Thời điểm ngủ dậy Kuroko cảm thấy không đúng
lắm, không, là rất kỳ lạ. Nhưng lúc này cậu lại không rõ nguyên do vì
sao. Căn phòng im lặng quá mức, mất một lúc Kuroko mới nhận ra trong
phòng không có ai.
Đây là có chuyện gì nhỉ? Mọi người đều đi đâu
rồi? Kuroko nghi hoặc. Đêm qua đám màu mè lăn lộn mãi mới chịu an phận,
Kuroko có thể ngủ ngon đã là nửa đêm. Tuy rằng ý thức có chút mơ hồ,
nhưng vẫn cảm giác được nhiệt độ bên người.
Hoài nghi chính mình
không cẩn thận ngủ quên, Kuroko liền nhìn thời gian, trên màn hình di
động hiện lên mới chỉ là 7 giờ sáng, đối với bọn họ vừa đến kỳ nghỉ cho
dù là mặt trời lên cao đều không nhất định phải thức dậy đặc biệt còn là học sinh trung học, còn quá sớm. Hơn nữa, trước không nói làm việc và
nghỉ ngơi theo quy luật Midorima và Akashi, cậu nghĩ ba người còn lại
kiểu gì cũng phải ngủ nướng cháy khét chứ? Vì sao hôm nay lại......nghĩ
không ra nguyên cớ, Kuroko càng cảm thấy kỳ quái.
"Tetsu-kun ~~~"
Đi vào đại sảnh, thiếu nữ tóc hồng chạy tới, cũng chỉ có một mình cô, không thấy những người kia.
"Tetsu-kun, buổi sáng tốt lành, tới ăn sáng hả?" Momoi dường như bận rộn cái gì đó, nhưng cũng không quên hỏi thăm Kuroko.
"Momoi có biết Akashi-kun bọn họ đi đâu không?" Kuroko hỏi lại.
"Mọi người đi ra ngoài huấn luyện ~"
"Huấn luyện?"
"Đúng vậy, đây là an bài của Akashi-kun, cố ý vì mỗi người lập ra kỹ càng tỉ
mỉ kế hoạch kỳ nghỉ huấn luyện đó." Momoi vừa nói vừa bận rộn, Kuroko
đến gần mới có thể thấy rõ ràng thì ra Momoi đang chuẩn bị đồ ăn. Từ
từ...... Momoi chuẩn bị bữa ăn?
"Với tính cách Akashi-kun, lần
này huấn luyện khẳng định sẽ không nhẹ nhàng! Cho nên Tetsu-kun cậu xem ~ tớ đang vì mọi người chuẩn bị dinh dưỡng phần ăn đó ~ Tetsu-kun có thể
hay không giúp tớ thử một chút?"
"A, được...thôi." Kuroko hi sinh ăn xong một muỗng, cậu cười khổ...... Aomine-kun Kise-kun
Murasakibara-kun Midorima-kun, chúc các cậu may mắn.
"Tetsu-kun, thế nào thế nào?"
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của thiếu nữ, Kuroko trả lời:
"Ừm, không tồi."
Thiếu nữ tóc hồng tràn ngập vui mừng tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Kuroko không nói thêm gì, tìm một chỗ ngồi xuống, cậu cảm thấy trong lòng khá trống
rỗng.
"Cạch...cạch..."
Ngẩn ngơ không bao lâu thì tiếng ồn ngoài cửa vang lên, ngay sau đó đám nam sinh cao lớn đi vào. Kuroko
biết buổi huấn luyện này rất nặng bởi vì ai cũng thở phì phò.
Kise vọt vào đầu tiên tìm nước uống, may cho hắn Momoi đã chuẩn bị sẵn đặt ở trên bàn, hắn liều mạng uống ừng ực. Aomine không ngừng lảm nhảm mắng
nhiếc như kiểu có ai đào mồ tổ tiên nhà hắn vậy. Tóc tím Murasakibara
hai mắt sáng trưng tìm đồ ăn, hắn rất khéo léo né tránh lời chào mời ăn
của Momoi. Midorima bị dính bùn đất đầy người, hắn lựa chọn nhanh chóng
về phòng thay quần áo.
