Bên ngoài mưa to gió lớn, trong nội điện lại chỉ có tiếng ta nhẹ nhàng
khóc nức nở, sau một hồi Lâm Trọng Đàn mới mở miệng phát ra thanh âm
thật thấp, hắn như là khó có thể mở miệng, tiếng nói có chút khẩn
trương, "Ta không thể rời khỏi nơi này."
Ta ngây ra, chậm rãi
duỗi tay đẩy hắn, sau đó tự mình dùng mu bàn tay chà lau nước mắt trên
mặt, thấp giọng nói: "Những lời vừa rồi ngươi hãy coi như chưa từng nghe thấy đi, về sau cũng đừng đến tìm ta nữa."
"Tiểu Địch."
Lâm Trọng Đàn mới vừa nói hai chữ ta liền cắn răng nhìn về phía hắn, "Ai là Tiểu Địch? Lâm Trọng Đàn, ngươi đừng có suốt ngày gọi sai tên ta nữa.
Ngươi đi đi, nếu ngươi không đi thì để ta đi."
Lông mày Lâm
Trọng Đàn nhíu chặt rồi lại chậm rãi buông ra, hai tròng mắt ẩn dưới
hàng mi dài hình như có nét giãy giụa và thống khổ. Ta không thèm nhìn
hắn nữa, một lần nữa nằm trở về đưa lưng về phía hắn.
Cùng nhau
diễn xiếc lá mặt lá trái, ai cũng đều càng diễn càng thật, Lâm Trọng Đàn tốt nhất nên diễn thật một chút. Ta không tin hắn và Thái Tử có thể tín nhiệm lẫn nhau đến mức nguyện ý giao hết việc sau lưng cho đối phương.
"Ta có một số việc cần thiết phải làm, ta cam đoan với ngươi, chờ khi ta làm xong sẽ không ai có thể khi dễ ngươi được nữa."
Ta không quan tâm tới lời của Lâm Trọng Đàn, có người canh giữ ở chỗ tối
nên ta cũng không sợ hắn có thể giết ta một lần nữa, cứ thế mơ màng ngủ
thiếp đi. Chờ ta tỉnh lại thì mưa bên ngoài đã sớm ngừng, Lâm Trọng Đàn
cũng không thấy đâu nữa.
Ta cúi đầu sửa sang lại quần áo cho
tốt, liếc mắt liền thấy lọ thuốc mỡ trên bàn, nghĩ nghĩ một chút ta
quyết định thu lọ thuốc mỡ vào trong ống tay áo.
Lại qua ba ngày, ta ở trong lâu Nghênh Hà nhìn thấy thứ huynh Đoạn Thừa Vận của Đoạn Tâm Đình.
Khi Đoạn Thừa Vận bị thỉnh đến phòng của ta thì rõ ràng có chút kinh hoảng, tuy hắn đã nhậm chức ở trong triều nhưng cũng chỉ là một tiểu quan hàng thất phẩm. Trong kinh thành không thiếu nhất chính là hạng người có
quyền thế, cho nên hắn vừa đến liền hỏi: "Không biết sau bình phong sau
là vị quý nhân nào? Nếu lúc trước có chỗ đắc tội thì tại hạ trước hướng
quý nhân nhận lỗi."
Ta liếc Tống Nam bên cạnh một cái, hắn liền
hiểu ý mà cố tình ép thanh âm tới cực trầm để làm cho người nghe không
nhận ra nguyên âm, "Đoạn đại nhân không cần câu nệ như vậy, chủ tử nhà
ta thỉnh ngươi lại đây là có việc muốn nhờ."
Vì ta cách Đoạn
Thừa Vận một bức bình phong nên cũng không biết vẻ mắt hắn lúc này như
nào, chỉ nghe ra được trong giọng hắn có chút hoài nghi.
"Ta có chỗ nào có thể giúp được quý nhân?"
"Đoạn đại nhân có một nhị đệ đúng không?"
Đoạn Thừa Vận nghe Tống Nam đề cập tới Đoạn Tâm Đình thì ngữ khí lập tức
đông cứng một chút, "Đúng vậy, vì sao quý nhân lại hỏi đến đệ đệ của
ta?"
"Chủ tử nhà ta nghe nói Đoạn nhị thiếu gia sinh bệnh nên
rất là lo lắng, muốn hỏi Đoạn đại nhân một chút xem liệu bệnh của Đoạn
nhị thiếu gia đã có khởi sắc gì chưa?"
Gần như Tống Nam mới vừa
nói xong là Đoạn Thừa Vận liền không khách khí mà nói: "Các hạ lo lắng
cho đệ đệ của ta như vậy thì sao không trực tiếp gửi thiệp mời đến phủ?
Tội gì đem ta mang đến nơi này, dưới lầu hãy còn diễn xướng, ta phải đi
đây."
