Phương Nguyên đi từ bên ngoài quay lại sơn trại, trên lưng còn vác theo một cái bao nhỏ.
Trời đã giữa thu, khí hậu cũng se lạnh, thức ăn hiện tại đã bắt đầu có chút
khan hiếm. Lang sào bên kia liền tiến hành xua đuổi những con sói già
bệnh tật ra ngoài, cắt bớt miệng ăn.
Tuy hiện tại chỉ mới bắt
đầu, nhưng xung quanh Thanh Mao sơn đã có thể nhìn thấy hình bóng của
điện lang thường xuyên hơn. Vì vậy có không ít cổ sư đi săn giết chùng.
Thịt sói, nanh sói, da sói tuy không đắc giá, nhưng cũng có thể bán được ít tiền.
Phương Nguyên khoảng thời gian này bị chú ý, hắn liền thường xuyên đi săn điện lang, vài lần hơn việc hắn ra ngoài cũng chẳng còn ai bận tâm. Cuối
cùng, hắn mới có thể sau đó tranh thủ đi đến hang động đá.
- Ngươi nghe gì chưa? Phương Chính đang so đấu khí lực với Hùng Lực đấy!
- Thật sao?
- Không sai, rất nhiều người đang đến đó xem, chúng ta cũng nhanh đi thôi!
Phương Nguyên đi trên đường, chỉ mới một chốc đã thấy ba bốn nhóm người chạy
đi đến sân đổ đấu trong sơn trại. Hắn chú ý lắng nghe, liền nghe thấy
tin tức Phương Chính so khi lực với Hùng Lực.
- Phương Chính vậy mà lại so đấu với Hùng Lực. Ta còn cho là hắn sẽ trốn tránh đẩy ta ra phía trước.
Phương Nguyên trong lòng thoáng suy tư, vẻ mặt bình thản đi theo dòng người đến nơi đổ đấu.
Sân đổ đấu này trước đây cũng không có. Cổ sư muốn đổ đấu, thường đi tìm
những bãi đất trống mà thôi. Nhưng sau khi Phương Chính công khai khiêu
chiến khắp nơi, trong sơn trại cũng dấy lên trào lưu khiêu chiến, trao
dồi kỹ năng chiến đấu. Số người tham gia nhiều hơn, các trận đấu xảy ra
thường xuyên hơn, phía cao tầng liền lập ra sân đổ đấu này, xây sàn thi
đấu.
Việc này ngoài ủng hộ cổ sư tham gia thi đấu nâng cao khả
năng chiến đấu cho gia tộc. Vừa có thể dễ dàng kiểm sót tình hình, tránh các trường hợp lợi dụng báo thù cá nhân, gây tổn hại đến đối thủ. Ngoài ra còn để những cổ sư yếu kém có thể đến xem, học hỏi kinh nghiệm.
Tham gia đổ đấu ở đây từ khi bắt đầu đến nay chỉ diễn ra trong những người
có tu vi nhị chuyển. Tam chuyển là gia lão, họ không bao giờ tùy tiện ra tay. Mà nhất chuyển lại không có bao nhiêu kinh nghiệm, lên đây cũng
chỉ là trò cười.
Cho đến hiện tại, trong lớp nhị chuyển cổ sư, ngoài Phương Nguyên ra thì ai cũng đã lên sàn đấu ít nhất một lần.
Người khiếu chiến Phương Nguyên không ít, trong đó có cả Mạc Bắc và Xích
Thành, nhưng toàn bộ đều bị hắn từ chối. Hắn cũng muốn rèn luyện khả
năng chiến đấu của bản thân, nhưng lại chẳng muốn phí thời gian cho trò
chơi thi đấu có điểm dừng cho trẻ con như thế này.
Tốn thời gian thi đấu, còn không bằng dùng nó vào việc tu hành!
Xung quanh sân đấu lúc này đứng thật nhiều người. Ngoài tiểu tổ Thanh Thư
với tiểu tổ Hùng Lực ra, còn rất nhiều những tiểu tổ khác vây xem, trong đó có tiểu tổ Mạc Nhan, tiểu tổ Xích Sơn. Ngay cả tiểu tổ đi sứ của
Bạch gia trại lúc này cũng có mặt.
