Ta không khỏi dừng lại bước chân, một lát sau mới hỏi Thái Tử: "Vết thương trên người ngươi đã khá hơn chưa?"
Ta vừa hỏi xong, hắn liền nâng miệng vết thương trên cánh tay lên cho ta xem, chỗ đó bao băng gạc nên cũng nhìn không ra cái gì.
"Đau không?" Ta lại hỏi hắn.
Thái Tử nghe vậy trước tiên câu môi dưới, sau đó lại lộ ra vẻ mặt đáng
thương nói "Đau muốn chết, chẳng qua có đệ đệ quan tâm nên cũng không
quá đau nữa. Đệ đệ, trên eo cô cũng có một vết thương to, ngươi cũng
nhìn giúp cô xem? Hình như miệng vết thương nứt ra rồi."
Hắn xốc cái chăn đang đắp lên.
Ta chần chờ một lát, mới khom lưng tới gần Thái Tử. Hắn mặc một bộ nội
thường rộng thùng thình, nếu muốn xem miệng vết thương thì phải cởi bộ
nội thường này ra. Ta không khỏi giương mắt nhìn hắn, lại phát hiện ánh
mắt hắn đang sáng quắc nhìn chằm chằm ta.
Đối diện với ánh mắt của ta, Thái Tử nhướng mày nói: "Làm sao vậy?"
"Quần áo...... phải cởi mới có thể nhìn thấy miệng vết thương." Ta nói với hắn.
"Vậy làm phiền đệ đệ giúp cô cởi áo đi, tay cô bị thương." Thái Tử lại giơ cái tay bị thương lên cho ta xem.
Ta nhấp môi dưới, chậm rãi vươn tay về phía đai lưng. Trong lúc cởi áo cho hắn, ta có cảm giác hơi thở hắn đang dừng ở sau cổ ta, ta có chút sợ
ngứa mà nghiêng nghiêng đầu, lúc này nội thường cũng bị ta cởi bỏ.
Bên trong nội thường của Thái Tử không mặc gì cả, trên vòng eo thon chắc
của hắn quấn lấy một vòng băng gạc, trên miệng vết thương còn dán cả
bông băng tẩm thuốc.
Ta muốn nhìn rõ vết thương hơn một chút,
không khỏi mà càng thêm cúi đầu tới gần, "Hình như đâu có vỡ ra, ta
không thấy được mặt trên có...... A!"
Ta còn chưa kịp dứt lời đã
bị Thái Tử đột nhiên ôm lấy ta, hắn dùng một tay chế trụ vòng eo của ta, trong thanh âm lười biếng lại mang theo chút tiếng ấm ách ngắt quãng,
"Không vỡ ra thì tốt rồi, lạnh quá, đệ đệ ôm cô một cái cho ấm đi"
Vì tư thế này mà cằm ta bị bắt để ở trên bả vai của Thái Tử. Ta lập tức
muốn tránh ra, nhưng ta mới động hai cái hắn liền hít hà một hơi, "Ui
đau —— đừng nhúc nhích, miệng vết thương thật muốn nứt ra rồi."
Ta chỉ có thể dừng lại động tác giãy giụa, nhưng ta lại không muốn để hắn
ôm, chỉ có thể buồn bực mà nói: "Nếu miệng vết thương sắp nứt thì còn ôm ta làm gì? Ngươi... ngươi lạnh thì đi mà đắp chăn hoặc mặc thêm áo ấy."
"Chăn hay quần áo đâu có thoải mái bằng ôm đệ đệ, đệ đệ vừa mềm mềm lại còn thơm."
Trong lời hắn có ý trêu đùa rất rõ, ta không khỏi ngại đến nóng hết cả mặt,
cũng bất chấp liệu hắn còn bị thương hay khồng, nhanh chóng đẩy hắn ra
ngay.
Thái Tử tựa hồ phát hiện ta thật sự tức giận rồi, vội vàng
buông tay, "Rồi rồi rồi, mới trêu ngươi vài câu đã tức thành như vậy."
Ta vừa được tự do đã vội vàng đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn hắn liền xoay người rời đi. Lúc đi, ta còn nghe được tiếng hắn ở phía sau cười
ta.
