Trời xuân se lạnh, không biết có phải do mấy năm nay ở Lâm gia, ta điều
dưỡng thân thể tốt quá nên chịu khổ không quen, hay là do miệng vết
thương ở gan bàn chân đau đớn khó nhịn, ta nằm trên mặt đất mãi không
ngủ được. Gạch lạnh băng, ta chỉ mặc mỗi một bộ xuân sam mỏng, như thế
nào cũng không ngăn được hàn khí.
Ngược lại Lâm Trọng Đàn, hắn
ngủ ngon lành, một chút động tĩnh cũng không có. Lại cố gồng thêm nửa
canh giờ, ta lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, đột nhiên thanh âm của
Lâm Trọng Đàn vang lên.
"Lại đây ngủ đi." Hắn mở mắt ra nhìn ta.
Ta không nhúc nhích.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Ngày mai còn phải lên đường, nếu thân thể ngươi bị hàn khí làm hư, đi không nổi, vậy ta sẽ bỏ ngươi lại đây, chính mình tự đi
tìm binh doanh."
Nghe đến đó, ta vội vàng từ trên mặt đất bò
lên, ta không thể bị bỏ lại đây một mình được. Nơi này hoang sơn dã
lĩnh*, ta có chết cũng chả ai biết. Hơn nữa nếu ta chết, như vậy tiện
cho Lâm Trọng Đàn quá. Hắn vốn đã chiếm vị trí nhị thiếu gia của ta, ta
mà chết thì hắn lại danh chính ngôn thuận thành đồ thật rồi còn gì.
* hoang sơn dã lĩnh: vùng núi hoang sơ hẻo lánh
Ta khập khiễng đi đến bên cạnh hắn, rối rắm một phen mới nằm xuống. Ta khi còn nhỏ cũng từng cùng Phạm ngũ ngủ chung giường, nhưng đấy đều là
chuyện khi còn nhỏ, hơi lớn hơn một chút, là ta đã một mình ngủ ở phản
bên cạnh rồi, vào Lâm gia rồi thì càng không có chuyện phải chung chăn
gối với ai.
Hiện tại tuy rằng không phải ngủ chung một cái
giường, nhưng ta lại phải ngủ cạnh chính kẻ địch của mình. Trên người
hắn có mùi huân hương nhàn nhạt bay vào mũi ta. Ta nằm mà người cứng đờ, Lâm Trọng Đàn lại không chút nào để ý, duỗi tay đem ta kéo vào trong
lòng ngực, phát hiện ta giãy giụa, thuận miệng nói: "Nếu còn không ngủ
đi là trời sắp sáng rồi đấy."
Ta còn định giãy giụa tiếp, nhưng
lồng ngực Lâm Trọng Đàn ấm áp lại làm ta nhịn không được nhích tới gần.
Cuối cùng, ta thế nhưng bất tri bất giác ở trong lòng ngực hắn ngủ mặc
cho tiếng mưa rơi, chờ ta tỉnh lại, sắc trời đã sáng trưng, mưa to cũng
đã ngừng.
By bapcaisuhao on wattpad
Lâm Trọng Đàn còn chưa tỉnh, ta vốn định ngồi dậy, đột nhiên thoáng nhìn thấy trong
lòng ngực hắn lộ ra một góc của quyển sách. Đó là quyển sách nhỏ hắn hay xem trên xe ngựa, cư nhiên chạy nạn mệt muốn chết còn mang theo. Chả
nhẽ đây là đề khảo thí thi vào Thái Học thật?
Ta nhìn chằm chằm
Lâm Trọng Đàn một lát, lại duỗi tay đi lấy quyển sách, bởi vì sợ bị hắn
phát hiện, ta nín thở. Rốt cuộc rút ra được quyển sách rồi, ta cẩn thận
mở hé hé ra, nhưng nội dung bên trong làm ta hoàn toàn thất vọng, căn
bản không phải đề thi gì, mà là một bản chép tay về phong thổ*.
