Lúc này Giang Tri cũng không định đặt hàng trên app Mua Vui Vẻ, bàn tính nhỏ trong lòng đang đánh tạch tạch tạch, một là một lần mua quá nhiều
đồ trên app sẽ dễ bị để ý, khá phiền toái, hai là mua sắm số lượng lớn
có thể đến nông trại hoặc đến những cửa hàng bán sỉ, có thể tiết kiệm
khá nhiều tiền.
Giang Tri trước khi đi đã cho A Mao ăn no, cửa nẻo cũng đều khoá kỹ, rồi mới xuống núi bắt đầu chuyến "công du."
Nếu vì lý do khác có lẽ bệnh lười của Giang Tri sẽ lại tái phát, cũng chẳng có trường hợp hắn ra ngoài vào cái thời tiết hè nóng bức này; nhưng ra
ngoài vì lương thực dự trữ lại không giống nhau, mỗi bước chân đều nhẹ
nhàng, khoan khoái. Ra khỏi núi sâu, đi qua thôn trang, quen cửa quen
nẻo lên xe buýt nhỏ, lại đổi chuyến một lần, lúc này rốt cuộc cũng tới
trong thành – chủng loại nông sản ở thị trường trong thành vô cùng phong phú, số lượng cũng đầy đủ.
Giang Tri tìm một khách sạn nằm gần
một chợ bán sỉ nông sản lớn để ở lại, thuê thêm một cái kho hàng nhỏ,
một ngày 340 tệ, hắn muốn mua nhiều lương thực như vậy, tốt nhất vẫn là
tìm một chỗ cất trữ tạm, sau đó mới đem đồ bỏ vào trong không gian.
Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Giang Tri đã rời giường ra ngoài, ở bên
ngoài không thể tự mình nấu cơm, bữa sáng liền mua hai cái bánh bao xá
xíu cùng một lồng sủi cảo hấp, ăn xong thì uống thêm ly sữa đậu nành; ăn uống no say khi đến chợ nông sản, ở đó đã sớm nhộn nhịn, tấp nập.
Mới tới bên ngoài Giang Tri đã có thể nghe thấy những tiếng thét to, náo
nhiệt, nhìn một lượt thì tất cả đều là bóng người đi qua đi lại như mắc
cửi; từng bao từng bao gạo, ngũ cốc, đậu nành chồng chất; từng bó từng
bó cải trắng, cà rốt, bắp tươi mới; từng sọt từng sọt khoai tây, khoai
lang đỏ, vàng, tím chắc mẩm; còn có cả một khay lớn trứng gà với bảng
"Xin nhẹ tay", người đến người đi đến hoa cả mắt. Một vài chiếc xe tải
lớn đang dừng trước ngã ba, đây phần lớn đều là xe của các nhà ăn công
nghiệp, nhà ăn chuyên dụng của mười mấy trường trong làng đại học gần
đấy đến lấy hàng. Nơi này chính là chợ nông sản lớn nhất trong thành.
Giang Tri nhanh nhẹn đi vào, mua bán ở đây cần phải có kinh nghiệm, nếu là
loại nhà ăn của đại học cần số lượng lớn hàng hoá, đều sẽ có nhà cung
cấp cố định với giá cả phải chăng. Nông sản ở đây cũng rất thượng vàng
hạ cám, muốn chọn đồ ngon lại còn giá tốt thì phải tốn không ít tâm tư.
Khi đang mua một trăm quả trứng gà ta trắng tròn như lưu ly của một đôi vợ
chồng nhà nông, hai mắt Giang Tri sáng trưng như bật đèn pha khi thấy
bên cạnh có mấy chai lọ màu vàng kim, bên trong là mật ong màu nâu sẫm,
hỏi: "Mật ong này cũng bán sao ạ?". Lão nông cười gật đầu, lấy cho hắn
nếm thử. Mới mở nắp ra mùi thơm của mật ong đã bay ra ngào ngạt, Giang
Tri nếm thử một chút, mật ong vừa vào miệng, vị ngọt thanh, dư vị dài
lâu, không chút hậu chua, lại không đến mức ngọt gắt, chính là mật ong
hảo hạng.
"Cháu muốn mua tất cả ạ, cảm ơn ông." Giang Tri mua
tất tần tật mật ong của bọn họ, từ mật hoa hoè, mật hoa quế, mật hoa
táo, đến mật ong bách hoa.
