Đúng hạn đến trận đấu bán kết, ngoại trừ các sư huynh sư tỷ mỗi phong ra còn phải quan tâm đến tình hình chiến đấu bên ngoài, khu 1 khu 3, khu 5 khu 8 tỷ đấu bên trong cũng đã gϊếŧ vài con hắc mã, toàn bộ đều là tân
sinh Thanh Sơn Tông mới chiêu mộ năm nay.
Ngoại trừ cái đó ra,
còn có hai vị mới đang chịu tranh cãi, vì các nàng không lý giải cũng
không xuất hiện nhiều lại có kỹ năng ẩn dấu, khiến cho những người dự
thi càng thêm đau đầu, đến cả một vị sư huynh địa cấp ngũ giai Minh Vọng Phong cũng phải đề phòng.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ngươi nổi danh rồi, biết không?"
"Nổi danh cái gì?"
Đấu bán kết chọn lọc qua 16 lần đấu, hiện tại đã là cuộc tranh tài thứ sáu
của Nghệ Nhàn. Đại khái vận khí tương đối khá, Nghệ Nhàn đều gặp phải sư huynh sư tỷ lớn hơn nàng một năm hoặc là tân sinh mới nhập môn bình
thường, cực khổ nhất là cuộc tranh tài với vị sư huynh Minh Vọng Phong.
Đối phương khinh địch, mới khiến nàng có cơ hội lợi dụng.
Đoan Mộc Nhã, "ngươi biết hiện tại bọn họ nói gì về ngươi không? ah, người
mới đánh bại sư huynh trong Minh Vọng Phong ah, đúng là thay Vân Đan
Phong chúng ta tranh khí thế a."
Nghệ Nhàn bị cái giọng khoa
trương của nàng chọc cười, "so với các phong khác mà nói, ngươi của Vân
Đan Phong thực dễ dàng thỏa mãn."
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "không
phải thỏa mãn, mà là sớm nhận rõ được hiện thực rồi. Luyện ra được đan
dược có phẩm chất tốt chỉ có luyện đan sư chúng ta phải làm thôi, truy
cầu và khiến nó trở nên tốt hơn, chứ không phải vì đánh bại ngự thú sư
Minh Vọng Phong. Còn như Nghệ Nhàn ngươi thì nên thu phục nhiều huyễn
thú cường đại hơn, trở thành ngự thú sư mạnh nhất, mới là việc ngươi nên làm."
Mỗi người theo đuổi một việc khác nhau, con đường phải đi cũng khác nhau.
Buổi nói chuyện của Đoan Mộc Nhã giúp Nghệ Nhàn hiểu ra, mấy ngày qua nàng
vẫn một ngựa tu luyện không ngừng, giống như mỗi lần phải đối mặt với
kiểm tra, đến lúc nước tới chân mới nhảy lại bạo phát trạng thái. Nàng
muốn đến bí cảnh, vì biết gia súc Lam Đồng có thể sẽ đến đây, nàng muốn
đi Thanh Sơn Tông và muốn chứng minh với Lam Đồng rằng nàng cũng không
phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp...
Nhưng đường đi sau này
phải làm thế nào, thì nàng chưa bao giờ nghĩ đến, hiện tại chỉ đang
trong giai đoạn bị động được tới đâu hay tới đó.
Đoan Mộc Nhã, "đúng vậy, ngươi phải trở thành ngự thú sư thần cấp cao hơn,
còn ta, sẽ nỗ lực trở thành cửu phẩm luyện đan sư, sau này hai người
chúng ta trở thành người mạnh nhất, cũng không cần sợ đám đại ngốc ngu
xuẩn kia nữa."
Nghệ Nhàn nhớ lại khi ở thú nhân tộc hai người bị
rượt đuổi chạy đến chật vật, nhiều lần rơi vào nguy hiểm, đều là tìm
được đường sống trong chỗ chết, "được."
Đoan Mộc Nhã đang hưng phấn, thì nghe thấy tên Nghệ Nhàn, "đến ngươi, Nghệ Nhàn."
