Tiếng gào rống bên ngoài càng lúc càng lớn, trong không khí dường như tràn ngập mùi máu tươi.
Kha Viêm cau mày, sau đó từ từ mở mắt ra.
Chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã nhận ra đây không phải phòng của mình, nơi
này rất xa lạ. Kha Viêm quay đầu nhìn xung quanh, bốn bức tường toàn vết máu, trên mặt đất cũng là một bãi hỗn độn.
Đầu óc hắn nhất thời
trống rỗng, đang suy nghĩ xem bản thân đi đến nơi nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng đập mạnh từ cánh cửa gỗ của phòng ngủ.
Kha Viêm quay đầu lại, chỉ nghe được tiếng vang "bang bang" ở ngoài cửa, tựa như thứ gì đó có thể vọt vào phòng bất cứ lúc nào.
Kha Viêm: "..." Mình có linh cảm rằng mình đã xuyên qua, hình như là xuyên qua thật.
Tuy trong lòng đang suy nghĩ một đống, nhưng Kha Viêm cũng không đi lên mở
cửa. Vết máu trên tường, tứ chi đứt lìa rải rác dưới đất, hắn đã biết
thế giới mình vừa đến nguy hiểm nhường nào.
Kha Viêm ngồi dậy,
phát hiện bản thân đang mặc một chiếc áo phông trắng dính máu và quần
đùi màu xanh lục. Cạnh giường không có dép lê, mà hắn đang đi chân trần.
Đi chân trần ở thế giới này cũng không phải là chuyện tốt, vì thế, Kha
Viêm quyết định tìm một đôi giày để đi trước khi chạy trốn.
Phòng không lớn, tất cả đồ vật có thể mang đi đều bị vơ vét hết rồi, ngay cả
tủ quần áo cũng không có nổi một bộ đồ lành lặn. Bên trong còn lại mỗi 2 bộ quần áo rách nát và một đôi giày thể thao màu đen đã sờn.
Kha Viêm tìm được một đôi tất đen cũ từ chỗ góc quần áo, đeo tất xong mới
xỏ giày vào. Sau đó, hắn cởi bỏ bộ đồ bẩn trên người, mặc áo phông đen
ngắn tay và quần jean màu lam rộng thùng thình ở trong tủ quần áo.
Kha Viêm tìm được một cái ba lô, hắn lập tức nhét tất cả số thức ăn nước
uống ít ỏi còn sót lại trong phòng vào đó, cạnh cửa có một thanh sắt,
bên trên dính một ít mô của người.
Mặc dù Kha Viêm lần đầu đối mặt với loại tình huống này, nhưng hắn vẫn bình tĩnh mà cột chặt thanh sắt vào thắt lưng của mình.
Sau khi tất cả được chuẩn bị xong xuôi, Kha Viêm lại mờ mịt đứng ở giữa
phòng, lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, cũng chẳng biết bản
thân lựa chọn rời khỏi phòng có đúng hay không.
Nhưng hiển nhiên
không nên ở lại chỗ này, Kha Viêm và Liễu Nhiên đã kết hôn nhiều năm,
nàng thường kể rất nhiều điều về thế giới của mình với hắn.
Khi cả hai nằm trên giường cùng nhau, Liễu Nhiên cũng sẽ kể từng chuyện nàng đã trải qua cho Kha Viêm nghe.
Trong đó, việc giữ kĩ điện thoại là cơ hội sống sót lớn nhất ở mạt thế. Trừ
khi bạn có thể tìm được một nơi hoang vu vắng vẻ, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Ví dụ như những nơi có địa hình cao. Lúc trước hắn đã nghe Liễu Nhiên nói qua, thế giới này có một số người sống ở vách đá
cao hàng nghìn mét. Trên đó giống như thiên đường vậy, tang thi vốn
không thể trèo lên được, sống ở đấy thì không cần phải lo lắng việc bị
tang thi quấy rối.
Tất nhiên, bên trên còn trồng trọt được và có nguồn nước, có thể nói là nơi tốt nhất để tị nạn.
Nhưng nếu không tìm thấy chỗ nào như vậy, thậm chí còn ở thành phố đầy rẫy
tang thi thì ru rú trong phòng chỉ có thể bị tang thi bắt hoặc chết đói
mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, ngay cả người cực kì kháng cự mạt thế như Kha Viêm cũng quyết định chạy đi. Nói một câu
không dễ nghe, thân làm một tên trạch nam trói gà không chặt, hắn có thể ngã chết khi leo cầu thang từ đây xuống tầng dưới.
