- Thiết cô nương, ngươi cảm thấy câu chuyện này như thế nào?
Phương Chính hỏi, gương mặt hắn giấu trong bóng tối, nhìn không ra một tia cảm xúc gì.
Thiết Nhược Nam im lặng một lúc, cũng không có lên tiếng. Ngược lại Thiết Huyết Lãnh bên cạnh lại nói.
- Quả là một câu chuyện hay.
Trong lời nói của hắn mang theo thâm ý, nhưng Phương Chính lại chỉ nghe ra một ít, cũng không hiểu hết hoàn toàn lời khen này.
Thiết Huyết Lãnh nhìn thoáng qua Thiết Nhược Nam một chút, rồi nhìn lại Phương Chính, hỏi.
- Phương Chính tiểu huynh đệ, ta có thể hỏi ngươi về nguồn gốc của câu chuyện này không?
Phương Chính lắc đầu, nói.
- Nguồn gốc ta không thể nói, nhưng ít nhất ta có thể nói nó không phải do ta bịa ra.
Phương Chính đương nhiên không thể nói ra nguồn gốc của nó. Bởi vì nó bất
nguồn từ nguyên tác, cụ thể hơn mà nói là trong kiếp trước vào khoảng
hai trăm năm sau của Phương Nguyên.
Câu chuyện này, trong nguyên
tác được nhắc qua thông qua suy nghĩ của Phương Nguyên vào lúc thôn
giang thiềm mắc kẹt dưới chân núi của Thanh Mao sơn. Trước đây Phương
Chính không chú ý đến nó, nhưng sau khi gặp Thiết Nhược Nam, hắn không
hiểu sao lại muốn đem chuyện này kể với nàng.
Trả lời Thiết Huyết Lãnh xong, Phương Chính lại nhìn đến Thiết Nhược Nam.
Nàng vẫn ngồi im lặng, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, cũng giống như đang cảm ngộ cái gì đó.
Ánh mắt nàng nhìn ngọn nến đang cháy, hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của bản thân.
- Ta không biết Thiết cô nương ngươi cảm thấy thế nào. Nhưng lần đầu ta biết câu chuyện này, ta cảm thấy thật sai trái.
Phương Chính thở dài, nhỏ giọng nói.
- Giang Phàm sai trái, hắn sai ở chỗ lấy sức một người chống lại cả một
thể chế. Bởi vì hắn, có rất nhiều cổ sư chết do thôn giang thiềm, cũng
có rất nhiều phàm nhân chết bởi tin tưởng nương nhờ hắn. Chỉ một mình
hắn, vô số người phải chết.
- Cổ sư sai trái, họ sai ở chỗ tàn
sát tất cả phàm nhân. Chỉ cần giết một Giang Phàm là đủ, nhưng họ lại
không làm vậy, họ thảm sát tất cả sơn trại của hắn.
Phương Chính dừng lại một hơi, lại nói tiếp.
- Nhưng đồng thời, ta cảm thấy cả hai bên đều đúng. Cổ sư đúng, bởi vì họ dựa theo một pháp luật chung, đó là phàm nhân không được phép dựng trại chống lại cổ sư. Họ đàn áp để duy trì pháp luật, họ chém giết để làm
hình mẫu răn đe những kẻ khác.
- Mà Giang Phàm cũng đúng. Ai mà
không mưu cầu sức mạnh? Ai mà không muốn thoát kiếp hèn mọn? Hắn cho
phàm nhân khác một cuộc sống an ổn, bình đẵng, cho họ thấy hy vọng và
tương lai.
Phương Chính nhấp một ngụm rượu, lại nói.
-
Giang Phàm có chính nghĩa, hắn mong muốn cổ sư và phàm nhân bình đẳng.
Cổ sư có pháp luật, đó là luật bất thành văn phân biệt cổ sư và phàm
nhân. Khi chính nghĩa và pháp luật không thể song hành, kết quả chính là máu chảy thành sông.
Nói xong những lời này, hắn nhìn Thiết Nhược Nam, sau đó nhìn qua Thiết Huyết Lãnh, mỉm cười hỏi. — QUẢNG CÁO —
- Nếu như trong tương lại xảy ra một việc tương tự như vậy, không biết
Thiết gia của các vị sẽ đứng về chính nghĩa chống lại pháp luật, hay sẽ
duy trì pháp luật mà đập nát chính nghĩa đây? Đương nhiên, các vị hoàn
toàn có thể quy chụp cái danh ma đầu rồi thảo phạt. Như vậy vừa mang
danh chính nghĩa, vừa bảo toàn pháp luật rồi.
Nghe đến đây, Thiết Huyết Lãnh không khỏi cau mày, mà Thiết Nhược Nam cũng lập tức phản ứng lại.
Nàng trừng mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhìn Phương Chính.
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, nhún vai.
