Ta không uống tí rượu nào cho nên có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ
từ cánh môi hắn. Ngón tay đang đặt trên mặt ta của Lâm Trọng Đàn không
biết từ khi nào đã chuyển thành vân vê vành tai của ta, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn, phần da tiếp xúc đó cảm giác như nóng đến sắp cháy
rồi.
Lâm Trọng Đàn vì sao lại hôn ta?
Vì hắn uống say sao?
Ta từ từ lấy lại tinh thần liền lập tức muốn đẩy hắn ra, nhưng hiện tại ta đâu còn sức lực gì, ta thử đẩy mấy lần cũng không ăn thua, ngược lại
cánh môi ta còn bị hắn hung hăng đè ép hơn nữa, một tay hắn giữ chặt eo
ta như là không muốn cho ta trốn.
Hành vi này của Lâm Trọng Đàn
làm chút lý trí còn sót lại trong ta hoàn toàn đứt đoạn, ta theo bản
năng cắn thật mạnh xuống chiếc lưỡi đang cố gắng xâm nhập khoang miệng
ta để bảo vệ chính mình. Sau khi Lâm Trọng Đàn ăn đau mà biết điều lui
ra, ta vẫn chưa hết hoảng sợ, không kịp nghĩ ngợi gì ta liền nâng tay
cho hắn ăn ngay một cái tát lên khuôn mặt mà mọi người vẫn luôn khen
ngợi là tuyệt sắc.
"Chát --"
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Mặt Lâm Trọng Đàn tuy rằng không bị ta đánh quá mạnh, nhưng thanh âm vang
vọng như vậy làm ta cùng hắn đồng thời dừng lại. Ta đánh xong thì tay
không khỏi hơi hơi cuộn tròn lại, đầu óc ta là một mảnh hỗn loạn. Thấy
hắn liếc ta, ta càng sợ đến co rúm lại, một câu cũng nói không nên lời.
Lâm Trọng Đàn xoáy thật sâu con mắt mà nhìn ta chằm chằm, cũng không nói gì, một lát sau hắn trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này ta cũng không có phát hiện ra Lâm Trọng Đàn sau khi bị ta đánh có
vẻ mặt như nào, ánh mắt hắn vốn không phải phẫn nộ, cũng không phải bi
thương, mà là tràn ngập sự chán ghét.
Đợi một lúc thì người ta
đã có chút sức lực, tay chân không còn tê dại như lúc nãy nữa, ta ngay
lập tức thay quần áo, bước chân vội vàng rời khỏi học túc của Lâm Trọng
Đàn. Bạch Li và Thanh Cù lúc nhìn thấy ta có hô gọi ta một tiếng, ta
cũng không đáp lại, không quay đầu mà đi thẳng một mạch.
Trở về
học túc của mình, ta liền trực tiếp chui vào trong chăn. Lương Cát nhìn
thấy bộ dạng của ta thì tỏ vẻ khiếp sợ, vội vàng tiến đến mép giường,
"Xuân thiếu gia, người sao tóc ướt hết thế này? Không lau khô mà đi ngủ
ngay sẽ đau đầu mất."
Hắn lại vội đi lấy khăn lau tóc cho ta.
Ta chui ở trong chăn, thân thể như cũ run rẩy. Mãi cho đến khi Lương Cát
đã lải nhải bên cạnh ta được ba mươi phút về chuyện giữ gìn thân thể, ta mới nhịn không được ngắt lời hắn, "Lương Cát, ta mệt rồi."
"Được rồi xong ngay đây, Xuân thiếu gia, mau lau cho khô tóc nhanh nào."
Lương Cát một bên giúp ta lau tóc, một bên hỏi ta, "Xuân thiếu gia,
không phải người đến chỗ nhị thiếu gia bên kia dùng bữa tối sao, sao lại còn tắm ở đó nữa vậy? Chả phải lúc tan học trở về người đã tắm rồi
sao?"
Ta không muốn trả lời.
Lương Cát không nghe được đáp án, một hồi lại nói: "Xuân thiếu gia, đêm nay người đã ăn mì trường thọ chưa?"
"Không ăn."
Nghe được ta trả lời, Lương Cát lập tức kêu lên, "Như vậy sao được? Sinh nhật nhất định phải ăn mì trường thọ chứ."
Ta thật sự mệt mỏi không thôi, đành ấn xuống bàn tay còn đang giúp ta lau
tóc, "Lương Cát, ta thật sự rất mệt, ngươi để ta ngủ đi, một lần không
ăn mì trường thọ cũng không sao đâu mà."
"Nhưng mà......" Lương
Cát còn định nói gì, nhưng hắn giống như cũng nhìn ra vẻ mỏi mệt trên
mặt ta, "Được rồi, vậy Xuân thiếu gia đi nghỉ đi."
Sau khi hắn
rời đi, ta nhắm hai mắt lại, trong đầu vẫn không ngừng thoáng hiện lên
hình ảnh Lâm Trọng Đàn hôn môi với ta. Rõ ràng chuyện đã qua một lúc lâu rồi, nhưng ta cảm giác hơi thở của hắn vẫn như đang quẩn quanh bên môi
ta vậy.
Ấm áp và mang theo chút hương vị dược liệu.
