Ảnh Thập Tam
Mưa đêm tí tách dưới mái hiên, nước đọng chảy thành dòng, không ngừng rơi xuống.
Hàn ý trong phòng rất nặng, không ai châm lửa hoả lô, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, nhiễu loạn lòng người. Một nam tử nằm trên giường, giọt mồ hôi
lớn bằng hạt đậu không ngừng tươm ra, ướt mái tóc đen rối loạn, mày kiếm gắt gao cau chặt lại, đôi môi tái nhợt không ngừng nói mớ.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo...... Hài tử...... Không, con của ta, hài tử."
"Hừ."
Run rẩy thu tay lại, lau xong mồ hôi lạnh trên trán, thanh âm già nua hướng qua một bên thấp giọng trả lời: "Hồi đảo chủ, người này chỉ là bị trúng phong hàn, hơn nữa mấy ngày gần đây ưu tư quá độ, dẫn đến tỳ phổi bị
hao tổn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khỏi hẳn." Chiêm Duy là y
sư ở Cổ Tháp Đảo, hơn nửa đêm mưa to gió lớn thế này lại gọi ông qua đây xem bệnh, ban đầu còn tưởng phát sinh đại sự gì, thì ra bất quá chỉ là
bệnh phong hàn nhỏ nhoi, vừa cẩn thận nhìn lên, người kia không phải là
Ảnh Thập Tam đã chết được năm năm rồi sao?!
Chiêm Duy là dược sư ở Cổ Tháp Đảo, đã bảy tám năm, lúc trước ông vẫn luôn phụ trách xem
bệnh cho người khác, đương nhiên, so sánh với thần y trong giang hồ có
lẽ y thuật của ông vẫn kém hơn, nhưng chí ít những bệnh nhân ông tiếp
nhận chưa từng có người chết, bởi vậy, dù ít hay nhiều ông cũng đã gặp
qua những người mà bình thường người khác không gặp được, ví dụ như ảnh
vệ.
Ảnh vệ là người trong đảo chuyên phụ trách thủ vệ an toàn
của đảo chủ, yêu cầu đối với bọn họ cũng nghiêm khắc tương đương, không chỉ phải có võ công lợi hại, tâm tư kín đáo, hơn nữa còn phải biết tất
cả mọi thứ, giống như loại trị thương chữa bệnh đơn giản này tất nhiên
cũng phải biết, khi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ khó tránh khỏi bị thương,
lúc đó nếu không thể tự mình băng bó trị liệu kịp thời, thì sao có thể
làm một ảnh vệ dãi nắng dầm mưa, vậy nên, nhiều lúc trừ khi là bị thương rất nặng, nếu không thì sao lại cần ông ra tay chữa trị.
Liếc
nhìn nam nhân liên tục gặp ác mộng đang nằm trên giường một lần nữa,
Chiêm Duy cảm thấy trái tim đã đập hơn sáu mươi năm của mình gần như
ngừng đập.
Đây, đây chính là người năm đó đã chết! Thế mà bây
giờ lại sống sờ sờ xuất hiện lần nữa, chẳng lẽ, chẳng lẽ người này là
người bất tử? Chẳng qua, cái ý nghĩ hoang đường này lập tức bị ông áp
xuống, người khác còn có thể nói như vậy, một y sư như ông sao có thể mê tín như thế.
Nhưng mà cũng thật kì quái, năm đó Ảnh Thập Tam
chết lại không phải là chuyện nhỏ a, không nói tới toàn đảo đều biết, ít nhất đảo chủ cũng biết, thế nhưng hôm nay đảo chủ dường như không có
chút dáng vẻ giật mình nào hết.
Kỳ thật quan hệ giữa đảo chủ và
nam tử này có chút phức tạp, lúc trước còn bị mọi người xem như giai
thoại, đương nhiên, không cách nào biết được tính chân thực trong đó có
bao nhiêu, chỉ biết là từ sau khi y chết, mọi thứ liên quan tới Ảnh Thập Tam đều bị coi là cấm kỵ, cũng không ai dám bàn tán đến Ảnh Thập Tam
này.
Lúc ấy, đảo chủ có vẻ thật sự rất để ý đến người này.
Hách Liên Huyền khoanh tay đứng trước cửa sổ, thần sắc không đổi, thật lâu
sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về nơi xa càng thêm lạnh, bên môi nhếch lên
một độ cung băng lãnh kinh người.
