Vì Hoà Bình Tiên Giới
Lý Trì Doanh hào là "Hồng Cừ", người ngoài thấy đều tôn xưng một tiếng
Hồng Cừ chân nhân, danh hào của nàng là do phụ thân, cũng chính là đương kim Thái Bạch Cung chưởng môn lấy, bởi vì "Trì Doanh" ý tứ là "Thả Trì
Doanh doanh bích thủy", mà tổ sư lập phái có một câu thơ "Bích thủy ánh
Hồng Cừ", cho nên ông lấy cho nàng hào "Hồng Cừ".
Ấn tượng của
Phương Hoài về tổ sư lập phái là một người rất thích làm thơ. Trong
ngoài Bích Sơn gì mà Minh Kính Phong, Tam Điệp Phong, Đan Tâm phong, Khô Diệp phong, toàn có thơ của hắn.
Lại nói tiếp, từ khi Thái Bạch Cung mới được sáng lập cho đến hiện nay cũng chỉ mới có 1500 năm mà
thôi, chưởng môn hiện nay mới chỉ là đệ tử đời thứ ba, so với các môn
phái khác trong Tu chân giới toàn lấy ngàn năm tuổi để đếm thì chẳng
khác nào lấy trứng chọi đá. Nhưng từ khi đương kim chưởng môn tiếp nhận
vị trí chưởng môn tới nay đã 400 năm, Thái Bạch Cung liên tiếp xuất hiện vài vị Hóa Thần kỳ chân nhân trở lên, đồng thời quảng nạp đệ tử, nề nếp gia phong nghiêm cẩn, lại thêm sự xuất hiện của thiên chi kiêu nữ Lý
Trì Doanh một vị chỉ mới tu luyện 400 năm đã đạt đến đến Hóa Thần kỳ.
Thái Bạch Cung nhất thời nổi bật vô song.
Nhưng tất cả chuyện
này xét đến cùng mà nói, còn phải cảm ơn vị tổ sư gia làm chưởng môn
chưa đến trăm năm đã ở ẩn kia. Tuy rằng chỉ làm chưởng môn không đến
trăm năm, nhưng để lại cho đồ tử đồ tôn vô số đạo pháp tâm kinh, ngay
như 'Khô Vinh Kiếm Đạo" mà Lý trì doanh tu luyện, cũng là đạo pháp hạng
nhất của thái bạch cung. dạy dỗ nàng tu luyện chính là đệ tử thân truyền của tổ sư gia, nay là kẻ đứng đầu mấy vị trưởng lão của thái bạch cung
Lúc này, hai đệ tử cung kính đứng trước mặt Lý Trì Doanh nói: "Chưởng môn
nhận được thư của sư thúc, nói muốn mang theo tiểu công tử cùng lên núi, thập phần vui mừng, đặc mệnh hai đệ tử ở canh giữ ở sơn môn, chờ sư
thúc."
Lý Trì Doanh nói: "Hôm nay một vị sư thúc của các ngươi đã trở lại, mau đi thông báo chưởng môn đi."
Đệ tử sửng sốt, giương mắt nhìn phía bên cạnh Lý Trì Doanh, đáng tiếc hai
người bọn họ nhập môn hơi muộn, không nhận ra được Dư Tâm Nham, Lý Trì
Doanh nói: "Đây là Lục sư thúc của các ngươi, các ngươi không biết sao?"
Đệ tử kinh hãi nói: "Lục sư thúc không phải, không phải......"
Lý Trì Doanh nói: "Lục sư đệ bị giam ở Ma giới mấy chục năm, hiện giờ bình yên trở về, còn không mau đi thông báo, cho chưởng môn biết, người nhất định vui mừng gấp bội."
Đệ tử vội nói: "Vâng!" Quay sang hành
lễ với Dư Tâm Nham nói: "Thái Bạch Cung Trầm Vụ Phong Ngũ đại đệ tử Tôn
Ẩn Quân, Lý Mậu bái kiến Lục sư thúc."
Dư Tâm Nham gật đầu. Một trong hai đệ tử lập tức lui xuống, lên bạch hạc bay lên núi, đi báo cho chưởng môn trước một bước.
Một đệ tử khác lấy ra một vật dụng bằng giấy nhỏ bằng lòng bàn tay, lúc đầu nhìn không rõ nó là cái gì. Khi hắn ta ném nó xuống đất, đón gió liền
trường, trở thành kích thước bình thường, đó là một xa giá (*) xa hoa mỹ lệ, đệ tử nói: "Thỉnh chư vị lên xe."