Trên sàn đấu lúc này, Phương Chính với Hùng Lực đang đánh nhau đến khí thế hừng hực.
So đấu khí lực, hoàn toàn dựa vào quyền cước để bộc phát khí lực trong
thân thể ra ngoài, không giống như đỗ đấu thông thường có thể thấy công
kích hoa lệ của cổ trùng.
- Phương Chính này thật không hỗ danh thiên tài, vậy mà khí lực so với Hùng Lực còn muốn lớn hơn!
- Ta nghe nói Hùng Lực có hào hùng cổ, đợi đến lúc hắn phát động hào hùng cổ, đạt được hai hùng lực, Phương Chính lúc đó thua là chắc rồi.
- Khí lực của hai tên này quả thật rất đáng nể, mặc kệ bên nào thắng, cũng có thể ảnh hưởng đến bố cục sau này.
— QUẢNG CÁO —
- Khí lực lớn thì thế nào? So với Bạch Ngưng Băng đại nhân của Bạch gia chúng ta đều không là cái gì cả!
Tiểu tổ đi sứ Bạch gia nhỏ giọng nghị luận.
- Tên Phương Chính này trông ôm yếu như vậy, không ngờ khí lực lại lớn đến như vậy!
- Chẳng trách lại có thể đánh thắng Xích Sơn...
- Hừ, dù sau so với tổ trưởng của chúng ta cũng không bằng.
Tiểu tổ Hùng Lực bên ngoài hừ lạnh, như cũ xem thường Phương Chính.
Nếu so về hình thể, Xích Sơn cao lớn hơn Hùng Lực, nhưng Hùng Lực lại gần
như lớn gấp rưỡi Phương Chính, thậm chí có chút lớn hơn. Khi hai người
quyền cước chạm nhau, có thể liên tưởng đến một con nghé con đang có so
bì với một con trâu đã trưởng thành.
- Phương Chính! Cố lên!
Phía Cổ Nguyệt bộ tộc lại đang hò hét cổ vũ. Khí thế bừng bừng nhìn cục diện trên sàn đấu.
- Không thể tin được, ta vậy mà lại yếu sức hơn tên này!
Hùng Lực trong lòng khó chịu. Hắn ban đầu còn không định dùng hào hùng cổ,
muốn cho Cổ Nguyệt bộ tộc thấy sức lực thật sự của hắn hoàn toàn xứng
đáng với danh đại lực sĩ. Nhưng hắn không ngờ, Phương Chính vậy mà so
với người có một hùng lực như hắn lại dũng mãnh hơn nhiều.
- Hùng Lực, dốc toàn sức của ngươi ra đi!
Phương Chính trên đài hét lên, vung quyền đấm về phía Hùng Lực.
Hùng Lực vội vàng vung đấm, cùng Phương Chính quyền đối quyền.
Ầm!
Quyền đầu chạm nhau, làm cho xung quanh nghe đến hít sâu một hơi.
Cả hai hiện tại đều không ai dùng đến phòng ngự cổ, từ đầu đến cuối hoàn
toàn chỉ dùng thể xác của mình ra đánh đấm. Nói dễ nghe thì đây là trận
đấu so bì khí lực công bằng, nói khó nghe thì chính là mãng phu đầu
đường xó chợ đang đánh nhau.
- Hừ, vậy thì theo ý ngươi. Hào hùng cổ!
Hùng Lực hét lên, xích thiết chân nguyên quán trú vào hào hùng cổ ở trong
không khiếu. Ngay lập tức, khí lực của hắn nháy mắt tăng lên một hùng
lực.
- Cuối cùng cũng dùng hào hùng cổ.
Người Cổ Nguyệt bộ tộc vây xem bên ngoài hơi thay đổi sắc mặt. Mà Thanh Thư với Xích Sơn sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Hào hùng cổ được phát động, liền không ngoài dự đón của mọi người. Hùng Lực rất nhanh giành lại quyền chủ động, bắt đầu có xu thế chiếm thượng
phong.
