Tiêu Chiến muốn ở lại căn phòng này, mặc dù nơi này vừa bẩn vừa cũ, lại còn chẳng có giường.
Anh mở tủ quần áo ra, không có chăn, ở góc có một chiếc khăn lông khá lớn.
Chủ tiệm tinh dầu chẳng biết làm sao, gã muốn khuyên rằng tiểu yêu quái
chẳng ở chỗ này, gã cũng không biết tiểu yêu quái đang ở đâu.
Ông chủ đồng ý với Tiêu Chiến ngày mai vẫn sẽ đi tìm Vương Nhất Bác cùng
anh, đi tìm ở tất cả những nơi có thể nghĩ tới, hỏi tất cả những người
đã từng mua bán tinh dầu với tiểu yêu quái, một chút đầu mối thôi cũng
được.
Cùng lúc đó, Paris đang liên tục gọi điện cho nhà điều chế cấp cao nhất, để anh mau chóng quay lại chủ trì đại cuộc.
Chung kết Lễ trao giải Nước hoa đang ở ngay trước mắt, Tiêu Chiến không nhận
một cuộc điện thoại nào cả, năm chữ "Lễ trao giải Nước hoa" trong email
mang theo lưỡi dao sắc bén, đâm vào mắt anh.
Mấy ngày sau đó, rốt cuộc thì chủ tiệm tinh dầu cũng xứng với cái danh hướng dẫn viên Cairo.
Gã đưa Tiêu Chiến đến chợ lớn Khan El-Khalili, hỏi thăm những thương nhân hương liệu kiếm sống ở nơi này.
Bọn họ đều nhớ tiểu yêu quái, trước kia là theo mẹ tới đây, sau đó mẹ không đi nữa thì tự cậu tới bán tinh dầu.
Mỗi lần chỉ có 200ml, có lúc là hai tháng, có lúc là bốn tháng, tinh dầu
của cậu chủng loại hiếm thấy, phẩm chất hạng một, thương nhân hương liệu muốn nhiều hơn, nhưng tiểu yêu quái nói mỗi lần chỉ có thể nhiều như
vậy thôi, nhiều hơn nữa thì sẽ ốm.
Có người nói đến việc trên
cánh tay tiểu yêu quái có lỗ kim, thỉnh thoảng còn thấy được vết bầm tím lớn trên tay trái của cậu, thương nhân hương liệu lén lút bàn luận,
nghi ngờ tiểu yêu quái và vài thanh niên phản nghịch tiêm chích chất
kích thích thành nghiện.
Mặc dù nghi ngờ như vậy, bọn họ vẫn vô
cùng hoan nghênh Vương Nhất Bác tới bán tinh dầu, cậu còn không giỏi mặc cả bằng mẹ của mình.
Mỗi lần đến đều có thể chiếm được hời từ
chỗ tiểu yêu quái, rõ ràng là phẩm loại phải lên đến hàng chục nghìn
bảng Cairo mà vài nghìn đồng đã chấp nhận, tiểu yêu quái bị lừa vẫn rất
vui, muốn đi mua bánh mì ăn.
Tiêu Chiến nghe những chuyện đã qua
của Vương Nhất Bác suốt cả một ngày, đến chạng vạng tối, nhiệt độ Ai Cập vẫn luôn cao, anh lại lạnh đến không còn tri giác.
Suốt đêm qua
không ngủ, Tiêu Chiến căm ghét bản thân, căm ghét "linh cảm" mà anh đã
từng lớn tiếng khao khát, hối hận từng ly rượu đã uống vào người, hối
hận chính mình tâng bốc trí tưởng tượng lại thiếu đi trí tưởng tượng,
hối hận anh đã đòi "Hoa Hồng Điện Hạ" từ cậu.
Nhà điều chế rất muốn chối bỏ suy đoán của mình, nhưng anh không xua đi được suy nghĩ tuyệt vọng.
Ngày hôm nay, miêu tả của từng người đều đang củng cố suy đoán của anh, tất
cả thanh âm đều là phán quyết dành cho Tiêu Chiến, tuyên án cho sự tàn
nhẫn của nhà điều chế, nước hoa mà anh muốn, hoa hồng mà anh tìm.
Không đâu, không đâu, nhất định cậu ấy đang ở một nơi nào đó thôi.
Cửa tủ quần áo rộng mở, Tiêu Chiến cuộn người bên trong, ôm lấy chiếc khăn lông lớn.
Ánh trăng trong veo, một góc cửa sổ nhìn ra ngoài, trên cây xoài có ánh sáng bạc, sắp kết trái rồi.
