Dù là người
lâu dài treo ý cười ôn hòa như Địch Hoan, cũng không nhịn được khẽ biến
sắc mặt. Anh ta trầm mặt, thả chung rượu trong tay ra, muốn đứng lên nói hai câu —— Đây không phải yến tiệc mang tính tiêu khiển như đối thơ
thưởng rượu, nếu thật ngưỡng mộ tài vẽ hoạ tác của Kỳ tiên sinh, có thể
chờ yến hội kết thúc, mang trọng lễ đến nhà cầu một bức, mà không phải dùng thái độ khinh mạn đối đãi...
Quận thủ xem Kỳ Thiện là trò đùa sao?
Nhưng những ý niệm này chỉ dừng ở trong đầu không nói ra, bởi vì Địch Hoan
giữa chừng thu được ánh mắt ám chỉ của Kỳ Thiện, ra hiệu anh ta đừng
nhúng tay việc này. Địch Hoan uống một hơi cạn sạch chung rượu, tìm cớ
đi ra ngoài phòng hít thở không khí.
Vừa hiện ý nghĩ này trong đầu một giây, giây sau hắn liền thấy tay phải Kỳ
Thiện chấp bút, tư thế thành thạo tự nhiên, đặt bút quả quyết trôi chảy.
Hắn hỏi: "Tiên sinh có biết vẽ bằng tay trái?"
Vẻ mặt Kỳ Thiện tự nhiên trả lời: "Biết, thuở nhỏ hiếu kỳ từng học một hồi, chỉ là không linh hoạt bằng tay phải."
Quận thủ dùng giọng điệu hồi ức nói chuyện phiếm: "Trước kia bản phủ từng
quen biết một người vẽ tay trái, nhưng y không phải hiếu kỳ học, mà là
trời sinh như thế. Đối với y mà nói, tay trái dùng thuận hơn tay phải
nhiều. Nói ra thật trùng hợp, y và ngươi trùng tên trùng họ cùng chữ."
Kỳ Thiện thản nhiên nói: "Ồ, trùng hợp thế sao?"
Quận thủ hơi ngượng ngùng nói: "Lúc trước nhìn thấy họa tác của tiên sinh,
còn tưởng rằng là người kia đến thành Hiếu thăm bản phủ."
Kỳ Thiện nghe xong chuyển bút sang tay trái, vừa vẽ vừa nói: "Nghe lời
quận thủ này, tình cảm giữa ngài và người bạn ấy rất sâu đậm, giao tình
thâm sâu?"
Quận thủ thở dài: "Đúng vậy, đáng tiếc nhiều năm không gặp."
Kỳ Thiện cười không nói, chuyên chú nhìn giấy vẽ.
Tay trái vẽ tranh?
Đám người trong bữa tiệc không có gì hứng thú với cái này.
Bởi vì thế nhân đều dùng tay phải, lấy phải làm tôn, dùng tay trái liền
thành lệ riêng. Mặc dù có một số người sinh ra thì thuận tay trái hơn,
trưởng bối trong nhà cũng sẽ tìm cách uốn nắn nó lại. Cố đi học vẽ tay
trái, khác nào thủ đoạn nhỏ lòe người?
Lúc này liền có khách cười ha hả nói chuyện phiếm: "Tại hạ kiến giải vụng về, học vẽ tác họa, ba
phần thiên phú, bảy phần cần cù chăm chỉ, họa kỹ vững, căn cơ nện chắc
mới trọng yếu nhất. Dùng tay nào vẽ cũng là thứ yếu. Nếu là trời sinh
thuận dùng tay trái, trưởng bối không kịp thời uốn nắn, ngược lại không
thể chê. Nhưng nếu là vì mánh lới đi lãng phí sức lực, chẳng phải là đảo gốc thành ngọn?"
Ở thế giới này, "Họa" đa phần dùng để
tiêu khiển, bình thường văn sĩ văn tâm sẽ không đặt nhiều sức ở phương
diện này. Có thời gian nhiều, nghiên cứu thêm ngôn linh, ngồi xuống tu
luyện chẳng phải tốt hơn sao? Trầm mê quá mức, sẽ còn bị gắn mác "Mê
muội mất cả ý chí".
