Hạ Vong Cơ ngồi trong một căn phòng có đầy đủ ánh sáng, nước và đồ ăn,
cô thậm chí còn nhìn thấy được người phục vụ mới từ bên trong này đi ra
bên ngoài.
"Mục đích không rõ ràng."
Ngôn Vô Kì đứng đối diện ghé mặt lại gần cô, ngửi mùi trầm hương thoang thoảng trong phòng, tâm tình bất định dần được thả lỏng.
"Quý cô, xin hãy ở đây cho đến khi mọi việc của tôi được hoàn thành."
Hạ Vong Cơ đưa mắt liếc nhiền, trong lòng 'bộp' một tiếng kêu lên. Cầm lấy ly rượu đổ xuống sàn, cười cười nhìn hắn.
Ngôn Vô Kì nhíu mày, nhưng sau đó liền nhếch môi cười: "Bọn người vô dụng
kia, không thấy cô ấy lỡ tay làm đổ rượu ra sàn rồi sao."
Bên
ngoài liền có người 'lạch cạch' mở ra cánh cửa, nhanh nhẹn lau dọn một
vũng đỏ au dưới sàn. Bắt được nhịp đúng như vậy, quả nhiên mọi hành động của cô đều có người quan sát.
Ngôn Vô Kì cúi người, dáng chào
chuẩn của một quý ông cao quý, hắn vẫn luôn mỉm cười nhìn cô, nụ cười ôn nhu, nhưng chưa bao giờ xuất phát từ đáy mắt: "Ngài có thể tìm tôi bất
kì lúc nào ngài muốn, Ngôn Vô Kì luôn sẵn sàng phục vụ, còn bây giờ xin
cáo lui."
Hạ Vong Cơ nghiến răng gật đầu, con mẹ nó tôi nói anh
thả tôi ra thì anh có làm không. Đàn ông đều là một đám dối trá, trừ
những người không dối trá ra.
Người đàn ông mặc một thân đen ngồi trong phòng tối nhìn Ngôn Vô Kì, không gian im lặng chợt bật ra tiếng cười trầm thấp.
"Thằng ngu, cô ta sẽ dễ dàng tự còng hai tay đi theo mày vậy sao."
Ngôn Vô Kì nhíu mày, khó hiểu: "Chủ nhân..."
"Bị Kim Taehyung nhìn đến từng góc cạnh như vậy cũng không biết?"
Hắn giật mình nhìn thẳng người đàn ông áo đen, thốt ra: "Cái gì cơ."
Người đàn ông áo đen cao quý xoa xoa mặt đồng hồ, nhìn những cây kim chầm
chậm chạy: "Kim giờ xong rồi, thì giời tới kim phút đi."
Ngôn Vô Kì nhận được sự ân xá trong lòng liền nhẹ xuống, hắn biết, Kim Taehyung có phát hiện cũng không ảnh hưởng gì, vì mục đích tiếp theo, chính là
anh ta.
Hạ Vong Cơ trong phòng cười cười: "Tôi nói này, căn
phòng trên mảnh đất này có phải đắt lắm không, cô xem Hạ gia bỏ tiền ra
mua thì ông chủ của cô có bán không?"
Người dọn phòng nụ cười cứng đờ, hỏi như vậy, đúng là không biết nên trả lời như thế nào cho thoả đáng.
"À còn nữa, mấy người thất trách đến nỗi cho tôi ở trong căn phòng bé bằng lỗ mũi con muỗi thế này à."
Người dọn dẹp vừa chuyển các vật dụng không cần thiết ra bên ngoài vừa trả
lời: "Không có, cả lâu đài này là của cô, tiểu thư cô cứ dùng như cách
cô muốn."
Hạ Vong Cơ gật đầu, trong lòng khó hiểu, không một ai
bắt cóc con tin sẽ đối xử với họ như đối xử với nữ hoàng vậy, bọn chúng
ắt hẳn là cần gì đó ở cô, hoặc là cần thứ gì đó trên người của người bên cạnh cô.
Người của Liên Mình, không bình thường.
...
Vu Dịch ngồi đối diện Kim Taehyung, nhìn khuôn mặt trầm ngâm của anh,
trong lòng lo sợ, nỗi sợ cứ thấy chạy dọc trong mạch máu, chính là chịu
sự uy hiếp mạnh mẽ của huyết mạch cường đại.
"Liên Minh, muốn chết."
Tư Truy âm thầm đốt hương thư giãn, run sợ nhìn hai người kia nói chuyện,
hắn không muốn làm cọng rơm vô tình chui vào trong miệng cọp đâu.
Vu Dịch xoa xoa mi tâm, lắc đầu: "Không phải mày nói để em ấy đi theo bọn họ sao, sao tự nhiên là phát điên lên như thế."
Kim Taehyung cười, cười đến thật ôn nhu, lại ôn nhu đến thập phần quỷ dị:
"Tao bảo để bé nhà tao đi theo bọn chúng, chứ không phải đi theo một
thằng nhóc trẻ trâu muốn chết kia, con mẹ nó hắn quyến rũ ai cơ chứ."
Vu Dịch thầm than khổ trong lòng, ông cố nội này ghen lên thì đập nước
cũng không chống đỡ nổi, hắn ta hai tay vô lực, không cản nổi.
Vu Dịch: "Được rồi, mày bình tĩnh, chỉ vài ngày thôi, tiếp theo sẽ đến chúng ta động tay động chân."
Tư Truy đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, chân chó bước đến xoa bóp vai cho
Kim Taehyung, cười 'hề hề' nhằm giải toả không khí căng thẳng.
Kim Taehyung miễn cưỡng nhắm mắt gật đầu, âm thầm chịu đựng sự khó chịu
trong lòng, con nhóc nhà anh thật sự còn cợt nhả cùng hắn ta, chê đời
này có anh là chưa đủ sao.
Khuôn mặt này vẫn còn chưa đủ? Cơ thể này vẫn còn chưa đủ?
Ai đào góc tường nhà anh, anh đào mộ dùm cho hắn, ngày ngày đến trước mộ
hắn diễn trò ân ân ái ái cho hắn xem, xem đến chết vẫn không thể siêu
thoát.
Kim Taehyung âm thầm cười trong lòng, một bụng dạ đen tối được vạch ra sẵn, chỉ chờ có người làm con chuột bạch thí nghiệm chịu
trận.
Một Ngôn Vô Kì nhỏ bé, một tát cũng đủ tuyệt đường sống
của hắn. Nhưng mà một Liên Minh lớn như vậy, không thể khinh suất, mỗi
bước đi đều phải đảm bảo Hạ Vong Cơ an toàn, ít nhất là khi Liên Minh
rục rịch, Hạ Vong Cơ phải toàn thân rút lui.