* phong thổ: những điều kiện về khí hậu của một vùng đối với đời sống của con người
Ta ngượng ngùng mà đem quyển sách nhét trở lại, cơ hồ là vừa thả tay ra,
Lâm Trọng Đàn liền mở bừng mắt, ta sợ tới mức hoàn toàn không dám động,
sợ hắn phát hiện ra ta nhìn lén đồ của hắn. Nhưng hắn giống như không
phát hiện tí gì, ngồi dậy, ánh mắt hướng ra ngoài miếu nhìn.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ rách nát, hắn nhấp môi tĩnh tọa giây
lát, mới cúi đầu nhìn về phía ta, "Đi rửa mặt đi, chúng ta cần phải đi
rồi."
Bởi vì chân ta còn chưa tốt lắm, hôm nay Lâm Trọng Đàn lại cõng ta để tiếp tục hành trình. Đêm qua mưa to, hôm nay đường núi càng
khó đi, ta một đường đều sợ Lâm Trọng Đàn sẽ ném ta xuống, cho nên đôi
tay gắt gao ôm cổ hắn.
Lâm Trọng Đàn tựa hồ không thích lắm, rất nhiều lần nghiêng đầu xem ta, rồi sau đó lại nói: "Tiểu Địch, ngươi ôm
chặt thế, có phải bị lạnh không?"
Ta rũ mắt xuống, hơi hơi buông tay ra, nhưng không bao lâu lại chứng nào tật nấy.
Đi được tới buổi chiều, chúng ta rốt cuộc nhìn thấy binh doanh.
Người ở binh doanh đang thao luyện, Lâm Trọng Đàn buông ta xuống, bảo ta đứng tại chỗ một lúc, rồi tự mình đi vào binh doanh. Qua thời gian một chén
trà nhỏ, hắn cầm một kiện áo choàng trở lại. Đi cùng hắn còn có mấy binh sỹ.
Trong đó một người mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, chắc là một tướng quân.
Lâm Trọng Đàn đi đến trước mặt ta, đem áo choàng phủ thêm cho ta, lại xoay người nói: "Tống tướng quân, đây là đệ đệ của ta."
Vị Tống tướng quân kia thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhưng giữa mày sát khí rất nặng, ánh mắt vững vàng nhìn lướt qua mặt ta.
Ta chưa bao giờ gặp người nào có sát khí như vậy, không khỏi lui một bước, bởi vì một bước này, bên chân bị thương của ta vô ý dẫm lên cục đá, đau đến mức ta lập tức cắn môi.
Mà lại bởi vì động tác nhỏ này, Tống tướng quân liền cười nhạo, "Đệ đệ của ngươi cũng thật mảnh mai quá nhỉ."
Lần đầu gặp mặt, hắn đã châm chọc ta như thế, tuy rằng ta đã nghe nhiều lời hạ thấp hơn thế, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta nói là mảnh mai. Ta muốn phản bác, nhưng nhìn mặt đối phương, lại chỉ có thể đem lời nói nghẹn trở về.
Vị tướng quân này chỉ cần đánh ta một quyền thôi, chắc ta sẽ đi chầu Diêm Vương luôn mất.
"Hắn chưa bao giờ ra khỏi nhà xa như vậy, đột nhiên gặp kiếp nạn này, đã là
không dễ." Lâm Trọng Đàn giúp ta giải thích, vậy mà Tống tướng quân vẫn
châm chọc nói.
"Ô? Ngươi cũng vừa bảo ta là ngươi lần đầu tiên xa nhà, như thế nào ngươi có thể cõng hắn đi xa như vậy?"
Ta không biết đã đắc tội Tống tướng quân lúc nào, hắn nói chuyện với ta
chả khách khí chút nào. Ngược lại đối với Lâm Trọng Đàn, thái độ của hắn rõ ràng mang theo tán thưởng, nói chuyện ôn hòa hơn rất nhiều.