Ta ngồi kiệu rời khỏi Đông Cung, khi kiệu đã cách Đông Cung
được một đoạn mới cẩn thận lấy một tập thư trong ống tay áo ra. Nhìn
thấy bản giải phẫu thân thể chi tiết, so sánh với miệng vết thương lúc
nãy ta nhìn thấy quả nhiên đối lập nhau.
Quả nhiên......
Ta không đoán sai mà.
Trận ám sát này chỉ sợ có sự nhúng tay của Thái Tử.
Đã nhiều ngày nay ta nằm dưỡng thương trên giường, thường xuyên hồi tưởng
đi hồi tưởng lại khung cảnh buổi ám sát hôm đó, chỉ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tên thích khách chém ta rõ ràng hung hãn như vậy,
như thế nào sẽ bị một kiếm quơ lung tung của ta nhắm trúng ngực được
chứ, còn có cả Thái Tử......
Lúc ta định kéo hắn đi lên, làm sao
mà cứ kéo mãi không nổi, chẳng những thế còn bị kéo ngược rơi luôn vào
trong nước. Theo đạo lý nếu Thái Tử bị thương như vậy thì nên không có
sức lực đi cứu ta mới phải, nhưng hắn còn cố tình đem ta từ trong nước
vớt lên, còn mang theo ta bơi một đoạn khá xa, căn bản không giống như
người đã hao hết sức lực tí nào.
Lúc Thái Tử kéo ta ngã vào nước
cũng là lúc Nữu Hỉ mới ngã xuống hồ xong. Nữu Hỉ tập võ, có lẽ có thể
nhìn ra vấn đề chỗ Thái Tử, cho nên hắn vẫn luôn chờ đến lúc Nữu Hỉ rơi
vào nước rồi mới dám hành động. Hắn để cho ta vẹn nguyên không tổn hại
một cọng lông trên thuyền, chứng minh trận hành thích này hẳn là không
phải nhắm vào ta, ta càng giống một nhân chứng giả hơn.
Việc ta
rơi vào nước rõ ràng ngoài dự liệu của Thái Tử, hắn không muốn để ta
chết, cho nên không tránh khỏi việc ở trước mặt ta lộ ra dấu vết.
Lúc hắn bắt lấy cánh tay ta kia là vì hối hận trong chớp mắt sao, hay là hắn muốn giết người diệt khẩu?
Ta vừa mới nhìn kỹ vết thương trên bụng Thái Tử, không hề giống như trên
tập thư giải phẫu đã báo cáo, tên thích khách hành thích kia quả nhiên
đã tránh đi bộ phận trọng yếu trên cơ thể như ta đã suy đoán.
Thái Tử vừa mới đột nhiên ôm lấy ta, chỉ sợ cũng là sợ ta phát hiện cái gì.
Vì sao Thái Tử muốn làm ra trận hành thích giả này?
Việc này có lợi gì cho hắn chứ?
Ta đang ở bên trong kiệu cẩn thận phỏng đoán mục đích của Thái Tử, bên
ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người hành lễ, ta nghe thấy tiếng người bên ngoài hô to "Gặp qua Cửu hoàng tử", ta có chút nghi hoặc hỏi:
"Người nào?"
Thái giám đi bên cạnh nhuyễn kiệu đáp lời: "Hồi bẩm
Cửu hoàng tử, người hành lễ chính là tiến sĩ trung bảng của kỳ khoa cử
năm nay, hiện giờ đang chuẩn bị tham gia thi đình."
Ta ngẩn ra,
thì ra trong mấy ngày ta bị bệnh thì khoa cử đã tới giai đoạn thi đình
rồi. Ta duỗi tay xốc lên mành kiệu, quả nhiên trong hai mươi mấy người
đang hành lễ có bóng dáng Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn ăn mặc mũ
quan chỉnh tề, thân như tượng tạc, đứng trong đám tiến sĩ trạc tuổi hắn
trông thập phần nổi bật, đến cả mấy tiểu cung nữ đi theo ta cũng đều
trộm nhìn hắn mấy lần.
"Mau mau đứng lên." Ta hòa hoãn nói, "Chư
vị đều là nhân tài hiếm có của triều ta, Tòng Hi ở chỗ này trước chúc
mừng chư vị tiền đồ rộng mở, sớm ngày đội vòng nguyệt quế."
