Lần này thật sự là sống lại từ chỗ chết, cũng may hai người cuối cùng
cũng thuận lợi trở về quân doanh. Gió lớn cuốn lấy khí lạnh của mùa
đông, trời biên cương bỗng chốc trở nên giá rét, vì thế sau lần trở về
kia, Mộ Chi Minh vừa đến quân doanh lập tức đổ bệnh. Bệnh này cũng không đến mức nghiêm trọng, chẳng qua là do sợ lạnh nên ho khan mà thôi,
nhưng cũng chính vì vậy mà từ đó về sau tai Mộ Chi Minh chưa bao giờ
được yên tĩnh.
Văn Hạc Âm ngày ngày ở bên cạnh y cứ nhắc mãi:
"Biên cương lạnh như vậy, hai ta bao giờ hồi kinh? Ngươi bị bệnh thành
cái dạng này rồi, còn không quay về? Sao ngươi không nói đến kết quả tra xét kia? Tra xét được rồi chúng ta về?"
Mộ Chi Minh ngồi cạnh
lò sưởi, tùy ý ăn bánh hoa mai mà cơm trưa đưa tới, nhìn Văn Hặc Âm nói: "Bên ngoài gió gió lớn như vậy, chờ khi nào tuyết tan chúng ta trở về."
"Trận tuyết này ba ngày rồi còn chưa dừng." Văn Hạc Âm bĩu môi.
"Sẽ nhanh thôi, khụ khụ khụ." Mộ Chi Minh ho hai tiếng, mắt thấy Văn Hạc Âm lại muốn tụng cái bài thơ kia vội vàng nói sang chuyện khác, "Ừm? Túi
gì ở cửa doanh trướng vậy?"
Văn Hạc Âm nhìn qua đáp: "Là than a."
"Than?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Số lượng than phân phối ở quân doanh đều nhất
trí, làm sao lại đưa đến chỗ chúng ta nhiều hơn một túi?"
"A?
Phải không?" Văn Hạc Âm không hiểu nói, "Tiểu tướng sĩ đưa than cho
chúng ta nói mùa đông ở biên cương rất lạnh, cực kỳ khó chịu, than hỏa
phải cất trữ rất nhiều, cho nên bảo chúng ta đốt nhiều một chút."
"Ngươi lần sau hỏi một chút, có phải đưa nhầm rồi không." Mộ Chi Minh nói.
"Được." Văn Hạc Âm gật đầu.
***
Lúc này, Từ Tri Vi tiến vào doanh trướng của chủ soái tìm Cố Hách Viêm để
bẩm báo quân vụ mấy ngày hắn không có ở đây. Nào ngờ hắn ta vừa bước vào đã lập tức khó hiểu, doanh trướng chủ soái làm sao lại có thể để lạnh
đến mức run người?
Cố Hách Viêm ngồi ngay ngắn trên bàn lùn xem công văn, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên xem: "Tham quân sư Từ."
"Tướng quân." Từ Tri Vi tiến lên hành lễ, "Tiết trời hiện tại giá rét như vậy, vì sao ngài không châm lò sưởi?"
Cố Hách Viêm ý vị không rõ mà lắc đầu, nói: "Nói công việc."
Từ Tri Vi không dám tiếp tục truy vấn, nghiêm túc mà nói đến quân vụ.
Chờ sau khi Từ Tri Vi bẩm báo xong rời khỏi doanh trướng, Cố Hách Viêm mới
đem công văn trên tay buông xuống, đứng lên ra ngoài doanh trướng mà
nhìn sắc trời.
Gió tuyết đã nhỏ dần, ước chừng ngày mai sẽ ngừng hẳn, chỉ là đêm nay tuyết tan, e là so với mọi hôm lạnh hơn vài phần.
Cố Hách Viêm nhíu mày, đi tới chuồng ngựa đem xích mã dắt ra ngoài, sau đó mới đạp tuyết, đón gió lạnh chạy về phía Bạch Thành.
Gió lạnh thổi qua cuốn lấy tinh kỳ quyện vào nhau bay phần phật, trong
doanh trướng, Văn Hạc Âm và Mộ Chi Minh chuẩn bị đi nghỉ, mãi đến lúc
Văn Hạc Âm đi đến định thổi tắt nến, trong miệng không nhịn được mà oán
giận: "Thật là lạnh chết ta rồi, nếu ngày mai tuyết ngừng, thì ta lập
tức đưa ngươi trở về!"
"Không phải còn lò sưởi sao?" Mộ Chi Minh nói.
"Có ích lợi gì?!" Văn Hạc Âm lớn giọng, "Trong lều khắp nơi đều lọt gió,
thân thể ngươi vừa ấm lên một chút, gió thổi qua đã lập tức biến mất."
"Được rồi, ngủ đi." Mộ Chi Minh không nói tiếp.
Đột nhiên lúc này, bên ngoài doanh trướng truyền lên âm thanh của một tiểu tướng sĩ: "Mộ đại nhân, ngài ngủ rồi sao?"
Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm vội vàng khoác áo đứng dậy: "Còn chưa ngủ, mời vào."
Tiểu tướng sĩ xốc lên rèm vải đi vào, cung cung kính kính mà đem đồ vật bị
vải bông bọc lại trong tay mà đưa cho Mộ Chi Minh: "Mộ đại nhân, quấy
rày ngài nghỉ ngơi, ta tới đưa đồ."
"Đồ vật?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, nhận lấy thứ kia.
"Đúng vậy, ta cáo lui trước." Sau khi tiểu tướng sĩ thành công đem đồ vật đưa tới cho Mộ Chi Minh cũng không nán lại thêm mà ôm quyền đứng dậy rời
đi.
"Thứ gì a?" Văn Hạc Âm đầy mặt nghi hoặc mà thò lại gần nhìn.
Mộ Chi Minh cầm đồ vật trong tay, đột nhiên cảm thấy một luồng khí ấm áp
từ trên tay truyền lên, y hoang mang mà đem nó mở ra, nhất thời sửng
sốt.