Cuộc tranh tài thứ sáu, Nghệ Nhàn - Vân Đan Phong vs Giải Cửu - Sí Diễm Phong
Giải Cửu vừa vào sân đã nhìn thấy tiểu mã phát sáng của Nghệ Nhàn, "oa,
huyễn thú của ngươi dáng vẻ nhìn thật không bình thường, rất có uy
phong, nếu lớn thêm chút nữa, thì sẽ tốt hơn."
Nghệ Nhàn mắt lạnh nhìn hắn, đây cũng không phải người đầu tiên có ý muốn cướp tiểu mã của nàng.
Giải Cửu không biết sống chết ngửa đầu chuyển động quanh tiểu mã, tựa như
người đang đi thưởng thức xem xét hàng thủ công mỹ nghệ để mua, "nó là
một con huyễn thú có cánh, cô nương hàng phục nó ở đâu vậy? không bằng
-- ah~"
Tiểu mã không có nhiều kiên nhẫn như Nghệ Nhàn, từng cái
quang cầu phóng lên người Giải Cửu bắt chuyện. Giải Cửu tru lên hai
tiếng, liền phóng huyễn thú của hắn ra, một con liệt hỏa tông sư, từng
quả cầu lửa tròn cuồn cuộn bay đến.
Nghệ Nhàn cùng tiểu mã phân
công hợp tác, tiểu mã đối phó Giải Cửu, Nghệ Nhàn dùng sự nhanh nhẹn của mình ứng phó với con liệt hỏa tông sư bự con này, vì ở trong sân nên
mỗi lần tông sư khí thế lao tới chỗ Nghệ Nhàn đánh liên tục, cũng do
đánh quá sức, nhìn thấy sắp ngã xuống sân, tứ chi nó lại đột ngột thắng
gấp, bộ dạng ngu xuẩn khờ khạo chọc cho mọi người ở đây cười vang.
Giải Cửu bị tiểu mã ném quang cầu mắt không mở ra được, chỉ mơ hồ nhìn thấy
được hai cái bóng trắng trước mặt hắn di chuyển, còn tưởng khán giả bên
dưới cười đối phương, "quang linh hỗ trợ này sao lại thuần túy như vậy,
Liệt Diễm, ngươi đánh hạ nàng cho ta."
Nghệ Nhàn gặp lại Giải Cửu trên người đã có hơn phân nửa lồng quang minh trong suốt, tiểu mã trên
không trung đổi góc độ cho hắn thêm quang linh thanh tẩy, Nghệ Nhàn
tránh né cái bẫy lửa con sư tử đần kia làm cho nàng, còn không quên hỗ
trợ quang linh cho tiểu mã.
Giải Cửu thấy con sư tử đần nhà mình
nhào theo con mồi nửa ngày cũng không thành công, liền tự mình động thủ. Nhưng vừa súc hỏa cầu chưa kịp công kích, liền thấy tầm mắt mình bị mờ
đi, tiếng cười càng thêm điếc tai.
Vì sao người xem đấu lại cười như vậy? cười đã chưa a?
Liệt hỏa tông sư ở ngay biên sân nhảy a nhảy, móng vuốt cào a cào, vẫn không thể kéo chủ nhân mình về lại được, thấy chủ nhân nhà mình bị quang cầu
bọc lại, càng bay càng xa, nó rũ đầu gào một tiếng nhảy xuống sân đấu đi theo.
Nghệ Nhàn nhìn lồng quang linh bọc Giải Cửu đem ra khỏi
sân đấu, ước chừng vài giây sau liền vỡ tan, Giải Cửu cũng không chuẩn
bị rơi từ giữa không trung xuống, người nhìn thấy liền nhao nhao tránh
né thật xa.
"Đúng vậy, so với hai người trước có thể kéo dài ba bốn giây."
Tiểu mã ngẩng đầu, nhẹ nhàng từ trên cao đi xuống, sau đó chui vào ý thức hải của Nghệ Nhàn.
