Sáng sớm hôm sau, lúc sắc trời còn chưa tỏ, Mộ Chi Minh chậm rãi mở đôi
mắt buồn ngủ có chút sưng to của mình ra, sau khi xúc giác thân thể trở
lại y cảm thấy tay chân không biết vì sao mà bủn rủn không có khí lực,
ngực vào eo có vài chỗ không biết vì gì mà đau đớn vô cùng.
Kim
luân chưa ra ánh nến đã tắt, trong doanh trướng mơ màng không có ánh
sáng, đống hỗn dộn của ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy chăn
đệm có chút nhăng nhúm nhưng đã được trải lại chỉnh tề, trên người Mộ
Chi Minh mặc một bộ trung y sạch sẽ che dấu đi dấu vết động tình đêm
qua, khiến y không biết đã có chuyện gì xảy ra.
"Ưm..." Cổ họng y không kìm được mà rên rỉ một tiếng, chậm rãi cử động thân thể rời
giường, nhìn quanh bốn phía, tay phải y đặt lên trán cố nhớ lại sự kiện
xảy ra tối qua, nhưng khi nhìn thấy những chuyện trước mắt Mộ Chi Minh
bèn cảm thấy một bụng nghi hoặc.
Sạp trong doanh trướng là vật
để đãi khách, cực kỳ rộng rãi, hai người cùng nằm rõ ràng còn dư một
khoảng, nhưng Cố Hách Viêm lại không ngủ trên giường mà ngủ ở một góc
dưới đất thậm chí còn cách xa giường. Mặc dù hắn ngủ dưới đất nhưng
không có lấy một chăn đệm ấm áp, mà những tấm chăn đệm mềm mại thoải mái kia không phải ở trên người Mộ Chi Minh thì chính là bị y ôm vào trong
ngực, cùng y trải qua một đêm yên bình, còn trên người Cố Hách Viêm chỉ
có một tấm da cừu đơn bạc.
"Đã xảy ra chuyện gì..." Biểu cảm Mộ
Chi Minh kinh ngạc mà lẩm bẩm, thầm nghĩ bản thân say rượu phát điên
kiểu gì mà có thể làm Cố đại tướng quân không sợ trời không sợ đất, sợ
hãi đến mức trực tiếp ngủ dưới đất.
Mộ Chi Minh đứng dậy đi
xuống giường, nào ngờ vừa động đã cảm thấy đùi trong đau đớn nóng rát,
cứ như bị một vật cứng gì đó hung hăng cọ xác, mà vị trí này cũng quá
mức bí ẩn và cổ quái khiến Mộ Chi Minh hoàn toàn không có biện pháp nào
có thể bỏ qua được, cũng may không tính là quá đau, chưa tới mức không
chịu được. Cuối cùng Mộ Chi Minh cũng đã từ bỏ suy đoán tối qua y uống
say rốt cuộc đã phát điên cái gì, mà cúi người ôm chăn đệm trong tay
mình lên, rón ra rón rén đi tới bên cạnh Cố Hách Viêm đang ngủ dưới đất, nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn.
Chân mày Cố Hách Viêm run rẩy, nhưng chưa mở mắt ra, tựa như vẫn còn ngủ say.
Mộ Chi Minh nín thở ngồi xổm ở bên cạnh Cố Hách Viêm, cẩn thận nhìn kỹ ngũ quan của hắn, hôm qua Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức có nói, gương mặt hiện
giờ của Cố Hách Viêm làm hắn nhớ tới Ngũ hoàng tử Phó Nghệ, lời này
khiến Mộ Chi Ming vô cùng kinh ngạc. Mấy ngày nay đi sứ Câu Cát, mỗi lần Mộ Chi Minh nhìn Cố Hách Viêm đều sẽ theo bản năng mà nhìn vào đôi mắt
hắn, bởi mặt nạ phủ trên da người đối với y quá mức xa lạ, chỉ có con
ngươi sâu trong đôi mắt kia mới làm y cảm thấy an tâm.
Cũng bởi
vì vấn đề này cho nên Mộ Chi Minh rất ít khi nhìn những bộ phận khác
trên gương mặt hắn, nhưng sau khi được Bố Nhật Cố Đức nhắc nhở, giờ y
mới cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát giác sau khi Cố Hách Viêm dịch
dung quả thật có vài phần tương tự Phó Nghệ.
Là trùng hợp sao?
Nhưng trên đời này, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Mộ Chi Minh không hiểu chút nào.
"Nhìn như vậy, thật sự có điểm giống..." Mộ Chi Minh tự nhủ nhỏ giọng nói thầm nói, "... Phó Nghệ..."
Trên mặt Cố Hách Viêm bất động thanh sắc nhưng bàn tay giấu dưới chăn đã chậm rãi cuốn chặt thành quyền.
Mộ Chi Minh nhìn một hồi bèn cảm thấy dạ dày có chút cồn cào khó chịu,
thầm nghĩ khi về quân doanh phải lập tức bắt Thuật sĩ gõ bỏ lớp dịch
dung trên mặt Cố Hách Viêm.
Vẫn là Cố tướng quân của y soái, tuấn dật phi phàm, khí vũ hiên ngang.
