Sau khi vào Qua Tháp thành, Lục đại nhân giao cho thú nhân an bài chỗ ở
trước cho các nàng, những người còn lại giải tán tại chỗ, còn chuyện ghi danh cho ấu tể, thì ngày khác sẽ thông báo sau.
Vì cùng một
thành đi ra, các nàng cùng Hồ Thanh trở thành hàng xóm một nhà, rất
nhanh Du Vũ cùng với các thú nhân thành khác đã vào ở, đến cả bạch liên
hoa đi cùng đường khiến nàng không vừa mắt cũng đến.
Nghệ Nhàn
vội thu dọn nhà cửa, không để ý chuyện khác chỉ nhìn thấy các thú nhân
dẫn các nàng đến túm Lam Đồng kéo qua một bên, rất nhanh các thú nhân
cũng tâm vui vẻ mà rời đi.
Khi Lam Đồng trở về trong tay cũng có
thêm vài tấm da thú nhỏ, có thể làm nội khố đủ kiểu cho tiểu gia hỏa,
"vì sao lại cho chúng ta da thú?"
Lam Đồng đem da thú đưa cho nàng, "ước chiến."
Nghệ Nhàn đem hai chữ này suy nghĩ, sinh nghi nói, "hôm đó, ngươi cùng đại sử tử ước chiến, sao hắn lại đem da thú cho ngươi?"
Giọng Lam Đồng tràn đầy tự hào, "chiến lợi phẩm."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, tóm lại gia súc này làm gì cũng không muốn để cho mình
chịu thiệt a, người khác ước chiến cũng phải cho nàng chỗ tốt trước,
nàng đánh thắng người khác còn phải đem đồ tốt cho nàng.
Nàng hừ cười một cái, cũng lười móc mánh, nàng cũng tin là không phải chiến lợi phẩm gì hết, mà là đồ đền bù a.
"Chân tiểu hồ ly có sao không?"
"Sẽ không."
Nghệ Nhàn nghe ngữ khí gia súc này kiên định cũng thoáng an tâm, dù sao tiểu hồ ly này cũng vì tiểu gia hỏa mới bị kẻ đánh đầu, nếu không vật nhỏ
này mà bị cắt đứt chân chỉ sợ....
Tiểu giả hỏa gần đây luôn uất
ức, thần tình cũng trở nên chán nản, đến cả cá lớn yêu thích nhất cũng
ăn ít đi năm con, lại khiến cho Nghệ Nhàn đau lòng, nàng mở rương đem
cái cầu vài trước kia ra cho nàng chơi, tiểu gia hỏa dùng tiểu trảo mao
nhung của nàng cào hai cái, đuổi theo chơi một hồi lại ném qua một bên,
rồi lại không thèm liếc mắt nhìn đến, đại khái cũng đã phân biệt được
thứ đồ chơi này cùng với bánh trôi, một cái còn sống sẽ tự mình nhảy
nhót, vẫn hơn thứ không có sinh mệnh.
Nghệ Nhàn còn định kêu Lam
Đồng bắt một con giống như vậy về, Lam Đồng lại lắc đầu nói thú quang
cầu này nàng chỉ thấy ở nguyệt hồ một lần, những chỗ khác sợ là không
có.
Hàng hiếm, hèn chi bị người dòm ngó.
Nghĩ đến việc này, Nghệ Nhàn lại cảm thấy ngứa ngáy muốn đánh người.
****
Hôm sau, Du Vũ cùng Thạch Giai hẹn nàng cùng đi ra ngoài, khi vào thành các nàng đã thấy Qua Tháp thành cùng quê hương mình ở khác nhau, nói thẳng
ra là đến cả cái nóc nhà còn đẹp hơn các nàng nghĩ, trong lòng khó chịu
không nhịn được, sáng sớm liền đem tiểu tể tử nhà mình chạy đến tìm Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn đang lo lắng không biết nên chơi với tiểu gia
hỏa như thế nào, không bằng để cho tiểu gia hỏa chơi cùng đám tể tử này, tình trạng u uất cũng nhanh đi. Còn nàng cũng biết thú nhân buôn bán ở
đây thứ này, tìm hiểu chút tình hình, miễn cho sau này khi chạy trốn thì mặt lại ngơ ngác như tên mù chữ.
