Lương Cát lúng túng nói: "Ta cũng không biết nữa, có thể là do ngày hôm qua ta buồn ngủ quá, cho nên......"
Hắn còn chưa nói xong đã bị ta ngắt lời.
Lần đầu tiên ta lạnh giọng răn dạy Lương Cát, "Lương Cát, ngươi vẫn còn
muốn nói dối ta sao? Lúc ngươi lấy tranh ta còn cố ý hỏi ngươi có phải
cầm tranh 《 ngày mùa hè đêm đàm 》hay không, lúc đấy ngươi đã nói như thế nào với ta?"
Lương Cát bị ta ép hỏi, sắc mặt trắng nhợt, chợt
quỳ xuống trên mặt đất, "Xuân thiếu gia, thực xin lỗi, là ta tự ý thay
đổi tranh."
"Vì sao?" Ta không dám tin tưởng mà nhìn Lương Cát.
Lương Cát cúi đầu, trong thanh âm đã có tiếng khóc nức nở, "Ta không muốn
Xuân thiếu gia bị mắng nữa, mấy điển học đó lúc nào cũng giáo huấn
người, ta cứ nghĩ...... Nếu đem nộp bức họa kia, bọn họ khẳng định sẽ
khen người. Xuân thiếu gia, ta cũng không dám nữa đâu, ngưòi tha thứ cho ta lần này đi."
Hắn lết đầu gối nhích dần đến gần ta, duỗi tay bắt lấy ống tay áo của ta.
Lương Cát là thư đồng của ta, có đôi khi cũng cùng ở trong phòng học với ta,
những lúc ta bị điển học mắng thì hắn cũng sẽ bị mắng lây.
Ta im lặng thật lâu không nói chuyện, sắc mặt Lương Cát càng ngày càng trắng. Một lát sau, hắn vậy mà bắt đầu dập đầu liên tiếp xuống mặt đất, ta sợ
tới mức vội vàng ngăn hắn lại.
"Ngươi điên rồi sao? Không sợ sẽ dập hỏng đầu luôn à?."
Bởi vì dập hai cái mạnh mà giờ trán Lương Cát đã sung u một tảng lớn, hắn
nước mắt lưng tròng mà nhìn ta, "Xuân thiếu gia, người tha thứ cho ta
lần này đi mà, ta thật sự sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa." Hắn
dứt lời, lại muốn giơ tay tát chính mình.
Ta kéo tay hắn, "Đủ rồi!" Nửa câu sau thanh âm có chút khô khốc, yết hầu ẩn ẩn đau, "Lần sau không cần như vậy nữa."
Minh điển học không phát hiện 《 đêm du Tết Khất Xảo 》 không phải do ta vẽ,
ta cũng không giải thích, ta muốn chuyện này cứ như vậy im ắng mà qua
đi.
Dù sao cũng chỉ là một bức họa, điển học rồi sẽ quên mà thôi.
Nhưng ta không dự đoán được là Minh điển học lại thật sự thích bức《 đêm du
Tết Khất Xảo 》kia như vậy, hắn thậm chí còn tự mình khắc cho ta một con
dấu.
"Xuân Địch, lại đây, đây là con dấu ta kêu người làm cho
ngươi, có thích không?" Minh điển học rất phấn khởi, mặt mày lộ rõ vẻ
hớn hở, "Ta thấy bức họa kia của ngươi không có con dấu, còn con dấu này là ta trân quý từ rất lâu rồi, dấu đẹp mới xứng tranh xinh."
Ta cầm lấy con dấu, chân tay luống cuống mà đứng. Minh điển học thấy ta
bất động mãi, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Không thích ư?"
"Không phải vậy!" Ta định trả lại con dấu cho Minh điển học, con dấu này vừa
nhìn là biết nó được làm từ vật liệu không hề tầm thường, "Vật này quá
quý trọng, ta không thể nhận."
"Tên ngươi cũng khắc lên rồi, vật này chính là của ngươi. Ta còn cất công nhờ Thái Phó viết chữ, còn ta
đem đi khắc. Ngươi nhìn xem có thích hay không?" Minh điển học lại giơ
chữ trên dấu lên cho ta xem.
"Lâm Xuân Địch" ba chữ như rồng bay phượng múa hiện trên con dấu.
"Thích ạ." Ta đành nói dối.
Minh điển học nghe ta nói thích, cười đến càng hòa ái hơn, "Thích là tốt
rồi, ta còn sợ ngươi không thích. Nếu ngươi cảm thấy con dấu này của ta
không tệ, vậy liền lấy nó đóng trên tranh của mình đi."