Tên Đoạn Thừa Vận này đúng là có quan hệ rất kém với Đoạn
Tâm Đình. Ta không chỉ có bảo Tống Nam đi tra xét Đoạn Thừa Vận mà cũng
bảo Nhiếp Văn Nhạc tra xét lần nữa, hai người báo lại cũng không khác
lắm.
Đoạn Thừa Vận là do nha hoàn hồi môn của Đoạn phu nhân sinh ra, nói đến chuyện này thì đây là một nỗi gièm pha của hắn. Trước khi
Đoạn phu nhân hoài thai Đoạn Tâm Đình thì có hoài một thai nhi khác, vì
nàng mang thai nên không có cách nào hầu hạ Đoạn lão gia, liền sai nha
hoàn của hồi môn của chính mình khai mặt.
Nào biết nha hoàn này
không bao lâu sau cũng có mang, đây vốn là chuyện song hỷ lâm môn, nhưng khi Đoạn phu nhân hạ sinh thì thai nhi lại chết yểu.
Những uẩn
khúc trong đó không thể điều tra rõ, nhưng Đoạn Thừa Vận vừa mới sinh
được ba ngày thì mẫu thân hắn đã bị đưa về nhà cũ của Đoạn gia, từ đó
đến nay dù là cái danh di nương cũng không có.
"Đoạn đại nhân
đừng nóng vội, chủ tử nhà ta còn chưa nói xong. Thật không dám giấu
giếm, chủ tử nhà ta đã hâm mộ Đoạn nhị thiếu gia hồi lâu, đáng tiếc vẫn
luôn không có cơ hội thân cận, gần đây mới biết được Đoạn nhị thiếu gia
sinh bệnh. Chủ tử nhà ta nguyện ý chữa cho ngài ấy, mang Đoạn nhị thiếu
gia đi biệt trang tĩnh dưỡng." Tống Nam khi nói cũng sai người ấn Đoạn
Thừa Vận ngồi trên ghế, Đoạn Thừa Vận không muốn nghe cũng phải nghe.
Dân phong Bội triều gần đây đã thoáng hơn xưa, chuyện nuôi luyến đồng xảy
ra không ít, nhưng đó là chuyện của mấy nhà quý tộc. Nếu là có nhà quý
tộc nào nuôi luyến đồng cũng sẽ giấu kín không nói ra, cho dù người
ngoài biết thì mấy người đó vẫn sẽ nói chúng ta chỉ là quan hệ huynh đệ
tốt, về sau vẫn sẽ cưới vợ sinh con.
Đoạn Thừa Vận nghe rõ Tống
Nam nói xong thì sau một lúc lâu cũng không có mở miệng, hắn tuyệt đối
không phải kẻ ngu dốt, hẳn là đã nghe hiểu ngụ ý của Tống Nam.
"Thật ra Đoạn đại nhân không cần khó xử như vậy, bệnh tình Đoạn nhị thiếu gia mãi không khỏi nên cả nhà trên dưới đều vì thế mà lo lắng không thôi.
Chủ tử nhà ta nguyện ý ra tay giúp đỡ là chuyện tốt, tốt cho cả Đoạn phủ và Đoạn đại nhân. Đoạn nhị thiếu gia ốm yếu như vậy, nếu không ở trong
phủ ỷ lại huynh trưởng nữa sẽ được chủ tử nhà ta chiếu cố, đến lúc đó
Đoạn đại nhân càng có nhiều tinh lực hơn mà lo việc nước, tự nhiên quan
vận cũng sẽ ngày càng hanh thông."
Hô hấp Đoạn Thừa Vận trở nên
dồn dập, cả người tựa hồ đều trở nên nôn nóng, "Ngươi...... Chủ tử nhà
ngươi rốt cuộc là người phương nào? Sao lại nói chuyện hoang đường như
vậy...... Các ngươi định làm gì? Sao lại che mắt ta lại, buông ra......"
Lời nói chưa hết hắn đã nhắm lại miệng.
Ta từ sau bình
phong thò tay ra, có người đến ấn tay Đoạn Thừa Vận lên ống tay áo ta.
Đầu tiên hắn ngây ra, theo sau lại cẩn thận sờ hoa văn trên tay áo.
Tống Nam hỏi: "Đoạn đại nhân đã thăm dò ra chưa?"
Hoa văn trên tay áo ta là thứ chỉ được thêu trên quần áo của hoàng tử, người khác nếu tự ý may mặc sẽ phạm phải tội chém đầu.
Đoạn Thừa Vận bỗng nhiên buông tay, kế tiếp ta nghe được tiếng đầu gối dập
xuống trên mặt đất, thanh âm của Đoạn Thừa Vận so với lúc nãy càng thêm
sợ hãi, "Vi thần thỉnh an hoàng tử, nhưng không biết là vị hoàng tử nào
ạ?"
