Ánh mắt Nghệ Nhàn nhìn xung quanh, muốn tìm chút dấu vết từ đám người
kia, thế nhưng các thú nhân mỗi người đều cao to lực lưỡng tựa như cột
nhà đứng trong thương đội hoàn toàn che chắn tầm mắt của nàng.
Tiểu giả hỏa không chỉ cào nàng, còn đem cái đuôi mao nhung thỉnh thoảng
đánh vào bắp chân nàng, khiến nàng ngứa ngứa nhột nhột, thấy Nghệ Nhàn
vẫn không để ý đến mình, liền mở miệng gặm ống quần nàng, hai trảo trước cố sức đong đưa lấy, nỗ lực leo lên người nàng.
Cuộc sống khi
chạy trốn, mỗi lần rảnh rỗi Nghệ Nhàn đều ôm tiểu gia hỏa lên người vuốt lông, thỉnh thoảng còn xoa cho nó một trận. Hiển nhiên, tiểu gia hỏa
này theo thói quen, nên muốn được nữa.
Nhưng lúc này, Nghệ Nhàn
đến cả một hành động nhỏ Nghệ Nhàn cũng không dám làm, hết hồn không nói gì toàn thân cứng ngắc, nàng dùng chân nhẹ nhàng đẩy cái mông tiểu gia
hỏa đi, ý nói nàng mau đi, nào ngờ tiểu gia hỏa trở mình, chổng vó dùng
móng vuốt đưa ra mời chào, tưởng nàng đang chơi với nàng.
"Ah, chỗ này sao lại có ấu tể thú nhân?"
"Từ khi nào vào đây?"
"Một chút cũng không phát hiện?"
"Mọi người nhìn đi, nó hình như thích theo người này."
...
Đoàn người tự động hướng qua hai bên rẽ ra, để lại Nghệ Nhàn, Đoan Mộc Nhã cũng tiểu gia hỏa đứng ở giữa.
Nghệ Nhàn cảm thấy những âm thanh bên tai kia sấm sét, một tiếng vang rền
lướt qua. Đoan Mộc Nhã bên cạnh nhìn thấy tiểu gia hỏa nằm dưới đất lăn
lộn bán mạnh, cũng cả kinh lui về sau nhảy lên, hỏa cầu trong tay nổi
lên dọa tiểu gia hỏa sợ hãi lộn một vòng, rất nhanh trốn phía sau Nghệ
Nhàn, thỉnh thoảng còn dùng cái đầu nhỏ cọ nàng.
"Nghệ Nhàn, mau tránh ra, tiểu ngốc này không biết từ đâu chui ra."
Một chân bước vào cửa, mắt thấy còn thiếu bước nữa cuối cùng nàng sẽ quay
về nhân tộc.Nghệ Nhàn cảm giác như bị vận mệnh trêu ngươi, nhất là nhìn
thấy ánh mắt nhân tộc đề phòng cùng xa lánh mình, càng hơn cả như vậy.
Nhìn đến tiểu gia hỏa, đôi mắt xanh chớp chớp nhìn nàng chằm chằm, tình
cảm tràn đầy ỷ lại.
Trong thế giới của ấu tể, còn chưa thể nhận
biết được giữa nhân tộc và thú nhân tộc có ân oán, chỉ theo bản năng ỷ
lại khí tức quen thuộc mà thôi.
Nàng bất đắc dĩ cười, thở dài,
đem tiểu gia hỏa dính đầy bụi bẩn ôm vào ngực, nhẹ nhàng trấn an. Tiểu
gia hỏa hoàn toàn không có cảm nhận được sự khẩn trương xung quanh
mình, ngao ngao ngao ngao thân mật kêu to với nàng một hồi, còn bất chợt liếm tay nàng, "không phải gọi là tiểu ngốc, mà gọi là Tiểu Lam."
Nghệ Nhàn ngược lại muốn phủ nhận, nhưng tiểu gia hỏa đối với nàng rất thân
thiết và ỷ lại không thể gạt người được, huống chi tiểu gia hỏa đột
nhiên xuất hiện ở đây, nhất định là chủ ý của gia súc Lam Đồng, tên kia
ghi hận chuyện ở rừng Ai Nhĩ Pháp, tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi
chỗ này dễ dàng như vậy, nàng gật đầu, "phải, chính là như ngươi
nghĩ."Đoan Mộc Nhã ngây người, không dám tin.
Các thú nhân xà tộc đứng ngoài cửa cười ha ha, "các ngươi mở to mắt mà xem cho kỹ, người
kia chính là tiện nô trốn từ Qua Tháp thành của chúng ta chạy ra, trong
ngực nàng ôm chính là ấu tể thú nhân tộc chúng ta, còn dám nói đó là
người của thương đội các ngươi sao? còn không mau đem các nàng giao lại
cho chúng ta, tốt nhất nên để chúng ta đem về nghiêm khắc trừng trị."
Tuyết nương tử nghẹt thở, đâm lao thì phải theo lao.
Nghệ Nhàn cũng biết việc hôm nay không thuận lợi được, nếu không đứng ra, sợ là sẽ ảnh hưởng đến những người trong thương đội. Nàng vừa bước đi đã
bị Đoan Mộc Nhã một bên kéo lại, chợt nghe nàng nói, "Nghệ Nhàn, cho dù
ngươi từng trải qua chuyện xấu gì, từ khi ta biết ngươi, thì ngươi chính là Nghệ Nhàn mà ta biết. Chuyện hôm nay, ta cùng ngươi gánh đến cuối
cùng. Cùng lắm chỉ là một cái mạng này mà thôi."
Ngay tại lúc đó, có một bằng hữu thực sự nguyện ý đứng ra khiến cho Nghệ Nhàn rất cảm
động.Tuyết nương tử kéo Đoan Mộc Nhã lại nhéo lỗ tai, Đoan Mộc Nhã bị
đao gào đến thảm thương, bầu không khí hữu tình cũng biến mất không còn, "ngươi gánh cái gì má gánh, lão nương còn ở đây, đến lượt tiểu hài tử
xấu xa như ngươi phải gánh sao, cút qua một bên chờ cho lão nương."Nghệ
Nhàn cuối cùng cũng biết được những lời thô tục này trong miệng Đoan Mộc Nhã là học được từ ai, "Tuyết di, việc này --"
Tuyết nương tử hừ lạnh, "hôm qua ta mới nhận lời với ngươi, nếu gặp chuyện gì thì báo tên lão nương. Sao hả, hôm nay ngươi tính để ta thất tín với ngươi, để cho
mọi người biết được Tuyết nương tử ta là một người nói không giữ lời
sao? bất quá là đám bò sát nhỏ, thực sự cho là lão nương sợ sao?"