Ta đối
diện với ánh mắt đầy thưởng thức và chờ mong của Minh điển học, yết hầu
lại có cảm giác như lúc ở phòng học, bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Ta nói không nên lời, như là bị ma quỷ ám ảnh, ta làm một chuyện mà đến ta cũng chẳng thể lý giải nổi——
Ta đóng một dấu tên của mình lên bức《 đêm du Tết Khất Xảo 》 kia.
"Xuân thiếu gia, mời uống trà." Bạch Li châm cho ta một ly trà, "Thiếu gia
phải một chút nữa mới trở về, ngài ấy bị nhóm tiến sĩ kêu đi hỗ trợ ạ."
"Ồ, được, vậy ta ở chỗ này ngồi chờ một lát." Ta có chút mất tự nhiên mà tránh đi ánh mát của Bạch Li.
Ước chừng ba mươi phút sau, Lâm Trọng Đàn rốt cuộc trở về. Hắn phỏng chừng
đã nghe được chuyện ta tới đây từ chỗ bọn Thanh Cù, bởi vậy khi nhìn
thấy ta, trên mặt hắn không có vẻ gì kinh ngạc lắm.
"Ngươi chờ ta một chút, ta đi thay quần áo." Hắn nói.
Ta cũng chưa biết mở miệng như nào, chỉ có thể gật gật đầu.
Lâm Trọng Đàn rất mau đã thay xong quần áo, bởi vì đang là đêm hè, hắn ăn
mặc khá mỏng manh, trên người là một bộ xiêm y không mới không cũ màu
xanh lá. Hắn nhấc ấm trà, tự rót cho mình một ly trà nguội để uống thuốc viên, xong xuôi đâu đấy mới ngước mắt nhìn về phía ta, "Ngươi hôm nay
không mang sách tới, xem ra là có chuyện khác tìm ta, chuyện gì?"
Người này thật là quá mức thông tuệ.
Ta không thể không thừa nhận.
Ngón tay đặt ở trên đùi ta không tự giác mà nắm chặt, ta không mở miệng, Lâm Trọng Đàn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ở bên chờ.
"Ta
tới tìm ngươi là vì bức họa kia." Không biết qua bao lâu, ta rốt cuộc
lấy hết can đảm, "Ta...... Ta...... Thực xin lỗi, ta lỡ đem tranh ngươi
vẽ nộp lên thay cho bài về nhà, Minh điển học không phát hiện tranh kia
không phải ta vẽ, hắn còn tặng cho ta một con dấu......"
Ta đem toàn bộ sự việc nói ra ngoài, bởi vì không dám nhìn vẻ mặt của Lâm Trọng Đàn nên khi nói chuyện ta vẫn luôn cúi đầu.
Mà câu kế tiếp Lâm Trọng Đàn nói làm ta cơ hồ là ngay lập tức ngẩng đầu.
"Bức 《 đêm du Tết Khất Xảo 》 kia sao? Bức họa đó nếu đã tặng cho ngươi rồi thì ngươi thích làm gì với nó cũng được mà."
Biểu tình hắn nhàn nhạt, phảng phất như chuyện này vô cùng bình thường,
giống như cái lần hắn đưa ta lễ vật mà đại ca tặng hắn vậy.
Phản ứng của Lâm Trọng Đàn ngoài dự liệu của ta, ta còn tưởng hắn sẽ rất tức giận mà mắng ta, còn có khả năng sẽ bắt ta đến chỗ Minh điển học nói rõ ràng. Ta không thể không thừa nhận, phản ứng của hắn làm tâm lý sợ hãi
của ta dịu đi phần nào.
Ta hít sâu mấy hơi, "Cảm ơn ngươi, Đàn Sinh."
Lâm Trọng Đàn nghe được ta xưng hô như vậy, trong nháy mắt ngây người, "Vì sao xưng hô như vậy với ta?"
"Không phải bọn họ đều gọi ngươi như vậy sao?" Ta cho rằng ta nói sai, vội vàng sửa miệng, "Ta đây vẫn là......"
"Không có việc gì, ngươi có thể kêu ta Đàn Sinh." Lâm Trọng Đàn nhẹ nhàng cười với ta.
Từ lúc rời khỏi học túc của Lâm Trọng Đàn, tâm tình của ta xưa nay chưa
từng bao giờ nhẹ nhàng như vậy, chuyện này cuối cùng cũng cứ thế trôi
qua, ta không cần lại vì bức họa kia mà trằn trọc, có thể ngủ yên rồi.
Nhưng mà cuối cùng vẫn có chuyện xảy ra.
Minh điển học đột nhiên lén tìm ta, sắc mặt hắn có chút khó coi, "Xuân Địch, ngươi có thể lại vẽ một bức gần giống với bức tranh kia không?"
