Từ nhỏ Bùi Hàn Đường đã được gia phụ gửi đến Cố phủ học võ nhiều năm,
cùng Cố Hách Viêm xem như cũng là trúc mã, bằng hữu thân thuộc, đương
nhiên so với người khác hắn ta sẽ nhìn thấu được tâm tư thầm kín của Cố
Hách Viêm, tuy Cố Hách Viêm không biểu hiện gì nhiều, nhưng chỉ cần Bùi
Hàn Đường đảo mắt một cái cũng nhìn ra, hắn ta ở một bên xem xét, đem sự mất mát của Cố Hách Viêm đánh giá, hỏi: "Ngươi có khách?"
Cố Hách Viêm cũng không vòng vo đáp: "Ừm, có khách."
Bùi Hàn Đường ngón cái cùng ngón trỏ vuốt cằm, tự hỏi tự đáp, cười nói:
"Nhìn qua không giống là khách lắm, người trong lòng? Không phải đâu!
Không thể nào! Ngươi xuất chinh năm năm, ở kinh thành lại còn có người
trong lòng, chuyện lớn như vậy tại sao không nói cho ta?"
Cố Hách Viêm nhìn Ôn Chung Thành đang đứng ở cửa chính, lạnh lùng nói: "Tiễn khách."
Bùi Hàn Đường: "A! Đồ không có lương tâm, năm năm không gặp ngươi đối xử với ta thật sự rất quá đáng."
Quyên Nương đi đến, rót cho bọn hắn hai tách trà, cười nói: "Bùi công tử,
ngươi thuở nhỏ thích trêu thiếu gia chúng ta, hiện tại chắc sẽ không như vậy chứ?"
"Ta nào dám trêu hắn chứ." Bùi Hàn Đường đĩnh đạc mà
ngồi xuống ghế, đưa tách trà lên môi nhấp một miếng, cười nói, "Hắn hiện tại chính là chủ soái Dung Diễm Quân, đại tướng quân nhất phẩm chính
quan, còn ta chỉ là một thiếu Doãn Triệu Kính nho nhỏ, nếu ta dám trêu
hắn, nhất định sẽ bị mấy huynh đệ như lang tựa hổ của hắn xử trí, lấy
đầu ta như chơi đó?"
Quyên Nương che miệng cười nói: "Bùi công
tử, những lời ngươi nói này, xem ra càng ngày càng ít ẩu đả gây chuyện,
đánh nhau đả thương người khác, trừ gian diệt ác, nhưng nếu các ngươi có ý định tự giải quyết, giữ cho kinh thành trật tự an bình, tất cả đều
dựa vào phủ Triệu Kinh đấy."
Bùi Hàn Đường nói: "Ngươi không nói
đến còn tốt, vừa nhắc tới ta lại đau đầu, vài ngày trước đó ở phường
Đông có phi tặc đạo tặc, chưa kể đến kẻ đó kinh công cực tốt, muốn bắt
cũng không bắt được, Dục Dập, thủ hạ của ngươi có ai kinh công tốt cho
ta mượn dùng hay không?"
Cố Hách Viêm nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có."
"Aizz." Bùi Hàn Đường ủ rũ mà sầu muộn.
Quyên Nương rót trà cho hai người xong cũng đứng dậy rời đi, mãi đến khi nàng khuất bóng khỏi chính sảnh, Bùi Hàn Đường đều không kìm được lòng mà
nhắc mãi: "Nếu tay ngươi không bị thương thì ta đã đưa ngươi đi bắt phi
tặc rồi. A, đúng rồi, vết thương của ngươi sao rồi?"
Cố Hách Viêm nói: "Không trở ngại."
Bùi Hàn Đường nhìn cánh tay đang cong ở trước ngực của đối phương hắn ta
bèn biết câu "Không trở ngại" của hắn không phải ý này, nhưng con người
của Cố Hách Viêm hắn ta biết rất rõ, tỷ như hắn sẽ không cần người khác
an ủi hỏi han, Bùi Hàn Đường thở dài một hơi, chỉ nói, "Hiện tại kinh
thành so với năm năm trước khác nhau rất nhiều, khắp nơi đều là ám lưu
dũng động*, tuy quan phẩm của ta không bằng ngươi, nhưng ít ra quen biết nhiều người hơn ngươi. Nếu sau này có cần giúp đỡ gì, chỉ cần nói với
ta, ta sẽ tận tâm giúp sức."
