Cảnh báo từ Bình Rượu: Chương này có xuất hiện một số từ ngữ thô tục có thể gây khó chịu cho một số bạn đọc, các bạn đọc hãy cân nhắc nha.
___________________________________
Lực tay đang giữ Ninh Diệu mạnh như thế khiến hắn thấy căng thẳng đến độ
suýt ngất lăn ra. Tự nhiên Úc Lễ lại nói như vậy chắc hẳn là đã phát
hiện ra chuyện hắn bỏ trốn rồi! Mà chuyện rành rành ra đấy, chỉ có thằng ngu mới không nhận ra hắn bỏ chạy thôi. Nhất định là đại ma đầu sẽ
không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu. Không ngờ tới bản thân vừa thoát khỏi
đầm rồng lại chui tọt vào hang hổ, người có lòng tốt lại không được báo
đáp, Ninh Diệu thầm kêu khóc ở trong lòng, tự thấy vừa hối hận vừa sợ
hãi. Nước mắt khó lắm mới nín được lại tuôn ra, nhưng lần này những giọt nước mắt còn chưa nhỏ xuống đất đã có người lau chúng đi.
Làn da tay y chạm vào mềm mại đến không ngờ. Y đã từng trông thấy thứ vải lụa
lĩnh quý giá nhất nổi tiếng nhất, nhưng cũng chẳng mỏng manh đến thế,
dường như chỉ nắm chặt thêm một chút là có thể phá nát. Úc Lễ không hề
có lòng bao dung thương tiếc gì đối với những thứ mong manh yếu ớt, bởi
tất cả kiên nhẫn và lòng tốt của y đã bị từng lần từng lần chịu phản bội trong quá khứ mài mòn đến cùng cực. Thế nhưng hiện giờ y lại theo bản
năng mà nhẹ nhàng hết mức với vị thiếu gia nhỏ yếu ớt này. Có điều bản
thân y lại không có kinh nghiệm ứng phó với "những thứ mỏng manh dễ vỡ"
cho nên chỉ biết trưng ra biểu cảm thường dùng nhất, giọng lạnh tanh
nói: "Không được khóc."
Úc Lễ vừa nói xong người nọ càng khóc to
hơn, nước mắt tuôn như suối. Úc Lễ thoáng khựng lại, cố làm dịu giọng
điệu lạnh như băng của mình lại: "Đừng khóc."
"Cũng... cũng đâu phải do ta muốn khóc đâu." Ninh Diệu oan ức nói. "Là tại tay huynh chà lên mặt ta đau quá."
Úc Lễ ngưng động tác, bỏ tay mình ra, thấy phần da gần mắt của Ninh Diệu
bị y lau đi lau lại quả thật đỏ ửng lên một mảng. Trên ngón tay y chỉ có mấy vết chai mỏng do cầm kiếm, cũng không hề mạnh tay, vậy mà còn thành ra thế này. Úc Lễ bỗng rơi vào trạng thái lúng túng đã lâu không xuất
hiện. Y im lặng chốc lát rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra món pháp khí
Tơ Tằm Băng (1) cao cấp nhất nhét vào tay Ninh Diệu, ngoảnh đầu cất giọng buồn bực: "Tự mình lau. Không được khóc."
Úc Lễ ngưng động tác, bỏ tay mình ra, thấy phần da gần mắt của Ninh Diệu
bị y lau đi lau lại quả thật đỏ ửng lên một mảng. Trên ngón tay y chỉ có mấy vết chai mỏng do cầm kiếm, cũng không hề mạnh tay, vậy mà còn thành ra thế này. Úc Lễ bỗng rơi vào trạng thái lúng túng đã lâu không xuất
hiện. Y im lặng chốc lát rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra món pháp khí
Tơ Tằm Băng (1) cao cấp nhất nhét vào tay Ninh Diệu, ngoảnh đầu cất
giọng buồn bực: "Tự mình lau. Không được khóc."
Chiếc khăn mùi
soa trên tay mềm mại mà lạnh băng, cảm giác như đang sờ vào nước nhưng
lại không hề ướt tay. Vừa nhìn là biết không phải là chiếc khăn tay bình thường. Chủ yếu vẫn là chiếc khăn mùi soa này khá xinh xắn, Ninh Diệu
vốn thích mấy thứ đẹp đẽ mới lạ nên lực chú ý của hắn đều bị dời đi,
thoáng chốc đã quên cả khóc. Hắn cúi đầu nghịch khăn một lát rồi ngẩng
lên, thắc mắc hỏi: "Sao lại không cho khóc chứ?"
