Kỳ Thiện đã thành thói quen phương thức tư duy lơ lửng không cố định
của Thẩm tiểu lang quân: "Lấy tên? Tiểu lang quân muốn lấy tên gì?"
Thẩm Đường vẻ mặt nặng nề: "Thôn Toàn Hạng Ác Nhân?"
Toàn bộ thôn, trong ngoài không có một người tốt.
Toàn hạng ác nhân, tên thật hợp tình hợp lý.
Kỳ Thiện: "..."
"Không đúng không đúng, tên này sẽ dọa người mới chạy mất, chợt nghe còn tưởng rằng là tổ chức bán hàng đa cấp phi pháp. Hay gọi 'Thôn Thay Đổi Triệt
Để'? Cái này cũng không được, nghe vẫn không sao chính phái, hay cải
thành 'Thôn Dắt Tay Cùng Phấn Đấu Lên Khá Giả'?"
Kỳ Thiện: "..."
Quả nhiên anh ta không thể ôm hy vọng quá lớn với Thẩm tiểu lang quân.
Cười hờ: "Thẩm tiểu lang quân thích cái nào cũng được."
Tùy tiện bắt cỏ dại, vùi đầu đếm hết thảy chín cái, thế là đánh nhịp lựa chọn cái thứ ba ——
Dắt Tay Cùng Phấn Đấu Lên Khá Giả!
Đây chính là ý trời!
Cô vỗ vỗ quần áo dính vụn cỏ, trở lại mảnh đất trống. Người trên đất trống không đủ ba phần, thuần một màu đều là thanh niên trai tráng tay chân
kiện toàn, Cộng Thúc Võ đang hai tay đặt sau lưng, tuần sát đám người.
Thẩm Đường luôn cảm thấy có chỗ không hài hòa lắm.
Cộng Thúc Võ muốn an bài bọn họ lao động cải tạo? Thay đổi triệt để một lần
nữa làm người? Vậy những người khác đâu? Những người khác đâu rồi?
"Mấy người Nguyên Lương đâu?"
"Kỳ tiên sinh vừa mới chọn mấy người xuống núi mua đồ rồi."
Thẩm Đường hiếu kỳ: "Mua đồ?"
"Ừm, Chử tiên sinh mang Lâm tiểu nương tử kiểm kê trữ lương đông trù, phát
hiện cung ứng không đủ ba ngày. Vừa vặn Địch tiểu lang quân cũng muốn
xuống núi hội hợp với a huynh, Kỳ tiên sinh liền nhận chuyện này, xuống
núi, chậm nhất sáng sớm mai sẽ trở về."
Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là đón Tố Thương nhà anh ta.
"Cộng Thúc tiên sinh đang làm gì thế?"
Nếu là lao động cải tạo, Thẩm Đường càng có khuynh hướng bảo bọn họ đi lợp
nhà hoặc là khai khẩn ruộng hoang các thứ, tự cấp tự túc mới là con
đường sáng suốt. Mỗi lần đều xuống núi mua đồ, nào có nhiều tiền tiêu
xài như thế? Một khi quận Tứ Bảo khai chiến, giá hàng lên nhanh, núi
vàng núi bạc cũng gánh không được.
Cộng Thúc Võ nhớ tới lời hai
vị tiên sinh căn dặn, cũng không nói quá ngay thẳng, sợ hù đến Thẩm
Đường: "Thế đạo không yên, nếu muốn sống an ổn, vũ lực gia thân không
thiếu được. Những thanh niên trai tráng này tư chất chênh lệch, nhưng
thao luyện thêm, miễn cưỡng cũng có thể dùng."
"Thì ra là thế, vẫn là bọn người Nguyên Lương suy nghĩ chu toàn."
Thổ phỉ trong núi khẳng định không chỉ một nhóm này.
Ở thế giới nguy hiểm đánh trận khắp nơi, muốn sáng lập một cái thôn khá
giả, chỉ dựa vào kinh doanh làm ruộng không cách nào thực hiện được, còn phải bồi dưỡng lực lượng vũ trang nhất định đảm bảo hoàn cảnh xung
quanh thôn xóm ổn định, tránh bị thôn xóm khác đỏ mắt ăn cướp.
"Đúng rồi, những người già yếu đi đâu rồi?"
"Chử tiên sinh sắp xếp cho bọn họ việc khác."
Cũng không dễ dàng, quét dọn, đốn củi, bổ củi, khiêng đá.
"Lâm tiểu nương tử đâu?"
Cộng Thúc Võ: "Chắc là còn ở đông trù."
Thẩm Đường đi một chuyến đến đông trù.
Thật xa liền thấy Chử Diệu và Lâm Phong, hai người mỗi người ngồi cách mặt
bàn cứ cúi đầu nhìn sổ sách thương thảo. Lâm Phong khi thì lắc đầu, khi
thì nhíu mày, khi thì lấy một cái bàn tính cũ kỹ lách cách, ngón tay
linh hoạt gảy mấy hạt tính châu...
Thẩm Đường: "? ? ?"
Không hiểu, trong lòng cô tuôn ra một cỗ xấu hổ, cảm giác mình thành vô công rỗi nghề, chơi bời lêu lổng không việc làm.
Ngay cả Lâm Phong cũng có việc được giao, phụ trách quản lý mười nữ tính bị
bắt làm tù binh —— Có người đã có tuổi, nhiều người tuổi tác vừa vặn,
cũng nhiều người tuổi tác còn nhỏ hơn cô —— Để bọn họ làm chút việc
giặt giũ, nấu cơm, may áo.
Thẩm Đường: "..."
Nghiêm chỉnh mà nói, Lâm Phong muội muội là lao động trẻ em nhỉ? ? ?