Ba Đao là người đầu tiên đứng ra, "ta đã sớm nhìn bọn chúng không vừa mắt rồi, thực sự khi dễ nhân tộc chúng ta không ra gì mà?"
Một công tử tuấn tú bên cạnh mỉm cười, "đã là người Đoan Mộc công tử bảo
vệ, thì cũng phải hộ tống cho đến cùng, bất quá giá phải cao hơn."
Đoan Mộc Nhã liền đồng ý, "Lục ca, thay ta hộ tống Nghệ Nhàn bình an quay về nhân tộc, thù lao sẽ thương lượng."
"Thành giao."
...
Đoan Mộc Nhã cùng Tuyết nương tử là người thân, ngược lại còn có mười mấy
người ủng hộ các nàng, tuy nói lúc này không thể thiếu liên quan đến
quyền lợi, nhưng lúc này đây, rất dễ khiến nàng động lòng.
Tuyết
nương tử chỉ vào Nghệ Nhàn, "cô nương này có phải là trốn nô của các
ngươi hay không thì lời nói của các ngươi không thể tính được."
Thú nhân dẫn đầu xà tộc định mở miệng, không biết vì sao hắn hạ mi nhìn
xuống ngực mình sau đó liền ngã xuống, liền có một cây chủy thủ đâm vào
lưng hắn, đúng chỗ trí mạng.
Biến cố xảy ra bất thình lình, khiến ánh mắt mọi người ngây ngốc tại chỗ.
"Đám nhân tộc các ngươi dám gây chuyện trong Á Tư thành, thực không coi thú
nhân chúng ra gì, nợ máu này phải trả bằng máu, gϊếŧ bọn họ."
"Dục gia chi tội." (muốn gán tội cho người khác)
"Đừng có mà đổ oan cho chúng ta, đây a, e rằng các người chỉ là đám vương bát cao tử." (bị cắm sừng)
"Một đám bò sát, thực dám coi mình là chủ nhân Á Tư thành sao?"
"Đánh."
Không biết ai động thủ trước, xà tộc cùng nhân tộc đánh nhau tại chỗ. Thú
nhân xà tộc biến hình thành xa, khiến cho vị trí ngoài cửa dịch trạm trở nên nhỏ bé, cũng may nhân tộc không dễ chọc, Nghệ Nhàn cư nhiên còn
thấy được vài vị ngự thú sư, một trong số đó có Tuyết nương tử, nàng
triệu hồi ra huyễn thú Tuyết Hồ, đang cùng xà tộc thú nhân triền đấu một chỗ.
Đoan Mộc Nhã kéo Nghệ Nhàn tránh đi lưỡi dao sắc bén, thỉnh thoảng còn ném vài hỏa cầu về phía xà tộc, "xảy ra chuyện gì, sao đột
nhiên nói đánh liền đánh rồi?"
Nghệ Nhàn trốn cách thú nhân đã
chết 1m, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm thanh chủy thủ kia, nếu không nhìn
lầm, đây chính là chủy thủ nàng mua ở Qua Tháp thành để phòng thân, sau
đó bị Lam Đồng cướp mất, còn bị chê bai một phen, nàng tưởng Lam Đồng đã hủy nó rồi.Sao lại xuất hiện ở đây?
Cái mũi tiểu gia hỏa ngửi
được mùi máu, ngao ngao hưng phấn kêu to, lập tức đem lực chú ý của hai
người kéo lại. Đoan Mộc Nhã nhìn tiểu gia hỏa vùi trong ngực Nghệ Nhàn,
liếm môi một cái, "Nghệ Nhàn, ngươi định đem tiểu gia hỏa này về nhân
tộc sao?"
Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa còn đang nháo trong ngực,
rồi lại nhìn về phía thú nhân bị chủy thủ đâm, đột nhiên nàng sinh ra
cảm giác không tốt, "Đoan Mộc Nhã, ta cảm thấy nàng đến."
Đoan
Mộc Nhã sửng sốt một hồi mới phản ứng được Nghệ Nhàn nói đến là ai, sau
đó hoảng sợ mở to hai mắt, "là là cái tên đại ngốc rượt theo ngươi ở
rừng Ai Nhĩ Pháp làm đả thương nhiều tinh linh đó sao.... ah?"
Đại ngốc?
Nghệ Nhàn nhức đầu, nhìn trước mắt đại ngốc thực sự sợ là đem việc giá họa
cho nhân tộc cùng thú nhân tộc xà tộc đánh nhau loạn xạ, nàng đang do dự có nên vạch trần trò gian trá này hay không, ngẩng đầu liền thấy một
thân ảnh vàng óng ánh lóe lên trong đám người, nhanh đến suýt khiến nàng nghĩ mình bị hoa mắt.
Không lẽ là gia súc Lam Đồng?
"Tất cả dừng tay."
"Trong Á Tư thành cấm ẩu đả."
"Không cho phép đánh nhau nữa."
Chỉ thấy từ đằng xa có một sư thú lông vàng óng xông đến, đem nhân tộc thú nhân tộc đang đánh nhau mạnh mẽ kéo ra xa.
Có sư thú tộc duy trì an ninh trong Á Tư thành, nhân tộc cùng xà tộc cuối
cùng mới hòa hoãn lại. Vị mỹ nhân xà tộc lúc trước ở Qua Tháp thành từ
tư thế cường thế cùng biến thành tư thế tiểu nữ nhân, cả người liền nhào vào trong ngực sư thú tộc, "đại nhân, ngươi nhất định phải làm chủ cho
chúng ta, đám nhân tộc kia căn bản không để chúng ta vào mắt, các ngươi
xem đi, bọn họ gϊếŧ tộc nhân chúng ta tại chỗ a."
Tuyết nương tử
không nhanh không chậm giải thích, "đại nhân, thú nhân này không phải do nhân tộc chúng ta gϊếŧ, lúc đó chúng ta còn đang đối mặt trao đổi,
không thể ra sau lưng cho hắn một dao được. Nói đến khơi mào nội đấu,
vẫn là do xà tộc bọn họ ra tay trước, chúng ta chỉ làm việc bảo vệ an
toàn cho mình mà thôi."