Ở nhà ta đã bị Lâm Trọng Đàn át hết hào quang, hiện giờ ra ngoài, thế nhưng tình huống cũng chả khác gì.
Tâm tình ta buồn bực, cúi đầu vô thố mà dùng ngón tay vò quần áo.
"Mới nói ngươi hai câu mà đã khóc?" Tống tướng quân lại nói.
Ta cố nén lại nước mắt, Lâm Trọng Đàn trước cắt lời nói, "Khiến tướng quân chê cười rồi, đệ đệ ta chân còn chịu thương, có thể để ta đưa hắn đi xử lý miệng vết thương được không?"
Tống tướng quân cuối cùng cũng buông tha ta, hắn an bài chỗ ở trong binh doanh cho bọn ta, sau đó mang theo binh sỹ đi diệt sơn tặc.
Thì ra vị Tống tướng quân này đã
sớm không vừa mắt bọn sơn tặc cướp bóc giết người, chỉ là đây không phải chuyện hắn quản lý được, nhưng hiện giờ người bị sơn tặc đánh cướp đã
đến trước mặt hắn cầu cứu, lại còn là người của Lâm gia, hắn sao có thể
mặc kệ, vừa lúc mượn cơ hội này xuất binh diệt phỉ.
Phụ thân ta
an cư ở Cô Tô, mà tam thúc còn ở kinh thành làm quan. Tam thúc và phụ
thân không phải cùng một mẹ sinh ra, mẫu thân của tam thúc là nha hoàn
hồi môn của mẹ thân sinh ra phụ thân, sau này nãi nãi mang thai, bà mới
được nâng thành thiếp thất.
Tam thúc từ nhỏ đã tranh đua, hiện
giờ là Công Bộ thượng thư. Nhân lúc canh giờ không còn sớm, Tống tướng
quân phái người đi truyền tin cho tam thúc, sáng sớm ngày mai người của
tam thúc mới có thể đuổi tới, đưa chúng ta hồi phủ, cho nên đêm nay
chúng ta phải ở binh doanh nghỉ tạm một đêm.
By bapcaisuhao on wattpad
Vì binh doanh người nhiều, ta cùng Lâm Trọng Đàn được phân đến cùng một
doanh trướng. Vào đêm có binh lính hỗ trợ mang nước lại đây để chúng ta
tắm gội. Từ khi ta đến Lâm gia, ta sợ người khác ngửi được trên người
mình mùi gì không sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm gội.
Nhắc đến
tắm gội, bởi vì ban đầu ta có hơi đen một chút, mẫu thân cho ta rất
nhiều thuốc dưỡng da, kỳ thật đều là đồ dùng dành cho nữ nhân.
Nhưng vì ta muốn lớn lên cho ra dáng một thiếu gia, cho nên chịu đựng cảm
giác hổ thẹn ngày qua ngày mà dùng những phương thuốc đó, đến mức nước
tắm hàng ngày cũng là sữa bò.
"Ngươi tắm trước đi." Lâm Trọng Đàn sau khi tiễn binh lính đi, đối ta nói.
Ta đã hai ngày không tắm gội, cũng không rảnh lo nhượng bộ làm gì, gật đầu liền chậm rì rì hướng phía thùng nước bên kia đi. Doanh trướng này cũng thật đơn sơ, đến cái bình phong để che cũng không có, nhưng binh doanh
nguyện ý thu lưu chúng ta đã là may lắm rồi, ta không dám yêu cầu quá
nhiều.
Liếc Lâm Trọng Đàn bên kia nhìn vài lần, phát hiện đối
phương vẫn luôn ngồi ở trước bàn đưa lưng về phía ta, ta nhẹ nhàng thở
ra chuẩn bị tắm gội. Vết thương trên chân đã được quân y đơn giản xử lý
tốt. Y sỹ nói miệng vết thương không thể đụng vào nước, vì thế ta không
có đi vào thau tắm, chỉ có thể để chân ở trên ghế, dùng gáo gỗ múc nước
để tẩy thân thể.