Úc Lễ liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt: "Là ai nói mỗi khi khóc ra linh thạch sẽ thấy rất đau?"
Chính Ninh Diệu suýt nữa đã quên mất lời nói dối mình tự bịa ra ngày trước,
vội vội vàng vàng lấp liếm: "Tuy là đau nhưng khi nào muốn khóc thì cứ
khóc thôi. Đấy cũng là tự do của ta mà."
Nói tới đây rồi lại thêm chiếc khăn mùi soa Úc Lễ cho hắn để lau nước mắt, còn cả chuyện không
cho phép hắn khóc... Ninh Diệu có ngu mấy cũng biết Úc Lễ không định ra
tay với hắn. Không chỉ không xử hắn mà dường như còn khá tốt với hắn. Có lẽ đến cả đại ma đầu cũng bị tinh thần quên thân quên mình của hắn làm
cho cảm động nên quyết định nhận hắn làm đàn em rồi. Mà không đúng.
Không phải đàn em. Thân phận của hắn ở nơi này là hiện thân của số mệnh, vô cùng cao quý. Vậy nên hai người bọn hắn là ngang hàng phải vế mới
đúng.
Đến lúc hết sợ hãi, Ninh Diệu mới thấy tủi thân ghê gớm. Hắn được đằng chân lân đằng đầu (2) nói: "Nếu biết trước huynh tỉnh rồi ta đã chẳng về đây. Đúng là phiền quá đi!" Làm hắn khi không mất oan một cơ hội chạy trốn!
Úc Lễ không lộ chút biểu cảm nào, nhướn mày nhìn hắn. Ninh Diệu cũng biết
mình nói vậy với một đại ma vương quả thật là to gan lớn mật. Khi hắn
còn chưa quyết định được có nên tự mình lùi xuống "đằng chân"(3)
hay không thì chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập văng vẳng trong đêm
tối. Kèm theo tiếng bước chân còn có đủ loại chửi rủa giận dữ, nói gì mà phải trói hắn trên giường, khiến hắn ngày ngày muốn sống không được,
chết cũng không xong, để hắn biết mùi của đàn ông. Mỗi ngày không cần ăn uống gì, lấp đầy trong bụng hắn đều phải là...
Chiếc khăn mát
lạnh từ trong tay Ninh Diệu bay lên, nhẹ nhàng che hai tai hắn lại, ngăn hết tất cả những tạp âm từ bên ngoài. Ninh Diệu không còn nghe thấy
những từ ngữ bẩn thỉu tục tĩu ấy nữa, hắn vô thức nấp phía sau dáng
người cao lớn của Úc Lễ, sau khi nhận ra mới túm vội ống tay áo Úc Lễ,
muốn kéo y cùng chạy đi. Hãy tìm đọc trang chính ở * TгùмTruy ệЛ.v Л *
"Mau đi thôi, lúc đến đây ta đã thử bọn họ rồi, tu vi đều rất cao. Kiếm của huynh đâu? Mau lấy ra bay đi thôi." Ninh Diệu nói.
Úc Lễ lắc đầu. Y nói với Ninh Diệu câu gì đó nhưng Ninh Diệu lại không
nghe thấy tiếng, hắn chẳng biết Úc Lễ đang nói gì. Rồi ngay giây sau,
loáng cái quang cảnh xung quanh hắn đều thay đổi. Đống lửa sáng rực ấm
áp, căn cứ bí mật và cả cái nệm mềm mại quen thuộc ở trong đó. Nơi này
là căn cứ bí mật hắn dựng cho Úc Lễ lúc y đang rơi vào giấc ngủ sâu!
Chiếc khăn đang che hai tai hắn chầm chậm rơi xuống, Ninh Diệu dõi mắt nhìn
tứ phía lại không thấy Úc Lễ và đám người kia đâu, cũng không hề nghe
thấy tiếng ồn nào. Xung quanh chỉ có tiếng nổ lách tách từ đầu củi đang
cháy cùng tiếng côn trùng lẩn trong thảm cỏ kêu râm ran. Tất cả đều bình yên nhẹ nhàng như thế, rất thích hợp để người ta ngủ một giấc thật ngon sau khoảng thời gian bôn ba vất vả.