"Chỉ cần không chết là được."
Lời nói vô tình vừa dứt, Hách Liên Huyền đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa là một ảnh vệ chờ sẵn.
Đôi mắt lãnh đạm nhìn sang ảnh vệ kia, ảnh vệ lập tức báo cáo: "Chủ tử, tiểu chủ tử vừa mới rời đảo rồi."
"Vô dụng, vì sao không ngăn lại?" Đôi mày nhíu lại, Hách Liên Huyền lạnh giọng quát.
Trong lòng ảnh vệ khẽ giật mình, ngay lập tức phản ứng lại——
Quái thai kia, ngoại trừ chủ tử còn ai có thể chế trụ?
Đương nhiên, lời này hắn cũng không dám nói ra.
"Chủ tử, thuộc hạ...Thuộc hạ vô năng."
Vừa sinh ra đã sở hữu ít nhất là mười năm nội lực, tính tình cố chấp kiêu
ngạo, tuổi càng trưởng thành, nội lực càng thêm lợi hại, mà khinh công
thì ngoại trừ chủ tử ra, không ai có thể sánh bằng.
Đáy mắt phức tạp khó đoán, một lát sau, bờ môi Hách Liên Huyền khẽ cong, âm thanh
lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, thì để nó ra ngoài đi."
"Vâng."
"Chuyện này không được nói cho bất cứ ai."
Ảnh vệ đáp một tiếng: "Vâng."
Trong mộng, một bên là Bảo Bảo kêu to cứu mạng, một bên là bóng dáng hài tử
mơ hồ, Thập Tam mờ mịt vội vã, không biết nên làm thế nào, trong lòng
càng ngày càng gấp, bên miệng còn không ngừng gọi hài tử của mình, đôi
tay quơ loạn lung tung trong làn sương mù càng ngày càng dày đặc che
chắn trước mắt. Trơ mắt nhìn Bảo Bảo bị Minh Chi Nhiễm đẩy xuống vách
núi, mà thân hình một hài tử khác lại đang dần tiêu tán, Thập Tam rốt
cuộc nhẫn nhịn không nổi bi thiết, đột nhiên la to một tiếng, giật mình
tỉnh lại từ trong mộng.
Đập vào trong mắt chính là tấm màn giường quen thuộc trước đây, Thập Tam bật người* một cái, từ trên giường nhảy xuống đất, bởi vì bị nhiễm phong hàn, thân thể yếu ớt hơn, toàn thân đau đớn, hơn nữa nội tâm kinh hoảng không
thôi, phần thân sau có chút không ổn, đập lên mép bàn, một đợt đau nhức
ập đến, căn bản là một chút cũng không quan tâm đến vòng eo mới bị đụng
ấy có phải đã tụ máu bầm hay không, ánh mắt Thập Tam nhanh chóng đảo
qua căn phòng, sau khi xác định không có người, lúc này mới buông lỏng
thần kinh vẫn luôn căng thẳng.
[*鲤鱼打挺: lý ngư đả đĩnh - cá
chép động mình. Là động tác Kip-up (chống tay bật người đứng thẳng).
Được ví như hình ảnh cá chép quẫy mình.]
Mình sao lại
ở......ở Quy Các? Tấm màn bạc trắng, giường lớn đỏ sậm, hoa văn ánh
vàng, toàn bộ nơi này có vẻ giống như đúc với trước đây, thậm chí Kỳ Lân Song Tử y tự mình treo trên đầu giường cũng giống như đúc.
Kỳ Lân kia, là đồ vật duy nhất chủ tử cho y, sau đó y không nỡ cất đi, dứt khoát treo trên đầu giường.
Chẳng lẽ là chủ tử sắp xếp sao? Chủ tử, chủ tử không phải là không muốn nhìn thấy mình sao?
"Kẽo kẹt" một tiếng, một người tiến đến.
"A, huynh cuối cùng cũng tỉnh!" Hỉ Tử cao hứng buông cái khay trong tay
xuống, xích lại gần Thập Tam, đôi mắt mở to trong suốt tỉ mỉ nhìn Thập
Tam một lượt từ trên xuống dưới, Thập Tam hơi hơi ngửa ra sau, y cảm
thấy nếu mình không làm như vậy, chắc hẳn nam tử đang quá mức vui mừng
trước mặt này sẽ bổ nhào lên người mình.
