Từ nhỏ Chính Chính có cảm giác an toàn rất mạnh, cho dù ba ba và bố
không tới đón thì bé con cũng có thể vui vẻ chơi ở nhà ông nội.
Có một lần Lý Trình Tú cảm mạo nóng sốt, Chính Chính quấy phá đòi anh xào
rau, do lúc do bé con còn nhỏ không biết người lớn đang mệt, chỉ biết
hiện tại cái bụng đang đói, thèm quá chừng muốn ăn món rau xào của ba ba mà thôi.
Đúng lúc ngày hôm đó Triệu Cẩm Tân đến nhà tặng mấy con cá cậu và Lê Sóc ra biển chơi câu được, Thiệu Quần chú tâm chăm sóc cho Lý Trình Tú, sẵn tiện bảo em trai mình dẫn Chính Chính đi ra ngoài ăn
cơm.
Đến tối khi về nhà, Triệu Cẩm Tân trò chuyện cùng Lê Sóc: "Lúc mấy đứa nhóc không hiểu chuyện đúng là làm người khác tức giận."
"Làm sao vậy?"
"Ngày hôm nay chị dâu sốt, Chính Chính còn nháo muốn ăn rau xào, nếu như anh
của em không ngăn lại, thì chị dâu thực sự định ngồi dậy xào rau làm đồ
ăn cho Chính Chính, sao có thể như vậy được chứ?"
"Chính Chính
mới ba tuổi đúng không? Chính Chính tất nhiên không hiểu mấy chuyện sinh lão bệnh tử, em phải nói với Chính Chính thì bé con mới hiểu, đôi lúc
em còn không phân rõ phải trái nữa, nói gì đến trẻ con chứ?"
Triệu Cẩm Tân ném khăn tắm đi nhào lên giường chui vào lòng Lê Sóc: "Em không nói lý hồi nào?"
Lê Sóc đặt quyển sách mình đang đọc lên tủ đầu giường, sau đó xốc chiếc
chăn mỏng lên để cậu chui vào bên trong ôm lấy chính mình: "Em tự ngẫm
xem một ngày em học xấu bao nhiêu lần?"
Triệu Cẩm Tân vừa cười
vừa tính cho anh nghe, Lê Sóc nói bên ngoài không cho phép hôn hay thân
mật quá đáng, cậu liền dẫn người đến phòng vệ sinh, vào xe, dắt đến chỗ
kín đáo thân mật, cũng như những buổi tiệc rượu của Lê Sóc, thì ngàn vạn lần không thể để Chu Cẩn Hành dáng vẻ xuất chúng sự nghiệp thành công
xuất hiện, bằng không anh mà cùng đối phương trò chuyện mấy câu, thì cả
buổi tối cậu sẽ chặn anh trong xe đòi cho đủ phí oan ức.
Cho dù là vậy, anh vẫn cảm thấy vui vẻ, chỉ cần đối với người mình yêu, thì sự kiên nhẫn cùng dịu dàng chính là vô tận.
Về việc Thiệu Quần cùng Lý Trình Tú ra nước ngoài, đến lúc đó Chính Chính
sẽ nhờ Thiệu tướng quân trông nom. Ông mua một chiếc bánh mousse, còn
cậu bạn nhỏ kia mải ham chơi ở công viên gần đó, Thiệu tướng quân ngồi ở trên ghế sắt nhìn cháu cười, Thiệu Quần đi sang ngồi, " Bác sĩ bảo ba
còn phải dưỡng bệnh, hôm nay trời nắng nóng như vậy sao lại ra đây
ngồi?"
"Cũng gần tối rồi không còn nóng nữa, không sao, Chính Chính muốn chơi cầu trượt."
"Ba đừng nuông chiều nó quá!"
Thiệu tướng quân không để ý tới thằng con trai này nữa, mà cầm bánh gọi cháu mình: "Chính Chính, qua đây ăn bánh với ông!"
Chính Chính mặc một chiếc quần yếm đang đứng xếp hàng hưng phấn chờ người bạn trượt xuống tới lượt mình, gương mặt vừa tròn vừa trắng Trông cực kỳ
hoạt bát đáng yêu.