Ở một hàng khác, Giang Tri lại mua
hai mươi bao tải gạo, mười túi gạo nếp, năm túi gạo lứt đen, gạo kê, đậu đen, đậu nành, đậu đỏ, đậu xanh thì mỗi loại một bao tải 50kg. Bột mì
hảo hạng trắng mịn như bông, bột sắn dây, bột nếp cũng đều mua mấy túi
lớn. Giang Tri cầm giỏ xách, bước chân nhẹ nhàng, không ngừng càng quét
các gian hàng ở chợ nông sản. Lương thực, mua! Trái cây, mua! Rau dưa,
mua!!!
Nhưng là bắp nếp, khoai tây, khoai lang thì Giang Tri lại không dám một lần mua quá nhiều. Các loại thịt tươi cũng mua một ít,
hắn tính sau khi đông lạnh thì cho vào bảo quản trong không gian. Các
loại gia vị thường dùng như muối ăn, hồ tiêu, hành tỏi các loại, Giang
Tri đều mua trữ rất nhiều. Hắn còn thích ăn các loại mứt ngọt ngào nên
đào, thanh long, dâu tây đương nhiên cũng không thoát khỏi ma trảo của
Giang Tri. Đến chiều, Giang Tri đã tiêu hết hơn 3 vạn tệ (hơn trăm trẹo).
Sau khi liên hệ được với tài xế xe tải ở ngoài chợ, Giang Tri bảo anh ta
chở đồ đến kho hàng đã thuê, lúc đang chuẩn bị lên xe cùng nhau rời đi,
bỗng nhiên phía sau có người kêu tên hắn.
"Giang Tri!" Một giọng nam trung niên mạnh mẽ vang lên, Giang Tri nghe được tiếng kêu, cả
người cứng đờ, xoay lại nhìn, thấy một người trung niên khoảng 40 tuổi
đang đi đến với thần sắc dò hỏi, vừa thấy chính diện của Giang Tri, hai
mắt liền không tự chủ mà trừng lớn. Hắn há miệng thở dốc, Giang Tri
giành trước, lắc đầu nói: "Chú nhận sai người rồi."
Người đàn
ông hàm hậu cười, khoé mắt gấp nếp tạo thành vài nếp nhăn, khẳng định
nói: "Giang Tri! Thật là anh! Em đã lâu không gặp lại anh......" Ông ta
kiên định xác định hắn chính là Giang Tri.
Giang Tri nhìn khuôn
mặt vẫn còn nét quen thuộc dù đã in hằn không ít dấu vết của thời gian,
rốt cuộc thở dài: "Phi Xuyên." Tống Phi Xuyên nghe hắn đáp lại, mặt mày
hớn hở, liên tục "Ai" hai tiếng.
Sau khi Giang Tri chân chính
"Tỉnh lại", có thân thể, có thể tự do đi lại, đã chạy xuống núi làm cái
bang ba, bốn năm. Sau lại may mắn được cha Tống Phi Xuyên đem về nhà
nuôi, ông ấy nhân duyên kém, hơn bốn mươi tuổi mới có được một mụn con
là Tống Phi Xuyên, cũng bởi vậy mà không còn vợ. Khi Giang Tri đến Tống
gia bọn họ, Tống Phi Xuyên 4 tuổi, Giang Tri thoạt nhìn miễn cưỡng tính
10 tuổi, hắn thấy Tống Cần đầu hai thứ tóc, nhanh nhảu, câu đầu tỉên đã
gọi người ta là "Ông nội."
Hai đứa nhỏ lúc đấy tình như thủ túc, Giang Tri lúc nào cũng mang theo Tống Phi Xuyên chạy quanh đồi núi, lên núi hái trái cây, xuống sông bắt cá. Sau này, Tống Phi Xuyên không học
lên đại học mà kế thừa trù nghệ của Lão Tống, tích góp tiền mở một tiệm
cơm ở tỉnh thành. Mà khi Giang Tri lớn đến 23-24 tuổi liền không phát
triển nữa, năm này sang năm nọ, mặc kệ tuổi ngày càng tăng, bộ dáng hắn
vẫn mười năm như một, so sánh với Tống Phi Xuyên, đối lập lại càng rõ
ràng, Tống Phi Xuyên thoạt nhìn không khác gì anh trai của Giang Tri.
Lão Tống thường xuyên nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, muốn nói lại thôi,
Giang Tri trong lòng cũng hiểu ít nhiều, cứ để như vậy thể nào lão Tống
bọn họ cũng bị chính mình doạ chạy.