Đoan Mộc Nhã đệm vào, "phải, nhân tộc chúng ta thân thể yếu đuối, nếu không phản kháng sao có thể đỡ nổi công kích của bọn họ?"
Hai tộc đấu võ mồm, mỗi bên đều có lý của mình. Các thú nhân sư tộc bị hai
bên công giáp, đầu óc nhanh loạn, hét lớn một tiếng. "hai tộc các ngươi
đã có thù không đội trời chung, vậy thì lên đấu trường so tài, hà tất
phải bội ước ở đây nội đấu? không lẽ muốn bị trục xuất khỏi Á Tư thành
sao?"
Tỷ đấu, cái này là điều Tuyết nương tử nghĩ đến, đã dùng vũ lực vi tôn, vậy thì chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết mọi vấn đề,
cho dù là trốn nô hay nợ máu, "không dám, đại nhân hiểu lầm rồi, chúng
ta dĩ nhiên sẽ đến đấu trường giải quyết mọi chuyện, mong đại nhân đến
phán xét."
"Được."
"Vậy xem đấu trường đi."
Xà tộc
cùng nhân tộc đến đấu trường tỷ đấu, rất nhanh truyền khắp Á Tư thành,
đám tộc thích xem cuộc vui như tộc người lùn, cánh tộc, liền nhao nhao
đặt tiền sớm định vị trí chờ trò hay bắt đầu.
Nghệ Nhàn còn đang băn khoăn chuyện nội đấu, "ở Á Tư thành đấu sẽ có hậu quả gì?"
Tuyết nương tử, "không cần lo lắng, là thú nhân tộc chủ động khơi mào trước,
không cần để ý, hơn nữa mấy năm qua, thương đội cung cấp cho sư thú tộc
không ít đồ tốt, bọn họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt."
Đoan Mộc Nhã lén giải thích, "kỳ thực thú nhân tộc cũng không ưa xà tộc, bình thường đám bò sát này không được hoạt động gần chủ thành thú nhân, nhưng chắc
là vì.... đuổi theo ngươi mới đến đây."
Đoan Mộc Nhã chu mỏ, "sau này không cần nói cảm tạ, nếu như lời ngươi nói
tính toán như vậy thì ta không phải dập đầu cảm tạ ngươi ân cứu mạng
nhiều lần sao?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, sao có thể giống nhau được.
Lúc đó nàng cũng có mục đích với Đoan Mộc Nhã, nhưng hôm nay trong lúc
nguy cấp này, cùng là hai người Đoan Mộc Nhã và Tuyết nương tử ủng hộ
nàng. Nếu không như vậy, nàng sợ là ứng phó không nổi được xà tộc thú
nhân."Được rồi, có chuyện ta nghĩ đến cũng muốn báo cho ngươi một tiếng
mới yên tâm."
"Chuyện gì?"
Nghệ Nhàn đem suy nghĩ của mình nói ra, hai người nghe xong bộ dạng cũng không dám tin.
"Ngươi xác định thanh chủy thủ đó là thứ trước kia ngươi làm mất?"
"Tuy nói ở Qua Tháp thành nhiều chủy thủ, nhưng ta tin vào trực giác của mình."
Nghệ Nhàn nhiều lần dựa vào trực giác của mình mới thoát được tay tử thần,
cho dù là kiếp trước nàng chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, trực giác nói
cho nàng có chuyện, sau đó thì.... có đôi khi trực giác nữ nhân bộc phát chính là mọi thứ không hề có nguyên do.
Đoan Mộc Nhã đau đầu,
"không phải luôn nói thú nhân tộc chỉ là một đám đại ngốc sao? người này cư nhiên núp trong tối để xà tộc đánh nhau với chúng ta, nàng thật ra
muốn gì?"Tuyết nương tử, "đó là đa số các thú nhân thôi, nhưng có vài
thú nhân rất thông minh, thú nhân này luôn khiến người ta đau đầu, cũng
rất khó đối phó. Xem ra, thú nhân của Nghệ Nhàn không dễ đối phó như là
các thú nhân khác."
Đoan Mộc Nhã a một tiếng, "vậy chúng ta không phải chúng ta cũng phải đề phòng nàng đột nhiên xuất hiện trong đấu trường chứ?"
Tuyết nương tử gật đầu.
Nghệ Nhàn thấy chuyện này khiến Tuyết nương tử coi trọng, cũng yên tâm. Nàng dỗ dành tiểu gia hỏa chơi đùa, không dám đuổi theo nàng ra ngoài, e sợ
có thú nhân xem nhân tộc là kẻ thù đến gây sự.
Đoan Mộc Nhã đi lấy đồ chơi chọc nàng, tiểu gia hỏa không nghĩ nhiều, liền chơi một hồi cùng
Đoan Mộc Nhã, còn theo gót chân Đoan Mộc Nhã loạn chuyển, "vật nhỏ này thật dễ lừa."
Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa ngây thơ có chút buồn, không nói đến việc quay
về nhân tộc có thuận lợi hay không, chỉ mỗi Lam Đồng luôn có thói quen
đem tiểu gia hỏa ném ra ngoài, còn có tiểu gia hỏa không nhận biết được
tốt xấu còn khiến người ta thêm lo lắng hơn."Nghệ Nhàn, nếu ngươi quay
về nhân tộc rồi, tiểu gia hỏa này phải làm sao đây?"
"Ta cũng không biết."
Muốn đưa về có nguy hiểm. Không đưa về, nàng lại phải lo lắng đề phòng.
******
Trong sân tỷ đấu.
Tuyết nương tử cùng xà mỹ nữ đối đầu, đôi bên lộ ra biểu tình hung tợn, dù
mang khuôn mặt mỹ nhân, nhưng lúc này trừng mắt nhìn nhau, cũng mất đi
vẻ đẹp nhu hòa nữ nhân nên có.
Nghệ Nhàn cảm giác có ánh mắt
khiến người ta đứng ngồi không yên đang nhìn về phía nàng, nàng quay đầu phát hiện trong đám xà tộc có thêm một người lạ, đang đứng bên cạnh xà
mỹ nữ nói gì đó, nàng nỗ lực lục lại trí nhớ, phát hiện trong trí nhớ
không có sự tồn tại của người này.Nhưng người này lại cho nàng cảm giác
quen thuộc.
Tuyết nương tử tức đến thở hồng hộc, "đám xà tộc hèn hạ này, bọn họ yêu cầu tỷ đấu phải mang
Nghệ Nhàn lên sân đấu, nếu không sẽ không buông."