"Cảm giác thế nào? Còn
phát sốt không? Đầu gối thì sao? Còn đau không a? Hôm qua nghe sư phụ
nói cả hai đầu gối huynh đều mài hỏng rồi, ai da, huynh cũng quá-" cúi
người nhìn nhìn bốn phía, thấy đúng là không có người, mới lầm bầm nói:
"Không yêu quý thân thể của mình một chút nào."
Những lời này,
nếu như Thập Tam cùng Hỉ Tử không phải là mới quen biết, sẽ làm cho bất
cứ ai nghe xong đều cảm thấy hai người họ không phải là tình nhân thì
cũng là thân nhân.
Quá ái muội.
Bất giác nhíu mày, Thập Tam có chút nghi hoặc, người thẳng thắn như thế sao lại ở Cổ Tháp Đảo.
"Ta là nam tử, loại đau nhức đó căn bản cũng không tính là gì."
"A, cái kia, không phải..." Có chút sốt ruột, Hỉ Tử gãi gãi đầu, có một câu Hỉ Tử không biết có nên nói hay không, nghe nói, nghe nói, cái kia, Thố Nhi Gia*, ừm, thân thể đều là mảnh mai không xương, giống với những nam sủng
trong Đường Uyển kia... Liếc nhìn nam nhân tráng kiện cao lớn trước mặt
một lần nữa, Hỉ Tử cảm thấy có phải lời đồn đại sai rồi không.
*Thố Nhi Gia (兔儿爷): Thố Nhi Gia hay Thố Tử Vương đều là tôn xưng của dân
gian đối với thỏ thần cung trăng (Thố Nhi Thần). Ông già thỏ (Thố Nhi
Gia) là đồ chơi truyền thống trong dân gian Bắc Kinh, sớm nhất bắt nguồn từ búp bê đất sét dùng để cúng trăng vào cuối thời Minh. Đến thời Thanh dần chuyển biến thành đồ chơi của trẻ con.
Nam nhân như thế này, sao có thể là người mà chủ tử thích trong truyền thuyết được.
Hai năm trước Hỉ Tử mới được chọn làm thị vệ ở Cổ Tháp Đảo, lâu dần tất
nhiên sẽ nghe được một vài lời đồn đại bất nhã, ngày hôm trước đúng lúc
hắn đang trực, cho nên tại thời điểm Thập Tam vừa vào đảo có liếc mắt
nhìn một chút.
Trước đây hắn không cẩn thận nhìn trộm được mấy
bức hoạ treo trong Quy Các, mà bức họa kia còn không phải là nam tử này
sao? Khó trách lúc đầu hắn nhìn thấy Thập Tam đã có cảm giác rất quen
thuộc. Chỉ là không biết vì sao sau này bức họa kia lại không thấy tăm
hơi.
Còn đêm qua, khi biết người này té xỉu trên đất, cả người
đảo chủ bình tĩnh đến đáng sợ, nói không nên lời là vì cái gì, chính là
một loại cảm giác, giống như, giống như sớm đã đoán trước.
"Chuyện kia, coi như huynh muốn gặp đảo chủ, cũng không cần thiết nhất thời nóng vội."
"Hửm?" Thập Tam thất thần đáp một câu, bình tĩnh trở lại, lòng y lúc này tràn
đầy suy nghĩ phải làm sao mới có thể tìm được Thất ca, bởi vì chỉ như
vậy mới có thể cứu Bảo Bảo.
"Đảo chủ có lẽ cũng tức giận quá
mức, chờ hắn hết giận có lẽ sẽ triệu huynh thị tẩm." Suy cho cùng, trước đây từng là Thập Tam đại ca "vứt bỏ" đảo chủ mà.
Không thể tin nổi mà quay đầu lại, Thập Tam trừng lớn mắt.
"Ngươi, ngươi nói cái gì? Cái gì thị tẩm?" Mặc cho Thập Tam ẫn nhẫn như thế nào, lúc này cũng không thể không kinh hãi.
"Ai, Thập Tam đại ca không phải là bởi vì trở về gặp chủ tử, chủ tử cùng
người khác hành sự, tình nguyện đội mưa quỳ gối suốt một ngày một đêm
cũng phải gặp chủ tử sao?"
Đột nhiên nghe lọt vào tai, khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt của Thập Tam trong nháy mắt hết đen lại đỏ. Chẳng
lẽ trong mắt người khác, mọi việc mình làm trước đó, chẳng qua là bộ
dáng bị chủ tử từ bỏ, lại không cam lòng đố kị ghen tuông.