Bởi vì không rõ quan hệ giữa quận thủ và
người bạn tốt bao nhiêu, hắn liền lờ "Người bạn" ấy sang một bên, chỉ
giẫm Kỳ Thiện vô danh.
Nói xong liền có khách nhân quen biết cười phụ họa.
Quận thủ bên này không tỏ vẻ gì.
Tân khách thấy thế, liền biết Kỳ Thiện không có trọng lượng trong mắt quận
thủ, một đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao, có thể lấy
ra tìm niềm vui, không cần tôn trọng nhiều. Thế là nội dung nói chuyện
phiếm liền nghiêng về "Người thuận tay trái", hoặc là "Kỳ văn dị sự",
hoặc là "Chuyện xấu chuyện phiếm".
Kỳ Thiện từ đầu đến cuối bất động
như núi, không có nhục nhã phẫn nộ, cũng không có xấu hổ khi bị chế
giễu, phảng phất tất cả ríu rít ghé vào lỗ tai anh ta đều là ồn ào nói
nhảm, không có chút liên quan đến bản thân, lòng không kích dậy nổi nửa
gợn sóng.
Quận thủ vừa thưởng trà vừa âm thầm dò xét Kỳ Thiện.
Nội tâm dao động không ngừng.
Cũng không phải hoài nghi Kỳ Thiện là "Kỳ Thiện" hắn quen biết kia, trước
khi chưa gặp người tận mắt hắn còn hoài nghi, còn vì cái này ăn ngủ
không yên, hận không thể phái người ám sát, nhưng lại sợ hãi không dám
hành động thiếu suy nghĩ. Cho đến gặp người thật, trái tim mới chậm rãi
về chỗ.
Hai người chênh lệch quá lớn, không thể nào là một người.
Nhưng hắn hoài nghi, Kỳ Thiện không phải là tên thật mà là tên giả, người
trước mắt có thể là kẻ thù chính trị phái tới khiến hắn ghê tởm. Như
thế, liền có thể giải thích được điểm đáng ngờ. Bởi vậy quận thủ mới bỏ
mặc, ám chỉ những người khác đùa cợt, cũng có ý chọc giận thăm dò anh
ta.
Không bao lâu, Kỳ Thiện giao tranh.
Quận thủ cũng không
có xem kỹ, vỗ tay khích lệ họa kỹ Kỳ Thiện cao minh, tân khách khác
cũng rất cho mặt mũi phụ họa, phảng phất âm lời quái gở chỉ cây dâu
mắng cây hòe mới đó không phải của bọn họ. Kỳ Thiện cũng lười ứng phó so đo, tùy tiện tìm cớ mang mâm thù lao ấy đi.
Đi ra ngoài không bao lâu liền gặp Địch Hoan đang định về chính sảnh.
Kỳ Thiện nói: "Địch lang quân ở đây làm khách?"
Địch Hoan: "Bái phỏng danh sĩ."
Danh sĩ? ? ?
Kẻ thù của anh ta? ? ?
Kỳ Thiện nghiêng đầu, nhớ lại một lát, nhớ lại rồi.
Kẻ thù của anh ta leo nhanh, biết ôm đùi, nhưng thanh danh không tốt. Vì
bù đắp nhược điểm, thường xuyên mời danh sĩ khắp quận Tứ Bảo đến chơi,
đem bốn chữ "Uốn mình theo người" phát huy đến cực hạn. Có danh sĩ nào
đi ngang qua địa bàn của hắn, hắn cũng không buông tha, để khách nhân
cảm giác đầy đủ chủ nhà nhiệt tình hiếu khách, đưa tiền tặng người đưa
ấm áp, làm người trượng nghĩa, nhiệt tình hào phóng.
Một tới hai đi, cũng thành danh sĩ tiếng tăm gần xa, ở trong giới danh sĩ rất có cảm giác tồn tại.
