Bỗng nhiên,một bàn tay duỗi ra dưới ống tay
áo rộng màu đen rồng bay lượn vòng, năm ngón tay trắng nõn thon dài mạnh mẽ, đầu ngón tay lạnh lẽo đẩy đi lớp tóc đen rối rắm dính mồ hôi, khẽ
vuốt đôi má đào phấn tuyết.
Ý thức thiếu nữ đã sớm mê loạn hồi
lâu mới lẩm bẩm, hàm răng cắn chặt cánh môi chậm rãi buông ra, đôi mắt
đỏ hoe rưng rưng, rụt rè nhìn người tới, muốn gọi hắn, lại bởi vì quá
khẩn trương, một chữ đều nói không nên lời.
"A Ly của ta thật đáng thương, sao khóc thành như vậy rồi?"
Người tới đúng là phụ thân nàng, vương triều hoàng, Bạc Đình.
Lời nói đùa bỡn cợt không chút thương tiếc lại tà tứ mà tứ lệ, một ngón tay nâng cái cằm của nàng, lạnh lùng nhìn đôi môi bị cắn của nàng, oánh nộn hồng nhạt thấm máu đang run rẩy, đó là một loại mảnh mai cực kỳ trêu
chọc nam nhân.
"Ngoan bảo, phụ hoàng đã tự tay mình băm hắn, ngươi muốn nhìn sao? Ừm, đừng
sợ, hắn còn sống, bất quá hắn thấy bộ dáng ngoan bảo, vi phụ liền móc
đôi mắt hắn rồi."
Hoa Ly ngạc nhiên run lên, cái cằm ướt đẫm mồ
hôi tuột khỏi tay phụ hoàng, lại rơi vào trong bộ lông cáo, sợi lông tơ
tuyết sắc phủ gần hết khuôn mặt, nỗi sợ hãi sâu thẳm thổi quét khoái cảm tăng lên, hô hấp mỏng manh kiều xúc.
Bởi vì sợ hãi, nhiệt lưu
giữa chân tâm càng ngày càng chảy, đau đớn mà không dám phóng thích nước tiểu, co nhẹ dương v*t giả nhét chặt vào trong lỗ mẫn cảm, kích thích
đau thật sâu.
Hôm qua có người vào nhầm trong điện, nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc nhốt trong lồng chim hoàng kim, hắn kinh nhiếp, hắn say
mê, hắn cố gắng cứu nàng, đáng tiếc...
"Vi phụ không thích A Ly cười với người khác, mà ngươi không chỉ cười với hắn, mà còn nói chuyện với hắn."
Hắn phẫn nộ lời nói hơi dừng, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Ly chuyển
hướng về phía mình, nhìn đôi mắt đẹp trong veo như nước đang hoảng sợ,
hắn trở nên hưng phấn không kiềm chế, bàn tay to đi xuống nhẹ nhàng, bắt được cổ trắng ngọc thẳng tắp, cảm thụ được dòng máu lưu động của nàng,
mạch đập rùng mình, nhẹ nhàng... Nhẹ nhàng mà vuốt ve...
"Thật
muốn cắt lưỡi của ngươi, như vậy A Ly mới không thể nói chuyện với kẻ
khác...... Đừng sợ, đừng sợ, đầu lưỡi nhỏ của A Ly vẫn là để cho phụ
hoàng từ từ ăn đi. Bất quá, A Ly nhất định phải xem đầu lưỡi hắn, phụ
hoàng kêu người đặt trong lọ. "
Hoa Ly lại cắn chặt môi, nàng
biết phụ hoàng đối với nàng biến thái chấp nhất, đem nàng cầm tù trong
lồng hoàng kim 5 năm, nàng đã lâu không nói chuyện với ai khác ngoài
hắn, ngày hôm qua thiếu niên xinh đẹp xông tới, nàng thật sự thực vui
vẻ, nhưng phụ hoàng lại tàn nhẫn đáng sợ.
Nàng nhược nhược nức
nở, một cỗ trướng tự nhiên cuốn lên một trận phong ba trong bụng nhỏ,
dương v*t giả mềm chất đỉnh hoa tâm càng ngày càng chua xót, nàng càng
sợ hãi, muốn bài tiết, muốn thét chói tai...
Bạc Đình tự nhiên
nhìn thấy hoàn cảnh của nàng trong mắt, thân thủ dạy dỗ nàng đã nhiều
năm, hắn còn hiểu rõ nhược điểm của thân thể mềm mại mẫn cảm hơn cả
nàng, bàn tay to ngược lại bọc lấy bầu ngực sữa, dùng sức xoa nàng toan
trướng khó nhịn.
"Ô!"
Trên mặt tuấn mỹ ưu nhã cười lạnh.
"Hắn sao lại có thể nói ngươi đi cùng hắn? Ngươi là của phụ hoàng, không ai có thể không thể mang ngươi đi, không ai có thể!"
Tư vị ghen ghét cực đoan trong lòng hắn phát cuồng, lửa giận thiêu đốt lý
trí, A Ly của hắn, không thể xem bất luận kẻ nào, nàng nên bị nhốt ở nơi này, chỉ thuộc về một mình hắn.