Hơn nữa Kha
Viêm còn chưa từng nhìn thấy tang thi, hắn không cảm thấy bản thân có đủ năng lực để chống lại nó. Chỉ cần một con tang thi thôi cũng có thể
đánh chết hắn.
Kha Viêm: "Xem ra bây giờ mình phải học cách giết tang thi trước đã."
Kha Viêm nhẹ khàng đi bộ tới ban công, quan sát một chút, bản thân ở tầng 3, cũng không cao lắm.
Sau khi hắn dùng ga trải giường đu từ tầng 3 xuống dưới thành công liền
nhìn đường phố hoang vắng trước mặt. Kha Viêm lần đầu tiên đối diện với
thế giới mà Liễu Nhiên phải sinh, quả là một cái thế giới tồi tệ.
Kha Viêm không biết tại sao đột nhiên lại cảm thấy chua xót, Nhiên Nhiên nhà hắn đã sinh sống ở đây rất lâu, để tồn tại...
Nhiên Nhiên từng nói, vùng an toàn ở phía Bắc. Kha Viêm nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh đầu, vạch ra con đường cần đi.
Không phải là hắn không hoảng loạn, nhưng cũng có cách nào đâu, đã đến thì
phải thích ứng. Kha Viêm cũng muốn hét hai tiếng để phát tiết, cơ mà
hành động đó chỉ dẫn tới nhiều tang thi chứ chẳng giúp ích được gì cả.
Kha Viêm nắm chặt thanh sắt trong tay, vô cùng cẩn thận mà di chuyển về
phía trước, hắn chưa từng giết tang thi, bởi vậy, dọc theo đường đi Kha
Viêm đều cố ý tránh né tụi nó.
Nhưng vận may không đứng về phía
hắn, 30 phút sau, Kha Viêm cuối cùng cũng gặp con tang thi đầu tiên
trong đời chuẩn bị tấn công mình.
Nó không có tròng mắt, trên bụng có một lỗ thủng rất lớn, một bàn tay bị gãy, chỉ lủng lẳng dính vào da.
Trên cơ thể tang thi là một bộ quân phục rằn ri, khi quay đầu nhìn về phía
Kha Viêm, dường như có ánh sáng trong đôi mắt trống rỗng của nó.
"Rống, rống, rống" Tang thi gào lên, sau đó thong thả mà di chuyển đến chỗ hắn.
Kha Viêm: "..." Mình cảm thấy bản thân không thắng được nó.
Nhưng hắn đương nhiên không thể nhận thua như thế, ít nhất cũng phải liều chết một phen.
Kha Viêm giơ thanh sắt lên, tự nhủ: Mày dù sao cũng là đàn ông, mày có thể làm được mà.
Tang thi càng ngày càng gần, hắn thậm chí còn ngửi được mùi hôi thối trên
người nó. Kha Viêm lạnh mặt, dùng sức đập một phát vào đầu tang thi.
"Leng keng, hệ thống 437 của ngài đã online."
Ngay lúc này, tang thi ở đối diện bởi vì đụng tới thanh sắt trong tay hắn mà lập tức ngã xuống không dậy nổi.
Kha Viêm: "Ấy?"
"Xin chào ký chủ, ta là hệ thống 437 của ngài. Vì khi giao nộp báo cáo của
đội trưởng ta mắc chút sai lầm nên đã kéo ngài tới đây. Nhiệm vụ của
ngài là tìm được đội trưởng, dị năng không gian của nàng đủ mạnh, có thể đảm bảo hai người đều trở về thế kỷ 21 một cách an toàn và bình yên. Để đền bù cho lỗi lầm này, ta sẽ luôn làm bạn với ngài cho đến khi hai
người trở về thế kỷ 21 mới thôi."
Kha Viêm: "..."
"Đúng
rồi, bổn hệ thống đã cho gậy sắt của ký chủ một buff siêu mạnh, chỉ cần
đụng vào chút thôi, tang thi sẽ chết ngay lập tức. Ký chủ cứ yên tâm sử
dụng, chỗ của ta còn có rất nhiều thức ăn và nước uống, ngài không cần
tiết kiệm làm gì đâu."
Cuối cùng, Kha Viêm nhịn không được mà mở miệng nói một câu: "Mi luôn kéo sai người hả?"
437: "Phát hiện ký chủ có hành vi xúc phạm hệ thống, bổn hệ thống rất đau
lòng nên quyết định tự bế trong hai giờ, ký chủ tự lo liệu nha."
Kha Viêm: "..." Không phải mi đang cố gắng bảo vệ ta sao?