Kỳ Thiện cười tủm tỉm hỏi: "Hắn thế nào?"
Địch Hoan: "..."
Mặc dù không có nói chuyện, nhưng biểu lộ một lời khó nói hết của anh ta
như viết câu trả lời lên mặt, thấy vậy tâm trạng Kỳ Thiện vui vẻ lên
nhiều.
Anh ta vỗ vỗ bả vai Địch Hoan, thần bí nói: "Tận hưởng cho tốt."
Địch Hoan: "Tận hưởng?"
"Nghe nói hậu viện quận thủ nuôi thiếp thất, mỗi người đều xinh đẹp cực điểm, tư sắc vô song, tiểu hữu có lẽ có phúc..."
Địch Hoan: "..."
Biểu lộ anh ta càng cứng ngắc, thấy thế tâm tình Kỳ Thiện thật tốt, làm động tác phủi vai anh ta, phảng phất Địch Hoan dính phải vật rủi nào đó
trong phủ này, cười ha hả, nghênh ngang rời đi.
Địch Hoan nhìn bóng lưng Kỳ Thiện nói: "Tiên sinh cũng cẩn thận."
Nếu vị quận thủ này bên ngoài tô vàng nạm ngọc trong thối rữa, chắc hẳn
cũng sẽ không để Kỳ Thiện tùy tiện mang những thỏi vàng ròng ấy đi, vẫn
không thể buông lỏng cảnh giác. Dĩ nhiên Kỳ Thiện cũng biết đạo lý này,
nhưng anh ta không hoảng hốt, dùng số tiền này dưới mắt tai mắt quận phủ phái tới trắng trợn mua sắm, nhưng không có mua lương thực nhiều, phần
lớn đều là gỗ than, vải vóc hạt giống, số ít nông cụ, bút mực giấy
nghiên, làm người ta không rõ anh ta muốn làm cái gì.
Chất đầy hơn bốn mươi xe.
Đồ vật nhiều, nhưng chỉ bỏ ra chưa đến một thỏi vàng ròng, người quận phủ phái tới cũng nhìn không ra cái gì, Kỳ Thiện không phải mua mua mua thì là khắp nơi uống rượu vui đùa, có đôi khi còn bắt lấy kẻ nghiện rượu
trong quán rượu tán gẫu một canh giờ.
Không có tí tin tức hữu dụng.
Nói nhảm hết cái này đến cái khác, nghe mà người ngáp liên tục.
Kỳ Thiện lại thích thú, thi thoảng sẽ mang con mèo gọi "Tố Thương" chọn mua vải tốt hoặc là cá con.
Ba bốn ngày như thế trôi qua, Kỳ Thiện rốt cuộc chậm rãi bước ra thành
Hiếu. Chân trước anh ta vừa đi, chân sau liền có một nhóm người đuổi
theo, bặm trợn thậm thụt, không có ý tốt. Bọn họ cũng là tình cờ nghe
nói văn sĩ nghèo này mang cự tài, theo nguyên tắc bỏ lỡ thôn này không
có tiệm khác, chuẩn bị làm một món lớn.
Ai ngờ, theo dõi đến vùng ngoại ô, người trong tầm mắt đột ngột biến mất.
"Người? Người đâu?"
"Sao đột nhiên biến mất rồi?"
Thời điểm bọn chúng kinh hoảng, sau lưng truyền đến một tiếng cười.
"Các vị đang tìm tại hạ?"
Vừa quay đầu lại, đã thấy văn sĩ thanh sam gầy yếu tay cầm trường kiếm, mặt mỉm cười, nhìn xa xa phảng phất thanh trúc xanh thẳng tắp.
Chưa tròn nửa khắc.
Kỳ Thiện ném khăn tay lau thân kiếm đi.
Thu kiếm vào vỏ, ung dung đi về phía núi sâu.
Mơ hồ còn có thể nghe tiếng nói nhỏ của anh ta.
"Tố Thương, cùng ta trở về gõ chuông."
"Con hỏi gõ chuông gì à?"
"Đương nhiên là gõ chuông tang cho những kẻ gian kia!"