"Đa tạ Cửu hoàng tử." Mọi người lại hành lễ nói.
Ta cũng không thèm liếc mắt một cái đến Lâm Trọng Đàn nữa, buông mành kiệu xuống rồi bảo cung nhân một lần nữa khởi kiệu.
Nếu ta tính toán không sai, chỉ sợ lần này việc Lâm Trọng Đàn đỗ Trạng
Nguyên là chuyện chắc đến chín phần. Chờ hắn có danh Trạng Nguyên, Thái
Tử vốn đã coi trọng hắn sẽ càng thêm tín nhiệm hắn hơn.
Một bên
là trợ thủ đắc lực có thể sử dụng, một bên là hoàng đệ cùng cha khác mẹ, Thái Tử sẽ lựa chọn ai, không cần nói cũng biết.
Ta cần phải sớm ngày phá được thế cục này, nếu không một ngày nào đó Thái Tử đăng cơ,
việc ta muốn huỷ hoại Lâm Trọng Đàn chỉ sợ khó càng thêm khó.
Ta
trở lại cung Hoa Dương xong, càng thêm nghiêm túc ngẫm lại mục đích Thái Tử an bài trận hành thích giả này là gì, lại gọi Tống Nam tiến cung. Ta suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến vị thống lĩnh Ngự lâm quân mới bị
cách chức, "Tống Nam, vị thống lĩnh Ngự lâm quân mới nhậm chức ngươi có
quen không?"
Tống Nam nghe được ta nói, ánh mắt chợt lóe, " Vị
mới nhậm chức chính là Lỗ Nghĩa Dương, con vợ cả của bá tước Vĩnh Biện,
tức phụ của hắn là tam cô nương phủ mẫu gia nhà Nhị hoàng tử."
Thì ra là thế.
Thái Tử quả nhiên biết Nhị hoàng tử muốn làm phản, hắn không chỉ biết mà còn muốn để cho Nhị hoàng tử sớm ngày mưu phản.
Ta nghe Tống Nam nói trong thời gian gần đây Nhị hoàng tử an phận thủ
thường không ít, không còn liên hệ Mã Sơn Bỉnh nữa, cho nên rất có khả
năng Thái Tử ngồi không yên, hắn làm chuyện hành thích này hơn phân nửa
là để cho Nhị hoàng tử tự gài người của mình vào Ngự lâm quân.
Chỉ là hắn làm chuyện này không sợ Nhị hoàng tử sẽ cảm thấy kỳ quái sao, nhỡ đâu hắn không dám bức vua thoái vị nữa?
Thái Tử đi một nước cờ này, chẳng lẽ là muốn rút dây động rừng? Không đúng,
nếu là như thế thì cũng không cần thiết biến thống lĩnh Ngự lâm quân
thành người của Nhị hoàng tử làm gì.
Lúc ấy ở trên thuyền, Thái
Tử đã bảo là ta tự lo thân mình cho tốt. Lời này nghe qua rất giống mấy
lời hay nói trước khi lâm chung, liệu có khả năng Thái Tử định chết giả
không?
Nhưng cứ như vậy, người vốn định tạo phản như Nhị hoàng tử cũng sẽ sợ ném chuột làm vỡ đồ*, trừ phi sự kiện hành thích này có kẻ
chết thay, người đó tốt nhất vẫn nên là một vị hoàng tử nào đó.
* Ném chuột sợ vỡ đồ: kiểu làm việc này không thành lại còn gây ảnh hưởng tai hại hơn
Có một hoàng tử chết thay lại thêm Thái Tử giả chết, Nhị hoàng tử sẽ lập
tức thiếu đi hai đối thủ, rất có khả năng hắn sẽ được lên làm Thái Tử
thay thế.
Nhưng nếu có người đoạt đi quyền lợi được phong làm Thái Tử của hắn, Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ giận mà bức vua thoái vị.
Thái Tử lưu lại mạng sống cho ta, chẳng lẽ là vì cảm thấy ta được Hoàng
Thượng sủng ái, rất có khả năng sẽ được phong làm Thái Tử sao?