===
Sau vài ngày, chủ tiệm tinh dầu đưa Tiêu Chiến đến khu phố trước kia Vương
Nhất Bác ở để tìm kiếm, chủ nhà nói cậu chưa về, bây giờ tầng hai đang
cho người khác thuê.
Bước đi trên đường Cairo, nơi này có rất
nhiều người quấn mình bên trong chiếc áo khoác dài để tránh gió tránh
cát, gió cát rất dễ bay vào mắt khiến con người ta không nhịn được mà
rơi lệ.
Chủ tiệm tinh dầu đồng hành cùng Tiêu Chiến lại gạch bỏ
một địa chỉ trên cuốn sổ liên lạc, đột nhiên gã dừng bước, nhìn Tiêu
Chiến rồi nói:
"Cậu Tiêu, tôi lại nhớ ra một chuyện."
Bây
giờ Tiêu Chiến rất sợ những chuyện đột nhiên nhớ ra, muốn cầu xin gã
đừng nói gì nhưng anh nhất định phải biết được hết tất cả manh mối, cho
dù chỉ là một chút xíu khả năng có thể tìm được Vương Nhất Bác.
"Tôi với mẹ của tiểu yêu quái từng có một lần mua bán tinh dầu, rất nhiều
năm trước kia, ở ngay gần với địa chỉ vừa rồi! Là một người phụ nữ xinh
đẹp, tôi hỏi chị ta chồng đâu rồi nhưng chị ta không chịu nói, lòng
phòng bị rất mạnh, còn nói nhà điều chế nước hoa chẳng phải người tốt,
không thể quen biết nhà điều chế. Tôi không hiểu gì, chị ta bèn nói đó
là số mệnh, phải bảo vệ đứa nhỏ, giấu đi, không để thằng bé hiểu biết về nước hoa, không để thằng bé quen biết nhà điều chế, dù sao thì cũng là
một người phụ nữ kỳ lạ."
"Không để Vương Nhất Bác quen biết nhà
điều chế nước hoa? Bảo vệ cậu ấy kín đáo nghiêm ngặt, mẹ sống dựa vào
việc bán tinh dầu, khứu giác nhạy bén, lại không để con trai học cách
điều chế nước hoa với bất kỳ ai, là như vậy phải không?"
"Không
sai, chính là như thế! Có phải là rất kỳ lạ không, khứu giác rất có
thiên phú, cậu cũng biết rồi đấy. Quá kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy lạ, cứ
như là bộ lạc khứu giác trong truyền thuyết vậy..."
Hướng dẫn
viên vẫn còn đang lẩm bẩm một mình, định đi lấy xe thì Tiêu Chiến kéo gã lại, dừng bước, hô hấp nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt như bị
cảm nắng, cả người lảo đảo đổ về sau, dựa lên cánh cửa của cửa hàng bên
đường.
Bộ lạc khứu giác, Tiêu Chiến lập tức nhớ đến câu chuyện
được nhắc đến trong cuốn bút ký, mùi hương có thể thiên biến vạn hoá,
Hoa Hồng Điện Hạ cũng có thể biến hoá!
Tại sao lại ngu ngốc như
vậy, Tiêu Chiến, mày lại ngu xuẩn đến thế, mày tâm tâm niệm niệm muốn đi tìm hương liệu có thể thay đổi, lúc ở đền Hatshepsut lại bỏ sót thông
tin quan trọng nhất, không phải là văn tự tượng hình trên cột đá, mà là
khi mày nói, mày muốn có được tinh dầu thiên biến vạn hoá.
Tiểu yêu quái đột nhiên kéo mày, cậu ấy bảo rằng:
"Đại nhân, vậy anh đưa tôi đến Paris đi."
Tiêu Chiến, vậy mà mày lại không nghĩ đến đáp án đơn giản nhất, trên đời
này, thứ có thể thiên biến vạn hoá chỉ có con người, chỉ có con người mà thôi.
"Anh vừa nhắc đến bộ lạc khứu giác, nói hết cho tôi đi, nói hết tất cả những gì anh biết!"
Chủ tiệm tinh dầu không đọc nhiều sách, chỉ biết sơ sơ về bộ lạc Ai Cập cổ, đây còn là những gì thu thập được trong nhiều năm ở ngành nước hoa này, từng có một vài học giả nghiên cứu về bộ lạc cổ xưa đã nhắc đến khi tới tiệm của gã để tìm tinh dầu cổ, những gì biết được rất ít:
Trong sa mạc có năm bộ lạc, lần lượt khống chế năm giác quan giúp Pharaon, đó là thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và ngôn ngữ. Huyết mạch
chính thống nhất của bộ lạc có những năng lực đặc biệt.