Bọn họ, rốt cuộc có biết sự thật hay không? Nói cách khác, bọn họ, rốt cuộc xem mình là cái gì?
"Chẳng lẽ, chủ tử... Cũng nghĩ như vậy?" Đêm qua chủ tử nói nể mặt hài tử mới bỏ qua cho y...
Không phải đã sớm biết rõ rồi sao, nếu không có hài tử, y, chẳng qua chỉ là một nam nhân bị đùa bỡn.
Hiện giờ, thế mà còn mặt dày trở về lần nữa.
Đúng thật là hạ tiện.
Đúng vậy, một nam nhân, không chỉ chủ động bò lên giường chủ tử, còn như nữ
nhân hoài thai mười tháng sinh con, may mắn chạy thoát, chủ tử căn bản
cũng không quan tâm, nhưng y lại mặt dày vô sỉ trở về đòi hỏi với chủ
tử, khó trách từ sau khi trở về những người khác lại dùng ánh mắt trào
phúng để nhìn mình.
Bây giờ, mình lưu lại nơi này còn có ý nghĩa gì!
Chủ tử không đáp ứng cứu Bảo Bảo chẳng phải đã nói rõ tất cả rồi sao, hắn chỉ cần một hài tử là được, thứ khác đều là dư thừa.
Thập Tam chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân lạnh buốt trong nháy mắt, tuyệt vọng thấu xương.
Nhảy qua lan can, Thập Tam phi thân ra bên ngoài rời đi.
Ra ngoài rồi, Thập Tam đang không có mục đích gì vậy mà lại đi tới Đường Uyển.
Một hơi lao thẳng ra ngoài, Thập Tam mới phát hiện mình thế mà lại thất thố đến tận đây, như thế là sao, mình làm sao lại vì dăm ba câu nói đó mà
tức giận được? Khóe môi nhịn không được hơi hơi cong lên, tự giễu lại
chua xót.
Đại nam nhân ba mươi ba tuổi, thế nhưng bây giờ lại ghen tuông giống nữ nhân, y, còn đâu nửa phần bộ dáng Ảnh vệ trước kia?!
Không nên...
Không nên để ý...
Chủ tử lựa chọn tránh mặt không gặp, còn không phải là hi vọng y tự biết
khó mà lui sao? Buồn cười, thế mà y lại vô tri đến tận đây!
Mờ mịt ngước mắt nhìn, bốn phía nở đầy hải đường, lúc này hoa nở như gấm, một mảnh đỏ rực, đứng trước viện môn*, Thập Tam có hơi trố mắt.
*Viện môn: Cửa sân.
Nơi này, là Cổ Tháp Đảo?! Từ khi nào lại thành bộ dạng như thế này?! Đáy
lòng có âm thanh nói cho y mau rời khỏi nơi này, nếu không nhất định sẽ
hối hận, ngay trong nháy mắt khi suy nghĩ này vừa hiện lên, một giọng
nam sinh ôn nhuận bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
"Ơ? Sao ngươi lại tới đây?"
Toàn thân Thập Tam rùng mình, người đang tới nội lực thật thâm sâu, dưới
chân lại không hề có tiếng động! Mặc dù chính mình vừa mới tinh thần bất định, nhưng cũng không nên chẳng có chút cảnh giác nào.
Thủy
Thu có chút kinh ngạc, vừa rồi người này cứ đứng trước cửa Đường Uyển
như vậy, hồi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi hắn lên tiếng mới lấy lại tinh thần.
Thập Tam nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình, xoay người lại, là nam tử ở trong phòng chủ tử hôm nọ, mắt sắc chợt loé,
Thập Tam nhàn nhạt hỏi: "Đây là nơi nào?" Năm năm trước Cổ Tháp Đảo
không có nơi này, càng không có nhiều hoa hải đường như vậy.
Thủy Thu ngừng một lát, thử thăm dò: "Ngươi không biết nơi này?"
"Ừm."
Mỉm cười một cái, Thủy Thu vuốt ve tóc dài, nói: "Ngươi cũng đã biết đảo
chủ có rất nhiều nam sủng, mà Đường Uyển này, chính là nơi ở của nam
sủng."
Nam sủng? Lại là nam sủng!
Ánh mắt lóe lên, trong lòng có chút bực bội: "Ngươi chính là nam sủng của chủ tử?"