(*Ám lưu dũng động: mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.)
Cố Hách Viêm gật đầu: "Cảm ơn.".
||||| Truyện đề cử: Phúc Lợi Sau Khi Ngủ |||||
"Sao lại khách khí như vậy chứ." Bùi Hàn Đường cười nói, "Nói thế nào ta,
tính ra thì ta cũng xem như là đại ca kết bái của ngươi, ngươi đừng
trưng ra cái bộ dạng như vậy, chuyện này Cố bá bá cũng đã đồng ý rồi
đó."
Cố Hách Viêm: "..."
Đột nhiên lúc này, Ôn Chung Thành bước nhanh đi vào, hành lễ với hai người, sau đó đi đến trước mặt Cố
Hách Viêm, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, Mộ công tử tới thăm, ngươi có muốn gặp không?"
Cố Hách Viêm nắm chặt thành ghế có chút lúng túng mà đứng lên, trì hoàn một lúc mới lên tiếng: "Ừm, đưa y đến chính sảnh,
đúng rồi, kêu Quyên Nương đưa điểm tâm tới."
Ôn Chung Thành gật đầu đi ra.
Bùi Hàn Đường nghi hoặc: "Mộ công tử? Mộ công tử nào vậy, đừng nói với ta
là Lễ Bộ thị lang, Yến Quốc Công thế tử đấy nhé? Khoan đã, ta ngồi cả
nửa ngày tại sao không cho ta ăn điểm tâm."
Cố Hách Viêm nói: "Ngươi không thích ăn."
"Bỏ đi, ta coi như là ngươi xem ta không phải người ngoài." Bùi Hàn Đường
an ủi bản thân lại nói, "Vấn đề kia ngươi chưa trả lời ta, Mộ công tử
này, sẽ không phải là Yến Quốc Công thế tử Mộ Chi Minh đấy chứ?"
Cố Hách Viêm: "..."
"Cái gì?" Bùi Hàn Đường kinh ngạc, "Thật sự là y sao? Y tới tìm ngươi làm gì? Y và ngươi không phải người cùng đường đâu."
Cố Hách Viêm: "Ý gì?"
Bùi Hàn Đường nói: "Không phải ta nói nhân phẩm y không tốt, y là người
thông tuệ, đối đãi với người khác lại thân thiện, cũng không cậy tài
khinh người, xác thực là người thâm giao, nhưng y hiện tại chính là
người trong nước đục."
Cố Hách Viêm nhíu mày: "Nước đục?"
"Đúng vậy." Bùi Hàn Đường vỗ đùi một cái, tấm tắc nói, "Lúc tới đây ta có
nghe nói, ngươi cự tuyệt không nhận bất kỳ lễ vật nào, càng không tính
muốn cùng người khác kết giao, ngươi thật sự chỉ muốn thanh tịnh như vậy sao?"
Cố Hách Viêm nói: "Phải."
Cố Hách Viêm kỳ thật quá
khác với người khác, trong tay hắn nắm binh quyền rất lớn, lại mang trên người danh dự không ai sánh bằng, từ xưa tới nay, người có công lớn
luôn bị dòm ngó bốn bên, chết không tử tế. Tuy nói Hoàng Thương một mực
tin tưởng hắn chưa bao giờ xuất hiện hiềm khích, nhưng hắn không thể
không kiêng dè, dù sao cũng là miệng đời khó đoán.
"Cái đó cũng
không phải không được." Bùi Hàn Đường nói, "Gia thế của Mộ Chi Minh
không phải ngươi không biết, Yến Quốc Công là huynh trưởng của sủng phi
đương triều, y thân là ngoại thích quyền quý, hiện giờ y quyền cao chức
trọng lại còn thân thiết với Hiền Vương điện hạ. Là Hiền Vương điện hạ
đấy, ngươi hiện tại cùng y có giao tình, không sợ bị Thái Tử dòm ngó
sao?"
"Y? Quyền cao chức trọng?" Cố Hách Viêm nhíu mày.