"Cái...... Sao cơ ạ?" Ta không khỏi nói lắp.
Minh điển học bực bội nói: " Bức họa kia ta có đưa cho mấy tiến sĩ ở thượng
xá xem, bọn hắn nói người vẽ mà không có mười mấy năm bản lĩnh thì không thể nào vẽ nổi bức học này, tuyệt đối không thể do một tên tiểu tử như
ngươi vẽ. Xuân Địch, ngươi lại vẽ một bức giống như này đi, vẽ thật
nghiêm túc vào, vẽ thật đẹp mới trị nổi cái tật xấu thích hoài nghi của
đám người kia."
Ta ngốc tại tại chỗ, một hồi lâu mới nói: "Minh điển học, ta khả năng không có biện pháp......"
Minh điển học quan tâm mà nhìn ta, "Sao thế? Là do không có cảm hứng hay là
tư liệu vẽ tranh không có? Có vấn đề gì ngươi cứ nói với ta. Xuân Địch,
ta kỳ thật vẫn luôn muốn xin lỗi ngươi, ta trước đây vẫn luôn cho rằng
ngươi không thích hợp tới Thái Học đọc sách, nhưng giờ đây ta lại cảm
thấy ở phương diện này ngươi cực kỳ có thiên phú đó."
Nếu Minh
điển học phát hiện ta nói dối, nhất định sẽ rất tức giận đi, hắn sẽ
không còn kêu ta Xuân Địch nữa, cũng sẽ đòi lại con dấu hắn tặng cho ta. Sẽ không bao giờ điển học còn dùng ánh mắt cổ vũ quan tâm nhìn ta khi
đi học nữa.
Ta cắn răng, "Không phải, ta chỉ là yêu cầu nhiều thời gian một chút."
"Thì ra là vì cái này a, không có việc gì, ngươi cứ chậm rãi mà vẽ, không
vội." Minh điển học lại trở nên thực vui sướng, thậm chí còn khẽ ngâm
nga.
Hắn yêu tranh như mạng, lại không biết người đứng ở trước mặt hắn là Lý Quỷ chứ không phải Lý Quỳ.*
* Lý Quỳ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am.
Ta lại đi tìm Lâm Trọng Đàn, lúc này so với lần trước còn khó mở miệng
hơn. Lâm Trọng Đàn nghe được lời ta nói, quả nhiên trầm mặc.
Ta
nhìn thấy phản ứng của hắn, tự nhiên hiểu rõ là chuyện lần này không
xong rồi, nhưng hiện tại ta đã cưỡi lên lưng cọp thì cũng khó leo xuống. Ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải thích cho Minh điển học rồi,
thậm chí lần trước Minh điển học tìm ta mà ta còn không nói thật, ngược
lại dám bảo đảm sẽ vẽ một bức giống 《 đêm du Tết Khất Xảo 》.
Ta không có cách nào, ta lại chỉ có thể cầu xin Lâm Trọng Đàn giúp ta.
Ta giữ chặt ống tay áo của Lâm Trọng Đàn, "Ngươi giúp ta lần này đi mà, lại vẽ một bức thôi."
Hắn không nói lời nào, chỉ là đem ống tay áo từ trong tay ta rút ra. Ta
thấy hắn tâm trạng nóng nảy, thấy bất lực vô cùng, ta bèn da mặt dày mà
ôm lấy hắn.
Lâm Trọng Đàn bị ta ôm, rõ ràng thân thể cứng đờ.
Hiện tại ta quản không được nhiều như vậy, ta chỉ nghĩ phải làm sao để
Lâm Trọng Đàn giúp ta.
"Đàn Sinh." Ta giống như mấy người khác
kêu nhũ danh của hắn, sợ hắn đẩy ta ra, đôi tay ta gắt gao bao lấy hông
hắn. Ta học bộ dáng làm nũng của đôi song sinh đệ đệ, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ quần áo của hắn.
Ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy,
cho dù ở trước mặt mẫu thân ta cũng không làm nũng bao giờ. Bởi vì cảm
thấy thẹn, mặt ta ngăn không được nóng lên, nhưng lòng ta lại sợ hãi, sợ Lâm Trọng Đàn cự tuyệt ta.
Không biết qua bao lâu, mặt ta bị nâng lên.
Lâm Trọng Đàn ngón tay thon dài, đầu ngón tay lành lạnh, buông xuống đôi
mắt bình tĩnh mà nhìn kỹ ta. Ta trong nháy mắt muốn xoay mặt đi, nhưng
cuối cùng ta vẫn nhịn xuống.
Ta không thể để Minh điển học phát hiện ta nói dối được.
"Đàn Sinh." Giọng ta càng thêm mềm mại, nhẹ nhàng gọi hắn.