Pharaon
hy vọng có thể khống chế được năm giác quan, vì vậy đã ra lệnh cho phù
thuỷ hạ lời nguyền, muốn các bộ lạc phải vĩnh viễn trung thành tận tâm
cống hiến, một khi phản bội sẽ đời đời kiếp kiếp chịu nguyền rủa.
"Cậu Tiêu, những bộ lạc này đã biến mất từ lâu rồi, tôi làm cái nghề nước
hoa này mới biết được một chút, dù sao thì bộ lạc khứu giác này đã bị
nguyền rủa, phải đời đời kiếp kiếp hiến thân cho nhà điều chế nước hoa."
Chủ tiệm tinh dầu kể chuyện xong, Tiêu Chiến vẫn còn rất nhiều nghi ngờ,
tiểu yêu quái là đời sau của bộ lạc khứu giác, mẹ cậu cũng vậy, hiến
thân cho nhà điều chế nước hoa, thế ban đầu lúc gặp gỡ anh, tiểu yêu
quái là không biết hay không biết hết tất cả?
"Anh còn biết gì nữa không, nghĩ thêm đi!"
"Cậu Tiêu, những gì tôi biết đã nói hết cho cậu rồi, nhiều hơn nữa thì cậu phải thỉnh giáo chuyên gia."
"Đúng! Tôi đi tìm chuyên gia, Vương Nhất Bác cũng đã từng đi viện bảo tàng Cairo rồi!"
===
Tiêu Chiến thử thông qua viện bảo tàng Cairo để liên lạc với học giả nghiên
cứu bộ lạc Ai Cập cổ, thỉnh cầu được chuyển đi và sàng lọc qua nhiều
chỗ, Tiêu Chiến nài nỉ xin xỏ đủ kiểu với phòng liên lạc của viện bảo
tàng, tự xưng mình là nghệ thuật gia đến từ Paris, muốn sáng tác một bộ
phim phóng sự về bộ lạc thần bí của Ai Cập cổ.
Ba ngày sau, sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Tiêu Chiến cũng tìm được người thích hợp.
Philips, học giả khảo cổ Ai Cập, 60 tuổi, ông là người Mỹ, chuyên nghiên cứu
khảo cổ các bộ lạc, đã ở Ai Cập hơn 30 năm, đã từng công bố tác phẩm về
bộ lạc cổ đại Trung Đông.
Giáo sư Philips không mấy quan tâm đến
phim tài liệu của công ty thời trang, ông khéo léo từ chối thỉnh cầu gặp mặt của Tiêu Chiến.
Nhưng ngày nào Tiêu Chiến cũng đứng đợi
trước cửa viện bảo tàng cho đến tận đêm khuya, năn nỉ viện nghiên cứu
khảo cổ chuyển bức thư viết tay cho Philips, nhất định phải là ông tự
tay mở ra.
Cuối cùng cũng nhận được hồi âm vào chạng vạng tối thứ bảy, đích thân giáo sư Philips gọi tới, hẹn chiều chủ nhật gặp Tiêu
Chiến ở sở nghiên cứu của viện bảo tàng.
Tiêu Chiến vô cùng cảm kích, hoàn toàn không nhớ đến việc anh phải trở về Paris nữa rồi.
Bởi vì chạng vạng tối chủ nhật, trận chung kết của Lễ trao giải Nước hoa sẽ được tổ chức ở Học viện Cinquième Sens, nhà điều chế cần phải tự thuật
15 phút, trình bày linh cảm và quá trình sáng tác nước hoa hoa hồng.
Paris như phát điên tìm kiếm nhà điều chế cấp cao nhất của bọn họ, cả ngày
nay Tiêu Chiến chưa trả lời điện thoại, lúc chập tối quay lại căn nhà cũ tắm rửa, anh đặt mua một ít đồ đạc và đồ dùng hàng ngày, dường như định sống luôn ở đây.
Đích thân Robert gọi điện tìm Tiêu Chiến, rốt cuộc thì nhà điều chế cũng nhận điện thoại.
"Tiêu Chiến, ngày mai cậu ngồi chuyến bay sớm nhất quay về, các nhà điều chế
vào được chung kết đều phải có mặt, điều này tương đương với câu trả
lời, đối với việc đánh giá vô cùng quan trọng, cậu không tham gia sẽ là
một tình thế bất lợi cực lớn, giải Vàng lần này chúng ta rất dễ giành
được vào tay!"
"Robert, ngày mai ở Cairo tôi có việc quan trọng."
"Tiêu Chiến, không phải là cậu đi tìm Vương Nhất Bác thôi sao? Tham gia chung kết đã rồi đi sau? Cậu đã bỏ ra biết bao thời gian và tâm huyết cho Bản Requiem Hoa Hồng, chỉ cần cậu tới, giải Vàng chính là món đồ nằm trong
túi của cậu."