Mấu chốt là cô nhóc không luống cuống xíu xiu nào.
Nghĩ lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Mặc dù Lâm gia Lăng Châu không phải cao môn đại hộ, nhưng cũng thuộc gia
đình giàu có danh giá, tính cả trang viên biệt phủ sản nghiệp, chỉ nô
bộc thôi đã có hơn hai trăm người. Gia đình như vậy, nếu không phát sinh trận biến cố ấy, theo lẽ thường có lẽ Lâm Phong mười ba tuổi đã tìm
kiếm gia đình môn đăng hộ đối, mười lăm tuổi cập kê hứa gả, đi đến gia
tộc khác làm tông phụ hoặc là làm chủ mẫu một nhà.
Dựa theo giáo dục
nữ tính nội trạch thời đại này, năm sáu tuổi Lâm Phong đã có thể được
chủ mẫu Lâm gia mang theo học xử lý việc nội trạch, dạy cách quản gia,
đạo lí đối nhân xử thế, dù là chỉ học được da lông cũng đủ quản lý mười
mấy người.
Chử Diệu cũng xét thấy điểm ấy mới để Lâm Phong đến
giúp đỡ, thời điểm tiếp xúc, ông phát hiện ngộ tính của cô nhóc cực
mạnh, học cái gì cũng rất nhanh.
Nội tâm không khỏi thầm đáng tiếc.
Đáng tiếc cái gì?
Đáng tiếc Lâm Phong không phải thân nam nhi.
Nữ tính không cách nào khai thác đan phủ, dĩ nhiên cũng không có văn tâm võ đảm.
Thương lượng xong, Chử Diệu rốt cuộc nhớ lại bên người còn có Thẩm Đường trông mong nhìn Lâm Phong, thu sổ sách lại.
"Ngũ lang có việc?"
"Đương nhiên là mượn Lâm tiểu nương tử dùng một lát nha."
Chử Diệu nghiêm mặt, dù là ông biết Thẩm Đường căn bản không có ý kia: "Ngũ lang, dùng từ cẩn thận, không thể mạo phạm."
Lâm Phong lúc đầu không hiểu vì sao Chử Diệu đen mặt, nghe xong mới biết
chỗ nào không thỏa đáng, quẫn bách phải dùng sổ che khuất nửa gương
mặt.
Thẩm Đường: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đầu óc thanh tỉnh chút đi, cô em Lâm Phong mới bao lớn?
"... Được được được, ta cẩn thận, ta cẩn thận, không thể chậm trễ nữa, chậm trễ nữa trời sẽ tối..."
Thẩm Đường giống như gắn động cơ đằng sau kéo người rời đi.
Địa điểm hộ vệ Lâm gia vứt xác không cao lắm, phía dưới còn là một con
sông, dòng nước chảy xiết. Một bộ phận thi thể nằm bên bờ sông, dã thú
ngửi thấy mùi máu tươi tới trở thành thức ăn ngon cho chúng, một phần
rơi xuống sông thuận nước sông trôi đi.
Còn có một số tương đối may mắn treo ở dây leo chạc cây mọc ở vách núi, bảo tồn hoàn hảo, Thẩm Đường leo đi kéo người lên.
Những thi thể này hoàn toàn biến dạng, chỉ có thể căn cứ quần áo trang phục
chủ nhân phân biệt thân phận, thi thể tìm được mười không đủ sáu.
Nhìn tiểu cô nương khóc không ra tiếng nước mắt thi nhau rơi, Thẩm Đường
muốn trấn an nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, lúc này nói gì
cũng vô lực an ủi, đành khô cằn nói: "Trước thu xếp cho tổ mẫu bọn họ
xong xuôi, tối nay ta lại dẫn muội đi dọc theo hạ du sông tìm xem... Nếu bọn họ nhìn thấy bộ dáng này của muội, cũng không an lòng ra đi."
Lâm Phong không cho phản ứng gì, càng khóc to hơn.
Thẩm Đường lập tức bó tay toàn tập, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện lại xinh đẹp khóc trước mặt cô, thật gánh không nổi mà!
Nhìn khuôn mặt lão phu nhân coi như an tường, Thẩm Đường quyết định chắc
chắn, trịnh trọng nói: "Nếu lão phu nhân còn chưa đi xa, xin nghe vãn
bối một lời —— Từ nay về sau, vãn bối sẽ đối đãi Lâm Phong như muội muội của mình. Không dám nói áo cơm không lo, nhưng chỉ cần ta còn sống,
nhất định muội ấy cũng sẽ còn sống!"
—— —— ——
"Thầy, thầy nhìn kìa —— "
Xe ngựa màu xám dừng ở bờ sông, cách đó không xa có một đống lửa, bên cạnh là ông lão đang nướng cá.
Nghe động tĩnh, ông đứng dậy đi đến, thuận theo phương hướng học trò chỉ,
nhìn thấy giữa mặt sông trôi nổi mấy cỗ thi thể. Đưa tay che mắt A Yến, thở dài nói: "A Yến, không nên nhìn."
A Yến ngửa đầu nhìn ông: "Không phải, có người sống."
Ông lão: "Người sống?"
A Yến nói: "Có một người còn sống."
Một già một trẻ nhảy xuống nước, vớt người đàn ông còn một hơi tàn kia lên, một phen kiểm tra xem như biết vì sao người này mạng lớn còn sống, tim
người này chênh lệch hơn người thường, vết thương xuyên qua ngực vừa hay tránh chỗ yếu hại.
Trên thân còn có không ít vết thương, xương sườn
gãy, xương cánh tay xương bắp chân gãy, cũng không biết trôi trong nước
bao lâu, mất máu quá nhiều, còn có thể giữ một hơi, toàn nhờ thân thể
văn sĩ văn tâm tốt!