Lên lầu, Dư Tri Ý để Lục Cảnh Niên đi tắm trước, còn mình thì lên sân
thượng, trên sân thượng là vườn hoa bí mật của anh, mùa này không cần
nhà ấm, những bông hoa được tắm thỏa thích trong ánh mặt trời và mưa,
mấy ngày trước thấy dành dành đơm nụ, lúc này chắc đã sắp nở hoa, những
cành cây màu xanh điểm xuyến những nụ hoa màu trắng bụ bẫm, dường như
chỉ cần ép một chút, những bông hoa trắng sẽ tràn lan khắp nơi, sau cơn
mưa, giọt nước đọng trên cánh hoa lung lay như sắp đổ, Dư Tri Ý lúc này
không chút thương tiếc, thẳng tay ngắt mấy bông.
Hoa dành dành rất dễ chăm, nụ hoa sau khi hái xuống thả ở trong bình nước, sau mấy giờ là đã nở.
Dư Tri Ý ngắt một bát lớn, anh thích dùng bát thủy tinh đựng hoa, đi xuống dưới đổ nước vào, lặng lẽ đặt một bát đầy nụ hoa trên bàn trà trước sô
pha.
Nghe nói hoa dành dành giúp hỗ trợ giấc ngủ, hy vọng Lục Cảnh Niên có thể ngủ ngon.
Bốn giờ rưỡi, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Dư Tri Ý, Lục Cảnh Niên ngủ bù một
giấc, lần này không còn mơ, một mùi hương dịu dàng vẫn luôn làm bạn bên
cạnh hắn tới tận khi thức dậy lúc 10 giờ.
Lúc thức dậy, trên bàn
trà có một chiếc bát lớn, bên trong chen chúc đầy những bông hoa dành
dành, mùi hương quẩn quanh bên mũi, Lục Cảnh Niên nằm lại thêm mấy phút.
Cảm giác này quá thư thái.
Cơm trưa vẫn là Dư Tri Ý nấu, ăn xong Lục Cảnh Niên lại ra cửa tìm người.
Úc Lê bưng một mâm trái cây đã cắt đi tới, "Anh, Anh Niên lại đi ra ngoài
rồi ạ? Vẫn chưa có tin tức gì của anh trai anh ấy sao?"
Dư Tri Ý nói: "Không có, không biết bạn của Đàm Vĩ có manh mối gì không?"
Đàm Vĩ cầm điện thoại đi tới, "Cũng không có, nếu có tin gì em sẽ báo ngay cho hai anh, bọn họ cũng đang giúp đỡ chú ý."
Ăn xong trái cây, Úc Lê xoa bụng hỏi Dư Tri Ý: "Anh Dư, tối nay anh ăn gì?"
"Không biết nữa, còn chưa đi mua thức ăn."
Đàm Vĩ ngẩng đầu: "Quên nói với mọi người, đêm nay tới nhà em ăn đồ nướng, bữa tối ăn ít thôi."
Dư Tri Ý nói: "Hôm nay ngày mấy? Có lễ hội gì sao?"
"Không phải, có người tặng ba em một cái đùi dê, đêm nay nướng, lát nữa em mua thêm ít hải sản, kêu cả anh Niên cùng đi luôn."
Úc Lê vui vẻ thiếu điều nhảy cẫng lên, "Đêm nay mấy giờ?"
"Sau khi đóng cửa quán, nếu không buổi tối hai người đóng sớm chút, em về trước chuẩn bị."
"Được đợi anh ấy về anh sẽ nói."
Úc Lê nhỏ giọng hỏi Dư Tri Ý: "Anh Dư vậy tối nay có ăn cơm nữa không? Hay là khỏi cần ăn?"
Dư Tri Ý cười cười: "Em nhịn được tới 10 giờ thì cứ không ăn, lát nữa anh nấu cháo, chúng ta lót dạ bằng cháo trước được không?"
"Được! Cảm ơn anh Dư!"
Lục Cảnh Niên lặp lại giống như ngày hôm qua, đi dọc theo con đường khác,
hỏi từng khách sạn nhà nghỉ, đáp án cũng giống như hôm qua, không một ai từng gặp Lục Cẩm Hoa.
Đang lúc ủ rũ thì nhận được điện thoại của chị dâu: "Cảnh Niên, chú liên lạc được với anh trai chưa?"
"Vẫn chưa."