"Akashi chính là ác ma. Nhất định không
phải người. Bắt chúng ta chạy từ đỉnh núi xuống chân núi rồi lại chạy
lên nhiều vòng như vậy." Kise oán giận vài câu, ánh mắt lia tới Kuroko
liền lộ ra bộ mặt trung khuyển nhào tới, "Kurokocchi dậy rồi hả?"
Nhìn người Kise đầy mồ hôi, Kuroko theo bản năng đứng dậy tránh ra nhưng không kịp. Cậu thở dài:
"Kise-kun, chưa tắm rửa xin đừng cọ loạn lên người tớ."
"Ryota, có vẻ như cậu còn rất nhiều sức lực." Lúc này đội trưởng đại nhân đi vào, mỉm cười nguy hiểm.
"A, Kurokocchi ơi, tớ mệt mỏi, đau đầu gối..." Để biểu hiện sinh động, Kise ngã xuống ghế sofa.
Akashi không thèm để ý đến dáng vẻ ngu xuẩn của Kise, đi thẳng đến bàn ăn. Nhìn thấy Kuroko ngồi đó, liền gật đầu chào:
"Tetsuya buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành, Akashi-kun."
Chào nhau xong, Akashi dùng thái độ bình thường thản nhiên mà ăn sáng, rồi
mới đi tắm rửa, thay quần áo. Thế hệ kỳ tích mỗi người một việc, khung
cảnh có vẻ ấm áp.
Đôi mắt màu lam của Kuroko hơi loé lên, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại. Cậu do dự một lúc lâu mới quyết định mở miệng:
"Akashi-kun, vì sao không gọi tớ cùng đi huấn luyện?"
Chúng ta vẫn luôn cùng nhau mà, trước kia dù ở nơi nào, cũng sẽ huấn luyện
cùng nhau, cho dù người khác quên đi sự tồn tại của cậu, Akashi vẫn luôn chủ động kéo cậu vào...
Akashi ngừng đũa, ngẩng mặt lên nhìn thiếu niên, sau đó thản nhiên nói:
"Tetsuya, đây là huấn luyện nội bộ của bọn tôi. Vì sao phải gọi cả cậu?"
Hô hấp của Kuroko hơi ngừng lại, đôi mắt màu lam co rút. Akashi vẫn cười
nhạt, tiếp tục ăn sáng. Ai cũng không nói gì nữa, không khí trở nên căng thẳng.
"Aaaa. Cậu muốn mưu sát tôi phải không Satsuki?" Bên kia
đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Aomine, trên tay hắn vẫn
đang cầm muỗng múc đồ ăn, có vẻ như hắn vừa thưởng thức tay nghề nấu
nướng của Momoi.
"Daiki thúi, không thích ăn thì thôi. Tetsu-kun
khen là không tệ mà. Ki-chan đến nếm thử đi." Momoi tức giận trừng mắt
với Aomine.
Kise ngồi ngay đó không thể trốn thoát, hai mắt rưng
rưng nuốt xuống. Thấy hết tất cả Murasakibara vội ôm chặt túi snack, tìm cơ hội trốn. Midorima vừa vệ sinh cá nhân xong thu hồi chân, hết muốn
đi vào. Có điên mới ăn đồ do Momoi làm.
Mọi người đều dồn sự chú ý vào bữa sáng, không ai thấy sắc mặt Kuroko tái nhợt.
"Akashi-kun, tớ ăn no rồi. Tớ về phòng trước."
"Ừ."
Xoay người đi, có thứ nước gì đó chảy ra từ mắt Kuroko, cậu hít một hơi thật sâu, dùng tóc mái phủ mắt. Cậu quên mất đó chỉ là "quá khứ".
......
"Làm sao thế? Nhìn cháu có vẻ tâm tình không tốt."
