Úc Lê nhỏ giọng nói với Lục Cảnh Niên: "Thảo nào trước đây bà chủ Lý
ngày nào cũng tới cửa hàng mua hoa, lần nào cũng mang theo đồ, không
phải hoa quả thì cũng là súp ngọt tự nấu, còn hẹn anh Dư đi xem phim, mà anh Dư lần nào cũng từ chối, cuối cùng bị bà Bình mắng một trận thì mới không tới nữa, bà Bình nói cô ấy là Lục Chấn Hoa, chỉ nghĩ tới mình,
không quan tâm đến cảm giác của người khác. Lúc đó em cảm thấy cô ấy có ý với anh Dư, mà anh Dư nói không phải, anh nhìn coi, xem bây giờ anh Dư
trả lời làm sao."
Lục Cảnh Niên không đáp, vẫn nhìn chăm chú Dư Tri Ý.
Dư Tri Ý không nhận bó hoa, anh liếc nhìn Lục Cảnh Niên, trên mặt hắn không có biểu tình gì.
Sau khi Dư Tri Ý dời ánh mắt, bàn tay buông thõng của Lục Cảnh Niên siết
chặt thành nắm đấm, bởi vì run rẩy, hắn không dấu vết giấu ra sau lưng.
Dư Tri Ý thu hồi ánh mắt, nói: "Tôi thích tất cả các loại hoa, không chỉ riêng bó này."
"Nhưng bó hoa trong tay tôi đây, không phải là bó hoa anh thích nhất sao?"
"Thích, nhưng tôi không thể nhận."
Lục Cảnh Niên gần như thở hắt ra, bàn tay lại buông lỏng bên người, giống
như áp lực vô hình bao trùm lấy hắn đột nhiên biến mất, ngay khoảnh khắc Dư Tri Ý từ chối bà chủ Lý, hắn hoảng hốt dường như nghe thấy tiếng
lòng mình: "Tri Ý, đừng nhận lời, anh hình như đã thích em."
Nhưng hắn không thể thổ lộ, cũng không thể làm bất kì cái gì.
Ý cười trên mặt bà chủ Lý nhạt đi, cúi đầu nhìn hoa hồng đỏ trong ngực,
ngẩng đầu lên cười nói, "Đừng căng thẳng vậy, tôi chỉ đang tập luyện
trước thôi, thật ra tôi cũng đang lo lắng anh ấy không nhận lời, nếu lỡ
bị từ chối thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ lắm sao, nhưng không sao, vẫn
chấp nhận được. Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Cơ thể căng chặt của Dư Tri Ý được thả lỏng, "Tạm biệt."
Úc Lê âm thầm theo ra, lại lặng lẽ trở về, nhỏ giọng nói: "Cô ấy vứt bó
hoa vào trong thùng rác, thật là lãng phí, em muốn nhặt nó."
Dư
Tri Ý không nhúc nhích cúi đầu cắt ruy băng, đột nhiên cảm thấy khó
chịu, lúc nãy anh quay đầu nhìn Lục Cảnh Niên, ánh mắt của hắn như người ngoài cuộc đang xem chuyện vui.
Lục Cảnh Niên nhìn ra bên ngoài, bó hồng đỏ tươi nằm lọt thỏm trong thùng rác màu xanh đặc biệt chói mắt.
"Đi nhặt đi, hoa vô tội." Lục Cảnh Niên nói.
Dư Tri Ý đột nhiên cười nhạt một tiếng, lặp lại lời nói của Lục Cảnh Niên: "Hoa vô tội, đúng thật rất vô tội, nở đẹp như vậy, mọi người thích ai
thì mượn nó để bày tỏ, nhưng khi không nhận được đáp án vừa lòng, lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ, đau lòng thì có thể vứt bỏ, vậy hoa không đau lòng sao, không khổ sở sao?"
Lục Cảnh Niên mặc dù trì độn, nhưng cũng nghe ra được anh đang không vui, "Cậu không vui?"
Dư Tri Ý ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, "Anh cảm thấy bà chủ Lý như thế nào?"