Giọng nói của Robert khiến Tiêu Chiến ngẩn người,
anh bắt đầu không nghe được tiếng thúc giục trong điện thoại, tai ù đi,
cảm giác hít thở không thông trong những ngày đầu vừa đến Cairo, tìm
được kẻng tam giác của tiểu yêu quái trong căn phòng này lại quay về.
Giọng Tiêu Chiến lạnh như băng, tựa như đang cười, cười đến nghẹn lời:
"Robert, anh có biết một người có bao nhiêu máu không?"
"Robert, một người có khoảng 4000-5000ml máu, còn nữa, một người một năm có thể
rút máu bốn lần, mỗi lần không được vượt quá 400ml, những điều này anh
có biết không?"
"Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy hả Tiêu Chiến!"
"Tôi nói tôi sẽ không quay về."
Thời gian và tâm huyết tôi bỏ ra vì Bản Requiem Hoa Hồng?
Tôi chẳng bỏ ra cái gì hết, tôi lấy của cậu ấy, cậu ấy dành tất cả cho tôi.
===
Chiều chủ nhật, Tiêu Chiến đến sớm hơn giờ hẹn một tiếng, giáo sư Philips
cũng đến sớm, ông rót cho Tiêu Chiến một ly nước chanh rồi khoá cửa
phòng làm việc lại.
Philips mở lá thư do Tiêu Chiến tự tay viết ra, đi thẳng vào vấn đề:
"Cậu Tiêu, trong thư cậu nói là, có khả năng cậu đã gặp được người của bộ lạc khứu giác à?"
"Vâng thưa giáo sư Philips, chỉ có nói như vậy cháu mới gặp được chú. Bộ lạc
khứu giác bị trúng lời nguyền, đời đời kiếp kiếp phải hiến thân cho nhà
điều chế nước hoa, cháu chính là nhà điều chế. Giáo sư, cháu muốn hỏi
chú một chuyện, có phải là máu của bọn họ có thể biến thành tinh dầu
không? Thiên biến vạn hoá, biến thành tinh dầu mà họ muốn?"
Tiêu
Chiến nói đến trọng điểm, giáo sư Philips lập tức trở nên kích động, ông đã nghiên cứu bộ lạc cổ đại rất nhiều năm, trước giờ chưa từng nghĩ
đến, vậy mà vẫn còn đời sau đang sống.
Bí mật về huyết dịch và
tinh dầu là nội dung cơ mật nhất, giáo sư Philips chưa từng nhắc đến
trong bất kỳ tài liệu công khai nào.
Đôi mắt giáo sư Philips sáng lên, tốc độ nói rất nhanh, cảnh tượng này có biết bao quen thuộc, giống như dáng vẻ khi nhà điều chế nghĩ ra được "Hoa Hồng Điện Hạ" vậy.
Nhà điều chế nước hoa đến từ Paris này, anh nói rất đúng, lẽ nào anh thật
sự đã gặp đời sau của bộ lạc khứu giác hay sao? Hay là một "thương nhân" muốn cướp đoạt bí mật?
Giáo sư Philips rất thận trọng, ông vô cùng do dự, có nên thẳng thắn với Tiêu Chiến không đây.
Bởi vì đã từng xảy ra một tai nạn đáng sợ khủng khiếp, cũng là ở Paris, có
người suy đoán về bí mật giữa tinh dầu và huyết dịch, dẫn đến việc một
người bị nghi ngờ là hậu thế của bộ lạc khứu giác, người đó đã bị "thí
nghiệm khép kín", tàn nhẫn mà lặp đi lặp lại những thí nghiệm.
Từ đây, huyết dịch và tinh dầu trở thành cơ mật, ngậm miệng không nói mới có thể bảo vệ được.
Thấy giáo sư lưỡng lự, Tiêu Chiến bắt đầu không ngừng giải thích về chuyện
anh và Vương Nhất Bác gặp nhau, thẳng thắn, giải thích, khẩn cầu hết lần này đến lần khác, anh không cần tinh dầu, anh chỉ cần tìm được Vương
Nhất Bác.
"Giáo sư, xin chú, cháu cầu xin chú, nói cho cháu biết rốt cuộc là có chuyện gì đi, cậu ấy đang ở đâu vậy?"
Giáo sư Philips thở dài, đi tới tủ sách lấy xuống một quyển bút ký vừa dày
vừa nặng, lật tới vài tờ tài liệu ở giữa rồi đưa cho Tiêu Chiến.
"Cậu Tiêu, cậu đọc được tiếng Pháp không? Xem qua cái này đi đã."