(*) Xa giá: xe của vua đi; cũng dùng để chỉ nhà vua khi đi lại bằng xe ở ngoài cung. Mình tìm không thấy ảnh nên không đăng
Lý Chí Đình nhìn một cái rồi nói: "Để đệ muội mang theo bọn nhỏ ngồi đi, ba chúng ta ba tự đi lên núi."
Vì vậy Dương Tiên Nhạc mang theo Phương Hoài cùng Dư Tiêu lên xe, hồi
Dương Tiên Nhạc còn ở Ma giới Thái Chân Cung, thận phận cũng coi như là
đệ tử cấp cao, là cái biết hàng người, thấy khung xa giá tinh xảo, vật
liệu sử dụng cũng phi thường, không phải là thứ mà môn phái bình thường
có thể dùng được.
Đệ tử ở bên nhìn mặt đoán ý, từ lời nói và
thái độ của Dư Tâm Nham và Dương Tiên Nhạc nói chuyện đã sớm nhìn ra đây là Lục sư thúc mẫu của bọn họ, mỉm cười nói: "Mấy thứ này, nếu nói
người quen thuộc nhất chính là Phương tiểu công tử, tất cả dụng cụ của
Thái Bạch Cung thì chín phần đều đến từ Thiên Cơ Các."
Phương
Hoài nghĩ thầm cũng không sai, mặc dù tu vi cha hắn cha không bằng mẫu
thân hắn nhưng Thiên Cơ Các là môn phái có tiền nhất Cửu Châu, hắn hiện
tại, cũng được coi như là một cao phú soái.
Đáng tiếc là ở trong nguyên tác tiểu thuyết, cao phú soái vĩnh viễn khổng thể đánh thắng được thiên tài nha.
Phương Hoài nghĩ đến nhập môn thí luyện sắp tới của Thái Bạch Cung, trong lòng liền sinh ra một chút bất đắc dĩ.
Mặc dù bản thân hắn sớm đã biết kết quả từ lâu, nếu không ôm kỳ vọng sẽ
không thất vọng, nhưng cha mẹ hắn, đều đồng lòng kỳ vọng hắn là một
thiên tài tu tiên, như vậy ít nhất cũng có thể sớm chữa khỏi được đôi
mắt.
Tuy rằng hai vợ chồng không nói rõ cho hắn nhưng hắn lại
không phải là một hài đồng ngây thơ thực sự, làm sao mà có thể không
biết cha mẹ nghĩ gì chứ.
Sau khi lên xe, Linh Dư chậm rãi phù
không, hai sườn lụa mỏng phiêu động, vững vàng bay về phía ngọn núi. Sau khi vượt qua ngọn núi phía trước, là có thể nhìn thấy các ngọn núi của
Bích Sơn.
Dương Tiên Nhạc ở trên xe, luôn dặn dò Dư Tiêu, thấy
Thái Bạch Cung chưởng môn, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, tôn kính trưởng bối.
Phương Hoài biết nàng tuy rằng ngữ
khí nhìn như bình thản, nhưng trong lòng có chút khẩn trương, liền cười
nói: "Sư thúc mẫu đừng lo lắng, cha ta đã ngầm nói với ta, mặc dù ông
ngoại nghiêm khắc, nhưng ngài sợ nhất là tiểu hài tử khóc. Nếu như chọc
khiến lão nhân gia tức giận, chỉ cần rơi xuống vài giọt nước mắt là ngài sẽ không thể làm gì được."
Lời nói tuy rằng vô lại nhưng lại
làm cho Dương Tiên Nhạc cười rộ lên, nhìn Phương Hoài còn tuổi nhỏ, đã
rất có phong độ danh môn, mọi chuyện thoả đáng,hơn nữa trên đường đi rất chiếu cố Dư Tiêu, bị liên lụy cũng không hề oán hận một câu, trong lòng lại là áy náy lại là trấn an, Tiêu Nhi có một bằng hữu tốt như vậy,
trong tương lai hòa nhập với nơi này cũng không khó.
Mà nàng,
lấy Ma tu thân phận của nàng, sẽ bị đuổi ra đi sao? Nàng đã sớm hạ quyết tâm, nếu Thái Bạch Cung chưởng môn cự tuyệt nàng lưu tại Bích Sơn, nàng sẽ thối lui đến ở ngoài Bích Sơn, tùy tiện tìm một chỗ, canh gác cho
trượng phu và nhi tử cả đời.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại
Wattpad, những ai lầm đường lạc lối kính mong hãy cải tà quy chính hãy
đến trang chính chủ đọc, ủng hộ Editor để mình có động lực ra chương
mới.)
Linh Đư chỉ bay nửa canh giờ rồi dừng lại ở một tòa nhà ở giữa đỉnh núi.