Lắc lắc đầu, Thủy Thu ngắm nhìn Thập Tam vừa cười vừa nói: "Sai, là đệ nhất nam sủng." Nam sủng quá nhiều, nói đúng hơn thì hắn là người đứng đầu
trong số đó.
Không muốn nghe thêm sự tình liên quan đến nam sủng nào nữa, Thập Tam mím môi dự định rời đi, không ngờ Thủy Thu duỗi tay
một cái kéo lại cánh tay y, vốn định vận công đánh bay hắn, chỉ thấy
người nọ khẽ cười nói: "Ta là Thủy Thu, ngươi tên là gì? Hôm nay nếu đã
tới sao không vào trong ngồi một chút."
"Không cần."
"Ha ha, biết đâu lại có những chuyện ngươi không tưởng tượng nổi đó nha."
Ngẩng đầu, Thập Tam nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy nét tươi cười của Thủy
Thu, y không cảm thấy một viện tử chỉ toàn nam sủng thì có chuyện gì mà
không tưởng tượng nổi.
Thủy Thu không chút mảy may, ngẩng đầu
nhìn lại Thập Tam: "Chẳng lẽ ngươi không hiếu kì một chút nào sao?" Rõ
ràng vừa thấy mình liền biểu lộ sự chán ghét không che giấu chút nào,
lúc này còn nghiêm trang cự tuyệt, a, người này thật thú vị, khó trách
đảo chủ lại tận dụng hết sức lực để bày bố, người như vậy nếu không chặt đứt tất cả đường lui của y, chỉ sợ cả một đời cũng sẽ không nhu thuận.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng quá tự cho là đúng." Mang theo
vài phần giống như bị người khác nhìn ra được ý nghĩ ảo não trong lòng,
Thập Tam sắc mặt không tốt nói.
"Mời."
Cuối cùng, Thập Tam vẫn đi theo Thủy Thu vào Đường Uyển.
"Thu ca ca, Thu ca ca, sao bây giờ huynh mới trở về, ta đã đợi huynh rất lâu rồi." Hai người mới vừa bước vào Đường Uyển, liền gặp một khối đỏ rực
lao về phía hai người, Thập Tam thấy người đang lao đến sức thế mãnh
liệt, cũng chỉ thật bình tĩnh tránh qua một bước.
"Cẩn thận."
Thủy Thu vội vàng đỡ lấy người bị ngã nhào qua bên cạnh mình, khóe miệng lại nhịn không được cong lên: "Thu ca ca của ngươi ở bên này."
"Ơ?" Người mặc y phục đỏ rực ngẩng đầu, nhìn nhìn Thủy Thu, lại bối rối quay đầu ——
"A!" Một tiếng kinh sợ, khối đỏ rực ấy bỗng nhiên trốn sau lưng Thủy Thu,
giống như sợ hãi cực độ, thăm dò run rẩy nói: "Đây...Đây..."
Người đến gần rồi, Thập Tam mới nhìn ra là thiếu niên ước chừng mười hai mười ba tuổi, làn da non mịn, dung mạo non nớt. Quả thật, nam hài đáng yêu
như thế ai mà không thích.
"À, đây là Ảnh Thập Tam, là thị vệ của đảo chủ. Mới trở về."
Không nghĩ tới thiếu niên nghe xong, vẻ kinh hãi trên mặt càng rõ.
"Ngươi đừng để bụng, tiểu hài tử không hiểu chuyện, có chút sợ người lạ."
Thập Tam thấy kì lạ trong lòng: Đây hẳn là lần đầu hai người gặp mặt, đứa
nhóc này tại sao lại lộ ra thần sắc kinh sợ như vậy. Đôi mắt nhàn nhạt
lướt qua hai người họ, Thập Tam bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Sao có thể?
Đúng lúc này, Thủy Thu vỗ vỗ hồng y thiếu niên kia, đưa sách trong tay cho
nó, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngôn nghe lời, cầm sách về phòng đọc đi, đợi
lát nữa Thu ca ca sẽ đến tìm ngươi."
Nam hài gọi là Tiểu Ngôn
kia trước khi đi còn trộm nhìn nhìn về phía Thập Tam, sau đó nhanh như
chớp chạy thật xa, Thập Tam vẫn không thể tin được, nhìn bóng lưng rời
đi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Thế nào, ta cũng không có lừa ngươi chứ." Thủy Thu đẩy cửa ra, đi tới ngồi xuống ghế, thuận tay tự rót cho mình chén trà.