"Đây là bút ký thám hiểm! Giáo sư Philips, cháu đã đọc quyển bút ký này rồi, ở Paris, ngay đoạn này này, phần sau đã bị thất lạc!"
"Đây là những gì tôi phát hiện được ở khu di chỉ sụp đổ đền Hatshepsut, ghi lại một phần truyền thuyết về bộ lạc khứu giác xưa."
Đây là bản sao chép của bút ký, bổ sung cho câu chuyện của Tiêu Chiến:
Vợ của nhà điều chế bị sát hại, nàng là đào phạm của bộ lạc khứu giác, hậu duệ thuần khiết nhất. Trước khi chết người phụ nữ lớn tiếng kêu lên, ta muốn từ giờ trở đi tất cả hoa sen không còn mùi, mang mùi hương của hoa sen đi mất.
Nữ hoàng thích nhất là hoa sen, khoảnh khắc đó, dòng máu chảy ra từ người phụ nữ biến thành tinh dầu hoa sen, tinh dầu hoa
sen chảy dài trong cung điện, Nữ hoàng say sưa, hương hoa sen tràn ngập
khắp lối.
Nữ hoàng ra lệnh cho binh sĩ nhốt nhà điều chế và đứa con của họ lại, từ ngày đó trở đi, chuyện đáng sợ đã xảy ra.
Một vùng lớn hoa sen trên sông Nile thật sự mất đi mùi hương!
Nữ hoàng say đắm nước hoa, thống khổ vô cùng, lần cuối cùng ngửi được
hương hoa sen lại là máu của người phụ nữ kia. Nhưng huyết dịch trong
đại điện sớm đã khô cạn, Nữ hoàng không thể ngửi mùi hoa sen được nữa.
Nữ hoàng nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh phù thuỷ hạ lời nguyền, bà muốn con
cháu đời sau của bộ lạc, đời đời kiếp kiếp phải hiến tế cho nhà điều chế nước hoa, chảy cạn dòng máu trong người, trở thành tinh dầu trên tay
nhà điều chế, vĩnh viễn trở thành nô lệ của nước hoa.
Nhà điều
chế tự sát trong ngục giam, đứa con bị Nữ hoàng lưu đày, bà muốn sự
thống khổ kéo dài mãi, cậu chính là người cuối cùng của bộ lạc khứu giác còn sót lại.
"Từ đó bộ lạc khứu giác biến mất, cũng không còn
thấy người nào có dòng máu có thể biến thành tinh dầu nữa. Cậu Tiêu, nếu như thật sự cậu đã gặp người kia, có thể cậu ấy chính là đời sau của bộ lạc khứu giác. Bọn họ truyền từ đời này sang đời khác cho đến hôm nay."
"Giáo sư, huyết dịch biến thành tinh dầu... Sao lại như vậy được, tại sao lại như vậy, cậu ấy cho cháu tinh dầu mà người khác không thể có được, vậy
cậu ấy đi đâu rồi, cháu đi tới đâu mới có thể tìm được cậu ấy đây?"
Tiêu Chiến nói hết từng li từng tí liên quan đến tiểu yêu quái cho giáo sư
Philips nghe, ngoại trừ 4000ml Hoa Hồng Điện Hạ, Tiêu Chiến không có
cách nào mở miệng được.
Khi anh nhắc đến việc đã từng mất đi khứu giác, giáo sư Philips trở nên cực kỳ kích động, hưng phấn như một đứa
trẻ con, giáo sư nắm tay Tiêu Chiến hỏi:
"Hai người là người yêu
đúng không? Đã từng quan hệ tình dục à? Bộ lạc khứu giác chỉ có thể có
một người đời sau sở hữu năng lực đặc biệt, vậy nên trước khi cậu ấy
quen biết cậu, đã có người thân qua đời hay sao? Cậu ấy kế thừa năng lực huyết dịch biến thành tinh dầu, cũng kế thừa khứu giác nhạy bén."
"Giáo sư, cậu ấy vẫn luôn tìm mẹ, sau đó nói mẹ sẽ không quay về nữa."
"Vậy thì đúng rồi! Năng lực của bọn họ có tính cưỡng chế, như để bảo tồn,
cũng là tự bảo vệ mình, nhà điều chế nước hoa làm tình cùng họ đều sẽ bị tước đi khứu giác. Hy vọng nhà điều chế không ngửi được sẽ từ bỏ việc
điều chế, vậy thì sẽ không cần tinh dầu, nhưng nguyền rủa chính là
nguyền rủa, cho tới bây giờ không có ai vì bọn họ mà từ bỏ việc điều chế nước hoa hết."