- Ha ha, thiên tài loại Giáp thì sao? Đệ nhất thiên tài có một không hai thì thế nào? Chẳng qua cũng chỉ có vậy.
— QUẢNG CÁO —
Hùng Lâm lúc này cười rất sảng khoái. Hắn cùng Phương Chính đồng tuổi, cũng
là thiên tài được trọng điểm bồi dưỡng của Hùng gia. Lúc mới khai khiếu, hắn thường nghe đến danh Bạch Ngưng Băng, tuy không cam tâm nhưng lại
không thể phủ định được người này. Chỉ là không ngờ, sau đó không lâu
danh tiếng của Phương Chính lại lan ra nhanh chóng, việc này đã trở
thành một đả kích đối với hắn.
Cho nên khi nhìn thấy Hùng Lực đang dần áp đảo Phương Chính, trong lòng hắn cảm thấy rất thỏa mãn, rất phấn khích.
Trên sàn đấu, Hùng Lực một quyền đấm vào má Phương Chính, đánh bay hắn lùi
lại. Hắn cúi người, dùng tay bám vào mặt sàn, kéo ra một đường màu dài
cuối cùng thành công bám trụ lại, không bị rơi khỏi sàn đấu.
Phương Chính bị đẩy lùi, không những không tỏa ra hoang mang, ngược lại còn không che giấu mà cười rộ lên.
- Quả nhiên là không thể thắng ngươi nếu không dùng nó rồi!
Hắn đứng lên, xoa nhẹ khớp cổ bị Hùng Lực đánh đến suýt quẹo qua một bên. Rồi lập tức xung phong liều chết lao lên.
- Cho ta xem ngươi làm được gì đi!
Hùng Lực hét lên, phản giết ngược lại.
Khoảng cách giữa cả hai chỉ còn lại khoảng hai bước chân, đột nhiên gã nhìn
thấy khóe môi Phương Chính kéo ra nụ cười chiến thắng.
Ngay chớp
mắt lúc hai người va chạm, một sức lực to lớn đột nhiên sinh ra từ trong người của Phương Chính, chớp mắt hất bay Hùng Lực về phía sau.
Man lực thiên ngưu cổ!
Mỗi một lực lượng thiện về một khoảng, như hùng lực có sức mạnh to lớn ở
hai tay của gấu, trư lực là sức va chạm của lợn rừng, thì ngưu lực chính là sức hút của loài bò. Phương Chính dùng hết sức lao lên, dựa vào sức
va chạm của trư lực, lại kết hợp phát động man lực thiên ngưu cổ, Hùng
Lực bất ngờ không kịp phòng bị, chớp mắt đã bị hút bay ra xa.
Hùng Lực cắn răng, xoay người trên không, để bản thân rơi xuống trên mặt sàn đấu, cách mép sàn cũng có một bước chân. Chỉ cần gã không rơi xuống,
liền có thể phản sát, chuyển bại thành thắng.
Nhưng Phương Chính
cũng đâu phải thiện nam tín nữ, không lý nào lại để yên cho gã bò dậy.
Hắn lao nhanh lại, leo lên bụng Hùng Lực ngồi, sau đó dốc toàn lực nhắm
vài đầu gã đấm xuống.
Man lực thiên ngưu cổ chỉ là cổ trùng nhất
chuyển, nó chỉ có thể cũng cấp cho cổ sư một ngưu lực trong thời gian
năm hô hấp. Phương Chính tuyệt đối không thể để thời gian này trôi qua
trong hao phí.
Hơn nữa sử dụng man lực thiên ngưu cổ còn khiến cơ bắp toàn thân căn lên, thân thể Phương Chính cũng đã đạt đến giới hạn
gia tăng khí lực. Hiện tại, mỗi một quyền hắn đấm xuống, hắn đều có thể
cảm thấy xương cốt của mình đang nứt ra, đau nhức vô cùng.
Phương Chính cắn chặt răng, nhịn xuống cơn đau toàn thân, điên cuồng đấm xuống mặt Hùng Lực.
Trong chớp mắt, Hùng Lực bị đấm đến mặt mũi đổ máu, mà hai tay của Phương Chính cũng đã chảy đầy máu đỏ.