Đây chính là không đạt được mục đích thì da mặt dày.
Đoan Mộc Nhã vội phủ quyết, "không được, Nghệ Nhàn vừa thức tỉnh linh căn
không bao lâu, hơn nữa quang linh căn của nàng đa phần chỉ là hỗ trợ,
đối với việc am hiểu công kích thú nhân mà nói thì không có tác dụng gì. Không lẽ bọn họ muốn gϊếŧ chết Nghệ Nhàn trong cuộc tỷ đấu này sao?"
Tuyết nương tử gật đầu, "rất có thể."
Nghệ Nhàn như nghĩ đến gì đó, "Tuyết di, an bài cho ta lên sân đấu, như vậy, mọi chuyện mới có thể nhanh giải quyết."
Đoan Mộc Nhã," Nghệ Nhàn, như vậy quá nguy hiểm."Nghệ Nhàn cười cười, "đừng
lo lắng, ta có thể gϊếŧ người thứ nhất, thì cũng có thể gϊếŧ người thứ
hai."
Tuyết nương tử thấy tâm ý Nghệ Nhàn đã quyết, nên lần nữa
an bài nàng vào sân sấu. Ba ván thắng hai thì được áp chế toàn bộ, Nghệ
Nhàn được an bài trong trận thứ hai, ba trận đấu này không chỉ liên quan đến Nghệ Nhàn, mà còn liên quan đến thương đội nhân tộc cùng thú nhân
tộc sau này có được cuộc sống yên ổn hay không, cho nên chỉ có thể thắng không thể thua.
Đối với trận thứ hai thì đến lượt Nghệ Nhàn,
Đoan Mộc Nhã liền gấp như kiến bò trong chảo nóng, đi tới đi lui, Nghệ
Nhàn nhìn muốn chóng mặt, "ngồi xuống đi, ngươi đi lại như vậy, ta càng
khẩn trương hơn."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe liền ngoan ngoãn ngồi
xuống, "Nghệ Nhàn, ta cảm thấy xà tộc này đang có ý xấu, không bằng để
Tuyết di thay người khác lên đi."
Nghệ Nhàn cảm ơn hảo ý của
nàng, đem suy nghĩ của mình nói thẳng cho nàng biết. "tỷ đấu kéo dài
càng lâu đối với chúng ta càng bất lợi. Thứ nhất, chúng ta còn đắc tội
lang tộc, nếu để lang tộc chú ý đến chúng ta, đó cũng thành cừu huyết.
Tình thế dù giảm đi, nhưng chúng ta vẫn nên sớm giải quyết, còn có...."
Đoan Mộc Nhã đang nghĩ dường như là như vậy, "còn có cái gì?"
Nghệ Nhàn, "ngươi thử nghĩ đi, trên đường quay về chúng ta cần dưỡng sức
chiến đấu, nếu phần lớn sức đấu đều mất đi ở đây, quay về gặp biến cố gì sợ là kêu trời không thấu gọi đất không nghe."
Đoan Mộc Nhã ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, bất quá cảm thấy cũng có lý.
Nghệ Nhàn, "trận đấu này cần kết thúc nhanh, thứ nhất tạo cảm giác kinh sợ,
thứ hai tốc chiến tốc thắng. Đừng quên chúng ta vẫn còn ở địa bàn thú
nhân tộc, suy nghĩ nhiều cũng là việc tốt."Đoan Mộc Nhã bị Nghệ Nhàn nói đến nỗi chảy mồ hôi ướt người, nhớ đến nghe Tuyết di nói xà tộc muốn
kéo dài thời gian với các nàng thì sắc mặt liền khó coi, "vậy ngươi cũng phải cẩn thận, không được thì chịu thua Tuyết di có thể đảm bảo thắng
hai trận."
Trận đầu, nhân tộc ra sân là vị công tử tuấn tú lúc
trước nói điều kiện với Đoan Mộc Nhã, tên là Lục Húc, hắn mang đoàn dong binh Húc Nhật đi theo phụ trách bảo hộ cho Đoan Mộc Nhã, lần này được
Tuyết nương tử đem ra làm quân tiên phong, bên kia chính là xà mỹ nữ ra
sân.
Nghệ Nhàn, "cẩn thận mị thuật của xà mỹ nữ này."
Đoan Mộc Nhã vẻ mặt ghét bỏ, "thảo nào dáng vẻ nhìn yêu khí, thì ra là một
cái hồ mị tử, không cần lo lắng Lục ca là hỏa hệ đại linh sư."
Hai người nói chuyện phiếm, Lục Húc đang bị cái đuôi của xà mỹ nữ đuổi chạy quanh sân đấu, mặt không đỏ không thở dốc, trong miệng cũng không nhàn
rỗi, "mỹ nhân, chậm lại chút a, như vậy nam nhân mới thích a."
Từ trước đến giờ luôn là xà mỹ nữ đùa giỡn người khác, lần đầu tiên bị một xú nam nhân ở nhân tộc đùa giỡn. Đuôi rắn vèo vèo phong tỏa đường lui
của Lục Húc, một mùi khó ngửi liền tràn ngập sân đấu.
"Đây là cái gì?"
"Oa, phạm quy, cái này là ám khí a."
Nữ nhân điên, "là hương thơm trên người xà nữ dùng mị hoặc người, vì sao
ngươi có thể giữ được sự thanh tỉnh khi gặp nữ nhân rắn kia, cũng vì
nàng căn bản không xem ngươi ra gì."
Nghệ Nhàn chợt nghĩ đến, xem ra lần trước quyết định chạy thật nhanh là lựa chọn chính xác.
Lục Húc phản ứng coi như nhạy bén, hỏa diễm bốc lên cháy rực, không khí tựa như có gì đó bị đốt, tiếng vang bùm bùm rất nhỏ, cả sân đấu tràn ngập
một mùi thúi đang cháy.
"Không phải chứ, mùi thúi này của ngươi-"
"Ha ha ha ha, ngươi không biết sao, càng dùng hỏa diễm đốt sẽ càng tăng
nhanh tốc độ tỏa ra của mị hương, ngươi cứ từ từ lĩnh hội, tiểu tử
thối."
Ngoại trừ còn vài người thanh tỉnh ra, những người còn lại như bị thôi miên theo xà mỹ nữ trong sân, như đang nằm mơ thấy tiên nữ
trước mặt mình. Lục Húc cũng trúng chiêu, ánh mắt phiếm hồng, biểu tình
trên mặt có chút.... tiện.