- Ta nói là nếu như, nếu như thì không chắc sẽ xảy ra mà. Hơn nữa, ta tin với nhân cách nổi danh Nam Cương của Thiết đại nhân đây, chắc chắn sẽ
ngăn cản được tình huống xấu nhất xảy ra.
Nói xong, hắn nhìn ra trời, lại nói tiếp.
- Đã muộn thế rồi à, xem ra ta đã quấy rầy hai vị quá lâu rồi. Trong quá
trình điều tra tiếp theo, nếu ta có thể giúp gì thì Thiết cô nương cứ
nói, ta sẽ tận lực hết mức có thể. Giờ để ta tiễn hai vị về...
Vừa nói, hắn vừa đem nguyên thạch đặt lên bàn, sau đó đứng lên.
Cha con Thiết gia cũng đứng lên, cùng hắn đi ra cửa khách sạn.
- Không làm phiền Phương Chính tiểu huynh đệ, chúng ta tự mình đi về là được.
Thiết Huyết Lãnh khách khí nói.
Phương Chính nói thêm vài câu nhưng bị cả hai cự tuyệt, cuối cùng hắn liền cùng hai cha con Thiết gia chia ra.
---
Trên đường quay về.
Phương Chính trong không gian linh mệnh nhịn không được nữa, cuối cùng lên tiếng hỏi.
- Lạc Hành, ngươi vì cái gì đi nói những thứ đó với hai người họ? Làm như vậy, chỉ càng khiến họ nghi ngờ chúng ta mà thôi.
- Vì cái gì à?
Lạc Hành mỉm cười.
- Chính là vì muốn họ nghi ngờ đấy. Ta cũng muốn xem Thiết Nhược Nam điều tra thế nào đây. Tiếp theo, ta còn phải dẫn họ đến cái truyền thừa mà
ta thiết lập ra kia. Ha ha, thật trong đợi biểu cảm của Thiết Nhược Nam
a.
Nghe hắn đáp, Phương Chính không khỏi cảm thấy bất lực trước linh hồn này của mình.
Phương Nguyên tìm mọi cách tránh xa hai cha con Thiết gia ra, Lạc Hành lại đâm đầu vào.
- À, Phương Chính.
Lúc này, Lạc Hành lại lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
- Trong khoảng thời gian sắp tới ta phải chủ trì cơ thể, ít nhất là đến
khi chạy khỏi Thanh Mao sơn. Cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi
thay ta suy tính vài việc đi. Ta sẽ bàn giao cụ thể lại những việc cần
ngươi suy tính.
- Ta sẽ cố.
Phương Chính đáp.
- Nhưng không chắc là ta có thể làm tốt. Dù gì Tiểu Thiên đã bị ngươi đuổi đi, không biết khi nào mới về tới...
Phương Chính cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Hắn luôn nghĩ, có hệ thống bên cạnh có bao nhiêu điều tốt. Nhưng không hiểu sau Lạc Hành lại cương quyết ép nó đi làm nhiệm vụ.
- Rõ ràng ngươi có thể mua con tiên cổ đó trong cửa hàng, vì sao cứ phải
để Tiểu Thiên đi tìm? Lỡ như nó không về kịp, không thể phát động sát
chiêu thì phải làm sao? Ngươi phải biết, sát chiêu đó cần tiêu hao tiên
nguyên, không có Tiểu Thiên ra tay thì không được. Còn chưa nói tới,
thức ăn ngươi dự trữ không nhiều, lỡ như thiếu thức ăn thì mấy con cổ
trong tay chúng ta phải làm sao đây?
Phương Chính trách móc một lúc, lại phát hiện Lạc Hành chỉ cười chứ không nói gì, nhất thời cảm thấy tức giận không thôi.
- Ngươi đừng có ở đó cười nhạo ta. Ta là đang lo lắng cho an nguy của mình...
- Phương Chính a...
Lạc Hành lên tiếng trấn an Phương Chính.
- Yên tâm đi, ta có thể gọi nó về bất cứ lúc nào, đảm bảo nó về kịp lúc.
Còn về cổ trùng, ta đã có sắp xếp rồi, ngươi cứ an tâm là tốt lắm. Cổ
trùng này cũng là của ta, ta đương nhiên sẽ không để chúng chết đói.
- Ta mong là vậy.
Phương Chính hừ lạnh, cuối cùng cũng im lặng trở lại. Hắn hiểu rất rõ, Lạc
Hành mà nói có sắp xếp thì chắc chắn đã có sắp xếp, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nói ra với hắn.
Lạc Hành luôn có một cái thú vui, đó là
làm mà không cho Phương Chính biết, để Phương Chính tự mình tìm hiểu
hành động của hắn có ý nghĩa gì.
Đối với loại thú vui này, Phương Chính cũng thật hết cách.
---
Ở một con đường khác, hai cha con Thiết gia đang bước đi.
Sắc mặt Thiết Nhược Nam đã ổn định lại.