Đường phố Qua Tháp thành có
nhiều quầy hàng khác nhau, ngay ngắn, lộn xộn,..... Du Vũ kéo các nàng
đi xem một lượt, biểu tình đặc biệt hưng phấn phát biểu chút quan điểm
của chính mình, khoa chân múa tay vui vể, giọng cùng to hơn tựa như bộ
dạng Lưu mỗ mỗ vào nhà đại quan viên trên ti vi.
Nghệ Nhàn nghiêm mặt, đại thể nhìn lướt qua mấy cái quầy hàng, ngoại trừ chế tác tương
đối thô ráp ra thì tình trạng cũng không như là nghĩ tệ hại hơn, chí ít
có quầy bán vũ khí, bán thuốc, bán y phục khó coi, một đống hỗn tạp.
Vấn đề duy nhất là, mấy quầy hàng này thu chính là tiền đồng, một loại tiền tệ màu xám, Nghệ Nhàn hỏi qua mới biết được chỗ này thông dụng là tiền
tệ, tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng. Một đồng tiền vàng đổi được 100 đồng tiền bạc, 1 đồng tiền bạc đổi được 100 đồng tiền đồng.
Nàng ở
Khố Tư thành lâu cũng chỉ biết nguồn thức ăn dựa vào thú nhân săn bán,
mọi người dùng vật đổi vật, dược liệu thì đến rừng Khoa Mạc hái. Vừa bắt đầu Nghệ Nhàn còn cố gắng trong tuyệt vọng, cho rằng mình không cẩn
thận rơi vào xã hội nguyên thủy. Hiện tại xem ra thế giới văn mình vẫn
còn đây, có thể không khác gì với hiểu biết của nàng.
Nghĩ vậy, chuyến đi dạo cũng trở nên ung dung nhiều hơn.
Lúc vào thành Nghệ Nhàn chú ý đến khi vào thành cũng cần nộp tiền tệ, để
tính lộ phí đi đường. Qua Tháp thành cũng không phải thành thú nhân phồn vinh nhất, nếu đem Khố Tư thành so với sơn cốc sâu hút thì Qua Tháp
thành chỉ tương đương với một cái trấn nhỏ, sự phân chia này khiến Nghệ
Nhàn cảm giác được điều cấp bách không phải là chạy trốn như thế nào, mà là tiền riêng.
Tên gia súc Lam Đồng nếu đói bụng có thể ngay tại chỗ có được thức ăn, còn nàng đói bụng thì phải gặp dã thú lớn hơn nàng một cái đầu, chỉ cần chém gϊếŧ một hồi thì không thể nào không nằm
trong bụng tụi nó, nếu như bắt chước như là tiểu gia hỏa kia thì tuyệt
đối là không thể.
"Oa, thứ này mà cần đến 10 tiền đồng."
"Hèn gì nhà ta nói là chỗ này không thể dùng thịt để trao đổi được, sau này chúng ta muốn sống ở đây thì phải gì đó a."
Trọng tâm câu chuyện cũng dần chuyển đến hiện thực, Du Vũ cùng Thạch Giai
cũng không còn tâm tình đi tiếp, nhìn nhau một cái rồi than thở, Du Vũ
buồn rầu nói, "vừa rồi có quầy bán dược liệu qua hỏi một chút có thu mua dây leo cầm máu không?"
Thạch Giai nhíu mày, cùng lo lắng cuộc
sống sau này, vừa nghĩ đến Sư Lục ở Khố Tư thành sau khi đến thung lũng Á Đạt một chút đã mất một bên vuốt, nàng cũng thấy lo sợ, lo lắng cho Hồ
Thanh, "sẽ mua thôi, vậy chúng ta đi hỏi bây giờ luôn đi.''