- Dừng tay!
Tiểu tổ Hùng Lực bên ngoài nhìn xem biến sắc, lập tức hô to.
- Phương Chính, đủ rồi!
Phía tiểu tổ Thanh Thư cũng lo lắng không yên, kêu lên.
Phương Chính thở hồng hộc, dùng lại động tác đấm xuống. Đầu là bộ phận nguy
hiểm, nếu tiếp tục, lỡ như đánh vỡ đầu thì xem như Hùng Lực chết chắc.
— QUẢNG CÁO —
- Không thể dừng lại thế này được!
Phương Chính nhìn xuống Hùng Lực, phát hiện gã vẫn còn ý thức, đang cố gắng bò dậy, liền lập tức đứng lên, dùng chân đạp vào hạ bộ của gã một cước.
Hùng Lực gặp phải trọng kích, đau điếng đến gần như không còn sức lực.
- Xin lỗi, nhưng ta tới giới hạn rồi!
Phương Chính lảo đảo, túm lấy chân gã, lôi lại ném xuống sàn đấu.
- Hùng Lực, ngươi quả thật rất mạnh. Nếu không phải ta ẩn giấu man lực
thiên ngưu cổ, ta tuyệt đối không thể thắng ngươi. Bất quá, ngươi trước
đó đã nói, chỉ xem kết quả, không xem ở quá trình. Cho nên, vẫn là ta
thắng rồi!
Phương Chính vừa nói, vừa đi xuống sàn đấu. Bắp thịt
toàn thân của hắn lúc này đã rách ra, máu chậm rãi chảy xuôi ra ngoài.
Nhưng tạm thời xung quanh còn nghĩ đây là do máu trong lúc đấm Hùng Lực
văng lên, nên chưa có ai bận tâm.
- Phương Chính, ngươi làm tốt lắm!
Thanh Thư đi đến bên cạnh, định vỗ vai Phương Chính, nhưng Phương Chính liền
tránh né, hơi lắc đầu. Tiếp theo, hắn nhìn lại Hùng Lực, cố chấp tay một cái.
- Hùng Lực, cảm tạ ngươi đã đấu với ta một trận thống khoái!
Nói xong, liền lập tức xoay người bỏ đi. Tiểu tổ Thanh Thư đi ngay bên cạnh giúp Phương Chính thuận lợi rời khỏi chỗ này.
- Phương Chính, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta muốn một mình, tổ trưởng và mọi người không cần đi cùng.
Phương Chính từ chối, đi nhanh về lầu trúc.
Cơ thể Phương Chính hiện tại đau đến không chịu nổi, mỗi bước chân đều rất khó khăn, chật vật vô cùng. May mắn tộc nhân lúc này vẫn còn đang kích
động dừng lại ở sàn đấu nên cũng chẳng ai nhìn được bộ dạng lúc này của
hắn.
Hắn vừa đi, vừa lấy một lá sinh cơ diệp bỏ vào miệng. Sinh
cơ diệp tuy có thể trị thương, bảo trụ sinh mạng, nhưng chung quy lại
vẫn cần kết hợp chữa trị của cổ trùng khác.
Phương Chính hiện tại dùng nó cũng chỉ là giải pháp tạm thời, để thương thế giảm đi một phần. Chờ đến lúc để cổ sư trị liệu trị thương, vết thương cũng không đến mức làm cho người ta nghi ngờ.
Phương Nguyên lúc này đã lặng lẽ rời khỏi hiện trường ồn ào kia, một mình đi về phía phòng thuê.
Người khác không chú ý, nhưng hắn chú ý. Hắn biết rõ Phương Chính bị thương,
cũng biết vết thương này không phải là do trận chiến, cũng không phải là tác dụng phụ của man lực thiên ngưu cổ. Phương Nguyên biết rõ, vết
thương đó là do Phương Chính dùng khí lực vượt qua cực hạn của cơ thể mà thành.
Nói chính xác, Phương Nguyên biết Phương Chính đã dùng
qua hai con cổ trùng tăng khí lực, chỉ là trước mắt vẫn chưa rõ đó là
loại cổ trùng gì.