"Đương nhiên không sánh bằng ngươi, nhưng y chính là người Lễ Bộ thượng thư
tuyển chọn." Bùi Hàn Đường nói tiếp, "Ngươi không ở kinh thành nên không biết, người này, lòng dạ thâm tâm khó lường, mấy năm nay y ôm quyền mọi chuyện, là cái đinh trong mắt rất nhiều người. Lần này đột nhiên tới
bái phỏng, có phải là muốn nhắm tới binh quyền trong tay ngươi không?"
Cố Hách Viêm nghe thấy phen nói chuyện này càng thêm nghi hoặc.
Hắn nhớ rõ đời trước khi hắn hồi kinh, Thái Tử cùng Hiền Vương đảng tranh,
khí thế hừng hực, đương kim Hoàng Thượng lúc ấy lại cực kỳ thiên vị Hiền Vương, thậm chí muốn cậu ta lên cao ngai vị, nhưng lễ chế như thiên
mệnh, Phó Khải là đích trưởng tử do Hoàng Hậu sinh ra, từ lúc bắt đầu đã là Thái Tử không thể xía vào được.
Mộ Chi Minh vì tránh đi đảng tranh, dứt khoát từ chức bãi quan, rời xa miếu đường, làm một con người phú quý nhàn rỗi.
Khi đó Mộ Chi Minh chính là một công tử vô ưu vô lo, yêu thích nghiên cứu
cơ quan xảo thuật, tìm kiếm kỳ nhân dị sự, phóng ngựa giang hồ, khoái ý
nhân sinh.
Mà nay, Mộ Chi Minh trong miệng Bùi Hàn Đường so với Mộ Chi Minh kiếp trước hắn biết được, thật sự quá khác xa nhau.
Cố Hách Viêm bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Mộ Chi Minh cũng trọng sinh.
Chẳng lẽ... kiếp trước sau khi hắn chết đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên Mộ Chi Minh mới thay đổi thế này?
Kiếp trước, Cố Hách Viêm tuổi còn trẻ đã chết ở trên sa trường khi chống lại Câu Cát tộc. Lúc đó trước khi hắn ra chiến trường, đã từng nghe nói
Hoàng Thượng bệnh nặng trên giường, Thái Tử lên cầm quyền xử lý mọi
chuyện trong nước. Nhưng hắn thân là một tướng võ, mấy chuyện như đảng
phái phân tranh thật ra chẳng biết được gì, cho nên khi đó cũng không
nghĩ ngợi nhiều, bất quá cảm thấy phía sau Hiền Vương có Quý Phi nương
nương cùng thế lực của Yến Quốc Công giúp sức, trong triều lại được
trọng thần ưu ái, thổi phồng nhân phẩm. Nếu đến khi đảng tranh thất bại, cùng lắm chỉ cần rời xa kinh thành, đến một vùng đất nào đó, hưởng thụ
vinh hoa quãng đời còn lại thôi.
Mà Mộ Chi Minh đã sớm không
thích thị phi, chỉ lo thân mình, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng.
Huống chi y còn cùng Túc Vương... đã là một đời một kiếp một uyên
ương... Cho dù Mộ Chi Minh có chịu liên lụy đi chăng nữa, Phó Nghệ sẽ
không che chở cho y sao?
Nếu như vậy thì vì sao Mộ Chi Minh lại hao hết tâm tư muốn ôm quyền?
Chẳng lẽ.... Là vì Túc Vương Phó Nghệ?
"Nghĩ gì đấy? Hoàn hồn chưa."
Âm thanh của Bùi Hàn Đường vang lên đánh gãy suy nghĩ của Cố Hách Viêm,
đột nhiên lúc này có tiếng bước chân ở ngoài chính sảnh đi tới.
Cố Hách Viêm ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng thanh khiết tràn đầy không một
tiếng động mà bao phủ xung quanh, phút chốc phát sáng trông thấy, quả là một ngày trời đẹp cảnh vui, cố nhân vẫn vậy, vẫn phong thái điềm mạc
ung dung, khoác trên người một thân bạch y trắng tuyết, tóc đen ngọc
quan gọn gàng, tựa như một con người thanh khiết, thuần túy nhất trong
hàng vạn con người ngoài kia, thế gian vạn dặm núi sông, cảnh sắc vô
hạn, thiên hạ rộng lớn, thế nhưng lại chẳng thể sánh bằng một nụ cười
của người đó.