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Tiêu
Chiến rốt cuộc cũng hiểu được sự áy náy của Vương Nhất Bác, tiểu yêu
quái không ngừng nói, đại nhân mất đi khứu giác là lỗi của cậu, vậy nên
cậu không cùng Tiêu Chiến làm tình.
Dù cho Tiêu Chiến có tức giận, có bắt cậu ngủ trong tủ quần áo, bất kể là có muốn đến đâu, đều nói không làm tình.
Cậu còn từng hỏi Tiêu Chiến, đại nhân không làm nhà điều chế nước hoa nữa có được không? Tôi làm khứu giác của anh được chứ?
Tiêu Chiến lại bắt đầu ù tai, anh gật đầu một cái, sắc mặt nhìn có vẻ rất
khó chịu, giáo sư Philips đoán được đại khái, bảo anh nghỉ ngơi đi đã,
nhưng Tiêu Chiến vẫn muốn nói:
"Giáo sư, cậu ấy là người yêu của cháu."
Anh vẫn chưa có cơ hội nói rõ về mối quan hệ với tiểu yêu quái, đợi cậu trở về sẽ nói ngay trước mặt cậu.
Ù tai khiến Tiêu Chiến không thể tiếp tục nói chuyện, anh đỡ trán nghỉ một lát.
Bắt đầu cảm thấy bản thân thất bại thảm hại, tại sao cứ phải liên tục trút
hết tâm sự với Vương Nhất Bác, không ngừng nhấn mạnh anh cần "Hoa Hồng
Điện Hạ", phải nói bao nhiều lời thương tâm mới khiến tiểu yêu quái
quyết định hiến thân cho anh đây.
Cam tâm tình nguyện cho đại nhân 4000ml tinh dầu, chỉ cần anh nhớ đến tôi.
Tiêu Chiến ôm lấy đầu, hồi ức tàn nhẫn khiến đầu anh đau nhức, đau đến nỗi lẩm bẩm một mình.
"Đúng! Đúng thế!"
Giáo sư Philips kích động lớn tiếng:
"Chỉ cần người nhớ đến tôi! Chính là bộ lạc khứu giác! Trên bích hoạ có khắc văn tự tượng hình, có vài câu: Không sợ chia xa, chỉ cần người nhớ đến
tôi. Nhà điều chế nước hoa đã được họ nhận định chính là đại nhân."
"Đại nhân?"
"Có phải cậu ấy gọi cậu là đại nhân không, còn nói muốn vĩnh viễn đi theo cậu?"
Nỗi tuyệt vọng của Tiêu Chiến khiến giáo sư Philips kiên định với suy đoán
của bản thân, đây là thời khắc phấn chấn nhất trong mấy chục năm ông
nghiên cứu, nhà điều chế đang ở trước mặt này, những gì cậu ta nói là sự thật, cậu ta đã gặp hậu duệ của bộ lạc khứu giác!
Nhưng nhìn có vẻ Tiêu Chiến vô cùng thống khổ, anh không ngừng hỏi phải làm thế nào để tìm được cậu, để cậu quay lại đây.
"Tiêu Chiến, chắc cậu ấy sẽ không rời xa cậu đâu, bọn họ đã nhận định đại nhân thì sẽ luôn đi theo, trừ phi..."
Tiêu Chiến nói không nên lời, đầu rất đau, trong mắt là sự áy náy, hối hận và bi thương...
Điều này khiến niềm hưng phấn của giáo sư Philips tụt xuống điểm đóng băng,
nghiên cứu cả một đời, giáo sư vừa mới tưởng rằng sẽ có được đột phá,
kết quả lại chẳng có gì hết.
"Cậu Tiêu, cậu ấy... hiến thân rồi?"
"Cháu không biết, giáo sư, cháu không biết, hết thảy những thứ này có phải là thật không ạ, thật sự có bộ lạc này hay sao? Hoa Hồng Điện Hạ là máu
của tiểu yêu quái, sao lại như thế chứ, làm sao lại thế này..."
"Cậu ấy cho cậu Hoa Hồng Điện Hạ? Không thể nào! Đây là chủng loại cổ đại,
đã không còn từ lâu rồi, trừ phi, trừ phi là có người hiến tế, Tiêu
Chiến, cậu có bao nhiêu Hoa Hồng Điện Hạ?"
"4000ml... Là lỗi của
cháu, là cháu nói với tiểu yêu quái cháu muốn 4000ml, giáo sư, đều là
cháu sai, làm sao để cậu ấy quay về được đây?"
Giáo sư Philips cũng không biết câu trả lời, lần đầu tiên gặp mặt, ông đã chứng kiến nỗi đớn đau của nhà điều chế.
Tiêu Chiến ở lại sở nghiên cứu của giáo sư Philips đến đêm khuya, đầu cứ nhức mãi, không thể rời đi được.