Nghệ
Nhàn không đành lòng dập tắt hy vọng của các nàng, thấy cái quầy bán
thuốc kia dây leo cầm máu có đủ loại, loại dược liệu cầm máu bình thường này chắc cũng không ai chịu mua, cho dù có thì cũng không cần nhiều,
trừ phi có thể lấy được dược liệu có chất lượng tốt, loại đồ chơi đó
nàng thà giữ lại cho mình.
Con đường này đi không được.
Nghệ Nhàn cũng không đi, mà đem theo tiểu gia hỏa đi khắp nơi, tiểu gia hỏa
đuổi theo cái đuôi của mình mà chơi, xuẩn manh xuẩn manh. Trước đó khi
vừa thú hóa cũng chỉ lớn chừng bàn tay, chóp mũi hồng hồng, bộ lông đặc
biệt ngắn, giống hệt tiểu nãi cẩu mới sinh. Hiện tại càng lớn cũng càng
có hình dạng của sư tử, ngược lại có chút giống tiểu miêu tể.
"Ngao ngao."
"Tiểu Lam."
Tiểu gia hỏa không biết nhìn thấy gì, bộ dạng hứng khởi vui vẻ chạy đi, Nghệ Nhàn chạy đuổi theo sau, như là đang nuôi sủng vật. Không đúng là sủng
vật nuôi nàng.
"Đừng chạy lung tung a."
"Ngao."
Nghệ Nhàn không biết tiểu gia hỏa nhìn thấy gì, bất quá ở chỗ xa lạ này vẫn
cẩn thận là hơn, nàng nâng tiểu gia hỏa không an phận lên, đánh giá bốn
phía, phát hiện bên trong có rất nhiều ấu tể, ngoài cửa còn có thú nhân
canh cửa, thoạt nhìn rất nghiêm cẩn, như là trại huấn luyện ấu tể.
Đây chắc là chỗ sau này tiểu gia hỏa sẽ phải đến?
****
Lam Đồng còn chưa đến nhà, thì từ xa đã ngửi thấy được trong không khí
truyền đến từng trận khí thơm nồng, nàng không tự chủ được nuốt nước
miếng một cái, bước nhanh vào mở cửa ra, chỉ thấy trên bàn trưng bày một cái chân thú cùng một nồi canh cá lớn.
Tiểu gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất dúi đầu ăn, miệng đính đầy mỡ, nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục vùi cái đầu nhỏ vài chén ăn.
Nghệ Nhàn ngồi một bên chờ gia súc Lam Đồng này nhanh chóng giải quyết xong
một thau thịt mới nói, "ta muốn làm chút đồ ăn để đổi tiền đồng."
Hai cái má Lam Đồng phình to nhìn chằm chằm nàng, khôi hài như tên hề cá,
Nghệ Nhàn nhịn cười đem một thau canh cá chua đẩy đến trước mặt nàng, ân cần nói, "một khối thịt quay một đồng tiền, ngươi cảm thấy đổi được
không?"
Tốc độ ăn của Lam Đồng chậm lại, suy nghĩ một chút, lấy
trong túi ra hơn 10 đồng tiền nhét vào tay Nghệ Nhàn, "cho ngươi, mỗi
ngày làm cho ta ăn."
Nghệ Nhàn, "...''
Nói chuyện với gia súc này thật mệt mỏi a.
Nghệ Nhàn điển hình kiểu không đạt được mục đích thì không bỏ qua, đến đêm
nàng liên tiếp quấn lấy Lam Đồng, cho đến khi đối phương đồng ý mới
thôi. Đương nhiên, cái giả bỏ ra cũng rất thê thảm, ngày thứ hai cái
hông suýt chút thì phế luôn.