"Nếu liên lạc được với anh trai chú thì nhắn với anh ta, giấy thỏa thuận ly
hôn chị đã ký xong, Tiểu Vinh chị nuôi, anh ta chỉ cần cấp phí nuôi
dưỡng, nếu không có tiền thì cũng không cần, mười vạn chú cho Tiểu Vinh
chờ chú về chị sẽ trả lại, chú không cần phải gánh vác trách nhiệm thay
anh trai mình."
Lục Cảnh Niên không biết phải nói cái gì, mờ mịt cúp máy.
Hắn thuê một chiếc xe đạp công cộng đi về, hôm nay về sớm, mặt trời thong
thả xuống núi, bóng người trên xe đạp bị kéo dài, Lục Cảnh Niên đạp xe
chậm rãi nhìn từng chiếc xe 3 bánh với xe điện vượt qua mình, trái tim
từ từ bình tĩnh lại.
Về đến tiệm, Dư Tri Ý không ở đó, Úc Lê nói anh đi chợ mua đồ, đưa cho Lục Cảnh Niên một ly nước ép dưa hấu.
"Anh Dư nhường cho anh đấy, cái này mới vừa ép xong, dưa hấu năm nay rất ngọt, anh Niên uống thử xem."
Lục Cảnh Niên uống một ngụm: "Ừm, rất ngọt, cảm ơn."
Ngồi trên ghế mây Dư Tri Ý thường ngồi, một cơn gió thổi vào trong tiệm, lay động những cành hoa và trang sách đang mở trên bàn, chắc hẳn gió cũng
thích đọc sách, ngửi mùi hoa.
Lục Cảnh Niên nhìn bìa quyển sách trước mặt, 'Hiệu sách trên đảo'.
Hắn tiện tay lật vài tờ, chợt nhớ hồi đại học đã từng xem qua, trong đó nhớ rõ nhất một câu: "Chúng ta học cách tin tưởng, chúng ta chấp nhận thất vọng, sau đó chúng ta mới có thể dốc sức làm lại."
Lục Cảnh Niên để cuốn sách xuống vuốt phẳng góc giấy, mở bộ phim 'Một thoáng mộng mơ' hôm qua xem dở ra.
Dư Tri Ý trở về không quấy rầy hắn, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp một tấm lưu lại.
Thời gian này người tới mua hoa không nhiều lắm, Dư Tri Ý vội vàng viết đơn
hàng bổ sung, hoa đã bán gần hết, trước đây hầu như ngày nào cũng phải
bổ sung hoa, buổi sáng ngày Lục Cảnh Niên tới mới nhập hoa về, đến hôm
nay là hai lần, cũng đã thanh toán xong, một đợt hoa về bán mấy ngày,
tới hôm nay thì cũng nên bổ sung mới.
Ruy băng cung cần phải nhập thêm, hôm qua thấy trên web bán hàng có thêm mấy mẫu mới, ruy băng voan màu lam khói, ruy băng tơ lụa màu xanh bạc hà, còn có loại mới nhất là
ruy băng đuôi cá, màu giống như đuôi cá trong suốt phản quang, cái đó
dùng để buộc hoa khô thì rất đẹp.
Đếm số lượng, lên đơn, kiểm tra lại, rồi gửi đơn cho bên nhập hàng, hoa tươi ở đây hầu hết đều nhập từ
Vân Nam, phần lớn được lấy từ chợ đầu mối hoa tươi Côn Minh vận chuyển
bằng máy bay qua đây, còn có một số ít nhập khẩu các nước khác qua đường bưu điện, hiện nay ngành vận chuyển rất phát triển, lúc gửi hàng đều có chất bổ sung dinh dưỡng với nước, sau khi hoa tới chỉ cần chăm sóc một
chút sẽ không bị hư hại nhiều.
Trong lúc bận rộn thì có hai người khách đi vào, Dư Tri Ý dừng công việc trên tay, cười chào hỏi: "Hoan
nghênh, buổi chiều tốt lành, hai chú lâu lắm rồi mới tới, cứ tự nhiên
xem hoa."
Hai người này là khách quen của tiệm hoa, nhìn qua đều
trên dưới 50, cường tráng khỏe mạnh, không có bụng bia hay nếp nhăn mà
đàn ông trung niên thường có, ăn mặc chỉnh tề lịch sự, Dư Tri Ý còn biết hai người là một cặp đôi đồng tính sống với nhau đã hơn 30 năm.
Người trung niên dáng cao hơn một chút hỏi: "Hôm nay có hoa tulip không?"
"Có ạ, vàng với trắng, chú muốn loại nào?"