Đối với kết quả này cao hứng nhất không ai bằng Đoan Mộc Nhã, nàng kích
động lôi Nghệ Nhàn lại hỏi, "Nghệ Nhàn, kỹ năng mà ngươi cùng tiểu mã
ném hắn ra ngoài tên là gì vậy?"
Nghệ Nhàn ngộ ra được từ thủy
linh huyễn thú tứ cấp khi nó thổi bóng nước, lúc đó đang trong tình
huống đánh đến liều mạng, nó lại thuận lợi đào thải gần hết đối thủ, cho nên quang cầu này cũng không có tính công kích, "nó như là một cái lồng năng lượng phòng ngự."
Đoan Mộc Nhã, "lồng năng lượng phòng ngự a? vậy nếu có kẻ thứ ba công kích, thì sẽ làm mất đi một phần công kích?"
Nghệ Nhàn cũng chưa thử qua.
Đoan Mộc Nhã, "vậy chờ cuộc tranh tài lần này kết thúc, chúng ta tìm chút
thời gian thử xem đi."Nghệ Nhàn đương nhiên là đồng ý, "được rồi, Niệm
Vân Âm hình như hôm nay cũng có cuộc tranh tài, chúng ta đi xem đi."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe đi xem Niệm Vân Âm thi đấu, thì khó chịu chu miệng
lên, "Nghệ Nhàn, ngày mai ngươi còn có cuộc tranh tài, nên nghỉ ngơi cho tốt đi, chúng ta không cần đi a."
Nghệ Nhàn, "lỡ như trận tranh tài kế, ta cùng Niệm Vân Âm quyết tranh một trận thắng thua thì sao?"
Đoan Mộc Nhã vẻ mặt không sao cả, "nhất định là ngươi thắng a, để tiểu mã dùng chiêu vừa rồi ném nàng ra khỏi đài là được rồi."
Nghệ Nhàn cũng không biết nên nói gì với nàng cho tốt, "Niệm Vân Âm hiểu rõ
tình hình của ta như lòng bàn tay, đối với bí mặt của nàng ta lại hoàn
toàn không biết gì. Nếu hai người chúng ta cùng đứng trên sân đấu, ai
thua ai thắng vẫn không thể biết được."
Đoan Mộc Nhã không thích nhưng vẫn bồi Nghệ Nhàn đi, "nàng là một cái trận pháp sư, muốn đi vào bí cảnh để làm gì?"
Nghệ Nhàn cũng tò mò, nói đến Tề Vận cũng đã nắm trong tay thương hội Tề gia, muốn gì có đó.
Còn phải ngụy trang thành Niệm Vân Âm chạy đến Thanh Sơn Tông làm gì? có
phải là do nàng hiểu lầm đại tiểu thư Tề gia thành Niệm Vân Âm rồi
không?
Nói đến đánh giá người khó chơi nhất ở Thanh Sơn Tông, thì không ai bằng Niệm Vân Âm ở Thiên Cơ Phong. Mỗi đối thủ đánh với nàng
đều mang một vẻ mặt xuống đài, đến cả nói cũng không muốn nói đến nàng,
có thể nói là cuộc tỷ đấu dài nhất cũng là nhàm chán nhất.Khi bọn họ rời đi, thì khán giả trên sân cũng không còn lại bao nhiêu, thậm chí có
người còn khoanh hai tay trước ngực dưỡng thần.
Đoan Mộc Nhã tìm
người hỏi, mới biết Niệm Vân Âm tỷ đấu trận tiếp theo, nhưng người trong sân đã đi hơn phân nửa, còn lại cũng đang thảo luận trận tỷ đấu của
Niệm Vân Âm khiến người ta suốt ruột chờ đợi này, Đoan Mộc Nhã sau khi
nghe, thì cũng không nói được gì, "Nghệ Nhàn, ngươi nên cầu nguyện trận
đấu tiếp theo ngươi không gặp phải nàng a, sao nàng có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy được."