Đoan Mộc Nhã cũng như vậy, kéo tay Nghệ Nhàn, liên tiếp sờ. "oa, đẹp quá a."
Nghệ Nhàn vốn định đánh nàng cho tỉnh, nhưng nghĩ đến khuôn mặt sưng như đầu heo lần trước của nàng, liền thẳng thắn dùng một cái tát vừa nhanh vừa
mạnh, Đoan Mộc Nhã liền tỉnh hồn, liền thấy tình thế trong sân nghiêng
về một bên, Lục Húc bị mị thuật ảnh hưởng, đang ngu ngốc ôm cây cột
trong sân, "cái định mệnh, Lục ca, dùng hỏa công, đốt cháy nàng a."
Nghệ Nhàn,"nói trúng mị hương giải thích thế nào?"
Nữ nhân điên, "người bình thường thì coi như mình gặp mộng xuân, sao mà biết mình trúng mị hương."
Nghệ Nhàn chỉ Lục Húc trong sân, "hắn biết, hắn đang chống cự lại ảnh hưởng của mị hương, ngươi nhìn tay trái hắn."
Đoan Mộc Nhã nhìn theo hướng Nghệ Nhàn chỉ lại, thấy tay trái Lục Húc nắm
chặt thành quyền, máu nhỏ giọt xuống đất, nhưng lại xảo diệu che lại.
Theo lý thì khứu giác thú nhân lúc này sẽ vô cùng quan trọng, đáng tiếc
có cái mùi khó ngửi này, chút máu đó cũng dễ bị che dấu.
Đoan Mộc Nhã, "ah, nguy hiểm, Lục ca nhanh đứng dậy a, đứng dậy a, hồ mị tử chết tiệt này."Xà mỹ nữ thưởng thức hành động xấu xí của nam nhân trong sân, đuôi rắn vèo một cái hất bay Lục Húc, xé rách tiếng gió như muốn đánh
nát cái sân thành hai nửa. Nếu bị cái đuôi rắn này đánh trúng, chí ít
cũng mất nửa cái mạng.
Đối với lực công kích của thú nhân, Nghệ Nhàn hiểu rất rõ.
Không ngờ, khi cái đuôi rắn sắp đánh gãy hông Lục Húc, hắn chợt bay lên không trung, sáu ngọn hỏa diễm liền bay về phía cái đuôi rắn duyên dáng đang
đánh tới.
"Ah---"
"Ah! chân của ta."
"Tiểu mỹ nhân đừng chọc cười ca ca a, ngươi phải trời sinh là bò sát sao, sao lại có chân chứ."
Lục Húc nói có chút kỳ quái, há miệng liền có một ngụm máu từ miệng hắn
chảy ra. Suýt chút không giữ được tâm, hắn phải cắn đầu lưỡi chảy máu để bảo trì thanh tỉnh. Hắn vung tay lên, sáu đóa hoa sen hỏa diễm lơ lửng
giữa không trung vây công xà mỹ nữ.
Xà mỹ nữ lăn lộn trên đất dập lửa, ngẩng đầu một cái thấy tóc nàng đã bị lửa đốt, lúc này liền thét
chói tai, sau đó được sư thú tộc hỗ trợ liền nhận thua.
Trận thứ
hai Nghệ Nhàn vs người lạ đứng bên cạnh xà mỹ nữ, sau khi lên sân đấu,
nàng mới phát hiện đối phương giống nhân tộc, căn bản không phải thú
nhân.
Nghệ Nhàn luôn cảm thấy ánh mắt người này nhìn nàng đặc
biệt kỳ quái, tựa như nhìn người chết, cảm giác rợn tóc gáy này như là
khi ở Qua Tháp thành bị người theo dõi.
"Ở Qua Tháp thành là ngươi luôn theo dõi ta?"
"Ngươi quá thông minh, ngươi không thể tiếp tục sống được."
Người kia nói hết, một cái bóng mờ rất nhanh hiện lên Nghệ Nhàn cảm giác rõ
ràng hắn đang đến gần, cho dù nhanh chóng lui lại, nhưng xương xanh quai cũng bị dính một vệt máu dài, xa xa còn có tiếng kêu hoảng sợ của Đoan
Mộc Nhã.
Thân thủ nhanh thật.
Nếu không phải nàng tránh né nhanh, đao này trực tiếp đâm vào yết hầu rồi.
Nữ nhân điên, "là thích khách, gϊếŧ hắn đi, nếu không.... vô cùng hậu hoạn."
Nghệ Nhàn tự nhiên hiểu lo lắng của nàng, nhưng muốn gϊếŧ chết thích khách
nhanh nhẹn này nói dễ quá a. Nàng lập tức triệu hồi tiểu mã, một đạo
bạch quang hiện lên, mọi người đều bị ánh sáng làm chói mắt, nhịn không
được nhắm mắt lại.
Nghệ Nhàn nhân cơ hội này, tay cầm chủy thủ
hướng hắn đâm tới, nhưng chủy thủ lại đâm vào không khí, nàng sửng sốt
một chút, nhanh chóng phản ứng, vai phải liền bị một vết rạch dài chừng
15cm, mùi máu liền tản ra.
Tiểu mã thuận thế cho hắn một cầu quang thanh tẩy.
Đoan Mộc Nhã bị quáng mấy ngày, nàng tin rằng mắt thích khách kia chắc cũng
đang trong trạng thái tàn phế, nhưng mắt nhìn không thấy thì còn có tai. Với đẳng cấp của thích khách chỉ với lỗ tai cũng có thể phân rõ phương
hướng.
"Lại là một ngự thú sư, vậy thì càng không thể để cho ngươi sống."
"Ngân Bảo đại nhân, nhờ ngươi."
"Cứ giao cho bản đại nhân."
Sau một tiếng triệu hồi của Ngân Bảo đại nhân, các chuột tiểu đệ dưới đất
liền nhao nhao phóng lên, phân tán khắp nơi, chi chi chi chi không ngừng kêu to. Cả đấu trường xung quanh đều bị các chuột tiểu đệ bao vây.
Nghệ Nhàn mượn ánh sáng của tiểu mã để yểm hộ, từ bên cạnh hắn xoẹt qua,
đem chủy thủ đổi qua tay trái, lúc này mới nhanh chóng chờ hắn xoay
người cho hắn một đao.