Câu chuyện của Phương Chính khiến nàng phải nghĩ rất nhiều, nhưng nàng cũng sáng suốt vô cùng. Hiện tại nàng đang mang trách nhiệm tra án trên
người, không có thời gian cho mấy cái trường hợp không thể xảy ra như
vậy.
Thiết Huyết Lãnh nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, tin tưởng, nhưng cũng có lo lắng.
- Nhược Nam, ta có cái này cần đưa cho con.
Thiết Huyết Lãnh lúc này nói, lấy từ trong áo ra một phong thư đưa cho Thiết Nhược Nam.
- Đây là... — QUẢNG CÁO —
Thiết Nhược Nam mở ra xem, nhất thời hai mắt tỏa sáng, đem những suy nghĩ mong lung còn động lại đạp đi.
Thư này là văn kiện hồi âm của Cổ Phú, ghi chép tất cả thông tin liên quan
tới vụ án Cổ Kim Sinh, bao gồm cả lần Phương Nguyên đổ thạch, có được
tửu trùng, dùng trúc quân tử thẩm vấn Phương Nguyên, thậm chí còn có lần thứ hai mua hàng, Phương Nguyên ra giá, hắn biểu hiện ra là một người
mua bán giỏi, nhận được lời mời chào của Cổ Phú.
Thiết Nhược Nam nhìn nội dung "Phương Nguyên ra giá", nhìn đi nhìn lại ba lần, hai mắt sáng rực.
- Tên Phương Nguyên này không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách lãnh
khốc, trí tuệ và mưu kế thâm sâu. Trực giác nói cho con biết, hắn có
hiềm nghi rất lớn. Nếu như hắn là hung thủ, vậy hắn thật sự rất kinh
khủng. Hắn nói láo nhưng không làm cho trúc quân tử đổi màu, đây là loại thủ đoạn gì?
Thiết Nhược Nam nói một mình.
- Tiếp theo con chuẩn bị làm thế nào?
Thiết Huyết Lãnh hỏi.
- Vụ án của Cổ Kim Sinh, thời gian trôi qua rất lâu, khắp nơi toàn là
điều kỳ quặc và thần bí. Cho tới bây giờ, thi thể của Cổ Kim Sinh còn
chưa xuất hiện, thậm chí ngay cả hiện trường gây án cũng không biết. Vụ
án này quá sạch sẽ, làm cho con không có chỗ để bắt đầu. Chỉ có người có hiềm nghi lớn nhất là Phương Nguyên. Manh mối về Vương Đại cũng bị chặt đứt, cũng không có bất kỳ chứng cứ chỉ ra hắn chính là hung thủ. Nhưng
khi không có chứng cứ như lúc này, con chỉ có thể dựa vào trực giác để
điều tra Phương Nguyên!
Thiết Nhược Nam nhiệt tình thập phần đáp.
- Con cảm thấy trên người Phương Nguyên có điểm đáng ngờ?
Thiết Huyết Lãnh hỏi.
- Điểm đáng ngờ trùng điệp!
Thiết Nhược Nam lập tức nói.
- Cái tên Phương Nguyên này rõ ràng chỉ có tư chất loại bính, vì cái gì
tốc độ tu luyện không thu kém Phương Chính? Tuy nói rằng hắn có tửu
trùng, còn có một con xá lợi cổ, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi. Cổ
Nguyệt Tộc có lẽ không có phát giác điều gì không ổn, nhưng ngoài cuộc
tỉnh táo, trong cuộc u mê, đây chính là một điểm đáng ngờ.
- Trừ
cái đó ra, còn có nghi điểm thứ hai. Đó chính là vận khí của hắn. Lần
đầu tiên trong đời đổ thạch, mua sáu viên tử kim thạch, lập tức liền mở
ra hai con cổ còn sống, một con là thổ thiềm, một con là tửu trùng. Vận
may này cũng quá nhiều a?
Thiết Huyết Lãnh gật đầu.
- Ừm, con nói tiếp đi.
- Tên Phương Nguyên này, nhìn thì bình thường, nhưng khi truy xét đến
cùng, liền sẽ phát hiện hắn thần bí như một ngọn núi ngập trong sương
mù. Rất nhiều thủ đoạn trong lúc vô tình biểu lộ ra, cũng phải làm cho
người khác suy nghĩ thật lâu. Ví dụ thủ pháp giải thạch của hắn đi. Vậy
mà trực tiếp dùng nguyệt quang cổ giải thạch, mà không tổn hại thạch
tâm. Dạng thủ pháp khống chế tinh vi này, lại là của một học viên đang
học tập, thật không thể tưởng tượng... chờ một chút!
Thiết Nhược
Nam dừng lại, giờ khắc này nàng như phát hiện cái gì, tinh quang trong
mắt đột nhiên thịnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng!
Nàng đem ánh mắt nhìn vào một hàng chữ, nhìn chăm chú thật lâu, ánh mắt càng ngày càng sáng.
- Con phát hiện sơ hở. Tên Phương Nguyên này rất có vấn đề!
Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hưng phấn kêu lên.