Chỉ là hiện tại kế hoạch của Thái Tử đã bại lộ, hắn không chết, như vậy
Thái Tử nếu còn muốn cho Nhị hoàng tử bức vua thoái vị, khẳng định còn
có nước cờ tiếp theo phải đi.
Đúng như ta phỏng đoán, đến ngày thứ hai đã có người bị tập nã quy án cho vụ hành thích.
Là Tứ hoàng tử.
Khi Ta đến chỗ Hoàng Thượng, chỉ nhìn thấy Tứ hoàng tử tóc tai tán loạn,
gương mặt sưng đỏ bị người ta trói gô kéo ra khỏi điện. Hắn nhìn thấy ta thì đầu tiên là hướng ta cười cười, sau đó cúi đầu ngay lập tức.
Trong nháy mắt đó ta đã thấy rõ ánh mắt hắn, bên trong là sự phẫn nộ vì thấy bất công, cùng với đó là sự bất đắc dĩ, nản lòng.
Bất đắc dĩ?
Nản lòng?
Ta không khỏi nhìn về phía trong điện, một loại phỏng đoán đáng sợ hiện lên trong lòng ta.
Ta tiến vào điện xong liền nhìn thấy vài vị hoàng tử khác đều ở đây, Thái
Tử cũng là một trong số đó. Ta cũng theo bọn họ cùng nhau quỳ trên mặt
đất, "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế."
Ngồi trên thượng đầu là Hoàng Thượng đang giơ tay xoa nhẹ
giữa lông mày, như là đã mệt mỏi vô cùng, hồi lâu mới mở miệng: "Trẫm
biết huynh đệ mấy người các ngươi tuổi đã lớn, đều có tâm tư riêng,
nhưng có một số chuyện trẫm không cho thì các ngươi không được phép. Nếu hôm nay dám hành thích huynh trưởng, thì chắc ngày nào đó còn dám hành
thích sát hại cả vua cha các ngươi hả?!"
"Nhi thần không dám."
Chúng hoàng tử đều vội vàng dán đầu xuống đất, ta cũng theo sau hô một tiếng.
Hoàng Thượng lại trầm mặc lần thứ hai, cả đại điện quá mức yên tĩnh, một giây dài như cả một ngày, đến cả ta cũng bởi vì không khí trầm trọng này mà
không khỏi ngừng thở.
Đột nhiên, ta nghe được tiếng đại thái giám bên người Hoàng Thượng la hét thất thanh, "Bệ hạ! Bệ hạ!"
Hình như có thứ gì đó té ngã.
Ta nhất thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoàng Thượng đang che lại ngực ngã vào trên long ỷ, như là vì quá phẫn nộ mà ngất xỉu.
Thái Tử nhanh chóng chạy đến trước mặt Hoàng Thượng đầu tiên, hắn trước kêu
gọi "Phụ hoàng", sau lại vội vàng hướng về phía cung nhân hô to: "Mau
truyền thái y!"
Hoàng Thượng ngất xỉu, tất cả thái y của Thái Y
Viện đều ở trong tẩm điện cả một đêm không ra, Thái Tử lấy cớ không được quấy rầy Hoàng Thượng đang dưỡng bệnh mà ra lệnh không cho ai đến thăm, đến cả Trang quý phi muốn đi hầu bệnh cũng bị ngăn lại.
Mắt thấy đã hai ngày rồi không có tin Hoàng Thượng tỉnh lại, thần sắc Trang quý
phi càng thêm bất an, cứ ở trong điện đi tới đi lui, tiện đà lại giữ
chặt tay của ta, "Tòng Hi, chỉ sợ thế cục trong cung sắp thay đổi rồi,
nếu sớm biết thế thì mẫu phi đã cầu phụ hoàng vì con mà ban cho đất
phong, để con sớm rời kinh."
Ta nghe vậy liền nghiêm mặt lại, trước tiên mềm giọng trấn an Trang quý phi vài câu, sau lại gọi Tống Nam đến.
"Ta bảo ngươi trộm đưa tin vào trong phủ Nhị hoàng tử, ngươi đặt ở nơi nào?" Ta vội hỏi Tống Nam.
Tống Nam nói: "Thuộc hạ đặt ở trong ngăn kéo thư phòng của Nhị hoàng tử."