Nữ nhân điện, "nhân lúc trước khi hắn chịu thua giải quyết hắn."
Nghệ Nhàn mặc kệ nàng, nàng tin người này tuyệt đối sẽ không chịu thua, đối
phương đang nghĩ cách gϊếŧ nàng. Nghệ Nhàn bình tĩnh lại, so với hắn bị
hao tổn một chút, khoảnh khắc này không cần thiết, trên thân hai người
đều đã chảy máu.
Đoan Mộc Nhã khẩn trương nắm chặt tiểu trảo khả ái của tiểu gia hỏa, "cổ động cho nương ngươi đi."
Tiểu gia hỏa, "ngao ngao ngao ooooo ---"
Nghệ Nhàn nghe tiếng gọi như được tiếp thêm sức, tâm run lên cũng ép xuống
bay nhanh một cái, tay sức quang cầu liên tục nhìn về phía người kia,
khi quang cầu thứ ba bao vây lấy hắn cũng thuận tiện đem chủy thủ ném
đi, "này, cẩn thận a."
Chi chi chi chi ~
Xung quanh ánh
sáng long lanh như hư ảnh, thêm các chuột tiểu đệ bồi nhạc đệm, tiếng
gió thổi qua khi chạy nhanh, cùng với Nghệ Nhàn đang từ xa đến, chủy thủ liền cắm một cái phụp vào cổ họng, nghiền nát sự nhao nhao. Người kia
trừng mắt chết, không kịp nhắm lại, ngã xuống đất, hả to miệng máu từ
trong miệng hắn phun ra không ngừng, hắn không nghĩ ra được chủy thủ
không theo gió vậy đến từ đâu.
Bên trong sân im lặng không tiếng động, mọi người tựa như còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Nghệ Nhàn đem hai mắt hắn chết không kịp nhắm khép lại, rút chủy thủ ra, lau sạch. Cái này cũng là nhờ tiếng rống của tiểu gia hỏa đem đến linh cảm
sáng tạo mới cho nàng.
Thích khách dựa vào tiếng gió mà di
chuyển, dù mắt không nhìn thấy, nhưng tai lại nghe rõ tất cả, thân thể
theo bản năng căn cứ vào tiếng động mà hành động.
Nghệ Nhàn trước kia từng huấn luyện cũng biết rõ điều này, nhưng nghe tiếng gào của
tiểu gia hỏa, nàng lúc đó liền nghĩ cách che đi âm thành này, không cho
nó xuyên thấu ra ngoài.
Làm sao che?
Nghệ Nhàn nhìn chút linh quang thoát ra trong tay, đột nhiên cảm giác được, thức tỉnh quang linh căn cũng là điều vô cùng tốt.
Tiểu gia hỏa, "ngao ngao ngao oooo---"
Nghệ Nhàn tiếp nhận quả tím từ tay Ngân Bảo đại nhân, nhét vào miệng tiểu
gia hỏa, ngăn lại nàng lén lút truyền tin cho mẫu thân nàng, "còn kêu
nữa thì đem ngươi về."
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu, chớp mắt không hiểu, trong miệng còn không quên gặm trái cây răng rắc.
Đoan Mộc Nhã đem tiểu gia hỏa nhét vào ngực nàng, cầm mấy viên thuốc đưa,
"Nghệ Nhàn, dùng trước đi, khi đó đúng là khiến ta sợ hãi, ta còn định
tuyên bố chịu thua a, may là Tuyết di đúng lúc ngăn ta lại."
Nghệ Nhàn lắc đầu, đem thuốc bột rắc vào chỗ mình bị thương, còn lại đều nhờ Đoan Mộc Nhã giúp, tiểu gia hỏa ăn xong liền vươn lưỡi liếm những chỗ
nàng bị thương.
Hành động này, đúng là cực kỳ giống Lam Đồng.
"Ngươi nha, đừng cái gì cũng theo mẫu thân ngươi học, lỡ như vết thương này có độc thì phải làm sao đây?"
"Ngao ooo."
Tiểu gia hỏa lại tiếp tục ra sức liếm a liếm, liếm hết rồi lại khéo léo xoay người muốn gãi gãi.
**********
Ba trận đã có hai trận thắng.
Theo lý các nàng thắng hai trận rồi thì trận thứ ba không cần đấu, kết quả xà mỹ nữ lại cầu nghỉ một ngày, rồi tiếp tục thi đấu.
Dựa vào chỗ hiểm để đánh lại?
Tuyết nương tử căn bản không có lý do cự tuyệt, ngược lại lén gọi Đoan Mộc
Nhã cùng Nghệ Nhàn lại, "ngày mai các ngươi đừng đến đấu trường, hôm nay ngươi bị thương, hảo hảo ở trạm dịch nghỉ ngơi, còn là giao cho ta là
được rồi."
Nghệ Nhàn hiểu điều Tuyết di lo lắng, "tiếp đó, còn phải làm phiền Tuyết di."
Tuyết nương tử xua tay, để cho hai người đi nghỉ ngơi.
Nghệ Nhàn nằm trên giường, bên cạnh còn có một tiểu sư tử bộ lông rối xù,
tiểu sư tử đặt đầu trên gối, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt xanh tràn đầy ai
oán, dường như còn đang dỗi nàng vì hôm qua ép nàng ấn vào thùng nước
tắm cho sạch sẽ thơm tho.
Tiểu gia hỏa không thích tắm, bị ném
vào thùng nước liền kêu ngao ngao, khiến Đoan Mộc Nhã cùng Ngân Bảo đại
nhân sợ hãi chạy đến xem hai lần, còn tưởng nàng nửa đêm không có gì làm đi đánh tiểu gia hỏa.
Nghệ Nhàn xoa cái đầu nhỏ, thẳng thắn đem
nàng ôm vào ngực, thả lỏng gân cốt cho nàng, "tiểu gia hỏa ngươi a, đến
giờ còn chưa chịu nói."
Xem ra rất biết gào, hẳn là không bị câm.
Tiểu gia hỏa được Nghệ Nhàn hầu hạ như vậy, thoải mái kêu hừ hừ, hiển nhiên
quên đi việc bị Nghệ Nhàn ấn vào thùng nước chịu đau khổ, cứ vậy cả đem
ngủ thẳng đến hừng đông.