Ninh Diệu hiểu được ý của Úc Lễ. Ma vương đã dưỡng thương tốt rồi, phải đi "đại khai sát giới" thôi, toàn bộ ruồi muỗi né hết ra. Ninh Diệu gục người trên chiếc nệm êm ái,
duỗi tấm lưng mỏi nhừ, tiến vào giấc mộng ngọt ngào.
(1) 冰蚕丝: Theo như tên gọi và miêu tả thì là một loại pháp khí giống một mảnh lụa tơ tằm có đặc tính lạnh.
(2) 蹬鼻子上脸: Được đà lên mặt. Câu này mang ý là một bên đã chịu nhượng bộ
nhường cho bên kia khỏi xấu hổ rồi nhưng bên kia lại cậy đó để càng lên
mặt hơn.
(3) 给自己搭个台阶下: Tự cho mình một bậc thang đi
xuống. Đại ý kiểu như chừa cho bản thân chút mặt mũi, không đến mức phải chịu nhục nhã.
***
Trong rừng, một đám tu sĩ không hề nhận ra đang nguy hiểm cận kề. Bọn họ vẫn cứ vừa chạy vừa nói ra những câu từ tởm lợm.
"Người đâu? Tu vi nó yếu thế không thể nào chạy xa được!"
"Con mẹ nó, để tao tìm được đồ đĩ điếm lẳng lơ đó, tao nhất định phải cạy cái miệng chết tiệt của nó ra, *** xuống tận họng nó!"
"Mày chiếm miệng rồi tao dùng chỗ nào? Được thôi, để tao dùng tay nó..."
Tên này còn chưa nói hết câu lại đột nhiên thấy cánh tay đau đớn, ngay sau
đó, phần từ bả vai trở xuống đều mất đi cảm giác. Gã trợn trừng mắt,
hoảng sợ nhìn xuống cánh tay của mình, lúc này chỉ thấy độc bả vai trơ
trọi còn hai cánh tay của gã đều đầm đìa máu tươi rụng rời trên đất!
"A!" Một tiếng kêu ngân dài. "Tay của ta! Tay của ta!"
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước nào.
Trong cơn hoảng loạn, phản xạ đầu tiên của gã là nhìn sang người bạn đi
cùng mình. Đi gần gã nhất chính là tên vừa nói phải chiếm dụng miệng
người kia. Hai mắt tên đó trắng dã không sức sống, nơi vốn là miệng của
gã đã biến thành một cái lỗ bầy nhầy máu thịt. Cái lỗ này từ miệng xuyên thẳng ra sau đầu, xuyên cả qua hộp sọ.
Tên cụt tay kinh hãi lùi
lại phía sau vài bước, tầm mắt cũng đồng thời nhìn thấy nhiều đồng bọn
của mình hơn. Bọn họ kẻ thiếu tay, người khuyết chân, ngay cả đầu cũng
không cánh mà bay... Cả đoàn người đông như vậy lại không một ai còn
lành lặn. Những kẻ còn sống đang há miệng kêu gào, nhưng tiếng gào của
bọn họ đều không hề phát ra tiếng, giống như bị một thứ vô hình nào đó
chặn lại, giữ cho khu rừng này thật yên ắng. Tất cả những chuyện này hết sức quỷ quái. Người đàn ông vấp ngã trên mặt đất, sợ hãi muốn chạy
thoát, thế nhưng mất đi hai cánh tay khiến gã chật vật vô cùng. Gã cứ
lết qua lết lại, chân đụng trúng kẻ bị xuyên thủng miệng kia. Tên đó bị
gã đụng trúng, người chẳng đổ mà đầu đã từ trên cổ rơi "bịch" xuống đất, lăn lộc cộc lộc cộc.
Người bạn ít phút trước hãy còn nói chuyện
với gã lúc này đã tắt thở, mà còn chết một cách kỳ quái kinh dị như vậy
thật sự làm cho một đấng nam nhi từng trải qua trăm trận chiến cũng phải sợ hãi. Gã nhìn cái đầu máu thịt lẫn lộn sắp lăn tới, mặt giáp mặt với
mình, đột nhiên có chân ai đó mang giày đen duỗi ra giẫm lên cái đầu đó
khiến nó dừng lại. Dọc theo bàn chân đó ngước nhìn lên trên, gã trông
thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo bào màu đen. Nửa khuôn mặt y khuất trong bóng tối khiến người ta không thể nhìn rõ được. Chỉ có độc đôi
mắt u tối tàn bạo được ánh trăng chiếu tới, lạnh giá như băng tuyết, từ
trên cao nhìn xuống gã.