Mấy trận tỷ đấu Niệm Vân Âm thông qua được đều nhờ cách bố trận kéo dài thời gian, mấy trận sau đó, đối thủ đều bị
người trước mặt giáo huấn, vội vàng dùng đại chiêu với Niệm Vân Âm, nào
ngờ Niệm Vân Âm ngoại trừ bày binh bố trận ra, còn có bảo bối phòng
thân, hóa giải từng cái xong, thì cũng bất tri bất giác bày xong
trận....
Một khi trận pháp có tác dụng, đối thủ chỉ có thể ở bên
ngoài chờ đến nản, chửi bới đủ kiểu, công kích đủ kiểu như đang đánh vào vải bông, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Nghệ Nhàn đại khái
biết vì sao các đối thủ này có một sắc mặt, Niệm Vân Âm có bản lĩnh này, ngồi trong trận pháp khiến người bên ngoài không có cách bắt được nàng, cho dù hận nghiến răng nghiến lợi cũng không làm gì được, "phương pháp
có chút bỉ ổi, nhưng có đôi khi dùng cách của mình đạt được mục đích,
coi như là bản lĩnh rồi."
Trong lòng Đoan Mộc Nhã cũng có chút
thông cảm, "ta thấy, lần sau phải nhờ sư phụ dạy cho ta chút vũ khí phá
trận, nếu để ta gặp phải trận pháp sư bỉ ổi như vậy, ta liền --"
Nghệ Nhàn có ý xấu đề nghị, "ngươi có thể tìm Tề Vận tỷ xin chút vũ khí phá trận, nàng khẳng định là có."
Vừa nhắc đến Tề Vận, biểu tình Đoan Mộc Nhã liền ngại ngùng, "Tề đại tiểu
thư bận rộn như vậy, làm gì quản loại chuyện nhỏ như ta chứ, nàng còn
đang bận rộn quản chuyện thương hội a."
Nghệ Nhàn đồng tình nhìn nàng một cái, "đôi chân của Tề Vận cũng không thể đi được sao?"
Đoan Mộc Nhã nhỏ giọng nói, "nghĩ đến cuộc sống kia đúng là gian nan. Sau
khi nàng bị phế linh căn, cả người cũng thay đổi, ta nghĩ chuyện đó đối
với Tề Vận tỷ đả kích rất lớn, tính khí của nàng cũng đặc biệt trở nên
cổ quái, Tề gia từ trên xuống dưới cũng cảm thấy nàng không dễ hầu hạ,
ta luôn cảm thấy nàng rất đáng thương, cũng không biết từ khi nào, ta
cảm thấy nàng có chút đáng sợ."
Nghệ Nhàn thấy nàng ấp úng cũng không ép hỏi, "bắt đầu tranh tài."
Kể từ khi biết trong sân tỷ đấu có một trận pháp sư như vậy, tất cả mọi
người liền có quyết định. Vừa lên đài, không nói hai lời, liền đánh bay
trận pháp sư ra trước.
Nhưng có thể đánh bay được Niệm Vân Âm ra khỏi sân không có được nhiều.
************
Niệm Vân Âm - Thiên Cơ Phong vs Mộ Tình - Hồng Tụ Phong.
Nghệ Nhàn thấy các nàng chưa nói gì, cô nương kia vừa lên đài liền đánh Niệm Vân Âm, từng dòng nước chảy ào ào từ xung quanh vây lại, hai chân Niệm
Vân Âm đan xen, tách một dòng trong đó ra, còn trở tay ném lại cho cô
nương kia một viên cầu sáng.
Với nhãn lực của Nghệ Nhàn, mấy thứ này chính là lôi linh cầu, hỏa linh cầu, thổ linh cầu cùng kinh linh cầu.....
Đoan Mộc Nhã lần đầu tiên nhìn thấy kỹ năng bảo mệnh này của Niệm Vân Âm, bị thủ pháp của nàng làm cho hoảng sợ mắt trợn miệng há, "những thứ này,
như vậy cũng được?"