Đệ tử cưỡi bạch hạc tới trước, chờ đám người Dư Tâm Nham xuống xe rồi cùng hội họp, đi trước dẫn đường, bước lên thềm đá cẩm thạch trắng, bước vào đại môn chính cung của Thái Bạch cung
Một nam tử trung niên đứng ở giữa đại sảnh đưa lưng về phía bọn họ, lúc này xoay người lại.
Lý Trì Doanh tiến lên hai bước nói: "Thái Bạch Cung Trầm Vụ Phong Tứ đại
đệ tử Lý Trì Doanh, cùng sư đệ Dư Tâm Nham bái kiến chưởng môn."
Người nam tử trung niên đó là Thái Bạch Cung chưởng môn, phụ thân Lý Trì Doanh - Tam Xuân chân nhân.
Tam Xuân chân nhân nhanh chóng bước tới nâng nàng lên nói: "Trở về thì tốt
rồi." Vốn dĩ cha con gặp nhau việc đầu tiên làm hẳn là ôn chuyện, nhưng
lời nói của đệ tử thông báo đã khiến ông đem ánh mắt quay sang nhìn về
phía sau Lý Trì Doanh: "Tâm Nham, ngươi đã trở lại."
Bị nhốt ở
Ma giới gần trăm năm, Dư Tâm Nham không nghĩ tới một ngày nào đó có thể
trở lại, tiến về phía trước hai bước, hai mắt rưng rưng, xốc bào quỳ
xuống nói: "Đệ tử bất hiếu Dư Tâm Nham, bái kiến sư phụ."
Tam
Xuân chân nhân thở dài một tiếng, nâng hắn dậy nói: "Ngươi đứng dậy.
Ngươi có thể êm đẹp trở về, vi sư đã rất vui mừng." Chỉ liếc mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp phía sau, "Vị này là......"
Dư Tâm Nham vội nói:
"Đây là Tiên Nhạc, đệ tử bị giam cầm ở Ma giới đã được nàng cứu giúp,
hiện giờ nàng là đạo lữ đệ tử. Hôn nhân đại sự, thỉnh sư phụ tha thứ đệ
tử tự tiện làm chủ."
Tam Xuân chân nhân nhìn Dương Tiên Nhạc,
lấy tu vi thâm hậu của ông, sao mà không thể thấy được dấu vết Ma khí
được che dấu trên người nữ tử? Nhưng mà đồ đệ đã phải trải qua những
chuyện gì trong suốt mấy trăm năm bị giam cầm ở Ma giới, e rằng còn phải hỏi rất nhiều điều, nhưng hiện tại cũng không vội chất vấn..
Vì thế ông xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống bên người Lý Trì Doanh, Phương
Kỳ Sinh cười chắp tay thi lễ nói: "Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân."
"Ừ." Tam Xuân chân nhân gật đầu, lại quay sang nói với thiếu niên bên người hắn: "Hoài Nhi lớn như vậy."
Kỳ thật Phương Hoài mới mười hai tuổi, mười hai năm đối với rất nhiều tu
sĩ tới nói, chỉ đơn giản là một lần bế quan, nhưng Tam Xuân chân nhân
yêu thương cháu ngoại giống như bao ông ngoại trên thế gian, thấy hài tử trưởng thành trong lòng liền vui mừng.
Phương Hoài cười nói: " Cháu chào ông ngoại ạ."
Này liếc mắt một cái nhìn lại, Tam Xuân chân nhân liền phát hiện đôi mắt
Phương Hoài có dị thường, lập tức đem kéo hắn tới, bàn tay xoa mí mắt
hắn, thần sắc biến đổi nói: "Đoạn Trường hoa độc?"
Lý Trì Doanh nói: "Vâng."
Tam Xuân chân nhân nhăn mày lại nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Lý Trì Doanh nhìn thoáng qua sư đệ, nói: "Là mấy tên Ma tu, trên đường
theo dõi chúng ta. Do ta quá bất cẩn khiến chúng bắt cóc bắt cóc được
Hoài nhi và Tiêu chất nhi làm cho hai đứa nhỏ đều bị thương."
Tam Xuân chân nhân lại nhìn về vết sẹo trên mặt Dư Tiêu, mày nhăn ngày càng sâu, nói: "Tâm Nham, những tên đó vì các ngươi mà tới??"
Dư Tâm Nham nói: "Vâng, đệ tử vô năng......"
Tam Xuân chân nhân phất ống tay áo, xoay người về phía trước rồi đi vài
bước, lại quay người lại, ánh mắt liếc qua mẫu tử Dương Tiên Nhạc, rốt
cuộc nói: "Ma tu."
Dương Tiên Nhạc tâm trầm xuống, móng tay cắm vào thịt.