Sau khi trời sáng, nàng mở to đôi mắt
xanh chớp chớp nhìn vẹt sáng từ trên trán Nghệ Nhàn bay ra, lập tức biến thành tiểu mã, tiểu mã tự động mở cửa ra ngoài phơi nắng. Tiểu gia hỏa
cũng nhảy xuống giường, tiểu chân ngắn bạch bạch đuổi theo.
Thấy
tiểu mã nằm dưới nắng sớm ngủ, tiểu gia hỏa cũng chạy đến, cái đầu nhỏ
nhìn xung quanh, nằm một hồi lại dùng tiểu móng vuốt sờ đầu tiểu mã,
đụng nhiều lần cũng không tới, chọc cho tiểu mã ném cho nó một quang cầu thanh tẩy.
Tiểu gia hỏa ngược lại phản ứng rất nhanh, tránh né, tránh né, rồi lại tránh né.
Khi Nghệ Nhàn tỉnh lại, liền thấy tiểu gia hỏa không ngừng tránh né quang
cầu tiểu mã ném ra, trái phải chợt hiện, thỉnh thoảng còn phi người lên, nhưng lại thành công tránh được quang cầu tiểu mã ném qua.
Nghệ
Nhàn có chút tin tưởng, mặc dù gia súc Lam Đồng nuôi thả với tiểu gia
hỏa, nhưng cũng đã dạy nàng chút kỹ thuật săn bắn hay phòng ngự nào đó
rồi, nếu không tiểu gia hỏa đã sớm bị tiểu mã đập quang cầu trúng rồi.
"Tiểu Lam, ăn thịt."
"Ngao ngao ooo"
Tiểu gia hỏa tránh quang cầu của tiểu mã xong liền vui vẻ chạy đến chỗ Nghệ
Nhàn, vẫy đuôi một cái, cẩn thận chờ uy thực, ngoại trừ việc đó ra còn
có quả tím Ngân Bảo đại nhân thượng cống.
Tiểu gia hỏa ăn đến
thỏa mãn, Nghệ Nhàn hấp thụ quang linh đồng thời cũng chữa khỏi vết
thương bị rách, đến cả những vết sẹo trước đó cũng đều được chữa khỏi
hoàn toàn, ngược lại cũng là một đống thu hoạch.
"Nghệ Nhàn, không xong rồi."
"Hả?"
Đoan Mộc Nhã vội chạy đến, "là Lang tộc, xà tộc tìm được lang tộc, lang
vương mang người đến sân đấu, đánh vài người ép Tuyết di giao người ra."
Nghệ Nhàn, "không phải ta? vậy mấy người đó đâu ra?"
Đoan Mộc Nhã, "ta cũng không biết, là Tuyết di phái người đến đây thông báo cho ta."
Đoan Mộc Nhã kéo nàng chạy ra ngoài, Tiểu Lam đem khay liếm sạch, cũng ngao
ngao đuổi theo sau. Thương đội ở ngoài cửa trạm dịch, có mùi máu, còn có vài thi thể, cùng đám người nhao nhao ngoài cửa.
Đoan Mộc Nhã, "ngươi giúp ta cứu Minh Phong đại ca, hắn bị thương rất nặng."
Nghệ Nhàn rất muốn nhắc nàng chính mình là một luyện đan sư, bất quá thấy
dáng vẻ nàng mất hồn, nên không tính nói, "ngươi cho hắn ăn gì chưa?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "hộ mệnh hoàn."
Hô hấp của Minh Phong rất yếu, gần như không còn hơi thở cũng cạn dần,
ngực hắn đã bị phá một lỗ lớn, loại tổn thương trí mạng này đối với
người thường sợ là sớm chết rồi. Nghệ Nhàn cũng thật tò mò, nàng liền
triệu hoán quang linh đến giúp, cẩn thận theo dõi vết thương của hắn.
"Các ngươi gặp phải việc gì? sao lại biến thành như vậy?"
Chúng ta vất vả lắm mới thoát được bình nguyên Tạp Lạp, mọi người đều bị
thương, nào ngờ trên đường gặp một đám lang tộc, những lang nhân kia như bị điên, liền động thủ đánh chúng ta, đội trưởng bị bọn họ đả thương."
"Ngao ngao ---"
Nghệ Nhàn quay đầu lại thì thấy một người hung ác bóp Tiểu Lam, nàng không
suy nghĩ nhiều liền ném quang cầu qua, người kia liền nhắm hai mắt lại
Nghệ Nhàn liền để chủy thủ lên cổ hắn,
"buông tay, nếu không.... ta gϊếŧ ngươi."
Đoan Mộc Nhã, "mau buông tay, ngươi làm gì vậy?"
Người kia buông tay, ánh mắt lại vô cùng oán hận nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa, "nhiều huynh đệ chúng ta chết trong tay thú nhân, gϊếŧ chết một ấu tể
thú nhân thì sao chứ?"
Nghệ Nhàn vội ôm tiểu gia hỏa lại, "có thù báo thù, có oán báo oán, đó là đạo lý hiển nhiên, nhưng đối phó với một tiểu ấu tể mới 3 tuổi thì có gì tài ba, ngươi có bản lĩnh thì lên đấu
với thú nhân đi."
Đoan Mộc Nhã vội cầu xin, "Nghệ Nhàn, ngươi
đừng nóng giận, hắn không phân tốt xấu, ngươi đừng tính toán với hắn,
ngươi giúp ta cứu bon họ trước đi."
Nghệ Nhàn cũng không dám để
tiểu gia hỏa tùy ý đuổi theo nữa, một tay chữa thương cho bọn họ, một
tay an ủi tiểu gia hỏa. Có linh quang, trị thương tốt hơn tưởng tượng,
bất quá chữa cho Minh Phong xong, nàng cũng hao gần hết tinh lực.
"Nghệ Nhàn, ngươi vẫn ổn chứ."
"Ta cần nghỉ ngơi một chút."
Nghệ Nhàn còn nhớ rõ giáo huấn khi ngất lần trước, khi đến gần giới hạn nàng liền ép mình tỉnh lại. Ôm tiểu gia hỏa, dựa vào một gốc cây phơi nắng
một hồi, mãi cho đến khi trước ánh mặt trời xuất hiện một cái bóng.
"Vương, chính là nàng."
"Còn có tên tiểu tử thúi này."
