Phùng An Hoài cười nhẹ dẫn tiểu thái giám rời đi, trong lòng nghĩ quả nhiên Tố phi nương nương hiền đức, nếu là người khác không chừng đã tranh thủ tình cảm, nhìn xem, Tố phi nương nương không như vậy.
''Chỉ tiếc là Hoàng thượng xem nhẹ hậu cung, không để ý đến một nương nương hiền lương như vậy''
Tố phi cung kính đặt thánh chỉ ở chính điện, dẫn Di An trở về nội thất.
''Mẫu phi, người không vui sao? Có phải phụ hoàng không khen người không?'' Tiểu công chúa Di An nắm chặt váy, nghiêm mặt ngửa đầu hỏi mẫu phi.
''Không được nói bậy, phụ hoàng của con bận trăm công nàn viêc, ngài ấy rất bận, chúng ta phải thông cảm cho phụ hoàng, phải ngoan ngoãn có biết không?'' Tố phi nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc trên trán Di An, hôn một cái lên cái trán nhỏ trơn bóng.
''Mẫu phi sẽ không bỏ con''
''Nhưng mà...'' Tiểu công chúa lo sợ bất an ''Hình như con không làm phụ hoàng vui, cũng không thể khiến phụ hoàng nhớ nhung đến thăm người nhiều, như vậy người cũng sẽ không bỏ con sao?''
Như một lưỡi dao non nớt đâm vào tim Tố phi, khiến nàng khó mà thở được.
Trước kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hài tử nhỏ như vậy mới có thể nói ra lời khiến người ta đau lòng như vậy.
Cái gì gọi là không thể làm phụ hoàng vui cũng không cần nó nữa, trước kia Tống thị đã đối xử với nữ nhu của mình như vậy sao?
''Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẫu phi cũng sẽ không vứt bỏ con''
Thâm cung mênh mông, ngoại trừ Diệp tiệp dư.
Bên cạnh nàng chỉ còn có Di An, cho dù không phải con gái ruột, nàng cũng không dám tưởng tượng cuộc sống không có Di An sẽ phải chịu đựng thế nào.
Trong thâm cũng không có nơi nương tựa là rất bi thảm, Tố phi lạnh nhạt ngồi trước cửa sổ.
''Nghênh Thư, ngươi mời Diệp tiệp dư tới đây đi, nói ta muốn đánh cờ''
''Bị xâm chiếm, ta cuối cùng không thể quay về được''
Nhớ lại đau đớn, Ô Lệ Na co người, run lẩy bẩy, trong miệng không ngừng đọc ngôn ngữ xa lạ, như là đang thương tâm cho tộc nhân của nàng.
''Vậy về sau cô sẽ đi đâu?'' một nữ tử yếu đuối bơ vơ không nơi nương tựa, Triệu Nguyên Triệt có chút không đành lòng.
Ánh mắt Ô Lệ Na sáng rực: ''Ta không đi đâu hết, ở lại thành Cam Châu, ta còn có thể sống sót, nhất định có thể!''
''Không xong rồi! Không xong rồi! Tử Dương quận chúa dẫn theo mười mấy con ngựa cao to vây quanh y quán'' tiểu dược đồng chạy vội vào bẩm báo.
Lão đại phu không nghe thì thôi, nghe xong là Tử Dương quận chúa, ông ta ôm tim không thở nổi.
''Y quán này là gia nghiệp truyền thừa của tổ tông ba đời nhà ta, ngài ấy muốn làm gì?''
Tử Dương quận chúa muốn làm gì đương nhiên rất rõ ràng, trong thành Cam Châu hàng năm đều có mười mấy nhà thương nhân tan nhà nát cửa kiểu này.
Lão đạy phu luôn căn dặn y quán phải thận trọng từ lời nói đến việc làm an phận thủ thường, nhưng làm thế nào cũng không ngờ không tránh thoát được ngày này.
''Đừng sợ, ta đi nói chuyện với cô ta''
Triệu Nguyên Triệt định đi ra ngoài, đã thấy Tử Dương quận chúa dẫn người khí thế hùng hổ chạy tới.
''Tên nào là họ Viên? Giao người ra đây, bổn Quận chúa tha cho y quán các ngươi!''
''Không cần giao, không phải ta đã xuất hiện rồi sao?'' Triệu Nguyên Triệt cười nhẹ sải bước đến phía trước.