Người trung niên nhìn sang người yêu hỏi ý kiến: "Hôm nay em thích màu gì?"
Lục Cảnh Niên nghe tiếng trò chuyện của bọn họ, ấn dừng video, ngẩng đầu
lên nhìn về phía hai người mới vào, bắt gặp bàn tay đang nắm chặt của
họ, hiên ngang, tự nhiên, người trung niên có vóc dáng cao hơn còn lịch
sự gật đầu với Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên mỉm cười đáp lại.
Bọn họ chọn tulip màu trắng, không cần gói thành bó, chỉ dùng một dây ruy
băng lụa màu xanh lá cây cột lại rồi lấy giấy kraft quấn xung quanh.
Lục Cảnh Niên tiễn hai người ra tới cửa, nói lần sau lại tới.
Nhìn bọn họ đi xa, Dư Tri Ý quay đầu lại, thấy Lục Cảnh Niên đang ngẩn
người, "Có phải anh muốn hỏi hai người đó là quan hệ gì đúng không?"
"Ừm"
"Hai người họ là người yêu của nhau, nhưng tôi thích gọi họ là người nhà của nhau hơn, hai người ở bên nhau đã hơn 30 năm, từ nơi khác tới, tôi đoán họ trốn khỏi gia đình, vì tình yêu của mình chuyển đến sống ở đây."
Lục Cảnh Niên không nói gì, cũng không có vẻ ngạc nhiên giật mình, chỉ là khâm phục lòng dũng cảm của họ.
"Lúc tôi mới khai trương cửa hàng này, hai người hình như cãi nhau, chú có
vóc dáng cao hơn tới tìm tôi mua hoa hồng, chú ấy nói người yêu của mình thích màu đỏ, tôi giúp chú ấy chọn hoa hồng cappuccino, ngày hôm sau
chú ấy tới cảm ơn, nói hai người làm lành với nhau rồi, tôi lại tặng cho chú hai cành bách hợp, chúc hai người bách niên hảo hợp (trăm năm hòa
hợp), lại qua mấy ngày, chú ấy dẫn theo người yêu tới, cùng nhau chọn
hoa, bọn họ nói tôi là người đầu tiên chúc phúc cho họ bách niên hảo
hợp."
Hai người họ thoát khỏi thế tục, sống cuộc sống mình muốn, có lẽ trong mắt người đời, hai người họ đã bị coi như chết vì tình,
nhưng trong mắt Dư Tri Ý họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường.
Lục Cảnh Niên nói: "Cậu rất thiện lương."
"Anh thì sao, anh có chúc phúc cho họ không?"
"Đương nhiên."
Dư Tri Ý lại hỏi: "Anh có để ý chuyện hai người đàn ông ở bên nhau không?
Anh không cảm thấy... ừm, giống như mọi người hay nói là trái với luân
thường đạo lý hay sao?"
Lục Cảnh Niên nghiêm túc nói: "Không có
cái gì là không thể chấp nhận, mỗi người đều có lựa chọn và cách sống
cho riêng mình, chỉ cần không gây hại cho xã hội hay cho những người
xung quanh, tôi nghĩ, việc tôi có thể làm là tôn trọng và chúc phúc cho
họ."
Thấy Dư Tri Ý không nói gì, Lục Cảnh Niên lại nói: "Mặc dù
bên cạnh tôi không có ai có xu hướng tính dục đồng giới, nhưng tôi nghĩ, bọn họ cũng là người bình thường, chỉ có người họ thích trùng hợp có
cùng giới tính mà thôi, lúc nãy nếu cậu không nói, tôi sẽ chỉ cảm thấy
hai người kia tình cảm thân mật hơn bình thường, cũng sẽ không dùng ánh
mắt kỳ lạ mà nhìn họ."
Dư Tri Ý cười cười không nói nữa, tiếp tục làm cho xong công việc vừa rồi, Lục Cảnh Niên cũng tiếp tục xem phim.
Sau khi bận xong, thấy Lục Cảnh Niên đang chống cằm nghiêm túc xem phim,
lúc thì mỉm cười, lúc thì nhíu mày, anh cười hỏi: "Anh xem đến đâu rồi?"
"Xem đến đoạn Phí Vân Phàm đi đến nhà họ Uông, đang dỗ dành Tử Lăng."
"Tôi cũng mới xem đến đoạn kia."
Lục Cảnh Niên cất điện thoại: "Thì ra Phí Vân Phàm thích Tử Lăng."