Lục Cảnh Niên không biết tại sao anh không vui, nếu thích cô ấy, vậy vì sao lúc nãy không đồng ý, nếu không thích, tại sao lại buồn.
"Cũng khá tốt, xinh đẹp, có sự nghiệp, phóng khoáng thân thiện, rất... xứng đôi với cậu."
"Phải vậy không? Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi với cô ấy xứng đôi? Lục
Cảnh Niên anh hiểu tôi sao, anh căn bản không biết gì hết." giọng nói Dư Tri Ý có chút kích động, phần lớn là tủi thân lại xen chút tức giận.
"Tôi không có ý đó, tôi nói sai rồi, xin lỗi."
Dư Tri Ý bị giọng điệu của mình dọa sợ, anh đang làm cái gì, sao có thể
phát giận với Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên cái gì cũng không biết, không biết Dư Tri Ý chỉ mới mấy ngày đã quen có hắn làm bạn, không biết Dư
Tri Ý có tâm tư cầu nguyện hắn có thể ở đây lâu hơn một chút, hắn thậm
chí còn không biết Dư Tri Ý thích đàn ông.
Không cần để hắn
biết, cũng không muốn cho hắn biết, như thế này là tốt rồi, qua núi qua
sông, hoa nở hoa tàn, luôn phải có một ngày chia xa.
Dư Tri Ý
hít sâu mấy hơi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói, "Tôi xin lỗi, không liên
quan tới anh, là do tôi, thái độ lúc nãy của tôi không tốt, thành thật
xin lỗi."
"Không sao, nếu cậu không vui có thể nói với tôi, tôi không giúp được gì, nhưng rất giỏi lắng nghe."
Lục Cảnh Niên lấy điện thoại ra, bấm vào phần phát nhạc, bài hát tiếng anh
'Love somebody', một lượt khách khác tới, bài hát vang lên giữa tiếng ồn ào, Dư Tri Ý chỉ nghe được hai câu.
But If I fall for you I'll never recover. (Nhưng nếu anh gục ngã trước em, anh sẽ hãm sâu không thể quay lại.)
If I fall for you I'll never be the same. (Nếu anh gục ngã trước em, anh sẽ không còn trở về như trước đây.)
Ngày hôm nay cũng bận rộn đến đêm khuya, 11 giờ rưỡi vẫn có người tới mua
hoa, hoa hồng hầu như đều bán hết, buổi chiều còn xảy ra một khúc nhạc
đệm nho nhỏ, Đàm Vĩ không biết chuyện bó hoa hồng thăm dò được Úc Lê
nhặt về, lúc đi qua tiệm Úc Lê mượn nồi nấu trân châu nhìn thấy hoa hồng đỏ trong tiệm thì đen mặt, hỏi Úc Lê ai tặng, Úc Lê muốn chọc cậu, nói
là bạn trên mạng tặng, làm cho Đàm Vĩ thiếu chút nữa nuốt luôn bó hoa.
Sau khi Úc Lê vất vả giải thích rõ ràng, Đàm Vĩ mới đỏ cổ lúng túng ném
xuống một câu: "Nếu thích sao không tự mua, hoặc nói với tôi, tôi mua
cho cô, đồ người ta vứt cũng đi nhặt."
Sau khi xong việc, Úc Lê
chạy đi tìm Lục Cảnh Niên, nhỏ giọng nói thầm: "Hôm nay mọi người sao
vậy, anh nhìn anh Dư xem, buôn bán rất tốt, một ngày hôm nay cũng kiếm
đủ nửa tháng tiền thuê, mà sắc mặt vẫn kém như vậy, một năm có được mấy
ngày thế này, không phải nên vui vẻ sao? Còn cả Đàm Vĩ nữa, mặt như đít
nồi bị cháy. A? Không lẽ hai người họ đều thầm mến một người, sau đó bị
thất tình?"
Lục Cảnh Niên suy nghĩ, có chút hợp lý, Dư Tri Ý
từng nói mình có hảo cảm với một người, nhưng chưa kịp thổ lộ đã tan,
chắc là ngày hôm nay bỗng nhớ tới người kia.