Thập Tam không nhúc nhích, y chỉ rũ rũ mi mắt, nhìn không ra thần sắc.
"Tiểu Ngôn hiện tại chỉ có mười hai tuổi, ba năm trước đây, bất quá cũng mới
chín tuổi." Nhỏ như vậy đã bị Hách Liên Huyền bắt tới làm nam sủng rồi: "Ngươi có biết nguyên nhân là gì không?"
Lông mày dần cau lại, Thập Tam biết rõ, nếu lại tiếp tục nghe, nhất định không phải điều mình muốn nghe.
"Lúc Tiểu Ngôn chín tuổi phụ mẫu đều mất, còn nó thiếu chút nữa là chết
đói, ngay lúc đó bị đảo chủ bắt gặp. Sau này Tiểu Ngôn cũng cảm thấy rất kỳ quái vì sao đảo chủ cao cao tại thượng lại không ghét bỏ nó lôi
thôi, ngược lại còn đưa nó đến nơi này." Nói đến đây, Thủy Thu ngước mắt nhìn về phía Thập Tam, mắt chứa ý cười: "Đã nhiều năm như vậy rồi, nếu
như không phải tận mắt gặp được ngươi, chỉ sợ ngay cả ta cũng không thể nào tin được... đảo chủ, thế mà lại si tình đến vậy."
"Đừng nói nữa!"
"Tại sao lại không nói?" Ánh mắt sáng rực của Thủy Thu nhìn về phía Thập
Tam, "Qua nhiều năm như vậy, chỉ cần gặp được người có mấy phần giống
ngươi, mặc kệ thân phận địa vị đối phương thế nào, đảo chủ đều không
tiếc bất cứ giá nào mà đoạt lấy, ngươi nói cho ta, đó là vì cái gì?"
Không sai, toàn bộ nam sủng trong Đường Uyển nếu không phải cùng người này có vài điểm tương tự thì chính là rất giống!
Thập Tam không cách nào trả lời, bởi vì chính y cũng không cách nào nhìn thấu được rốt cuộc chủ tử đang nghĩ cái gì.
Nếu là, nếu là...
Không, không có khả năng!
Chủ tử cao cao tại thượng, tôn quý lạnh lùng lại có tình cảm với mình?!
"Mà ngươi thì sao? Đầu tiên là rời đi, vứt bỏ đảo chủ, bây giờ lại thản
nhiên xuất hiện, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, ngươi dựa vào cái gì mà có được tình cảm của đảo chủ?" Nói đến đây mắt của Thủy Thu đã đầy hận ý cùng không cam lòng. Hắn toàn tâm toàn ý hầu hạ đảo chủ, chẳng qua cuối cùng cũng chỉ là một thế thân mà thôi.
Nghe xong những lời này, lại ngưng thần nhìn kỹ Thủy Thu thần sắc thống khổ, Thập Tam lúc này
mới thực sự cảm ngộ được sự thật tựa như một tuồng kịch ——
Nếu như chuyện này đều là thật, vậy y—— năm đó rời đi còn ý nghĩa gì?!
Sắc chiều dần tối, Cổ Tháp Đảo chìm vào một vùng hắc ám, trong bóng tối,
đêm nay tựa hồ có chút khác biệt, có lẽ là vì y cuối cùng đã trở về
chăng. Đau đớn lúc đầu đã nhạt dần, bất kì tình cảm nào cũng không chống lại được dòng chảy của năm tháng, giờ đây chỉ còn lại một mục đích tàn
khốc.
Rét lạnh đối với hắn mà nói thật sự là chuyện quá đỗi bình thường, hơn hai mươi năm qua dường như ngày nào cũng trôi qua như vậy,
chỉ là sau đó đã có người sưởi ấm thân thể hắn, có điều rốt cục lại
chẳng thể sưởi ấm được trái tim cô tịch sớm đã chết lặng này.
Loại cảm giác từng chiếm được lại mất đi ấy, hắn cảm thấy, sau này sẽ không còn nữa.
Trong phòng không có một ngọn đèn, đây là thói quen nhiều năm, nhất là từ sau khi người kia rời đi, đều sẽ như vậy.