Gã hoảng hốt vội dùng thần thức để thăm
dò, song kết quả càng khiến gã kinh sợ. Thần thức của hắn không hề phát
hiện ra sự tồn tại của người này! Điều này chứng tỏ rằng tu vi của đối
phương đã đạt đến cảnh giới gã không có khả năng dò ra được. Vào lúc
này, trước người đàn ông xa lạ, gã chỉ nên...
"Tu sĩ tha mạng!
Xin tu sĩ tha mạng! Ta chỉ là làm theo lệnh mà thôi, không phải là ta
muốn giết ngài thật đâu!" Gã cố vắt óc nghĩ cách cứu lấy cái mạng mình,
bất chợt gã nghĩ đến một chuyện. "Bọn ta có dẫn theo một mỹ nhân tuyệt
thế, chỉ cần ngài tha cho ta ta sẽ dâng người kia cho ngài!"
Cái
đầu bị giẫm lên bất ngờ vỡ nát, máu thịt tung tóe, óc văng cả lên mặt gã cụt tay nọ. Giọng Úc Lễ có thể đông cứng cả xương tủy người khác:
"Ngươi là cái thá gì mà dám động tới hắn?"
Mãi đến lúc này bọn chúng mới biết mình rốt cuộc mình đã sai chuyện gì. Có điều, giờ mới biết thì đã quá muộn rồi.
__________________
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi vơi đi mùi máu tươi nồng nặc trong không
khí. Tiếng kêu gào thảm thiết giống như chưa từng tồn tại. Tiếng chim
hót, tiếng côn trùng kêu tiếp tục âm vang như là đêm nay chỉ là một đêm
bình thường như bao đêm khác.
Ánh trăng bàng bạc soi xuống mặt
đất, phủ lên vạn vật chút ánh sáng yếu ớt. Mà đêm nay, trên mặt đất
dường như có thứ gì đó còn sáng hơn cả ánh trăng. Úc Lễ thu kiếm vào vỏ, tầm mắt dừng ở trên viên linh thạch sáng lấp lánh bên kia. Nó là thứ
linh thạch cao cấp nhất, lượng linh khí nồng đậm cho nó vẻ ngoài sáng
bóng như ngọc, phát ra thứ ánh sáng xinh đẹp, là thứ mà đại đa số các tu sĩ đều mơ ước. Nhưng Úc Lễ không hề đếm xỉa đến thứ này. Y là người
đứng đầu Tam giới, linh thạch trong nhẫn trữ vật có lấy mãi dùng mãi
cũng không hết. Hơn nữa sức mạnh của y đã đạt tới đỉnh cao từ lâu vốn
không cần phải hấp thụ linh khí trong linh thạch để bổ sung linh khí
trong cơ thể. Những linh thạch này chẳng có ích lợi gì với Úc Lễ cả. Nếu ở kiếp trước y gần như sẽ không thèm nhìn lấy một lần. Nhưng mà hiện
tại...
Úc Lễ cúi người nhặt viên linh thạch rơi trên đất lên.
Dường như viên linh thạch hãy còn lưu lại chút hơi ấm từ đôi má của chủ
nhân, Úc Lễ nắm linh thạch trong tay, dùng nhiệt độ và hơi thở của bản
thân bao phủ lấy viên linh thạch ấy. Tới đây y mới chậm rãi cất linh
thạch vào trong ngực áo.
__________________
Lần này Ninh
Diệu ngủ vô cùng ngon giấc. Vừa lúc hắn tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi đồ ăn
thơm phức. Hắn hé mắt thấy Úc Lễ đang ngồi trước đống lửa, tay đang
nướng một miếng thịt không rõ là thịt gì.
Thơm quá thơm quá. Tay nghề của đại ma vương thật là giỏi!
Ninh Diệu dùng phép tẩy rửa(4) để vệ sinh cá nhân xong xuôi mới ho một tiếng thể hiện là mình đã dậy
rồi, sau đó chầm chậm nhích sang: "Trùng hợp ghê ha, thịt nướng đâu ra
thế ta? Huynh nói xem có phải trùng hợp lắm không, vừa đúng lúc ta dậy.