Nàng cũng muốn biết Niệm Vân Âm dùng loại
trận pháp nhỏ nào để có thể thu được linh lực khác nhau vào viên cầu nhỏ này, sau đó cứ vậy ném ra rồi nổ tung khi người khác không kịp phòng
bị.
Tựa như lần trước trong bí cảnh....
Nghệ Nhàn theo bản năng, xoa lỗ tai liền thấy Niệm Vân Âm bị châm băng của đối phương đánh trúng, suýt thì rớt khỏi sân. Không nghĩ đến nàng dùng tay bẻ gãy châm
băng trên cánh tay, nhanh nhẹn chạy trốn công kích của đối phương, nhìn
cách đi của nàng xảo diệu, Nghệ Nhàn liền đứng dậy, "bước chân của
nàng!"
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "bước chân cái gì?"
Nghệ
Nhàn muốn xem rõ một chút, lại thấy Niệm Vân Âm ném thêm nhiều linh cầu, thổ linh cầu nổ trong sân xuất hiện tường đất, khiến bước chân Mộ Tình
bị vấp.
Niệm Vân Âm nhân cơ hội đem sáu khối ngọc vàng bày ra xung quanh mình.
Khi trận pháp có hiệu lực, thì thắng bại cũng liền định.
Trên đường về, Đoan Mộc Nhã không than cái gì, mãi cho đến khi các nàng quay về tiểu viện Vân Đan Phong, Đoan Mộc Nhã mới đau khổ than thở, "Nghệ
Nhàn, ngàn vạn lần đừng gặp nàng."
Nghệ Nhàn lại không kiềm hãm
được đem mình đặt vào vị trí của cô nương khi nãy, bắt chước phản ứng
Niệm Vân Âm làm, "cũng chưa chắc thất bại, có thể nàng sẽ bị ta loại
khỏi sân đấu trước."
Đoan Mộc Nhã vui vẻ gật đầu, "phải a, phải ném nàng ra khỏi sấn đấu trước."
Mấy trận về sau, Nghệ Nhàn cũng không đánh với Niệm Vân Âm, nhưng Niệm Vân
Âm lại xui xẻo đụng phải đại sư tỷ Tạ Anh của Minh Vọng Phong, Tạ Anh
không nói nhảm với nàng, vừa vào sân liền triệu hoán huyễn thú lục cấp
ra, đại bàng lôi linh, đại bàng vỗ cánh phóng một lôi linh cầu về phía
Niệm Vân Âm, nhanh chóng ném nàng ra khỏi sân đấu, toàn bộ cuộc đấu
không đến mười cái thở.
Nghệ Nhàn nghe Đoan Mộc Nhã diễn tả Tạ
Anh sinh động tàn khốc đến quá mức, tựa như còn muốn ủng hộ Tạ Anh, đột
nhiên có chút đồng tình với Niệm Vân Âm, "thua một hai trận không sao,
Niệm Vân hẳn là sẽ nhanh tiến vào trận chung kết."
Không biết có
phải do phù may mắn của Ngân Bảo đại nhân quấy phá hay không, hơn mười
trận đấu của Nghệ Nhàn đều auto win tựa như là đang mơ, khó đối phó nhất chính là vị sư huynh của Minh Vọng Phong, còn lại thì đại khái giống
Giải Cửu đều là người mới dễ đùa, đến cả những vị bày hắc mã nàng cũng
không gặp được ai, thành công tiến vào chung kết.
Một tháng sàng
lọc liên tục, khiến mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, cũng may trận
chung kết nửa tháng sau Thanh Sơn Tông mới tiến hành, đám người Nghệ
Nhàn còn nửa tháng để chuẩn bị.
Mỗi ngày Đoan Mộc Nhã đến chỗ
Nghệ Nhàn đi dạo hai vòng, nắm Ngân Bảo đại nhân lên liều mạng lắc hai
cái, "Nghệ Nhàn, con chuột nhỏ này sao lại bất tỉnh vậy? ngủ cũng hơn
nửa tháng rồi a?!"