Thời điểm đi qua đình viện, Kuroko nghe thấy giọng nói của Fujimaki phu
nhân. Bà ăn mặc mộc mạc, đứng dưới cái cây có hình dáng đặc biệt kỳ lạ
kia. Cảnh tượng này thật giống lúc trước khi bà hỏi cậu có muốn ra quyết định đó không.
"Có tâm sự à? Có thể nói ra để ta có thể nghe một chút." Fujimaki phu nhân
dịu dàng đến trước mặt Kuroko, bà vươn tay vuốt ve mái tóc xanh lam mềm
mại của cậu, "Cháu ngày trước sẽ không bao giờ đem chuyện đau lòng nói
ra, luôn tự mình chịu đựng. Nếu không phải như thế thì đâu có đến mức
một lần đến một lần đi."
Thân thể Kuroko khẽ run rẩy, cậu ngẩng đầu, nhìn vị phu nhân từ ai trước mắt, khẽ nói:
"Có phải cháu...đã làm sai...?"
"Sao lại nói vậy?"
"Vì muốn thế hệ kỳ tích giống như trước kia, không phải là những cỗ máy vô
cảm xúc, cháu mới lựa chọn trở về...nhưng mà..." Biểu cảm trên mặt
Kuroko có chút cô đơn, "Cháu phát hiện ra cháu vẫn không thể hoà nhập
với bọn họ."
Thì ra là thế, Fujimaki phu nhân gật đầu, bà đã hiểu.
"Kuro, muốn thực hiện mục tiêu có thể có bao nhiêu loại con đường, có lẽ cháu dùng sai phương pháp mà thôi."
Nghe Fujimaki phu nhân nói vậy, tâm trạng của Kuroko càng không ổn.
"Nếu kết cục đã được định như vậy, cháu không cần nghĩ nhiều quá. Trân quý hiện tại đi, ít nhất... bọn nhóc đó không quên cháu."
Kuroko bày tỏ nếu được vậy thì tốt rồi, nghĩ đến chuyện hồi nãy, cậu thấy chua sót, thế hệ kỳ tích chân chính nhớ rõ cậu là "người ngoài" à?
"Kỳ nghỉ tốt đẹp đừng để bị phá hỏng, đi ra ngoài giải sầu đi", Fujimaki
phu nhân nói thêm, "Ta nhớ rõ cháu thích bóng rổ, cách nơi này không xa
có một công viên có sân bóng rổ. Cháu muốn đi xem thử không?"
"Cháu... không muốn..." Kuroko lắc đầu buồn bã.
"Lúc tâm trạng không tốt, làm việc mình thích rất có hiệu quả đó", Fujimaki phu nhân nhẹ nhàng nói, "Đi đi, Kuro."
Đứa nhỏ ngốc này, sao cháu có thể không quan trọng với đám trẻ kia chứ, đối với bọn họ, cháu rất đặc biệt nha. Nhưng trước hết giải quyết một chút
việc này đã. Fujimaki phu nhân thầm nghĩ.
Kuroko ngẩn ngơ nhìn
từng hàng cây cối, Fujimaki phu nhân dường như khuyên bảo cậu nên tới
sân bóng rổ ấy bây giờ. Cậu nghe theo bà cứ thể thong thả đến đó. Nhưng
mà lúc này cậu không có bóng rổ trong tay, chơi thế nào được. Tâm trạng
bất ổn làm cái gì cũng hỏng!!!
"Bộp..."
Kuroko đang lẩm
bẩm, đột nhiên có thứ gì bay qua, sau đó lăn trên mặt đất, oa, thế mà
lại là bóng rổ cậu đang nghĩ tới. Cúi người nhặt quả bóng lên, Kuroko đi sâu vào hướng sân bóng. Có bóng rổ xuất hiện vậy chứng minh rằng có
người đang chơi bóng.
"Này, ném bóng rổ lại đây."
Nhìn về phía giọng nói, thấy nam sinh cao lớn đứng trong sân, Kuroko ngạc nhiên, thì ra là vị đàn anh quen thuộc.