Bởi
vì phát sinh chuyện lần này, ta không còn dám đi tìm Lâm Trọng Đàn nữa,
ta cũng không muốn đi suy đoán xem vì sao đêm đó hắn lại làm loại chuyện như thế. Đương nhiên đối với việc Thái Tử làm với ta, ta cũng không có
cách nào dám kể nó ra ngoài, hắn vốn là con thiên tử. Nếu để cho người
khác biết hắn căm ghét ta, chỉ sợ những tháng ngày sau này của ta ở Thái Học càng không được tốt đẹp.
Sau hai ngày sinh nhật chính là
Tết Trung Thu, đây là ngày các gia đình đoàn viên, Thái Học tất nhiên
được nghỉ nên ta không thể không trở lại nhà tam thúc. Ngày nghỉ hôm ấy, vì tránh cảm thấy xấu hổ, ta đã cố ý không cùng Lâm Trọng Đàn trở về,
nhưng cho đến bữa tối ta mới biết Lâm Trọng Đàn vốn không hề hồi phủ.
Tam thúc đã vào cung tham gia cung yến, bàn ăn chỉ có ta, tam thẩm cùng
đường đệ đường muội mấy người. Đường đệ hỏi tam thẩm tại sao Lâm Trọng
Đàn không về nhà, tam thẩm chỉ cười mỉm nói: "Lần này Thái Tử điện hạ
chủ trì tổ chức cung yến, Đàn Sinh phải vào cung hỗ trợ đó."
Nghe thấy tin tức này, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng cảm thấy
trong lòng giống như có một cảm xúc khác đang nhen nhóm.
Hết kỳ nghỉ phép, một tháng này ta đều không đi tìm Lâm Trọng Đàn, mãi cho đến ngày nọ ta ngoài ý muốn đụng phải.
Kinh thành vào thu, thời tiết chuyển lạnh, bởi vì ta không viết nổi tí văn chương nào nên bị điển học phạt quét hoa quế viên.
Ta cầm theo một cái chổi đi vào, quét được một nửa, phát hiện trong đình
hóng gió ở hoa quế viên đang có người. Ta vốn dĩ đã chuẩn bị tránh đi,
nhưng đột nhiên lại nghe được một tiếng gọi mềm như bông "Đàn Sinh ca
ca".
Ta ngây ngốc ngay tại chỗ, quay đầu nhìn về phía đình hóng gió.
Trong đình có hai người đang một đứng một ngồi, một người thiếu niên có vóc
dáng nhỏ lùn đang ngồi, ngón tay hắn đặt ở trên dây đàn, một thiếu niên
thân hình cao dài khác thì đang đứng, hình như đang chỉ cho đối phương
cách đánh đàn.
Người có thân hình cao dài đó không ai khác chính là Lâm Trọng Đàn.
Mấy ngày không gặp hắn, hắn giống như lại cao thêm nhiều, quả thật hắn trổ mã đến long chương phượng tư*, nhan như Tống Ngọc*.
* long chương phượng tư: phong thái xuất chúng
* Tống Ngọc: một trong Tứ đại mỹ nam thời xưa của Trung Quốc
Còn người thiếu niên đang đánh đàn kia ta chưa gặp bao giờ, hắn đang ngửa
đầu cùng Lâm Trọng Đàn nói chuyện. Tiếng hắn đứt quãng truyền ra, nghe
như đang cùng Lâm Trọng Đàn làm nũng, "Đàn Sinh ca ca, ta làm thế nào
cũng đàn nghe không hay...... Ngươi xem, ngón tay cũng đều đỏ rồi đây
này."
Ta nghe không rõ Lâm Trọng Đàn nói gì, nhưng hắn hình như
đang an ủi thiếu niên kia. Sau một lúc lâu, hắn cong lưng xuống, làm mẫu cho thiếu niên kia làm thế nào để đàn đoạn vừa rồi.
Ta vẫn luôn biết Lâm Trọng Đàn có tài đánh đàn tuyệt hảo, nhưng ta chưa bao giờ
nghe hắn đánh đàn. Cao sơn lưu thủy tri âm*, từng âm như nước chảy mây
trôi theo bàn tay hắn gảy ra, ta dù đứng ở nơi xa cũng vì âm thanh này
mà rung động, càng đừng nói đến vị thiếu niên cách hắn gần như kia.
* Cao sơn lưu thủy tri âm: Cao sơn lưu thủy nghĩa đen là núi cao và vực
sâu, nghĩa bóng là cảnh đẹp hữu tình, đây cũng là tên của một trong thập đại danh khúc cổ đại Trung Hoa.
Còn "tri âm" là chỉ sự tinh thông về âm luật.
Người thiếu niên này vẫn luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Trọng Đàn, đến
khi Lâm Trọng Đàn tấu xong, hắn duỗi tay ôm lấy vòng eo của Lâm Trọng
Đàn, ngửa đầu, vẻ mặt thập phần hờn dỗi, "Đàn Sinh ca ca, ngươi đàn nghe hay như vậy, ta nghe đến mê mẩn mất rồi, ngươi dạy ta nha."
Quân tử phi lễ chớ nhìn, ta liền định bước nhanh tránh đi, nhưng ngay sau đó ta thấy được Lâm Trọng Đàn nâng tay sờ đầu của thiếu niên.