Này là do duyên phận phải không nào." Ninh Diệu nhích tới sát bên cạnh
Úc Lễ, Úc Lễ chỉ liếc hắn rồi lật mặt thịt nướng.
Từ lúc Ninh
Diệu chạy đi chạy về hình như đã một ngày chưa ăn gì rồi, chỉ mới uống
được mấy chén nước chè. Lúc trước thì không thấy đói, bây giờ bị mùi đồ
ăn dụ dỗ Ninh Diệu mới phát hiện mình đói sắp ngất xỉu luôn rồi. Thấy Úc Lễ không thèm để ý tới mình, Ninh Diệu lại càng nhích sát thêm một tí,
rất biết ý nói: "Miếng thịt to như vậy một mình huynh ăn cũng không hết
được, để ta chia sẻ cùng huynh ha."
Bả vai Ninh Diệu đụng vào vai Úc Lễ. Cảm giác này có chút lạ lẫm, làm cánh tay đang cầm thịt nướng
của Úc Lễ thấy hơi gượng. Y nhấc miếng thịt lợn nướng đã chín ra khỏi
ngọn lửa cháy: "Ninh thiếu gia nói đùa rồi, một mình ta tất nhiên là ăn
hết được, không cần người khác ăn hộ đâu."
Úc Lễ vừa nói thế Ninh Diệu tức thì nổi nóng: "Huynh nói linh tinh gì thế, rõ ràng là huynh
đâu cần ăn đâu, vẫn nên để ta ăn giúp huynh cho!" Lúc Úc Lễ bị thương,
hắn đã khổ cực biết bao chăm sóc Úc Lễ cẩn thận. Đại ma đầu này sao có
thể như thế chứ! Đến cả một miếng thịt cũng không chia cho hắn!
Trông thấy Úc Lễ dường như muốn cầm miếng thịt dậy bỏ chạy mất, Ninh Diệu vội vàng vồ lên, ôm lấy cánh tay Úc Lễ, cắn một miếng thịt nướng ở gần mình nhất. Ngay khắc ấy mặt Ninh Diệu bị Úc Lễ giữ lấy, y cau mày: "Chờ
nguội rồi ăn. Để bị bỏng lại định ngồi khóc bù lu bù loa lên?"
Ninh Diệu thấy cũng đúng bèn ngồi thẳng dậy giả bộ như không có chuyện gì
xảy ra, gọi một cơn gió nhẹ tới thổi miếng thịt nướng vừa chín. Chẳng
mấy mà thịt đã nguội bớt. Ninh Diệu xé nửa miếng thịt trên tay Úc Lễ
xuống, vừa ăn vừa thầm suy ngẫm. Chắc chắn đây không phải là ảo giác của hắn. Thái độ của Úc Lễ với hắn quả thật rất tốt. Xem ra tình hình có vẻ giống với mấy câu chuyện trong truyện cổ tích, Úc Lễ thật sự cảm động
trước hành động anh hùng cứu mỹ nhân của hắn rồi. Về sau hắn chính là kỵ sĩ dũng cảm đồng hành cùng ác long! Quá đỉnh!
Ninh Diệu ăn xong
thịt nướng, cơn đói được lấp đầy bèn hỏi Úc Lễ: "Rồi tiếp theo chúng ta
đi đâu đây? Còn phải ở lại nơi này nữa không?"
Úc Lễ không trả
lời ngay. Y nhớ tới lần trước lúc Ninh Diệu nói chuyện với y, hắn nói
bản thân gần như chưa từng được đi tới nơi khác. Vì thế Úc Lễ lại hỏi
ngược lại Ninh Diệu: "Ngươi muốn đi đâu?"
Ninh Diệu: "?"
Ninh Diệu: "!"
Ý gì đây? Ý là hắn muốn đi đâu cũng được hả? Lẽ nào lương tâm của đại ma
đầu trỗi dậy nên giờ đang bồi thường cho hắn? Nhưng nếu hắn không để Úc
Lễ đi thử thách với mấy bản đồ có độ khó cao thì chẳng phải là phí hoài
quãng đường tròng trành từ trước đến nay của y hay sao?
Ninh Diệu hắng giọng, nói sâu xa: "Cân nhắc đến việc sức mạnh của chúng ta hiện
giờ vẫn còn bình bình, ta cứ đi mấy thành phố có tiếng trước đi, dạo
chơi linh tinh đã. Đến khi nào huynh trở nên mạnh hơn chúng ta có thể đi xem hoàng cung Ma tộc rồi thánh địa Yêu tộc gì gì đó. Ta cũng không
ngại đường sá xa xôi đâu."