Tiếng mở cửa đột ngột, như khiến người ở bên trong giật mình, chỉ thấy người
nọ từ trên giường đột nhiên nhảy lên, đứng thẳng trên đất, cúi đầu.
Hách Liên Huyền đã đứng ngay trước cửa như một vị thần, lạnh lùng nhìn nam nhân không biết tốt xấu kia.
"Chủ, chủ tử."
Thập Tam ấp úng nói, hôm nay y chưa rời đi, ngay sau khi nghe Thủy Thu nói
xong, y cảm thấy trước khi rời đi có vài lời nhất định phải tự mình hỏi
chủ tử.
"Vì sao ngươi còn chưa đi?" Hách Liên Huyền mặt không biểu tình nói.
"Tội chức..."
"Được rồi." Bỗng nhiên đánh gãy mở lời của Thập Tam, Hách Liên Huyền xoay
lưng lại, âm thầm nắm chặt song quyền, "Đừng tưởng rằng bản đảo chủ
không truy cứu chuyện ngươi trốn đi là có thể lặp đi lặp lại nhiều lần
khiêu chiến giới hạn của bản đảo chủ, Thập Tam, ngươi nên rõ ràng vì sao bản đảo chủ không trách phạt ngươi. Hơn hai mươi năm, lúc đấy chỉ có
ngươi lưu lại bên cạnh bản đảo chủ, lòng trung thành này bản đảo chủ sao lại không biết, chỉ có điều nếu ngươi vì lẽ đó mà tự ngạo tự phụ, bản
đảo chủ cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
Rũ mắt nghe chủ tử nói
hết một tràng lời nói, không biết vì sao trong lòng Thập Tam lại hơi hơi cảm nhận được một tia nhẹ nhõm, nửa ngày, mãi đến khi Hách Liên Huyền
ngừng nói chuyện, Thập Tam mới trầm thấp lên tiếng: "Chủ tử, Thập Tam
biết tội. Thập Tam...trở về rồi."
Thân hình khẽ động, trong nháy mắt Hách Liên Huyền đã dời bước đến trước mặt Thập Tam, Thập Tam không
kịp phản ứng đã bị hắn đè lên cột trụ đầu giường, hai tay cũng bị khoá
sau lưng, toàn thân lập tức rơi vào tình thế bất lợi. Hách Liên Huyền
như dùng hết lực lượng toàn thân để chặn Thập Tam lại, thân thể căng
cứng như đá.
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng nữa...... Ngươi, rốt cuộc trở về là vì cái gì?"
Khoảng cách từ cánh môi mỏng đến tai Thập Tam chỉ còn lại nửa tấc, mang theo
chất giọng khàn khàn đầy dụ dỗ, Thập Tam có thể cảm nhận rõ luồng khí
băng lãnh thổi vào trong tai.
Vài phần bức hiếp, vài phần thống khổ, vài phần vội vàng.
Thập Tam gắt gao trừng lớn mắt, xuyên qua vai Hách Liên Huyền nhìn thẳng vào màn đêm tối như mực, đến bây giờ còn cần hỏi chuyện này nữa sao? Động
tác vừa rồi của chủ tử đã nói lên tất cả, trong lòng nửa vui nửa lo, hồi lâu sau, mới khẽ run run nói: "Chủ tử, chủ tử..." Cuối cùng vẫn không
tìm được lời gì để nói, chỉ có thể trút ra hai tiếng xưng hô đã khắc
sâu vào xương cốt hai mươi năm kia.
Thời gian cũng đình chỉ...
Trong lúc ánh mắt hai người rốt cục chạm vào nhau, đều từ trong mắt đối
phương nhìn ra được tình cảm đã bị che giấu vô cùng cẩn thận, tên là
tưởng niệm.
Vươn tay, Hách Liên Huyền do dự, thăm dò xoa lên
khuôn mặt trắng nõn của Thập Tam, ấm, không phải là thân thể lạnh băng
nằm trong ngực mình năm đó nữa.
"Thập Tam..." Hách Liên Huyền
gắt gao siết chặt Thập Tam vào lòng ngực, như muốn khảm y vào trong thân thể: "Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi." Dứt lời, một nụ hôn sâu đã đặt
lên cánh môi đang khẽ run rẩy của Thập Tam.
Tại nơi không ai nhìn thấy được, một giọt nước mắt từ khóe mắt Thập Tam chậm rãi rơi xuống.
Nếu chỉ có thể như vậy, y... cũng nên nhận mệnh thôi...