Quét nhà xong, Lục
Cảnh Niên thấy trong thùng hoa còn sót lại một nhánh bách hợp thánh tâm, hắn cầm lên, cắt sửa lại cành hoa, lấy một dải lụa không biết màu gì
cột thành cái nơ con bướm, đưa cho Dư Tri Ý, dùng giọng điệu bình thường dỗ cháu trai mà nói: "Tri Ý, nhìn này."
Dư Tri Ý bận rộn cả một ngày, đau lưng mỏi eo, quay đầu lại, "Hả? Sao vậy?"
Lục Cảnh Niên lấy cành hoa sau lưng ra, "Có thể đòi tiền công ngày hôm nay được chưa?"
"Có thể, anh muốn ăn gì, bây giờ đi ăn khuya sao?"
Lục Cảnh Niên nói: "Mượn hoa hiến phật, mượn hoa trong tiệm cậu tặng cho
cậu, tặng cậu, hy vọng cậu sẽ quên hết những chuyện không vui."
Đồng hồ treo tường chỉ quá số 11, kim phút gần chỉ vào số 12, còn 2 phút nữa là ngày Thất Tịch sẽ trôi qua, hai phút cuối cùng, anh nhận được một
cành hoa.
Dư Tri Ý cười cong mắt, nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không chuẩn bị cái gì để tặng cho anh."
"Cậu cười một cái là được rồi."
Mặt trăng đêm đó không tròn, ánh trăng cũng không sáng, nhưng Dư Tri Ý lại
nhớ kỹ đêm trăng đó, anh đi ra ban công đặt cành bách hợp thánh tâm ở
đó, vành trăng lưỡi liềm phản chiếu vào bình hoa, cắm xong cành hoa lại
nhét thêm một đồng xu, anh hài lòng quay trở về phòng ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tri Ý đánh thức Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, dậy thôi, dẫn anh đi một nơi rất đẹp."
Lục Cảnh Niên hiếm khi có một đêm ngủ ngon không mộng mị, ánh mắt ngái ngủ, hỏi: "Đi đâu?"
Bộ dáng vừa ngủ dậy của hắn trông có chút mềm mại, tóc vểnh lên lộn xộn,
Dư Tri Ý nhịn không được vuốt lại tóc giúp hắn, "Dẫn anh đi dạo đường
hải đảo."
"Sao phải đi bây giờ?"
"Giờ còn chưa nắng, chiều lại tôi lại bận, tranh thủ đi bây giờ, dậy thôi!"
Dư Tri Ý đã nghĩ thông suốt, Lục Cảnh Niên còn ở lại đây ngày nào thì bầu bạn với hắn ngày đó.
Lục Cảnh Niên rửa mặt xong mới phát hiện, Dư Tri Ý đã chuẩn bị đầy đủ bữa
sáng, bữa sáng đơn giản cháo trắng trứng chiên và bánh củ cải, vẫn còn
sớm cả hai đều ăn không nhiều.
Vẫn là Lục Cảnh Niên chở Dư Tri
Ý, Dư Tri Ý thích thú ngồi phía sau hắn, nhìn làn gió thổi tung tóc hắn, cảm giác trộm thỏa mãn.
Đường hải đảo, giống như tên gọi của
nó, dọc theo bờ biển là một con đường dài rộng, lối đi bộ được lát gạch
đỏ, ven bên ngoài là hàng rào bảo vệ màu xanh dương không nhìn thấy điểm cuối, làn gió ẩm ướt mang theo vị muối thổi phất phơ trước mặt, trời
xanh, biển xanh, lan can xanh, dọc đường đều là cảnh đẹp, con người tựa
như một bức tranh màu nước, mây trắng, hoa giấy ven đường đều là chỉ là
điểm xuyến.
Dư Tri Ý đón lấy làn gió hỏi Lục Cảnh Niên: "Anh nhìn thấy biển màu gì?"
"Màu xám, bầu trời cũng là màu xám, có đôi khi là màu xám đen, có khi là màu xám trắng."