"Tống Nam, ngươi có biện pháp lấy lá thư đó về không?"
Tống Nam suy nghĩ một lát mới nói: "Thuộc hạ sẽ tận lực thử một lần, chủ tử, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Trước đây ta đoán sai rồi, không chỉ có Thái Tử biết Nhị hoàng huynh muốn làm phản, cả phụ hoàng cũng biết." Ta nhíu mày thấp giọng nói.
Ngày
ấy ánh mắt của Tứ hoàng tử thật sự quá kỳ quái, nếu hắn bị oan uổng, hắn nhất định sẽ không lộ ra vẻ mặt nản lòng, hắn như thế chỉ chứng minh
hắn không thể không gánh tội danh là hung thủ này.
Có thể khiến Tứ hoàng tử tự nguyện gánh tội thì chỉ sợ chỉ có Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng vốn là không coi trọng đứa con trai này, liền tính đem tội danh
gán lên người hắn, cho nên Tứ hoàng tử mới có thể nản lòng.
Ta
tiếp tục nói: "Bệnh của Phụ hoàng rất cổ quái, Thái Tử không cho bất
luận kẻ nào đi thăm, lấy tâm tính của nhị hoàng huynh, hắn chắc chắn sẽ
nhịn không được, hắn sợ Thái Tử sẽ khống chế triều đình, cho nên hắn
nhất định sẽ phản. Nhưng nhị hoàng huynh nhìn thấy tin nhắc nhở của ta,
liền chưa chắc sẽ làm thế, phụ hoàng đợi không được Nhị hoàng tử mưu
phản thì nhất định sẽ ám tra việc này, nói không chừng sẽ tra được ta."
Ta không sợ Thái Tử biết là ta nhắc nhở Nhị hoàng tử, chỉ cần hắn không có chứng cứ thì sẽ không có biện pháp làm hại ta. Nhưng nếu Hoàng Thượng
biết thì dù Hoàng Thượng không có chứng cứ cũng sẽ ở trong lòng cảm thấy ta là đồng đảng của Nhị hoàng tử, nói không chừng sẽ liên lụy tới Trang quý phi.
Ta càng nghĩ càng cảm thấy việc này khó giải quyết, lúc trước ta đã quá mức liều lĩnh, "Thôi được rồi, ngươi không cần đi lấy
lá thư kia nữa."
Hiện tại lại đi lấy thư về cũng chẳng giải quyết được gì, còn có khả năng sẽ hoàn toàn bị bại lộ.
Biện pháp của ta nếu muốn thành thì chỉ có thể phải gặp được Hoàng Thượng.
Ngày đó khi ta đến tẩm điện của Hoàng Thượng thì quả nhiên khi chưa tiến vào đã bị ngăn lại. Cung nhân cản ta cười làm lành nói: "Cửu hoàng tử, bệ
hạ đang bệnh, Thái Tử điện hạ đã ra lệnh không cho bất luận kẻ nào đi
vào, miễn cho việc tăng thêm bệnh tình của bệ hạ."
Ta cắn chặt răng, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.
Cung nhân bị động tác của ta làm cho hoảng sợ, vội vàng tới đỡ ta nhưng bị
ta đẩy ra, ta giương giọng kêu vào bên trong: "Thái Tử ca ca, cầu huynh
để ta gặp phụ hoàng đi, Thái Tử ca ca!"
"Ai da, tiểu tổ tông ơi,
nơi này mà cũng dám lớn tiếng kêu." Cung nhân nhăn nhó hết mặt lại, ngay sau đó lại định đến che miệng ta.
Ta căm tức nhìn hắn, "Ngươi dám chạm vào ta!"
Hắn ngượng ngùng dừng tay, khó xử mà nói với ta: "Cửu hoàng tử, ngài vẫn là về đi, chờ Hoàng Thượng khỏe hơn chút thì khẳng định sẽ triệu kiến
ngài."
Ta quỳ đến thẳng tắp, muộn thanh nói: "Ta cứ quỳ ở đây
không đi đâu cả, hoặc là ngươi để ta đi vào, hoặc là ngươi bảo Thái Tử
ca ca ra đây gặp ta."