưa ngươi quay lại sơn trại.
Lúc này, Phương Chính mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, sau đó thân thể trở nên nhẹ bổng, như thể có ai đó đang bế hắn lên.
Hắn vẫn cố duy trì tỉnh táo, một tay ôm má, đồng thời đem một bên mí mắt cố nâng lên. Mở hai con mắt không đủ sức, vậy thì đem sức đi mở một con
chắc là đủ đi.
Nhưng trước mắt hắn vẫn cứ tối đen, cái gì cũng không thấy.
- Chắc không phải người khác giết không chết, từ đem mình làm mất máu đến chết đấy chứ?
Hắn trong lòng cười khổ, nhưng lại không hối hận trước kết quả này. Bởi vì
biết đâu, nếu hắn không làm vậy, hắn còn chết nhanh hơn bây giờ.
- Ta biết nên chọn phần thưởng là gì rồi! Nhưng mà trước hết, nên xem xét làm thế nào để cưỡng chế ngắt kết nối với hệ thống cái đã!
- Có
nên thử dùng xuân thu thiền không nhỉ? Thôi quên đi, bây giờ có lẽ còn
cứu kịp, dùng xuân thu thiền là khỏi cứu luôn. Dù sau, ta cũng đâu phải
là Phương Nguyên.
Phương Chính mơ màng nghĩ đến đây, khóe môi liền hiện lên ý cười.
Lão giả đang bế hắn chạy vội, giờ giờ khắc khắc chú ý tình trạng của hắn,
liền không khỏi sợ hãi. Lão lo lắng hắn mất máu quá nhiều sinh ra ảo
giác, cũng lo lắng hắn đây là mỉm cười chấp nhận cái chết.
-
Phương Chính, ngươi phải kiên trì lên! Sắp đến sơn trại rồi, ngươi chắc
chắn sẽ được cứu sống! Phương Chính, ngươi nghe ta nói không? Phương
Chính!
Lão lớn giọng gọi, chỉ cần hắn còn kiên trì liền còn cơ
hội cứu sống, một khi hắn buông xuôi, cơ hội liền về số không. Đây chính là sự kỳ diệu của ý chí con người. Bất kể ở thế giới nào, vẫn luôn có
người tạo ra kì tích bằng ý chí cầu sinh của bản thân.
- Biết rồi! Ồn quá!
Phương Chính đáp lại trong lòng, bàn tay ôm thảo dược đắp ở trên má từ từ
buông lỏng, ngay khi cánh tay đó rơi xuống, cũng là lúc hắn được để nằm
xuống giường bên trong dược đường.