===
Paris, nhà điều chế Tiêu Chiến vắng mặt khỏi trận chung kết Lễ trao giải Nước
hoa, nhưng "Bản Requiem Hoa Hồng" vẫn giành được giải Vàng.
Bất
luận là số phiếu của giám khảo chuyên nghiệp hay số phiếu của 49 người
có thâm niên trong ngành nước hoa, chiến thắng đều là "Bản Requiem Hoa
Hồng".
Không chút nghi vấn, không cần nghi ngờ, bất khả chiến bại.
Giải Vàng của đêm đó không có ai nhận, bởi vì người giành giải giờ phút này
đang co rúc trong một căn phòng chưa đến 10m vuông ở Cairo, nơi này có
một tủ quần áo, hằng ngày anh ngủ trong chiếc tủ này.
Tiêu Chiến
chán ghét tin tức liên quan đến "Bản Requiem Hoa Hồng", mỗi một lời chúc mừng anh giành được giải Vàng đều khiến anh tuyệt vọng.
Chỉ có
Lola là nhận được mail của sếp, sếp bảo cô trông coi kĩ tất cả "Bản
Requiem Hoa Hồng" cùng với lượng "Hoa Hồng Điện Hạ" chưa dùng đến, nhiệt độ ổn định được kiểm tra mỗi ngày, không cho phép bất kỳ ai xê dịch.
Tài ba, danh dự bền bỉ... Anh từng kiên định cho rằng, đây là những thứ
không thể buông tha, bây giờ rốt cuộc cũng đã có hết tất cả, "Bản
Requiem Hoa Hồng" đã giúp anh thực hiện điều đó.
Tên của Tiêu
Chiến cùng với "Bản Requiem Hoa Hồng" sẽ được ghi vào lịch sử điều chế
nước hoa, anh sẽ gắn liền với chai nước hoa này suốt cả cuộc đời.
Không cách nào giải thoát, từ từ mà cảm nhận sự tàn nhẫn, nếm trải mùi vị nhớ nhung không thể dừng lại.
Đây có phải là nguyên nhân của 24 Faubourg hay không?
Người sáng tác ra nó, sau khi giành được giải Vàng đã lập tức sáng lập thương hiệu, nhưng thành lập thương hiệu chưa đến nửa năm, nhà điều chế đột
nhiên không điều chế nữa, người đó rời khỏi Paris, không ai nhắc đến tin tức gì của anh ta cả.
Tiêu Chiến không phải người đó, anh không
biến mất, anh không tin, anh phải tìm Vương Nhất Bác, anh phải dùng tất
cả mọi cách để tìm tiểu yêu quái, liên tục tìm.
Anh vẫn chưa nói với cậu, quan hệ của bọn họ chưa thành lập, phải đợi cậu quay về rồi nói ra.
Tiêu Chiến không muốn chấp nhận, không muốn nói tạm biệt, đại nhân và tiểu
yêu quái không thể dùng một mối quan hệ chưa rõ ràng mà nói tạm biệt
được.
Từ sau lần đầu tiên gặp mặt, ngày nào Tiêu Chiến cũng đến viện bảo tàng, anh trở thành trợ lý cho giáo sư Philips.
Không khác lắm với những việc tiểu yêu quái đã làm khi ở bên cạnh anh, Tiêu
Chiến chỉnh lý lại những tài liệu liên quan đến bộ lạc khứu giác, còn
tìm kiếm dấu vết của Vương Nhất Bác trên khắp các phố lớn hẻm nhỏ ở
Cairo.
Sự siêng năng của Tiêu Chiến vượt ngoài dự kiến của giáo
sư Philips, nhà điều chế đọc suốt ngày suốt đêm, cho dù là một bản ghi
chép chỉ có chút xíu khả năng anh cũng không bỏ qua, thậm chí còn chủ
động nghiên cứu nguyền rủa của phù thuỷ, cố gắng tìm được manh mối.
Chẳng có gì hết.
Tiêu Chiến còn thông qua đồn cảnh sát để phát "thông báo tìm người", một tháng trôi qua, không hề có tin tức.
Anh sẽ không dừng lại, dù là biết thêm một chuyện về Vương Nhất Bác cũng được.
Bây giờ Tiêu Chiến đã biết, Orion chính là chòm sao tín ngưỡng của bộ lạc
khứu giác, bọn họ sẽ cầu nguyện với chòm Orion, nơi sáng nhất chính là
nơi quy tụ.
Lại tới tận đêm khuya, Tiêu Chiến vẫn đang đọc luận
văn mà giáo sư Philips viết từ mấy năm trước, đề tài là lời nguyền của
bộ lạc.