Rốt cục đến lượt bé con, Chính Chính đỡ tay
vịn trượt xuống, khi trượt được phân nửa, bé con nghe thấy tiếng ông
nội. Bé con quay sang nhìn, lại thấy bố còn ngồi cạnh ông, niềm vui như
nhân đôi, cặp mắt đen láy choáng chốc mở to phất tay gọi ông và bố.
Thiệu Quần ngoài miệng nói Thiệu tướng quân cưng chiều cháu, nhưng bản thân
hắn cũng không thể nào khống chế được. Hắn biết rõ thang trượt không
cao, thế nhưng vẫn sợ con tuột bị té, cho nên theo bản năng chạy đến,
Chính Chính còn chưa chạm đất, đã được hai bàn tay to lớn ôm vào lòng.
Chính Chính thấy vậy cũng ngoan ngoãn vòng hai tay ôm lấy cổ bố.
Thiệu Quần ôm con trai về lại ghế dài, Thiệu tướng quân đưa bánh cho bé con.
Thiệu Quần nói, "Ăn ít một chút, ba ba có làm cơm tối cho con, nếu ăn
nhiều quá buổi tối ăn không nổi thì ba ba lại mắng bố chiều con."
"Bố tốt nhất! Ông nội cũng tốt nhất!"
Thiệu Quần cúi đầu phủi cát trên người Chính Chính: "Hôm qua ai nói ba ba tốt nhất hả?"
"Đó là ở trước mặt ba ba, cho nên ba ba tốt nhất."
"Vậy rốt cuộc ai tốt nhất?"
Chính Chính đưa miệng bánh đang gặm tới miệng Thiệu Quần: "Ai cũng tốt nhất ạ!"
Thiệu Quần tiếp tục chỉnh lại cổ áo cho con trai: "Ba ba khổ cực lắm biết
không? Mỗi ngày ba ba học, xong rồi còn phải nấu cơm cho con ăn."
Thực ra lời này một nửa là muốn nói cho Thiệu tướng quân nghe, mấy năm qua
thái độ của ông và chị hắn đã dần thoái nhượng đi nhiều, Thiệu Quần cũng thỉnh thoảng tận dụng mọi thứ khen ngợi Lý Trình Tú.
Chính Chính ôm Thiệu Quần: "Ai cũng tốt hết ạ, ba ba bố và ông nội là tốt nhất, bố
sẽ ôm con leo núi, ba ba làm cơm ngon ơi là ngon cho con, ông nội dẫn
con đi cưỡi ngựa, chơi thang trượt với con, cho nên ai cũng tốt hết ạ."
Hai người lớn nghe xong mắng Chính Chính bé con dẻo miệng.
Chính Chính cắn cắn cái muỗng, đột nhiên trở nên nghiêm túc bi bô hỏi: "Lê
thúc thúc nói với con "Phụ mẫu chi niên, bất khả bất tri dã. Nhất tắc dĩ hỷ, nhất tắc dĩ cụ.", vì lẽ đó nên đối xử tốt với người thân của mình."
---- Đây là một câu của Khổng Tử, mang ý nghĩa: Tuổi tác của cha mẹ, con cái không thể không biết. Biết là để vui mừng, và để lo sợ. (Vui mừng vì
biết cha mẹ sống lâu, lo sợ cha mẹ già yếu.)
Thiệu tướng quân kinh ngạc nói, "Vây con biết câu này có ý nghĩa gì không? Nào là vui
mừng, nào là lo sợ, mới có bây lớn đâu chứ."
"Lê thúc thúc còn dạy con rất nhiều thứ ạ."
Khi Thiệu Quần dọn về Bắc Kinh, mỗi tháng Chính Chính sẽ đến nhà Triệu Cẩm
Tân và Lê Sóc vài lần, giọng nói và con người Lê Sóc cực kỳ dịu dàng,
cho nên Chính Chính rất thích dính lấy anh. Lê Sóc phác họa luận ngữ
thành những mẩu chuyện nhỏ kể cho Chính Chính nghe, trẻ con mưa dầm thấm lâu, càng nghe càng trở nên đáng yêu hiểu lễ nghĩa.
Bé con ôm gấu trúc nhồi bông ngồi trong lòng Lê Sóc, hỏi Lê Sóc rằng "phụ mẫu chi niên" nghĩa là gì?
Lê Sóc cầm lấy tập tranh minh họa cúi đầu kiên nhẫn dạy cho bé con nghe, phụ mẫu chi niên chính là tuổi tác của cha mẹ.