Nghệ Nhàn túm Ngân Bảo đại nhân từ trong tay
Đoan Mộc Nhã cứu trở về, nhét Ngân Bảo đại nhân vào cái giường nhỏ nàng
đã làm cho nó, "nuốt liền hai viên thú châu, không biết tiêu hóa đến bao giờ, bất quá chờ Ngân Bảo đại nhân tỉnh lại, cũng sẽ không bị khi dễ
nữa."
Hai mắt Đoan Mộc Nhã tỏa sáng, "hai viên thú châu, Nghệ
Nhàn, tiểu sủng của ngươi có khi nào giống chúng ta thức tỉnh song linh
căn không? oa, quá lợi hại a."
Nghệ Nhàn cảm thấy nàng nghĩ quá
tốt rồi, vốn con nhện hai đầu thổ linh kia thú châu của nó cũng là màu
vàng của đất, cũng chỉ là một loại linh căn, "Tiểu Nhã, tàng thư các
Thanh Sơn Tông có mở cho người ngoài không?"
Đoan Mộc Nhã nghe
thấy Nghệ Nhàn muốn xem sách, liền sắp xếp liền "có thể đi, bất quá toàn bộ sách công pháp không được mang ra ngoài, chỉ có thể đọc hết ở tàng
thư các."
Nghệ Nhàn cầm thẻ bài của Đoan Mộc Nhã đến tàng thư
các, nàng phát hiện tàng thư các có ba tầng, tầng một có thể xem hết
toàn bộ, tầng hai cùng tầng ba hình như chỉ có đệ tử nội viện mới có thể vào, tầng một có nhiều sách, kể cả ngự thú sư, chiến sĩ cùng vài điều
cần biết về nhân tộc.
Nghệ Nhàn xem nhiều sách, đại thể đều là
nói về tri thức, không có quyển nào nói về dịch chuyển tức thời của
nàng, kỹ năng lười biếng rút ngắn thời gian di chuyển.
Nghệ Nhàn
muốn lên tầng hai, kết quả đi đến cầu thang, nàng bị bắn ngược về tầng
một, lý do nàng mượn thẻ cùng thân phận nàng không phù hợp. Cái này đúng là hố a, khiến Nghệ Nhàn lại được mở rộng tầm mắt.
Nàng lật tới
lật lui thẻ bài của Đoan Mộc Nhã xem, càng kiên định cố gắng trổ tài
trong trận chung kết, như vậy, nàng mới có tư cách tiến vào nội viên
tàng thư các, mới có thể lân tầng hai và tầng ba đọc vài thứ cần thiết.
Ngay cửa lầu ba, có vày người vây quanh một cô nương đang đứng nhìn xuống dưới, thì thấy bóng lưng Nghệ Nhàn rời đi.
"Đại sư tỷ đang nhìn cái gì?"
"Một người vốn không nên xuất hiện ở đây, ngươi xuống chọn tài liệu đọc, xem thử nàng là người phong nào, vừa mới mượn sách gì để đọc."
"Được."
.....
Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn quay về lại điên cuồng tu luyện. Ban ngày tu
luyện, buổi tối luyện kỹ năng. Vì thiếu Ngân Bảo đại nhân là sinh vật
sống để tập luyện, Đoan Mộc Nhã trước đó cũng đề nghị thử, nhưng vẫn
chưa thể thực hiện được.
Ngày hôm đó, nàng thực sự không vui,
xung phong nhận yêu cầu làm sinh vật sống đi thử nghiệm, "cùng lắm thì
bị thổi mấy cái, yên tâm, ta có hỏa linh, không sợ."
Nghệ Nhàn thấy không thể lay chuyển được nàng, nhắc nhở "tốt nhất nhắm hai mắt lại, khi ta nói ngươi mở thì ngươi mở."