Bất quá vì kiếm tiền riêng, Nghệ
Nhàn cũng liều mạng. Sáng sớm liền dậy đã thấy đau, đúng là phải 'trả
giá' a. Khi nói sống lưng lại thẳng không ít, nàng còn đối với Lam Đồng
yêu cầu không ít, tỷ như thịt phải luôn tươi mới, cho dù nướng hay hấp,
vị phải thật ngon. Nếu như có thể bắt được cá thì tốt nhất, nàng thấy
tiểu hồ ly cùng tiểu gia hỏa đều thích ăn, các ấu tể khác hẳn là cũng
không kém.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là gia vị, Nghệ Nhàn
nghĩ mình nên tìm chút thời gian kêu gia súc này ra ngoài một chút,
chính mình tìm xe có thể tìm được vài thứ như ớt để kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác
không.
Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng đến bãi đất trống bên cạnh trại
huấn luyện ấu tể, bắc nồi đá cùng vỉ nướng, tính thời gian liền châm
ngòi thổi gió, một bên nướng dụ dỗ đám ấu tể khóc lóc đòi ăn.
Có
đầu uy, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đứng bên cạnh Nghệ Nhàn, một tấc không
rời. Thỉnh thoảng còn dùng cặp mắt xanh vô tội nhìn Nghệ Nhàn cùng cá
khô trong tay nàng, thịt quay, ánh mắt mong chờ khiến Nghệ Nhàn mềm
lòng. Nghệ Nhàn cũng lo lắng nàng ăn nhiều đau bụng, cũng không dám đút
nhiều, từng miếng nhỏ, miếng nhỏ.
"Thơm quá, đây là cái gì?"
"Ngao ngao, ngao ngao."
Không quá lâu, liền có nhiều vây lại.
Có người chủ động mở miệng hỏi, mọi chuyện cũng dễ làm hơn nhiều, Nghệ
Nhàn trước để cho mọi người nếm thử một miếng nhỏ trước, sau đó mới
tuyên bố thu phí tiêu chuẩn. Rất nhiều người sau khi nghe liền nhao nhao phủi tay rời đi, còn có một ít đứng lại đại khái là vì mùi vị quá thơm, nên do dự. Rất nhiều thú nhân đến đón ấu tể đều phải ngừng chân, cộng
thêm đám ấu tể nhìn thấy tiểu gia hỏa ăn vui vẻ, liền gào khóc không
ngừng, quả thực giống như đang phát trực tiếp cuộc sống của đám động vật lớn a.
Rất nhiều thú nhân ăn thịt quay xong còn muốn nếm thêm cá khô, bất tri bất giác liền ăn sạch đồ tồn của Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn vốn còn lo lắng sẽ không có ai đồng ý trao đổi, không nghĩ đến chỉ dùng chút thời gian toàn bộ đều bán hết sạch, nàng cất túi tiền leng
keng hơn 10 tiền đồng ôm tiểu gia hỏa về nhà, cảm giác thỏa mãn như là
đời trước lần đầu tiên nàng có được tiền lương, có cảm giác đặc biệt
thành công. So với hơn 10 tiền đồng hôm qua Lam Đồng cho nàng, thì phân
lượng cùng cấp bậc cũng không hoàn toàn giống nhau nữa.
Mỗi ngày
Lam Đồng cung cấp nguyên liệu, Nghệ Nhàn thì chế biến bán hàng, cũng coi như phối hợp ăn ý. Nghệ Nhàn còn đang nghĩ nếu làm ăn này tốt thì kêu
Thạch Giai cùng Du Vũ đi hỗ trợ, khỏi cần để bọn họ mò mẫm.
Hôm
đó, nàng cứ theo bình thường quay thịt trên đất trống, đám thú nhân từng cái như lang như hổ, ngay cả đứng thành hàng rồi mà vẫn phải gào rống
hơn mấy tiếng, loạn xì gầu. Nghệ Nhàn còn phải chú ý đến lửa nấu, rồi
còn phải trông tiểu gia hỏa, nên cũng bó tay, liền kiên định suy nghĩ
trước đó, sau khi về liền gọi Thạch Giai cùng Du Vũ đến.
Nghệ Nhàn chợt ngẩng đầu lên, đại khái ở chỗ này cũng không ngờ đến lại nhìn thấy một cái nhân tộc, cho nên nàng nghĩ, biểu tình trên mặt người này
cũng khá là ngu xuẩn.