Nước ấm làm giãn mao mạch, ta cẩn thận mà xoa tẩy thân thể, đem làn da đều chà đến đỏ ửng, mới chịu mặc quần áo sạch sẽ vào.
Không biết là quần áo của binh lính nào, sau khi mặc vào ta phát hiện nó rộng ơi là rộng, dù đã đeo đai lưng, quần vẫn có xu hướng tụt xuống, làm hại ta không thể không một tay nắm chặt lưng quần, chật vật mà trở lại trên giường.
"Ta tắm xong rồi." Ta nói với Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn như cũ đưa lưng về phía ta, hắn nghe được ta nói, đứng dậy đi về phía thau tắm. Thấy hắn bắt đầu cởi quần áo, ta không khỏi cả kinh,
"Ngươi không gọi người đổi nước sao?"
"Nơi này là binh doanh,
binh lính có thể 8 đến 10 ngày không tắm, chúng ta hai người đã tạm lưu
trú ở đây, nếu còn nhờ chuẩn bị tận hai thùng nước to, sẽ khiến người
khác oán trách đó." Lâm Trọng Đàn vừa nói xong, quần áo đã cởi sạch. Ta
thoáng nhìn lưng trần như ngọc của hắn, vội vàng quay mặt đi.
Bởi vì lời nói của Lâm Trọng Đàn, ta nhìn lại quần áo lỏng lẻo của mình,
cũng không dám mở miệng nói muốn đổi một bộ nhỏ hơn nữa.
Ban đêm ta lại cùng Lâm Trọng Đàn ngủ chung, bất quá giường có hai cái chăn,
cũng không cần giống như hôm qua thân mật ôm nhau ngủ.
Ngoài
trướng im ắng, ngẫu nhiên sẽ có tiếng bước chân tuần tra. Thể xác và
tinh thần ta mỏi mệt, không bao lâu liền ngủ say. Chờ đến khi tỉnh lại,
là bị một thanh âm đánh thức.
"Có người tới đón các ngươi đó."
Thanh âm kia phá lệ to lớn vang dội, ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn có
chút phản ứng không kịp, bị ánh nắng ngoài màn chiếu đâm vào mắt. Thì ra người vén màn chính là Tống tướng quân. Hắn chưa đánh tiếng trước đã
vọt vào nói như vậy, lúc này còn mang biểu tình kỳ quái mà nhìn chúng
ta.
Ta chuẩn bị ngồi dậy, lại phát hiện tư thế của mình không đúng lắm.
Ta...... Ta cư nhiên lại chui vào trong lòng ngực Lâm Trọng Đàn, cùng hắn ngủ
chung chăn, mặt còn dán vào cổ hắn, khó trách Tống tướng quân có biểu
tình kỳ quái như vậy.
Ta vội vàng lăn sang bên cạnh, lập tức phát hiện một việc còn tệ hơn —— quần ta bay đâu mất rồi!?.
Ta nhìn thoáng qua Lâm Trọng Đàn, phát hiện hắn đã tỉnh, nhưng không đứng
dậy, chỉ sợ hắn cũng phát hiện dưới chăn ta không mặc quần, một lát sau
mới ngượng ngùng ngồi dậy trước mặt Tống tướng quân.
Ta cả người cứng đờ mà nằm, Lâm Trọng Đàn ở một bên bình tĩnh mở miệng: "Tạ Tống
tướng quân, còn làm phiền Tống tướng quân hỗ trợ gọi gã sai vặt của Lâm
gia lại đây."
Tống tướng quân kỳ quái mà nhìn chúng ta một cái, mới nói "Được rồi".
Sau khi Tống tướng quân rời đi, trong trướng chỉ còn hai người là ta và Lâm Trọng Đàn, hắn không nhìn ta nữa, nghiêng người ngồi dậy, lưu cái bóng
cho ta. Ta minh bạch ý tứ của hắn, vội vàng tìm chiếc quần mất tích của
mình.