Chính Chính lại tiếp tục hỏi: "Vậy "bất khả bất tri dã"là gì ạ? Còn "Nhất tắc dĩ hỷ, nhất tắc vi cụ." là gì nữa ạ?"
"Chính Chính hiểu thế nào?
Lúc con lên nhà Lê thúc thúc con có thích không, đó chính là ý nghĩa của
cụm từ vui, cho nên vui vẻ chính là khi con làm chuyện con thích, vậy
cụm từ phía sau nghĩa là gì đây, sợ mang ý nghia sợ hãi, nếu như ba ba
và bố bị bệnh con sẽ cảm thấy đau buồn đúng không?"
"Bố và ba ba cũng sẽ bị bệnh sao ạ?"
"Lần trước ba ba Chính Chính uống thuốc chính là bị bệnh, khi bệnh đầu rất
đau, cả người không có sức hệt như có một tên xấu cầm cây búa nện vào
đầu và thân thể vậy, vậy nếu như lần sau ba ba uống thuốc, Chính Chính
còn đòi ba ba làm cơm nữa không?"
"Bị bệnh khó chịu lắm ạ?! Sao ba ba không nói cho con nghe?"
"Bởi vì ba ba không muốn Chính Chính buồn."
"Có cách nào không bị bệnh không ạ?" Chính Chính khổ sở cúi đầu.
"Vận động nhiều sẽ ít mắc bệnh, thế nhưng con người đều phải trải qua sinh
lão bệnh tử, con nhớ chú bướm nhỏ Lê thúc thúc mua cho con không?"
Viền mắt Chính Chính đỏ nhòe, vào mùa hạ Lê Sóc có tặng bé con một bạn bướm
nhỏ, anh nói với bé con phải cố gắng nuôi thật tốt, thế mà do Chính
Chính ham chơi, hết đá cầu cưỡi ngựa lại chơi cầu trượt, thành ra bạn
bướm nhỏ sống hai mươi ngày đã chết. Khi đó Chính Chính khóc cực kỳ
thương tâm, Lê Sóc liền nói với bé con rằng, mỗi sinh mệnh đều trải qua
sinh lão bệnh tử, nếu có thể chết theo vòng thời gian như vậy vốn dĩ là
chuyện tốt, thế nhưng trên thế gian có rất nhiều bất ngờ không thể đoán
trước được, sinh mệnh có người dài kẻ ngắn, có người sống đến trăm năm,
có người sống qua mùa hạ, có người chỉ có thể sống ba ngày đến một
tháng, ví dụ như bạn bướm nhỏ của con, vì thế cho nên Lê thúc thúc muốn
bé con nhận thức được và dùng lòng mình chân thành đối đãi mỗi một đoạn
cảm tình của mỗi sinh mệnh.
"Vậy ba ba và bố cũng sẽ chết sao ạ?"
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều sẽ chết"
"Vậy Lê thúc thúc cũng sẽ chết sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng con không muốn mọi người chết, Lê thúc thúc không thể chết, ba ba và bố cũng không thể chết, ông nội cũng vậy." Người bạn nhỏ nức nở nói.
"Thế con có buồn khi bạn bướm nhỏ kia chết không?"
"Buồn ạ."
"Vậy tại sao con buồn? Bởi vì lúc bạn bướm nhỏ còn sống con không quan tâm
đến đúng không? Thế nhưng bạn bướm không được con quan tâm sẽ buồn,
tương lai con sẽ gặp rất nhiều người, ngoại trừ người thân còn có bạn
học, bạn thân và người Chính Chính yêu, cho dù là mối quan hệ nào con
cũng phải chân thành đối đãi với họ, nếu con muốn ở chung hay thích
người khác, con phải nói cho họ biết."
Chính Chính múc một muỗng
bánh ngọt cho Thiệu tướng quân rồi nói với ông: "Phụ mẫu chi niên, bất
khả bất tri dã. Nhất tắc dĩ hỷ, nhất tắc dĩ cụ. Con muốn đối xử tốt với
ba ba và bố, và cả ông nữa, muốn yêu ba ba, yêu bố, yêu ông, yêu cả Trà
Bôi, Lê thúc thúc còn dạy con nhiều thứ thế nhưng con nghe không hiểu
con chỉ biết con muốn đối xử thật tốt với người con yêu."