Hôm nay viện bảo tàng Cairo có hoạt động chúc mừng, lúc
ăn tối, trong khi giáo sư Philips nói chuyện phiếm với nhân viên lễ tân
của sở nghiên cứu có nhắc đến một chuyện liên quan đến tiểu yêu quái,
ông muốn hỏi Tiêu Chiến để xác nhận ngay lập tức, Tiêu Chiến trở lại sở
nghiên cứu ngay trong đêm.
"Tiêu Chiến, có phải cậu nói là tháng
Mười một năm ngoái đột nhiên cậu ấy rời đi, đến Cairo tìm mẹ, sau khi
quay về là bắt đầu giảm bớt tần suất quan hệ với cậu hay không?"
"Đúng vậy ạ."
"Cậu ấy đã đến đây! Lúc ăn tối tôi có nói chuyện với tiếp tân, tôi có một
tập luận văn, vào tháng Mười một có ghi chép mượn đọc, quyển sách này cả một năm cũng chẳng có ai mượn, cho nên tôi đoán là cậu ấy đã đến đây,
muốn tìm câu trả lời. Lúc cậu ấy bắt đầu quan hệ với cậu, khả năng là
không hề biết làm tình sẽ khiến cậu mất đi khứu giác, cậu nhìn đây đi,
là ghi chép mượn đọc."
Tiêu Chiến nhanh chóng lật xem ghi chép
giáo sư Philips tìm được, đúng là những ngày này, chữ ký mặc dù viết ẩu, nhưng Tiêu Chiến nhận ra được chính là Vương Nhất Bác.
Cậu trở về Cairo một mình là để tìm câu trả lời, liên quan tới mẹ cậu, cũng liên quan đến chính cậu.
Giáo sư Philips đoán rằng, vì không để con trai biết được chân tướng bản
thân sẽ hiến tế nên mẹ đã che giấu chuyện về lời nguyền, cũng không nói
rõ cho Vương Nhất Bác biết về năng lực của cậu, hy vọng cậu vĩnh viễn
không biết gì, làm một người bình thường.
Sau khi mẹ rời đi, tiểu yêu quái vẫn còn vị thành niên không có nguồn thu nhập, cậu bắt đầu thử những việc mẹ từng làm.
Mẹ con sống cùng nhau nhiều năm, không thể nào hoàn toàn giấu giếm được,
trong đầu cậu nghĩ đến một mùi hương, máu sẽ biến thành tinh dầu có mùi
hương đó.
Nhưng diên vĩ tháng tám xuất hiện trở lại đã khiến
Vương Nhất Bác hoài nghi, cậu cuống cuồng quay lại Cairo, để rồi biết rõ về hiến tế và nguyền rủa, cũng biết mẹ sẽ không trở lại nữa, đồng thời
hiểu được khứu giác của đại nhân vì sao lại mất đi.
Thậm chí có thể nói, từ cái ngày biết được chân tướng đó, Vương Nhất Bác đã chờ đợi để hiến thân cho Tiêu Chiến.
Ở thời điểm đại nhân cần đến nhất, cam tâm tình nguyện làm đoá hoa hồng độc nhất vô nhị.
Tiêu Chiến không nhớ bản thân đã rời khỏi sở nghiên cứu kiểu gì, mỗi ngày
anh đều cho rằng sự thật vừa phát hiện ra đã đủ tàn nhẫn rồi, thế nhưng
luôn có điều tàn nhẫn hơn đang đợi anh.
Tiểu yêu quái, tiểu yêu
quái nằm trên đầu gối anh, tiểu yêu quái có mái tóc bông xù, tiểu yêu
quái ôm anh ngủ, tiểu yêu quái cùng anh làm tình, cậu đã biết chân
tướng, vẫn lựa chọn quay về Paris, trở lại bên người đại nhân.
Trốn trong tủ quần áo, chờ đại nhân về nhà, không thể yêu anh, bởi vì sớm muộn gì cũng sẽ chia xa, khóc đến mức mặt mũi đỏ ửng.
Tiêu Chiến khó có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là Vương Nhất Bác đã dùng
tâm trạng gì để ở lại bên cạnh anh, chờ đợi số mệnh, chờ đợi hiến tế,
lại chẳng hề có một chút ý muốn chạy trốn.
Cậu trả lại cây vĩ cho anh, cậu nói Tiêu Chiến có thể ở bên bất cứ ai, cậu chỉ muốn đại nhân có thể nhớ đến mình.
Tối hôm đó Tiêu Chiến uống rất nhiều rượu, điện thoại rung cả một đêm, rơi
xuống đất hết pin, hiển thị cuộc gọi đến vẫn cứ là Lola