"Cái này ngươi không cần biết, chỉ cần biết chủ tử nhà ta
thật sự thích Đoạn nhị thiếu gia, coi như châu báu mà đối đãi, muốn kim
ốc tàng kiều thôi." Tống Nam nói.
Hít thở của Đoạn Thừa Vận trở nên dồn dập, "Nhưng...... Nhưng phụ thân ta, hắn sẽ không......"
"Đoạn đại nhân, Đoạn nhị thiếu gia hiện giờ bệnh thành như vậy, hẳn là Đoạn
lão gia rất muốn chữa khỏi, Đoạn đại nhân chỉ cần khiến Đoạn lão gia tin tưởng có một vị thần y ở nơi khác, sau đó đưa Đoạn nhị thiếu gia ra
khỏi kinh thành, chuyện kế tiếp không cần nhọc Đoạn đại nhân quản." Tống Nam dừng một chút, "Mẫu thân Đoạn đại nhân hẳn là còn ở nhà cũ tại nông thôn đi? Ngươi và mẫu thân ngươi đã cốt nhục chia lìa nhiều năm, Đoạn
đại nhân không nhớ mẫu thân sao?"
Tiếng xướng 《 Vọng Mẫu Đài 》ê ê a a truyền vào trong phòng.
Đoạn Thừa Vận không nói gì nữa, nhưng ta biết hắn đã động tâm, liền bảo Tống Nam đưa người ra ngoài. Ở trong kinh thành thì không thể trắng trợn
trói người, nhưng ra khỏi kinh gặp sơn phỉ cướp bóc là chuyện rất bình
thường.
Sau khi Đoạn Thừa Vận rời đi, ta liền thay mãng bào trên người thành quần áo tầm thường, từ cửa sau của lâu Nghênh Hà lên xe
ngựa. Ta cũng bảo Tống Nam lên theo, hắn vào xe ngựa xong thì ngồi ngay
ngắn ở vị trí cách xa ta nhất.
"Có phải ngươi cảm thấy ta rất xấu xa không?" Ta thình lình hỏi hắn.
Tống Nam nhìn về phía ta, "Thuộc hạ cũng không có......"
Ta ngắt lời hắn nói, "Lúc này ngươi không cần xưng chủ tử thuộc hạ với ta
làm gì, ngươi là Tống Nam, ta là Khương Tòng Hi, chỉ thế mà thôi."
"Thuộc hạ không dám." Tống Nam trả lời.
"Ngươi nếu thật sự không dám thì sẽ không từ tướng quân bị biếm thành người
bên cạnh ta. Ngày sau Thái Tử đăng cơ, nếu vận khí ta tốt thì ngươi sẽ
tốt theo, nhưng nếu là không tốt thì có thể cả đời sẽ chịu giam cầm hoặc mệnh tán hoàng tuyền. Giờ ta cho ngươi chọn giữa hai con đường: một là
nói toàn bộ chuyện của ta với Thái Tử hoặc phụ hoàng, nếu là nói cho
Thái Tử thì hắn hẳn là sẽ trọng dụng ngươi; Hai là đi theo ta, giờ ta
không thể cho ngươi cái gì, nhưng ta sẽ trăm phần trăm tín nhiệm ngươi,
trong tương lai có ta một ngày thì tất có ngươi một ngày."
Ta rũ xuống mi mắt, tự giễu mà cười, "Kỳ thật nếu ta là ngươi thì sẽ chọn
điều thứ nhất, đi theo một hoàng tử không có thực quyền lấy đâu ra chỗ
tốt chứ?"
Thanh âm trầm thấp của Tống Nam vang lên, "Nếu ta đã
gọi ngươi là chủ tử thì ngươi chính là chủ tử của ta, Tống Nam ta xưa
nay không bao giờ có ý niệm một lòng hai chủ, hiện tại không có, về sau
cũng sẽ không có."
Từ mấy năm trước lúc thấy Tống Nam dẫn người
đi diệt phỉ là ta đã mơ hồ nhìn ra bản tính người này, miệng hắn hư
nhưng người không xấu. Mấy năm nay hắn sa cơ như vậy cũng chỉ là do họa
từ miệng mà thôi.
Người tâm thiện sẽ thẳng thắn thành khẩn, người tâm ác sẽ nói lời lẽ giả dối ngon ngọt, người tham quyền sẽ luôn yếu thế.
Ta nghiêng đầu nhẹ nhàng cười với Tống Nam, "Cảm ơn ngươi."
Lúc này xe ngựa ngừng lại, ta đẩy cửa sổ xe ra một khe hở nhỏ, phát hiện thì ra đã tới địa điểm ta hẹn gặp Nhiếp Văn Nhạc.
Vừa thấy Nhiếp Văn Nhạc ta liền lấy lọ thuốc mỡ trong tay áo mà Lâm Trọng
Đàn tặng ta đưa cho hắn, "Ta muốn cho thôi tình dược vào trong này,
ngươi có thể làm được không?"