Gien
quả thật là thứ thần kỳ, Lý Trình Tú học hành thông mình, vừa đi làm vừa có thể đứng nhất, Chính Chính kế thừa toàn bộ trí thông minh từ anh,
học một biết mười, cho dù là chuyện gì chỉ cần nói một bé con liền có
thể nghĩ đến ba, từ khi Lê Sóc dạy luận ngữ cho bé con, thì bản tính
hoạt bát kia bắt đầu ẩn chứa sự dịu dàng cùng thiện lương, bé con không
còn giẫm chết con sinh vật nhỏ hay nói lớn tiếng với người khác, dần dần giống như anh, dịu dàng, thiện lương, ẩn bên trong cất giấu một luồng
sức mạnh khổng lồ.
Buổi sáng ngày hạ khô nóng, bị luồng hơi nóng
bốc lên hun người, cộng thêm tiếng ầm ĩ của mọi người trong công viên,
Thiệu tướng quân cầm trong tay chén trà cam thảo Lý Trình Tú làm cho
mình, bên cạnh là con trai đang ôm cháu trà bàn luận ngữ nói đến bật
cười.
Cuộc đời như thời tiết vậy, mới nãy trời còn trong xanh,
trong nháy mắt đã bắt đầu mưa to như trút nước. hiệu Quần một tay ôm lấy con trai một tay che đầu ba mình, rồi dẫn hai người vào bên trong xe.
Lên xe, Thiệu Quần lau khô tóc cho Chính Chính, Chính Chính cầm khăn vẫy
vẫy về phía ông nội sau đó lau đầu cho ông: "Ông nội ơi con lau cho ông
nha. Ba ba nói dầm mưa sẽ bị cảm đó ạ."
Thiệu tướng quân nhìn
gương mặt bầu bỉnh trắng hồn của cháu mình, đứa nhỏ này quả thật được
dạy dỗ rất tốt, tuy rằng có nghịch ngợm chút, thế nhưng tính tình ôn hòa lễ phép khác xa Thiệu Quần, đồng thời ông phát hiện bé con không có
chút nào giống tướng mạo của Thiệu Quần.
Chính Chính không có tính nóng nảy như Thiệu Quần, gương mặt cũng không giống.
Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, Thiệu Quần lái xe về nhà, Chính Chính ngồi ở trên đùi lau nước mưa trên mặt bố.
Đột nhiên ông nhớ tới chuyện em gái mình đi lấy chồng.
Ông có một đứa em gái gả ra nước ngoài, năm đó cứ nằng nặc gả cho bằng được cái tên tây rỏm Triệu Vinh Thiên kia, mặc cho ông không chấp thuận, thì em gái ông vẫn gả đi, may là người đàn ông đó đối với em ông rất rốt,
sau đó sinh ra Cẩm Tân còn bị chứng máu khó đông.
Thế là ông đem
mọi tội lỗi chỉ trích lên đầu người kia, thế nhưng bệnh này bác sĩ cũng
không chữa trị được, cho nên chỉ có thể dặn Thiệu Quần bảo vệ em mình,
năm Triệu Cẩm Tân bị bắt cóc, ông và Triệu Vinh Thiên xảy ra ẩu đả.
Sau đó Cẩm Tân kết hôn, đã vậy còn kết hôn cùng một người đàn ông, khi đó
ông cứ tưởng rằng Triệu Cẩm Tân bị Thiệu Quân dạy hư, thế nhưng em gái
của ông lại khuyên ông rằng, con cháu tự có phúc của con cháu, cho dù
không có tình cảm thì có cưới công chúa cũng không hạnh phúc, hơn nữa
chúng ta còn có thể quản bọn họ mấy năm? Con trẻ vui vẻ là được, ông
cũng dần trầm mặc, rốt cuộc thứ ông muốn là cái nhìn của người đời, hay
là con cháu hạnh phúc?
Lái xe về đến nhà, dưới màn mưa to cùng
sấm chớp, Lý Trình tú che dù đứng dưới hành lang thấy hai bố con về liền vội vội vàng vàng tới đón, "Có bị ướt không?"
Dáng vẻ ôn hòa của anh, cùng cậu bạn nhỏ đang ngồi trong lồng ngực của hắn giống hệt nhau như đúc.