Quang linh tiểu mã rất thuần túy, có thể so với ánh nắng, phóng quang cầu
liên tục, phần lớn đều sẽ tổn thương mắt người, người thường phải mất
một tuần mới có thể khôi phục được, những người khác thì cần hai đến ba
ngày mới khôi phục được.
Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn, ngươi kêu tiểu mã cẩn thận một chút, ta sợ đau."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "cứ xem như ngươi đi tắm nắng một hồi đi."Đoan Mộc Nhã, "hả? tắm nắng là cái gì?"
Vì có quang linh tiểu mã đánh lên người càng thêm thoải mái, nên người bị
công kích cũng không cảm thấy gì, Nghệ Nhàn mới có cơ hội đem những
người đó ném ra khỏi sân đấu.
Nghệ Nhàn ở bên cạnh đếm, liên tục
ngưng tụ ném quang linh hỗ trợ không ngừng ghỉ, tiểu mã chỉ mới ngưng tụ ra một quang cầu hình thủ nhỏ, nhờ lực hỗ trợ ngưng tụ cũng kéo dài
thêm được hơn 10 giây, so với trước đó tiến độ cũng đã nhanh hơn nhiều.
"Tiểu Nhã, có thể rồi."
"Oa, Nghệ Nhàn, sao ta không bay a?" Đoan Mộc Nhã nhìn một mảng mỏng trước
mắt mình, đông sờ sờ, tây đâm đâm, "có độ cao dãn, như quả cầu. Phải
rồi, Nghệ Nhàn, ta có cần phải phá vỡ nó từ bên trong không?"
"Thử xem."
Nghệ Nhàn cũng muốn biết công kích lồng năng lượng phòng ngự từ bên trong có khiến nó vỡ nhanh hơn hay không, quả nhiên Đoan Mộc Nhã liền phóng tiểu hỏa cầu, không đúng phải nói là sau khi hấp thụ linh thảo ngàn năm, uy
lực hỏa diễm của Đoan Mộc Nhã so với trước đã mạnh hơn nhiều, vừa ra
tay, liền đánh nát lồng năng lượng phòng ngự bằng quang linh rồi.
Hỏa diễm phóng đến trước mặt Nghệ Nhàn, đốt trụi đuôi tóc nàng.
Đoan Mộc Nhã lúng túng vò đầu, "cái này --"
Nghệ Nhàn điều chỉnh lồng năng lượng quang linh nhưng vẫn không chịu nổi một kích, lại có vài phần thất vọng, nghĩ lại, cũng nhanh tỉnh táo hơn,
"Niệm Vân Âm nói rất đúng, là do bản thân ta quá yếu, xem ra ta phải
tranh thủ trong vòng 15 ngày này tăng cấp mới được."
Đoan Mộc Nhã nghe nàng nói muốn tăng cấp, liền cho nàng thủ pháp tăng cấp chuyên
nghiệp của luyện đan sư, "lần trước khi ngươi tăng cấp thì ta lại bế
quan, lần này, ta có thể cho ngươi tẩy tủy đan thượng hạng. Sở dĩ lần
trước ngươi dùng không thuận là do sau khi ngươi thức tỉnh linh căn chưa từng được yên ổn để thanh tẩy một lần. Lần này, ta cho ngươi tẩy tủy
đan loại tốt nhất."
Nghệ Nhàn còn nghĩ là đi tắm, "tẩy tủy là cái gì?"
Đoan Mộc Nhã vò đầu, nói qua loa "rất nhanh ngươi sẽ biết thôi."Nghệ Nhàn
vội vàng bận rộn, còn đem đến một cái thùng gỗ lớn, bên dưới thả một
đống lửa, quả nhiên cảm giác luyện đan sư đang luyện đan thực sự, "Tiểu
Nhã, không lẽ ngươi muốn ta luyện chế đan dược a?!"
Đoan Mộc Nhã cười nói, "không phải, ta giúp ngươi rèn thể, khiến cho cơ thể ngươi tốt hơn so với trước."