Cũng không biết đêm qua ta ngủ như nào, đã mơ màng ngủ
chung chăn với Lâm Trọng Đàn rồi, còn đem quần làm rớt ở trong chăn của
ta. Vừa mới đem quần mặc vào, gã sai vặt của Lâm gia đã tới, Lâm Trọng
Đàn kêu hắn mang hai bộ quần áo lại đây, nhắc đến quần áo, Lâm Trọng Đàn cố ý nói: "Một bộ trong đó nhỏ chút nhé."
Ta ngồi ở trên giường, mặt nhịn không được nóng lên.
Vừa là vì chuyện ngủ chung, thêm việc dù đã cố gắng bồi bổ thân thể mà so
ra với Lâm Trọng đàn vẫn nhỏ bé hơn mà ta cảm thấy không ít hổ thẹn.
Thay quần áo xong, bởi vì Tống tướng quân lúc này không ở binh doanh, chúng
ta không kịp cảm tạ liền phải khởi hành bằng xe ngựa tam thúc phái tới.
Tam thúc là quan ở kinh thành, kinh thành tự nhiên là tấc đất tấc vàng, bởi vậy phủ đệ cũng chỉ to bằng một nửa của Lâm gia. Dưới gối hắn có một
trai hai gái, nhi tử nhỏ hơn chúng ta bốn, năm tuổi, hiện giờ còn ở
trong nhà đọc sách. Còn hai nữ nhi thì gần bằng tuổi bọn ta, đang ở thời điểm chọn lựa ý trung nhân.
Vì ở nhờ nhà người khác, ta luôn có chút không được tự nhiên, luôn nghĩ nên đi vấn an, nhưng vết thuong ở
chân còn chưa khỏi, nên Lâm Trọng Đàn bảo ta không cần tùy ý đi lại, hắn sẽ tự cùng tam thúc giải thích.
Đến ngày thứ ba Lương Cát mới
được cứu trở về, sơn tặc chỉ giết mấy hộ vệ, sau đó đem mấy người dư lại bắt lên núi. Lương Cát bị đói lả, trở về ăn thùng uống vại, qua hai
ngày, hắn nhìn ta ngồi ở trên ghế dưỡng thương, thình lình hỏi: "Xuân
thiếu gia, người không ra ngoài đi chơi sao?"
"Chân ta còn chưa lành, ra ngoài chơi kiểu gì?" Ta nói.
Lương Cát nói: "Thì...... Thì ta vừa mới thấy nhị thiếu gia cùng hai vị đường tiểu thư, đường thiếu gia đi ra ngoài, hình như nói đi hoa lâu ăn gì
đó, còn muốn đi cái gì nữa á......"
Hắn vắt hết óc, rốt cuộc nhớ tới, "Đi thư viện lớn nhất trong thành, nói là rất nhiều tài tử đều ở nơi đó đấy."
Ta vội vàng ngồi thẳng lưng, "Ngươi nói thật sao?"
"Là thật đó! Ta nghe được rõ ràng mà, uyển đường tiểu thư còn nói tam lão
gia ngày mai nghỉ lế hưu mộc*, sẽ cùng nhau đi bái Thiên Phật Tự ngoài
thành."
* Hưu mộc: hay nghỉ tắm gội. Theo định chế từ đời
Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi
thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba
ngày phải gội đầu (gọi là "mộc"), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi
là "dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được
nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi "hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm
gội.
Lương Cát nói làm ta tự nhiên không vui, mấy ngày nay
ta ở trong phòng dưỡng thương, cũng mới chỉ chào hỏi nhà tam thúc hai
lần. Lâm Trọng Đàn cùng một nhà tam thúc thân thiết với nhau nhanh vậy
sao?
Ta kêu Lương Cát đi thỉnh Lâm Trọng Đàn lại đây.
"Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?" Chờ đến đêm, Lâm Trọng Đàn mới xốc lên rèm cửa tiến vào.
Ta ngồi ngay ngắn ở ghế trên trừng mắt hắn, hắn thấy rõ thần sắc của ta, hơi dừng lại, hỏi: "Sao lại giận dỗi rồi?"
Lại?
Hắn vì sao phải dùng từ "Lại"?
"Ngươi cùng đường muội, đường đệ bọn họ đi ra ngoài sao?" Ta hỏi hắn.
Hắn thừa nhận.
"Ngươi...... Ngươi vì sao không cho ta biết? Sao lại cùng bọn họ đi ra ngoài?" Ta tức giận nói, cảm thấy Lâm Trọng Đàn là cố ý.
Lâm Trọng Đàn ngồi xuống ghế dựa bên trái ta, hắn tựa hồ có chút mệt mỏi,
mặt mày ủ rũ, "Ngươi chân còn chưa lành, đi ra ngoài chẳng phải là tự
làm khổ mình sao? Chờ chân ngươi khá lên, muốn đi chơi cũng không muộn."
"Các ngươi ngày mai đi Thiên Phật Tự, ta cũng phải đi." Ta
không thể để Lâm Trọng Đàn một mình thể hiện trước mặt nhà tam thúc
được, ta mới là thiếu gia chân chính của Lâm gia.
Lâm Trọng Đàn chỉ là người ngoài, chuyện này tam thúc bọn họ cũng biết.
Lâm Trọng Đàn nghiêng đầu nhìn ta, ta không tránh không né mà tiếp tục
trừng mắt nhìn hắn, hắn biểu tình lạnh lung nói, "Tùy ngươi." Đứng lên
liền đi.
Hắn đối với ta ngữ khí không tốt, ta càng cảm thấy hắn
có tật giật mình, cố ý muốn ta trước mặt tam thúc một nhà biểu hiện lễ
nghĩa không chu toàn.
Hôm sau, ta dậy từ sớm tinh mơ, chuẩn bị
đi Thiên Phật Tự. Một nhà Tam thúc biết ta cũng đi, có chút kinh ngạc,
tam thẩm hỏi ta: "Xuân Địch, hôm qua Đàn Sinh còn nói chân ngươi chưa
lành, hôm nay thật sự có thể đi Thiên Phật Tự sao?"
Quả nhiên Lâm Trọng Đàn là cố ý.
"Vết thương đã khá hơn nhiều rồi ạ." Ta nói.
Tam thúc nói: "Vậy cùng đi đi."
Trên đường đi Thiên Phật Tự, ta, Lâm Trọng Đàn còn có đường đệ cùng ngồi một chiếc xe ngựa. Đường đệ cùng ta không thân, một đường chỉ cùng Lâm
Trọng Đàn bắt chuyện, ta nhìn bọn họ hai người trò chuyện với nhau thật
vui, chỉ cảm thấy ác mộng ở Lâm phủ đang tái hiện.
Vì thế ta cố
gắng kiếm đề tài để nói chuyện, muốn đường đệ chú ý đến ta, cũng không
biết vì sao, đường đệ thế nhưng không phản ứng gì mấy, vài lần ánh mắt
chạm nhau, lại nhanh chóng quay đi. Trong lòng ta khổ sở, thần sắc càng
thêm mất tinh thần.
Chờ tới Thiên Phật Tự, vốn là ta đã tỉ mỉ
trang điểm nay lại giống như một con gà chọi bại trận, không còn chút ý
chí chiến đấu nào.
Lúc bái phật, ta cũng không đi cùng đường đệ
bọn họ, một mình đi dạo. Khi dùng cơm chay, lại là Lâm Trọng Đàn cùng
tam thúc một nhà hòa thuận, ta giống một người ngoài, không hợp nhau tí
nào. Ta cầm đũa sứ, đang nhìn xem định gắp gì, đột nhiên Lâm Trọng Đàn
dùng muỗng múc một miếng đậu hũ cho ta, "Cái này ăn ngon, nếm thử xem."