Mộ Chi Minh đứng lên, vươn eo lười nhác đánh ngáp một cái, sau đó mới đi
đến bên bàn gỗ rót cho mình một chén nước, hai tay cầm chén gỗ lên uống, đột nhiên lúc này y nghe thấy phía sau vang lên tiếng xốc chăn đứng
lên. Mộ Chi Minh vừa quay đầu quả nhiên nhìn thấy Cố Hách Viêm đã tỉnh,
đứng ở một bên nhìn y chằm chằm không nói gì.
"Tỉnh? Tối qua
ta..." Mộ Chi Minh đang muốn hỏi tối qua bản thân mượn rượu làm càn
chuyện gì, nào ngờ lại thấy Cố Hách Viêm trịnh trọng đến lạ nói, "Thực
xin lỗi."
"Hửm?" Mộ Chi Minh cong mắt mỉm cười, "Hôm qua ta uống say, còn làm phiền ngươi chăm sóc ta, người nên xin lỗi là ta mới đúng, làm sao ngươi lại nói xin lỗi."
Cố Hách Viêm cúi đầu, giọng điệu hổ thẹn: "Ta làm chuyện sai với ngươi..."
Mộ Chi Minh hoàn toàn không tin: "A? Chuyện sai? Ngươi có thể làm gì
ta..." Bỗng nhiên lúc này một đoạn ngắn ký ức mơ hồ hiện lên vụn vặt
trong óc Mộ Chi Minh, khiến âm thanh y ngày càng nhỏ đi.
Nửa
người y trần trụi, trung y mở rộng trượt xuống tới cánh tay, cả người
không biết vô liêm sỉ mà ngồi ở trong lồng ngực của Cố Hách Viêm ôm chặt lấy bờ vai của hắn, mà tay của Cố Hách Viêm lúc này đang trêu chọc dục
vọng nóng bỏng của y, chọc ghẹo đến mức y than nhẹ từng trận, thở dốc
liên tục.
Mộ Chi Minh: "... A!"
Còn có lúc Mộ Chi Minh
ngồi quỳ trên sạp, cong người hai tay nắm chặt đầu giường, Cố Hách Viêm
lại nằm sấp ở phía sau ôn nhu mà hôn lấy xương bả vai của y, dục vọng
dâng trào cứng rắn như sắt trụ cọ xác qua lại ở phần đùi trong và rãnh
mông của y.
Mộ Chi Minh: "... A!"
Y khiếp sợ bước chân
lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất, cũng may là kịp thời đỡ lấy
bàn gỗ mới cố gắng ổn định cơ thể. . Chap mới luôn có tại -- TRUм
tгцуen. V И --
Cố Hách Viêm thấy y sắp té ngã sợ tới mức vài bước đi lên muốn đỡ, nhưng khi thấy y đỡ lấy bàn Cố Hách Viêm lập tức dừng
lại tại chỗ không dám đi tới, hoảng loạn nhìn Mộ Chi Minh, chỗ sâu trong ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng của một tội ác tày trời khiến người
nghe thấy lập tức trảm quyết.
Mộ tiểu công tử lúc uống say còn
phát điên liều mạng trêu chọc, hiện tại tỉnh rượu cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ
đến mức có thể nhỏ ra máu, xảo ngôn thiện biện ngày thường phúc chốc
biến mất, hiện giờ lắp bắp nói: "Ta... ngươi... ta và ngươi... hai ta... làm sao có thể... có thể làm ra chuyện như vậy..."
Ở đây chính là quân doanh dị tộc!
Con mẹ nó thật kinh thế hãi tục*!
(*Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.)
Cố Hách Viêm nói: "Nếu ngươi cảm thấy tức giận thì mắng ta đánh ta, đừng tức giận ở trong lòng."
"Phốc..." Một lời này làm Mộ Chi Minh cười ra tiếng, cũng giảm bớt đi xấu hổ của
y, bất đắc dĩ nói, "Ta đánh ngươi, mắng ngươi làm cái gì, tuy rằng dù
xúc động cũng không nên hành xử như thế... nhưng mà dù sao... khụ
khụ..."
Dù sao thì hai ta cũng phải thành thân, đây chẳng phải là chuyện sớm muộn phải làm sao?
Mộ Chi Minh mặt đỏ tai hồng, quay đầu rởi khỏi mặt Cố Hách Viêm: "Tóm lại, chuyện này cũng không tính là sai lầm lớn..."
Cố Hách Viêm thấp giọng lặp lại, giọng điệu nghe như bình tĩnh nhưng thật
sự khó có thể nắm lấy: "... Không tính là sai lầm lớn?"
Mộ Chi
Minh cho rằng Cố Hách Viêm để ý đến nghi thức và danh dự trước khi thành thân, vì vậy có chút bối rối hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi rất để ý sao?"
"Vậy là tốt rồi, dù sao ta cũng uống say, mơ màng hồ đồ..." Mộ Chi Minh nhớ
tới chuyện tối qua, thân thể dâng lên một cảm giác nóng ran không thể
vứt được, y cảm thấy hổ thẹn không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này,
vì vậy xua tay nói: "Không nói nữa, thu dọn hành lý một chút đi, hôm nay chúng ta khởi hành về Đại Tấn, không thể trì hoãn."