Nàng ngăn các cô cô định vây tới dùng lực lại.
''Thái hậu nương nương, nếu không tìm ra được gì, Dương quý nhân nên xử trí như thế nào?''
Thái hậu không nhanh không chậm mục một muỗng canh đạu hủ rau quả, hài lòng gật đầu.
''Thức ăn chay của chùa Hoàng Giác đúng là không tệ...'' tiếc là bữa trưa ngon như vậy, bị Dương quý nhân phá hủy tan tành.
Cho dù thật sự tìm ra tín vật Tố phi trao với người khác, Dương quý nhân có công tố cáo, bà cũng sẽ không dễ dàng tha cho cô ta, huống chi...
''Nếu như Tố phi oan uổng, Dương quý nhân...'' Thái hậu cười một tiếng ghét buốt.
''Thì lập tức đày vào lãnh cung đi, Hoàng hậu, ai gia có chức trách này chứ hả?''
''Mẫu hậu nói đùa, ngay cả con dâu cũng không dám không nghe người quản giáo, huống chi các muội muội ở dưới, Dương quý nhân, muội nói có đúng không?''
Dương quý nhân cắn răng, vì tương lai nàng nguyện ý đánh cược một lần.
Cung nữ tâm phúc bên cạnh là của hồi môn, tin tức của nàng ta nhất định đáng tin, tận mắt nhìn thấy, thời gian ngắn như vậy làm sao cũng không thể biến mất được.
''Được!''
Thái hậu vung tay lên, sai các cô cô khỏe mạnh cường tráng kéo Tố phi đến gian phòng bên cạnh.
''Các ngươi ngồi ở đây, ai gia tự mình qua đó xem một chút''
''Hậu cung của Hoàng đế xuất hiện chuyện như vậy, ai gia nhất định không thể tha!''
Thái hậu ăn chén canh yên bụng, đứng dậy tới phòng bên cạnh, ngay cả Nhạn Thu cô cô cũng không cho đi theo.
Thời gian từ từ trôi qua, trong gian phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng nghẹn ngào của Tố phi.
Nàng liều mạng giãy giụa, cõi lòng tan nát, nhưng các cô cô kia làm sao có thể buông tha cho nàng, cứ vậy cởi từng mảnh xiêm y của nàng xuống kiểm tra.
Ngay cả quần áo lót, thậm chí y phục cực kỳ tư mật cũng không chừa.
''Thái hậu nương nương, lão nô đều đã lục soát từ trên xuống dưới, không có đồ của nam nhân, chỉ có hai chiếc khăn tay, đều trông như là đã nhiều năm rồi, có một chiếc là còn mới!''
Thái hậu nhấc hai chiếc khăn cầm trên tay, tinh tế kiểm tra qua, liên tục xác nhận đây đều là đồ của nữ tử.
''Hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả'' chữ không tệ, Phù Dung thêu cũng không tệ, nhìn không ra Tố phí còn giỏi thêu thùa.
Thái hậu cười đưa trả lại khăn tay.
''Ngươi trong sạch, mặc y phục vào đi'' nói xong đi ra ngoài.
Các cô cô cũng theo đó rời đi.
Tố phi khóc đến hai mắt sưng đỏ, run rẩy nhặt từng mảnh y phục trên đất, trước mắt không hiểu sao lại nhớ tới Tống Thừa Hựu.
Nếu như lúc trước không tiến cung, tất cả những thứ này cũng sẽ không xảy ra đúng không?