Thình lình quan tâm làm ta hơi giật mình, còn chưa kịp nói chuyện, bên cạnh
đã vang lên tiếng của tam thẩm, "Ai da, Đàn Sinh thật là biết lo lắng
cho đệ đệ."
Rõ ràng vừa nãy ở trên xe ngựa, Lâm Trọng Đàn vẫn
luôn không để ý tới ta, hiện tại lại giả vờ làm một ca ca lương thiện.
Ta âm thầm tức tối, nhưng ngại người nhà tam thúc còn ở đây, chỉ có thể
thuận theo gật đầu, "Cảm ơn Nhị ca ca."
Cùng ngày trở về, vết
thương vừa mới khép lại ở chân không sai biệt lắm liền vỡ ra, ta không
cho Lương Cát đi kêu đại phu, chỉ có thể chính mình nhịn đau, cũng không biết là bị nhiễm cảm hay là do ban ngày bị gió thổi, tới ban đêm, ta cả người phát sốt, nằm im ở trên giường không thể động đậy.
Trong lúc mê man, ta nghe được Lương Cát cùng người nào đó nói chuyện.
Trán ta phảng phất như có đồ vật gì đó mát lạnh chạm vào, bởi vì người ta
quá nóng, cho nên đồ vật hơi lạnh kia mà nói, quả thực là bảo vật. Ta
duỗi tay gắt gao bắt lấy không bỏ, còn lấy gương mặt cọ qua cọ lại, hy
vọng có thể giảm bớt trên người khó chịu.
"A! Xuân thiếu gia, đây là......"
"Không sao, ngươi đi tìm quản gia bảo thỉnh đại phu đi, hắn hàn khí nhập thể, không thỉnh đại phu tới xem là không được."
"Vậy làm phiền nhị thiếu gia ngồi ở đây chăm sóc Xuân thiếu gia, nô tài lập
tức liền đi báo. Nếu tay nhị thiếu gia bị nắm đau, có thể lấy búp bê vải này cho Xuân thiếu gia cầm."
"Đây là cái gì?"
"Xuân thiếu gia tự may búp bê vải đó, ngài ấy thích lắm, thường xuyên đặt ở bên gối cùng nhau ngủ."
Bên tai thanh âm liên tục không ngừng, ta ngại ồn ào, mở miệng bảo bọn họ
không cần nói chuyện. Trong phòng quả nhiên chợt an tĩnh, ta cầm tân bảo vật rồi dùng mặt đè ép xuống, mơ màng hồ đồ ngủ thiếp đi.
Ngày
thứ hai, ta vừa mở mắt, liền bắt gặp cái mặt to bự của Lương Cát, sợ tới mức co rụt lại vào trong góc giường, mà động tác này làm ta lập tức
phát hiện eo đau, lưng đau mà đầu cũng đau.
Lương Cát thấy ta
tỉnh lại, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, "Xuân thiếu gia, ngưòi rốt cuộc
tỉnh. Nếu không tỉnh, ta lại phải đi kêu đại phu."
"Ta sinh bệnh sao?" Ta mở miệng phát hiện thanh âm chính mình cũng là nghẹn ngào.
"Đúng vậy, Xuân thiếu gia người mau khỏe đi, mấy ngày nữa Thái Học khai giảng rồi, người không thể để chậm trễ được."
Lương Cát nhắc nhở ta, ta chính xác không thể làm gián đoạn việc nhập Thái
Học đọc sách, cho nên ta cố gắng thu thập tâm tình cho tốt, trừ bỏ mỗi
ngày hướng tam thúc tam thẩm thỉnh an, ngày thường đều chỉ ở trong phòng đọc sách.
10 ngày sau, ta cùng Lâm Trọng Đàn hòa mình với những tân sinh khác nhập Thái Học.