Sau khi thừa dịp lão Tống
chuyển đến ở nhà Tống Phi Xuyên trên tỉnh thành, Giang Tri thu thập đồ
đạc rời đi ẩn cư. Hắn mỗi tháng đều sẽ gửi cho Tống Phi Xuyên một khoảng tiền, lễ tết cũng sẽ đến ngoài cửa tiệm cơm của Tống Phi Xuyên, lặng lẽ thăm hỏi hai cha con họ. Chỉ là từ ba năm lại đây, tiệm cơm Tống Ký đã
đóng cửa, Giang Tri hỏi chủ quán xung quanh cũng không ai biết họ đã dọn đi nơi nào. Giang Tri rời Tống gia cũng đã mười sáu, mười bảy năm,
không ngờ Tống Phi Xuyên vẫn còn nhớ rõ bộ dạng của hắn.
"Đến
nhà em ngồi chơi, ăn bữa cơm đi!" Tống Phi Xuyên nhìn hắn, trên mặt mang theo thần sắc chờ mong, còn có chút khẩn trương, sợ Giang Tri sẽ từ
chối hắn. Giang Tri vẫn luôn xem hắn như em trai, đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Nhờ tài xế chuyển hàng đến kho rồi chủ kho sẽ ra nhận,
Giang Tri cùng về nhà với Tống Phi Xuyên. Giang Tri trong lòng vẫn có
chút bất an, hắn thử hỏi Tống Phi Xuyên: "Phi Xuyên, em không sợ anh là
yêu quái sao?"
Tống Phi Xuyên trên mặt nếp nhăn, vừa nghe liền
sửng sốt, lại lắc đầu nói: "Mấy minh tinh trên màn ảnh đó, ai cũng bốn
năm chục tuổi nhưng nhìn vẫn trẻ trung như hoa. Nhưng thật ra anh năm đó không từ mà biệt, khiến cha tức giận đến vài ngày ăn không ngon."
Giang Tri ngại ngùng sờ sờ mũi, hắn cảm thấy đứa nhỏ ngốc này đang cố gắng
thuyết phục chính mình, nói không chừng trong đáy lòng vẫn còn kinh
nghi. Cũng may là Tống Phi Xuyên phổi bò, cũng có thể vì lớn lên từ nhỏ
với nhau tình cảm sâu đậm, hai người giờ mới gặp lại nhưng không hề có
chút xa lạ. Hiện tại bọn họ đi chung với nhau, người không biết, nghĩ
bọn họ là cha con cũng không chừng.
"Đừng tưởng anh im hơi lặng
tiếng, em liền không biết tiền là do anh gửi qua. Em đều giữ lại cho
anh, đợi anh về sẽ đưa lại." Tống Phi Xuyên xách theo không ít bao tải,
Giang Tri giúp hắn cùng nhau xách, hai người vừa đi vừa nói chuyện, nhờ
thế Giang Tri mới biết ba năm trước tiệm cơm Tống Ký đã sang cho người
khác, Tống Phi Xuyên đem thực đơn gia truyền bán đi để lo cho cha Tống
chữa bệnh, chỉ là ông hai năm trước vẫn phải ra đi rồi.
"......
Thật xin lỗi." Giang Tri nghe xong, lòng liền khó chịu. Cha Tống vẫn
luôn đối xử với hắn như con ruột, hắn lúc ấy lén rời đi chính là sợ mình doạ ông và Tống Phi Xuyên sợ. Rốt cuộc, ai rồi cũng sẽ cho rằng một kẻ
trẻ mãi không già nhất định là yêu quái đi.
"Cha cũng lớn tuổi
rồi, đi được cũng coi như nhẹ nhàng, anh đừng nghĩ quá nhiều." Tống Phi
Xuyên an ủi hắn nói, "Em hiện nay ngày qua ngày sống cũng khá tốt."
Hiện nay Tống Phi Xuyên mở một tiệm cơm nhỏ trên phố mỹ thực trong làng đại
học. Sinh viên kén ăn thường sẽ không ăn ở nhà ăn của trường, một ngày
ba bữa hoặc là cơm hộp hoặc là đi giải quyết ở phố mỹ thực. Chỗ kia tấc
đất tấc vàng, Giang Tri nhìn cái cửa hàng nhỏ hẹp chen chúc trong góc
phố, nghĩ thầm: Đứa nhỏ ngốc này thế mà dám nói là tốt?
Vừa đến
cửa, hai bánh bao một lớn một nhỏ lộc cộc chạy ra, miệng kêu "Ba ba",
duỗi tay muốn giúp Tống Phi Xuyên cầm đồ đạc. Giang Tri cúi đầu nhìn hai bánh bao nhỏ đáng yêu, chép miệng, trên mặt bất tri bất giác nở nụ
cười. Nhi nữ song toàn, đáng yêu hiểu chuyện, cũng xem như là nhân sinh
viên mãn, cũng là khá tốt.