Tam Xuân chân nhân nói: "Tiên ma bất lưỡng lập, Thái Bạch Cung có Tồi Tâm
Đường, chuyên môn là vì đệ tử không chịu giới luật, cũng là chuẩn bị
riêng cho Ma tu như ngươi!"
Lý Trì Doanh tiến lên một bước nói: "Cha, sư đệ với nàng......"
Tam Xuân chân nhân liếc nàng một cái nói: "Ngươi không được phép nói, ngươi cho rằng ta không biết sao? Nếu không phải ngươi thế nàng yểm hộ, nàng
một chân bước vào Thái Bạch Cung sơn môn, liền có Tồi Tâm Đường trưởng
lão lại đây quét sạch ma nghiệt!"
"Bùm" một tiếng, là Dương Tiên Nhạc quỳ trên mặt đất: "Tiểu nữ tử tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng cầu chưởng môn thương tiếc chúng ta mẫu tử chi tình......"
Tam
Xuân chân nhân lạnh lùng nhìn nàng nói: "Mẫu tử chi tình?" Ông chỉ chỉ
Dư Tiêu, "Đứa nhỏ nàybị thương trên mặt, không phải bị đồng loại của
ngươi gây nên sao?"
Dương Tiên Nhạc nằm ở trên mặt đất, vẫn luôn lẳng lặng đứng ở bên cạnh nàng, Dư Tiêu bỗng nhiên nói: "Đồng loại là
như thế nào, ngươi có thể bảo đảm Tiên giới chính phái, trong ngoài đều
là người tốt sao?"
Lời này vừa nói ra, Dương Tiên Nhạc là người đầu tiên quay đầu lại mắng: "Tiêu Nhi!"
Dư Tiêu cúi đầu nhìn nàng nói: "Nương, vì sao ngươi phải quỳ xuống người khinh thường ngươi?"
Dương Tiên Nhạc bắt lấy tay hắn nói: "Chưởng môn là ân sư của cha ngươi, đây là nhà của cha ngươi!"
Dư Tiêu nói: "Nơi nào có chúng ta mới là nhà của cha ta, đúng không cha?" Y ngẩng đầu lên nhìn Dư Tâm Nham.
Dư Tâm Nham đối diện với tròng mắt đen kịt của y, trong lòng đau xót, nửa
quỳ xuống ôm y nói: "Đúng. Tiêu Nhi nói đúng." Hắn quay đầu lại, nói với Tam Xuân chân nhân: "Sư phụ, đệ tử ở Ma giới cửu tử nhất sinh, không có Tiên Nhạc, sẽ không có đệ tử hôm nay, sư phụ muốn đánh giết nàng cũng
tốt, muốn đuổi đi nàng cũng được, đệ tử đều nguyện ý chịu khổ cùng
nhau!"
Tam Xuân chân nhân không nói lời nào.
Phương Hoài nghe thấy sự tình không ổn, buông tay phụ thân đang nắm ra, quỳ xuống
nói: "Ông ngoại, sư thúc và sư thúc mẫu đều là người tốt, bọn họ vất vả
chạy được tới đây, trên đường liên tục né tránh kẻ thù đuổi giết, a tiêu còn bị thương, xin ông ngoại đừng đuổi họ đi."
Lý Trì Doanh
cũng quỳ xuống tới nói: "Cha, cháu ngoại ngài từ trước đến nay hiểu
chuyện, nữ nhi biết cha một lòng lấy môn phái làm trọng, nhưng nữ nhi
đem Tâm Nham coi như thân đệ đệ, chỉ cần hắn chịu trở về, nữ nhi tuyệt
đối sẽ không để hắn đi."
Tam Xuân chân nhân bị bọn họ cùng nhau
quỳ xuống chọc tức, trừng mắt nhìn Phương Kỳ Sinh là người duy nhất đứng nói: "Còn ngươi? Còn có lời nào nói nốt đi? Ngươi cũng muốn quỳ xuống?"
Phương Kỳ Sinh nói: "Ách, cái này......"
Dương Tiên
Nhạc thấy tình huống, muốn làm cho sự tình còn có thể cứu vãn đường
sống, chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền, lập tức nói: "Tất cả mâu thuẫn
đều bắt nguồn trên người nữ tử." Nàng chậm rãi đứng lên, đi phía trước
vài bước, giơ một tay lên, "Ta tự nguyện phế tu vi, chỉ cần chưởng môn
cho phép ta có thể ở lại trong núi giúp chồng dạy con ——"
(*)Đập nồi dìm thuyền: 破釜沉舟 đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ
đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Nói xong liền vận lực một chưởng đánh xuống đan điền phía dưới bụng.
..........