Ninh Diệu nói xong thấy thấp tha thấp
thỏm, cố tỏ ra thật bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Úc Lễ. Chỉ thấy Úc Lễ
nhíu mày, nói: "Giờ đi luôn cũng được."
Ninh Diệu bị câu nói dõng dạc của Úc Lễ dọa cho ho khù khụ. Giờ cái gì cũng được cơ? Mấy chỗ đó
đều là nội dung của phần sau cuối đấy, hiện giờ bọn họ mới cấp 30 thì
tính lấy cái gì để đánh phó bản cấp 90 hả?
Tất nhiên là chỉ có Úc Lễ cấp 30, còn hắn có lẽ đang ở cấp 1, cơ mà hắn cấp bao nhiêu cũng không quan trọng.
"Bây giờ ta chưa định tới mấy chỗ quá phiêu lưu, cứ dạo chơi quanh giới Tu
Chân là được rồi." Ninh Diệu tiếp tục lựa lời, cảm thấy mình đúng là
thiên tài giữ lòng tự trọng cho ma đầu.
Úc Lễ cũng chẳng ý kiến,
đều tùy theo ý Ninh Diệu. Thế là bọn họ lên đường, trước tiên là đi tới
tòa thành bên cạnh xem thử. Dọc đường đi Ninh Diệu hăng hái hẳn, còn bắt đầu thử thăm dò giới hạn chịu đựng thấp nhất của Úc Lễ đối với hắn. Chỉ có biết được điểm giới hạn này thì hắn mới có thể thỏa sức bung lụa,
không cần phải cẩn thận từng li từng tí như trước nữa. Ngồi trong xe
ngựa, Ninh Diệu tự hãm cho mình một ấm trà, sau khi thong thả thưởng một hớp mới giả vờ giật mình nhớ tới Úc Lễ: "Ui, ngại quá, quên mất không
rót cho huynh một tách."
Úc Lễ đang ôm kiếm ngồi ở bên kia buồng xe, nghe vậy chỉ thản nhiên nhìn hắn, đáp: "Không sao."
Một ánh nhìn này chợt khơi lại trí nhớ của Ninh Diệu về cuộc đời Úc Lễ. Từ
nhỏ đến lớn, dù là khi còn ở nhà mình hay là sau khi chuyển đến sư môn,
cho tới tận bây giờ Úc Lễ vẫn luôn là một người không được coi trọng. Có lẽ y đã sớm quen với chuyện bị bỏ quên, bị ngó lơ. Chuyện này không thể dùng để thăm dò sức chịu đựng của Úc Lễ mà chỉ đâm chọc vào vết sẹo
trong lòng y mà thôi. Một cảm giác áy náy cuộn trào trong lòng, cả người Ninh Diệu đều héo rũ, hắn rót cho Úc Lễ một tách trà mới: "Huynh uống
đi. Lần sau ta sẽ nhớ phần của huynh."
Ninh Diệu ủ rũ chán nản quá nên không chú ý tới khóe môi Úc Lễ khẽ nhếch lên.
Xe ngựa đi thêm được một quãng đường dài, Ninh Diệu lại có ý tưởng mới. Hắn quyết định đòi ngược lại linh thạch của Úc Lễ.
"Huynh biết đó." Ninh Diệu buông chén trà, thở dài thườn thượt. "Tuy là ta chỉ cần khóc một tí là có thể có rất nhiều linh thạch nhưng dù gì thì việc
đó cũng tổn hại sức khỏe của ta. Nếu như không cần thiết thì tốt nhất
không nên dùng."
"Cho nên..." Ninh Diệu nhìn Úc Lễ, trên mặt nở nụ cười chờ mong, "Huynh có thể cho ta một ít linh thạch bình thường được không?"
Đúng, ban đầu hắn bị Úc Lễ bắt đi cùng là vì hắn là kho vàng có thể liên tục
tạo ra linh thạch. Hiện giờ cái kho này không chỉ cạn kiệt mà còn muốn
đòi ngược lại tiền trong ví Úc Lễ, chuyện này liệu Úc Lễ có thể nhẫn
nhịn được hay sao?