Rèn thể, hai chữ này cũng từng nghe từ miệng Lam Đồng nói qua, trước kia
tìm một cây hóa hình thảo là đủ dùng, chính là cho ấu tể dùng để rèn
thể.
Đoan Mộc Nhã thả nhiều dược thảo trong thùng gỗ, đầu tiên
nấu qua một lần, cho đến khi trong phòng tràn ngập đầy mùi vị thuốc đông y, nàng mới thúc giục Nghệ Nhàn cởi y phục vào thùng gỗ ngồi, sau đó
lấy một viên thuốc ra, "đây là tẩy tủy đan, ăn đi, ngươi phải ngồi trong này chờ ba ngày ba đêm nữa."
Đoan Mộc Nhã có chút do dự, rồi cẩn thận nói "Nghệ Nhàn, vô luận quá trình
có bao nhiêu thống khổ thì ngươi nhất định cũng phải nhịn xuống, cố sống qua ba ngày là ổn rồi."
Nghệ Nhàn lại không để ý đến, dù sao bị
thương như cơm bữa, đau nhức cũng không ít. Nào ngờ, ngay ngày đầu tiên, Nghệ Nhàn đau đến suýt chửi bậy, cảm giác gân cốt như bị người chặt đứt từng khúc khiến Nghệ Nhàn đau đến tận não, đau đớn từng khắc không hề
dừng lại. Nàng mở to mắt, cắn môi dưới đến chảy máu, ngón tay bám thùng
gỗ cào thành từng vạch, không thể chịu được thống khổ sống không bằng
chết này.
Đoan Mộc Nhã cứ cách một khoảng thời gian thì thêm thuốc vào, thêm lửa, còn dùng lời nói cổ vũ Nghệ Nhàn.
Ngày thứ hai Nghệ Nhàn kêu Đoan Mộc Nhã đem một cái khăn đến cho nàng, nàng
gắt gao cắn chặt nó, dĩ nhiên không nói tiếng nào chịu đựng qua ba ngày. Khi ba ngày vừa kết thúc, Nghệ
Nhàn chỉ cảm thấy mình đã biến
thành phế nhân, đừng nói là đánh Đoan Mộc Nhã một trận, đến cả hiện tại
muốn giơ tay lên cũng không thể được.
Đoan Mộc Nhã bịt mũi không
ngừng quạt cái mùi hôi kia, "chính ngươi cũng ngửi được a, đây chính là
hiệu dụng của tẩy tủy đan. Sau này ngươi phải dùng quang linh của ngươi
để thanh tẩy lục phủ ngũ tạng, tẩy tủy đan dùng qua một lần thì không
còn hữu hiệu nữa."Nghệ Nhàn cũng không muốn nhìn thùng nước đen kia,
nhìn chính mình người đầy vết máu, đúng là vô cùng bẩn, nàng muốn đi ra
tắm một cái.
Đoan Mộc Nhã nhờ người đem nàng vào thùng gỗ mới,
thả chút dược thảo có hương thơm, ngồi ngoài cửa tán gẫu với Nghệ Nhàn
đang tắm bên trong, nói một hồi chợt dừng lại, "Nghệ Nhàn, có tin xấu
cần nói với ngươi."
Nghệ Nhàn tắm xong, thì thấy thần thanh khí sảng, cả người có cảm giác mềm mại chưa từng có, "nói đi."
Đoan Mộc Nhã khẩn trương hai ngón tay móc vào nhau, do dự một hồi cảm thấy
việc này cũng không thể gạt được, không bằng nói sớm hơn, "cái đó, Nghệ
Nhàn ngươi đừng lo lắng, ta vừa nghe mọi người nói. Lần này thú nhân đến tham gia quyết đấu hình như đã đến Thanh Sơn Tông, đang đóng quân cách
Thanh Sơn Tông 100m."
Đầu Nghệ Nhàn bùm một tiếng, rối loạn.
Có người nói toàn bộ sân đều khiếp sợ, chỉ còn lại tiếng lôi chói tai của Tạ Anh.