Nói xong lại thêm một câu: "Bà Bình gọi cậu là Tử Lăng, tôi là Phí Vân Phàm đúng không? Vậy bà Bình là?"
Người nói vô tâm người nghe có ý, lời này của hắn chỉ đơn giản là tán gẫu nói chuyện phiếm, nhưng Dư Tri Ý nghe thấy lại đỏ bừng vành tai, đặc biệt
là câu kia "Thì ra Phí Vân Phàm thích Tử Lăng."
"Bà Bình nghĩ mình là Lục Bình."
"Thảo nào mèo con lại tên là Sở Liêm."
Yên lặng một lúc, Lục Cảnh Niên nhìn anh sửa sang hoa ở trong tiệm, chiếc
thùng đặt ngoài cửa để đầy hoa, rất nhiều cành vẫn còn tươi mới, chỉ cần bỏ những cánh ngoài cùng vẫn thì có thể đem bán, "Những cành hoa này
đều bỏ đi sao?"
"Không phải, là tặng cho những người thích chúng mang về nhà."
Đối với Dư Tri Ý, hoa tươi đều có sinh mệnh, mỗi đóa hoa lại có một câu chuyện riêng của nó.
"Xin lỗi, dùng từ không đúng."
"Những bông hoa này đưa đến được 4 ngày rồi, khách mua về cũng chỉ chưng được
không quá 2 ngày, chi bằng tặng cho những người thích chúng, chỉ khi gặp được những người thật sự thích hoa, họ có thể chăm sóc để kỳ hoa được
dài nhất, đóa hoa cũng nở đẹp nhất."
Lục Cảnh Niên gật gật đầu, "Ừm."
Trong mắt Lục Cảnh Niên những bông hoa xinh đẹp đều mất đi màu sắc, chỉ còn, xám, nâu, trắng, ảm đạm.
Hít một hơi sâu, ngửi mùi hoa, "Tôi vẫn luôn muốn hỏi, cậu là người Vũ Hán, sao lại chọn nơi này mở cửa hàng hoa? Trời đất xa lạ, ngôn ngữ ở đây
cũng rất khó giao tiếp."
Tay Dư Tri Ý run rẩy, không cẩn thận bứt xuống một cánh hoa, "Giao tiếp vẫn được, với cả người tới mua hoa hầu
hết đều là người trẻ, nói chuyện cũng rất dễ hiểu, cũng có người lớn
tuổi, nếu không hiểu anh quên bên cạnh còn có Đàm Vĩ sao? Phiên dịch
viên có sẵn, còn có Úc Lê. Úc Lê tốt nghiệp đại học Hạ Môn, ở đây đã
nhiều năm, miễn cưỡng cũng giao tiếp đươc."
"Vậy thì tốt.". Đọc truyện hay, truy cập ngay * TгùмTruyệ n. м E *
"Anh có muốn hỏi chuyện kinh doanh như thế nào luôn không?"
Lục Cảnh Niên ngạc nhiên, "Không có, chuyện buôn bán tôi không hiểu, anh
trai với chị dâu tôi có kinh doanh mấy năm, mở một cửa hàng bán đồ điện
loại nhỏ ở Quảng Châu, cũng kiếm được chút ít, buôn bán một phần dựa vào may rủi đúng không."
Cửa hàng của anh trai với chị dâu là Lục
Cảnh Niên bỏ vốn, phí chuyển nhượng, tiền thuê, vốn nhập hàng đều là Lục Cảnh Niên chi trả, năm đầu tiên hầu như ngày nào cũng nghe thấy ba hắn
phàn nàn chuyện làm ăn không tốt, còn không bằng đi làm công, anh trai
với chị dâu thì chưa từng nói gì trước mặt Lục Cảnh Niên, đến năm thứ 2
ổn định hơn, sức khỏe của ba hắn tốt hơn cũng thường tới cửa hàng phụ
giúp.
Dư Tri Ý thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lấy con dấu hoa
mặt cười ra in một cái lên mu bàn tay hắn, nói: "Thật ra vẫn tốt lắm,
mức tiêu phí ở đây thấp, cũng không có gì khó khăn, dù sao đến bây giờ
vẫn chưa bị lỗ vốn."
Lục Cảnh Niên nhớ đến cái ngày đi ngang qua
cây ước nguyện, nhẹ giọng chúc: " Vậy chúc cho việc làm ăn của ông chủ
Dư ngày càng phát đạt, niên niên hữu dư."