Úc Lễ đang ngoảnh mặt ngắm nhìn cảnh vật bên
ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy vậy bèn quay đầu lại. Trên mặt y không có vẻ tức giận như trong phán đoán của Ninh Diệu mà là biểu cảm rất bình tĩnh thong dong: "Vừa hay ta cũng muốn nói với ngươi chuyện này."
Ninh Diệu bỗng thấy lơ tơ mơ: "Nói... gì?"
"Mở nhẫn trữ vật của ngươi ra." Úc Lễ nói.
Thế là Ninh Diệu mở nhẫn trữ vật của mình ra, Úc Lễ duỗi tay sang để cho
nhẫn của mình và nhẫn của Ninh Diệu cụng vào nhau. Ngón tay hai người
chạm nhau trong thoáng chốc. Làn da Ninh Diệu mềm mịn khẽ cọ qua ngón
tay nổi vết chai mỏng vì cầm kiếm của Úc Lễ mang đến cảm giác nhồn nhột. Hắn theo phản xạ tự nhiên mà cuộn ngón tay lại, vừa hay lại thành tay
hắn nắm lấy bàn tay to lớn của Úc Lễ đang áp lên. Vì để nhẫn trữ vật có
thể chạm vào nhau, ngón tay hai người đều không khép chặt lại mà hơi mở
ra. Động tác này của Ninh Diệu gần như là đang đan mười ngón tay với Úc
Lễ. Tay Ninh Diệu hơi nhỏ hơn Úc Lễ một chút nên dù là hắn nắm lấy tay
Úc Lễ nhưng nhìn từ ngoài vào lại giống như tay Úc Lễ đang bao bọc lấy
tay hắn.
Bản thân Ninh Diệu cũng chưa từng nắm tay ai như thế này, hắn ngây ra chốc lát rồi vô thức hất tay ra.
Thôi xong thôi xong, lần nắm tay đầu tiên của đại ma đầu bị hắn giành mất
rồi, có khi nào y sẽ rút kiếm chẻ người hắn ra không? Ninh Diệu sợ hãi
nhắm mắt lại, bầu không khí trở nên rất lạ lùng, Úc Lễ cũng mãi không
chịu mở miệng nói chuyện.
Không biết mất bao lâu, cuối cùng Ninh Diệu cũng nghe thấy Úc Lễ mở miệng: "Nhìn nhẫn trữ vật của ngươi."
Không bị cho ăn kiếm, Ninh Diệu thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc hắn cũng cảm thấy câu nói của Úc Lễ rất khó hiểu bèn cúi đầu xem thử bên trong nhẫn trữ
vật của mình. Vừa trông rõ không gian trong nhẫn Ninh Diệu lập tức giật
bắn cả mình, trợn tròn hai mắt. Ban đầu trong nhẫn trữ vật có hắn nào có bao nhiêu linh thạch đâu, thế mà lúc này tràn trong nhẫn là cả núi cả
biển linh thạch. Số lượng quá nhiều khiến hắn phát hoảng. Mà đây còn
không phải linh thạch cấp thấp bình thường mà là linh thạch cấp cao dồi
dào linh khí! Trời đất ơi, thế mà Úc Lễ thật sự đưa linh thạch của mình
cho hắn!
"Sau này ngươi cứ dùng chỗ linh thạch này để mua đồ." Úc Lễ nói.
Ninh Diệu vui vẻ gật đầu.
Úc Lễ cầm chén trà, uống một ngụm rồi hạ giọng nói: "Nếu như để ta thấy
ngươi dùng linh thạch ngươi tạo ra để mua đồ một lần nữa thì..." Vừa nói tới đây, chén trà trong tay Úc Lễ cũng nát vụn. Tính uy hiếp trong
giọng nói đã đủ rõ ràng.
Ninh Diệu hít vào một hơi, gật đầu như
giã tỏi. Không nghĩ tới hắn cứ thế đánh bậy đánh bạ lại tìm ra giới hạn
chịu đựng thấp nhất của Úc Lễ với hắn! Lại còn là việc hắn mua đồ linh
tinh bằng linh thạch mình tạo ra nữa chứ!
Ninh Diệu nghĩ nát óc
cũng không nghĩa ra chuyện này sai ở đâu, chỉ đành mặc kệ, đẩy hết mọi
nguyên do lên người Úc Lễ. Đại ma vương đúng là một người kỳ lạ, làm
việc chẳng có tí logic gì hết!
(4) 清洁术 (Thanh khiết thuật): Đại khái là một loại phép thuật để làm sạch cơ thể.