Đoan Mộc Nhã thầm kêu không xong, vừa chữa thương cho các dong binh xong,
lại quên đi dặn Tuyết di. Nàng thậm chi còn chưa kịp nói một câu, một
con lang thú liền phóng qua chỗ Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn không ngờ
được đối phương lại đột nhiên kiếm chuyện, dù sao Á Tư thành cấm ẩu đả
trong thành. Nhưng nàng lại đánh giá thấp một lang vương cùng với sự ưu
tú của mình và tiểu gia hỏa, có thể vượt qua mọi trở ngại. Mọi chuyện
phát sinh sau một cái chớp điện hiện lên, nàng chỉ khó khăn lắm mới đem
tiểu gia hỏa trong ngực ném qua một bên, cương trảo lang liền xuyên qua
ngực nàng.
"Nghệ Nhàn!"
"Ngao!"
Máu phun ra, máu ấm áp văng lên mặt.
Lúc này, nàng cảm giác cái chết kéo đến, so với lần trước thì cảm giác mình chết đang diễn ra thực sự.
Nghệ Nhàn cảm giác dường như trong cơ thể có âm thanh gì đó vỡ tan, nàng
chậm rãi ngã xuống đất, thoáng chốc lại thấy một con đại sư tử lông vàng óng từ đằng xa chạy đến như bay, tựa như ngày đó nhìn thấy lần đầu ở
rừng Khoa Mạc, một tầng hào quang mỏng bao phủ lấy người nàng, thánh
khiết cao quý, còn có đôi cánh uy phong vung lên, so với những điểu nhân kia còn dễ nhìn hơn.
Nàng biết, gia súc này luôn nấp trong tối tính chuyện đánh lén nàng.
Đáng tiếc a, những suy tính này sợ là hôm nay phải tan biến rồi.
Nàng tựa hồ nhìn thấy được một vệt sáng từ trước ngực mình bị thủng bay ra,
dưới ánh nắng mặt trời, hồ trắng đã lâu không thấy ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, lập tức muốn nhào đến đánh nhau với lang vương.
Đoan Mộc Nhã vội chạy đến kêu liên tục, từng viên thuốc thuận thế nhét vào
miệng Nghệ Nhàn, nàng lau máu bên khóe miệng Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn ngươi đừng chết, đừng chết, ráng chống đỡ a."
Nghệ Nhàn
dường như nghe thấy tiếng Đoan Mộc Nhã khóc, còn có tiếng rống giận dữ
từ xa của Lam Đồng.... sau đó hình như cái gì cũng không nghe thấy, nàng thấy tiểu gia hỏa nóng vội chạy đến chỗ nàng lay lay, đôi mắt xanh sáng ngời đang lo lắng, nàng vươn tay muốn đi kiểm tra, nhưng lại phát hiện
đến cả một ngón tay mình cũng không động được.
Nàng phải chết.
Cư nhiên trước khi chết còn chưa thể quay về nhân tộc, đáng tiếc nàng còn
chưa nhìn thấy được đường phố phồn hoa của nhân tộc, có giống như kiếp
trước không, cũng không thể nhìn thấy được những chỗ thám hiểm đầy thú
vị trong miệng Đoan Mộc Nhã kể.
"Nghệ Nhàn, ta phải đi."
Đó là âm thanh nữ nhân điên, nghe không đáng ghét như thường ngày, giọng nói này đặc biệt ôn nhu, "ta biết ngươi rất ghét ta."
Đúng vậy, không ai thích một kẻ mỗi ngày luôn muốn đoạt thân thể của mình.
Bất quá, nàng kỳ thực cũng là người từ bên ngoài đến, cũng chỉ là người đi
chiếm thân xác người khác, chỉ lo sợ bị nữ nhân điên này chen vào đá
nàng ra ngoài mà thôi! chỉ là không ngờ... nàng biết mình cũng rất đáng
ghét cũng đáng chết.
Nàng vẫn luôn cho rằng chỉ cần nàng chết, nữ nhân điên sẽ có cơ hội chiếm giữ thân xác này.
Nữ nhân điên cười ôn nhu, "nhưng ta rất thích ngươi, ngươi cố chấp như ta
khi còn trẻ. Khi đến thú nhân tộc, sự phụ từng biết chuyến này ta đi vô
cùng nguy hiểm, nói hồn ta không về được mà phải lưu lạc bên ngoài, khi
đó ta còn trẻ tuổi tính nóng, không nghe sư phụ khuyên nhủ. Bị đồng môn
hủy linh căn nhốt trong địa lao, không muốn chấp nhận số mệnh liền dùng
huyễn thú kim thiền thoát xác, tiến vào đầu ngươi. Dọc đường đi ta mê
hoặc ngươi chạy trốn, nhìn ngươi một đường gian khổ từ Khố Tư thành chạy đến Á Tư thành, mắt thấy sắp quay về nhân tộc. Ta thậm chí còn vui vẻ
nghĩ sự phụ đời này tính chuyện của ta sẽ sai rồi. Nhưng hiện tại, ta
biết là ta qua sai rồi."
Nghệ Nhàn không biết nên an ủi nàng thế
nào, e là người sắp chết cùng người chết kỳ ngôn hữu nghị. Nàng muốn
nghe chút chuyện của nữ nhân điên.
"Grừ!"
"Dám đứng trước dịch trạm của chúng ta gϊếŧ người, đền mạng đi."
"Tuyết di, mau cứu Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn chỉ mơ hồ nhìn thấy linh hồn bạch hồ giữa không trung ánh mắt lười biếng mang theo ôn nhu chưa từng có, sau đó lại có tiếng như gương vỡ,
liền bị một trảo của lang vương cào nát, tiêu tán trước mắt nàng tựa như chưa từng xuất hiện.
Xa xa có cái bóng vàng đang hung ác cắn xé cổ lang vương, móng vuốt hung hăng xuyên thủng một lang thú.
Nữ nhân điên, "Nghệ Nhàn, bạch hồ từng là huyễn thú bản mạng của ta. Ta
mượn năng lượng của nở trong thân thể ngươi, vốn định đoạt lấy thân xác
này của ngươi giành lại cuộc sống mới. Nhưng người tính không bằng trời
tính, hiện tại ta không thể hộ tống ngươi chu toàn được. Nếu ngươi có
thể bình yên quay về nhân tộc, nể tình chúng ta quen biết, thay ta đến
sư môn của ta xem giúp ta lão nhân gia nàng có mạnh khỏe không. Còn
có..."
Nghệ Nhàn cựa quậy muốn nghe rõ những lời cuối cùng của nữ nhân điên kia nói, nhưng ý thức đang trầm luân nên cũng không nghe thấy được nữa rồi.